Ngày tháng càng trôi đi, mùa hè cứ thế lại càng đến gần. Ánh nắng mặt trời cũng trở nên gay gắt hơn và bầu trời xanh tươi kia cũng vậy tựa hồ vừa được tô thêm một lớp sơn xanh biển. Cứ mỗi lần ngọn gió thoang thoảng thổi qua, tôi lại nghe thấy tiếng chuông gió từ nhà Amagase, vang lên. Suốt thời gian qua, Kazuhi cứ cố đưa tôi với Suzuya kết đôi với nhau. Như thể cô ấy đang phải gấp rút—giống như có thứ gì đó hối thúc cô.
“Souuu!”
Ngày 15 tháng 7. Một ngày thứ hai bình thường như bao ngày thứ hai khác, song bởi vì nay là ngày biển [note55171] thế nên tôi được nghỉ học. Vì không có việc gì để làm, tôi phụ giúp quán ăn của bố mẹ để kiếm thêm chút đỉnh. Quán ăn gia đình tôi được đặt ở ví trí khác với nhà và dù nó không có sang trọng hay thời thượng gì cho cam song quán này có một không khí nồng ấm khi mà luôn mở cửa. Nhờ thế mà quán ăn chúng tôi có rất nhiều khách quen.
Và kì nghỉ hè cũng đã tới rồi, đây cũng là lúc tôi phải suy nghĩ về lời hứa đi chơi lễ hội hè với Kazuhi. Không phải là tôi cố tỏ ra ngầu ngầu hay gì cả, song tôi muốn ít nhất đãi cô ấy vài món gì đó. Như kéo táo hay thanh chuối phủ socola. Thật sự thì bất kỳ món ngọt nào. Tưởng tượng đến cảnh cô ấy nhét đầy hai má trong lúc thốt lên ‘Ngon quá đi à! Tớ sẽ béo lên mất! Nhưng nó vẫn ngon quá chừng!’ thú thực thì cảnh tượng ấy thúc đẩy tôi rất nhiều.
“Sou. Này, Sou!”
“Hửm? À, vâng ạ?”
Trong lúc tôi đang bận rửa bát thì bị mẹ gọi tên.
“Mẹ vừa nhận món này từ khách hàng đấy. Họ nói là họ mới nhận từ họ hàng nên sẽ chia cho chúng ta chút ít.
“Ồ, đào sao. Nhiều ghê ấy.”
“Ờ. Mà hôm nay cũng không có nhiều khách lắm, con nghỉ sớm cũng được đó. Với cả con mang vài quả đào này đến nhà hàng xóm được không?”
“Đến nhà Kazuhi ấy ạ?”
“Phải. Chúng ta có rất nhiều đào mà với cả Kazuhi-chan cũng thích đào lắm phải không? Con bé chắc sẽ vui lắm nếu nhận được mấy quả đào này đây.”
Chà, nói chung thì loại trái cây nào cô ấy cũng thích cả. Hay đúng hơn là bất cứ thứ gì ngon miệng. Tôi đã có thể thấy ngay viễn cảnh cô ấy nhét đầy hai má như chuột hamster trong khi thốt lên ‘Ngon quá đi à! Tớ sẽ béo lên mất! Nhưng nó vẫn ngon quá chừng!’ Rốt cuộc thì cô ấy chỉ biết ăn là giỏi. Dẫu sao thì, tôi nghe theo lời mẹ và đi tới chỗ Kazuhi. Cơ mà, chỗ đó cũng không xa đến mức tôi phải đi lại nhiều bởi vì nhà cô ấy ngay cạnh nhà tôi. Con đường này tôi đã quá quen rồi vì đã qua lại rất nhiều kể từ hồi nhỏ xíu và tôi cũng quen thân với bố mẹ của cô ấy rồi nên tôi không hề cảm thấy lo lắng chút nào.
“Ái chà, Sou-kun.”
Khi đến nơi, tôi được chào đón bởi mẹ Kazuhi. Cứ mỗi lần trông thấy dì ấy, tôi luôn tự hỏi sao dì ấy lại trẻ, đẹp đến vậy dù đã có một cô con gái đang học cao trung. Liệu sau này Kazuhi sẽ trông như vậy khi cô ấy trưởng thành không nhỉ?
“Cháu chào dì ạ. Dì định đi đâu đó sao?”
“Ừm. Dì định đến nhà bạn của dì ấy mà. Cháu cần gì từ Kazuhi à?”
“Dạ không. Cháu theo đống này. Mẹ cháu vừa có được chúng từ khách hàng đó ạ.” Nói đoạn, tôi đưa cho dì xem túi nhựa chứa đầy đào, khi thấy nó gương mặt của dì rạng rỡ lên hẳn.
“Ối chà! Cảm ơn cháu nhiều. À, dì biết rồi! Sao cháu không ăn cùng với Kazuhi nhỉ?”
“Với Kazuhi ấy ạ…?”
“Phải. Dì không biết giải thích làm sao, nhưng dạo này con bé trông có vẻ buồn lắm. Dì đoán là con bé sẽ vui lên nếu cháu ở bên đấy.”
“À, vâng. Thì, ở trường bọn cháu lúc nào cũng bên nhau mà.”
“Ôi, đúng thế thật. Nhưng dù gì thì cháu cũng ở đây rồi nên dì sẽ vui lắm nếu cháu đến gặp con bé đấy. Tiếc thật, nhưng dì phải đi đây.”
Dì ấy kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình và bắt tay chào tạm biệt tôi với một nụ cười rồi nhanh chóng rời đi trong lúc nói. “Kazuhi đang ở trong phòng con bé đấy. Gặp lại cháu sau.”
Vì đã được cho phép rồi nên tôi mau chóng đi vào trong. Dù hôm nay là nghỉ lễ song bố của Kazuhi cũng đã đi ra ngoài, để lại mình cô ấy trong nhà. Chúng tôi cũng quen vào phòng nhau rồi nhưng ít nhất cũng nên gõ cửa cái cho nó lịch sự. Sau một thoáng im lặng, tôi tiến vào phòng. Ngay lập tức, tôi ngó nhìn xung quanh căn phòng sạch tinh tươm của Kazuhi. Căn phòng được chất đầy gấu bông, trang trí bằng những món nội thất dễ chịu tạo cảm giác ấm cúng. Một lần nữa, tôi lại bị choáng ngợp trước sự dễ thương của căn phòng cô ấy.
“…Mm.”
Cửa sổ được mở toang ra có lẽ là để cho căn phòng trở nên thông thoáng hơn. Cửa ra vào cũng tương tự vậy. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm cho tấm rèm cửa đung đưa sang trái rồi sang phải, thoáng hiện bên dưới là Kazuhi đang say giấc trên giường mình. Cổ đã đá bay tấm chăn hoàn toàn, có lẽ là vì cái nóng nhờ vậy mà tôi thấy rõ được bộ đồ ngủ xộc xệch của cổ. Để lộ ra cái bụng trắng tinh khiến trái tim tôi lỡ mất một nhịp, song tôi mau chóng trấn tĩnh bằng lý do “Dù sao thì, đó cũng chỉ là Kazuhi thôi mà.” Không, không phải thế. Chúng tôi đã ngủ chung rất nhiều từ thuở tấm bé rồi mà. Ngay cả khi tôi có thấy bụng cô ấy đi nữa thì…cũng không có gì sất, ừm. Không có gì hết ấy. Chỉ là tôi đang cảm thấy nóng do nhiệt độ bên ngoài. Chỉ có thể là vậy thôi.
“…Mmm….mm…”
Sau khi ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Kazuhi một lúc thì bỗng cô ấy giật nảy người rồi co giãn khớp lưng lại.
“…Sou-chan…”
“Yo, Kazuhi. Dậy rồi sao? Tớ mang mấy quả đào nè, cùng ăn nào.”
“…”
“Kazuhi?”
“Em xin lỗi…Sou-chan…”
Cô ấy nhắm chặt mắt lại, lẩm bẩm một mình. À, cổ đang nói mớ ấy mà.
“Sao cậu lại xin lỗi chứ? Với cả cậu đang mơ gì thế? Cậu có làm gì cần phải xin lỗi đâu!”
Tôi biết cô ấy đang ngủ mơ song tôi vẫn trả lời lại. Bộ cổ mới ăn vụng chỗ đồ ăn vặt của tôi chắc?
“Quan trọng hơn, tớ có mấy quả đào này vậy nên là dậy luô—“ Tôi định nhéo má để đánh thức cô ấy dậy nhưng với cảnh tượng diễn ra trước mắt, tôi nhanh chóng chìm trong im lặng.
Từ đôi mắt đang nhắm chặt Kazuhi, tôi có thể thấy thứ gì đó chảy xuống. Thứ mà tôi hay thường thấy khi mưa rơi— Đó là nước mắt của Kazuhi.
“Em không… còn nhiều thời gian nữa…”
Không còn nhiều thời gian? Thế là sao cơ chứ?
“Vậy nên…anh phải hạnh phúc…với ai đó khác…”
…Trong một thoáng, cơ thể tôi cảm thấy nóng ran, ớn lạnh nơi sống lưng. Và cùng lúc đó, một câu nói chợt sượt qua trong đầu tôi. Tôi cứ ngỡ đó chỉ là câu chuyện giả tưởng thôi, song…
—Nếu cậu ở vị trí của họ, cậu sẽ làm gì? Bạn gái của cậu chỉ còn vài tháng để sống hay mấy thứ kiểu vậy.
Cổ nói là cổ thích mấy bộ phim đó mà khiến bản thân suy tư về cuộc đời kiểu vậy, ấy thế mà…
—Hử? Uh…Thì, tớ không…thích mấy bộ phim kiểu thế cho lắm, nên là không.
Trong một khoảng thời gian ngắn, cô ấy đã thay đổi quan điểm hoàn toàn. Thật là kì lạ, phải không? Con người đâu thể cứ vậy mà thay đổi quan điểm được. Có gì đó không đúng lắm. Chuyện gì đã làm cô ấy thay đổi quan điểm nhiều đến vậy? Vào ngày hôm đó… khi cô ấy trông như sắp òa ra khóc. Vào buổi sáng hôm đó…tôi hỏi cổ chuyện gì đã xảy ra. Và liệu có nên đến bệnh viện không. Lúc đấy cổ đã nói gì?
—Đã quá muộn…
…Sẽ như thế nào nếu? Nếu như khi ấy là quá muộn để đến bệnh viện… nếu cô ấy không còn nhiều thời gian nữa?
“Kazuhi.”
Tôi thậm chí còn không hề định gọi cô ấy. Chỉ là cơ miệng tôi vô thức làm vậy.
Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã không thể dừng lại. Trái tim tôi run run vô cùng khi mà thấy cảnh cô ấy khóc trong lúc ngủ.
“Kazuhi…!”
“…Mmm…”
Kazuhi chớp mắt cái khi nhìn lấy tôi như thể không rõ đây là mơ hay thực.
“Kazuhi…”
“Sou…chan…?”
“Cậu sắp chết sao?”
“….” Đôi mắt Kazuhi mở to.
Tuy nhiên, cô ấy nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
“…Không, tớ sẽ không chết đâu.”
“Thế thì sao cậu lại khóc?”
“Tớ…Tớ sao chứ? Cậu đang nói gì thế? Tớ đâu nhớ là mình khóc…”
“Vậy đây là gì đây?” Tôi lấy ngón tay lướt dọc một đường trên má cô ấy, cho cô ấy xem thứ chất lỏng vừa mới vớt ra.
“Oh…Hở…? Lạ thật đấy. Trời mới mưa à?”
“…Không, không hề. Trời nay quang đãng cả ngày mà.”
Cửa sổ vẫn được mở toang ra và bên ngoài kia vẫn còn sáng rực. Tuy khung cảnh ngoài kia đẹp đẽ vậy mà… cảm giác như có một đám mây lớn che lấp đi ánh mặt trời. Cảm giác bâng khuâng và mất kiên nhẫn này là sao chứ…?”
“Ehehe…Ừm. Tớ lạ thật đấy nhỉ?” Kazuhi cố để xua đi những nỗi lo toan của tôi bằng một nụ cười gượng.
Tớ không thích thế đâu. Đừng có cười như vậy. Cậu cố để cười dù cho cậu không muốn… Tớ không muốn nhìn thấy khuôn mặt như thế đâu.
“T-Thì, chỉ là tớ…mới gặp ác mộng.”
Tôi không hiểu nữa. Tại sao cô ấy lại giấu nó khỏi tôi chứ? Tôi muốn cô ấy kể ra hết tất thảy mọi chuyện. Tôi muốn giúp cô ấy. Nhưng mà, nếu tôi không biết thì tôi chẳng…
“Chẳng là dạo gần đây tớ hay gặp ác mộng.”
“Ồ?”
“Tớ… Tớ không có nói xạo đâu nha? Chỉ là… dạo gần đây tớ có hơi sợ việc đi ngủ. Tớ cảm thấy thao thức mỗi khi nhắm mắt lại và không gian xung quanh chỉ toàn là bóng đêm… Chà, đúng là kỳ lạ khi mà giờ thì tớ ngủ được dù tối lại không được nhỉ?”
“Đúng là vậy thật.”
“Ugh…Tớ không nói xạo đâu, tớ thề…”
Kể cả khi cô ấy không nói dối đi chăng nữa, tôi vẫn có thể nhận thấy là cổ đang giấu diếm điều gì đó. Cô ấy đang giữ bí mật nào đó khỏi tôi. Không phải là tôi tức giận đâu. Chỉ là…nó khiến tôi khó chịu. Tôi không ý khoe khoang hay gì đâu, song tôi cảm thấy buồn khi mà cô ấy không dựa dẫm vào tôi. Điều đấy làm tôi lo rằng tôi không còn thứ gì để trao cho cô ấy nữa. Mặc dù cô ấy luôn ở bên tôi. Thật gần, mà cũng thật xa…
“Cậu sợ ngủ đúng không?”
“P-Phải…”
“Thế thì chúng ta ngủ cùng nha.”
“Ừm…” Kazuhi gật đầu, để rồi nhanh chóng nhận ra hàm ý trong câu nói của tôi, đôi mắt cô mở to ra “…Sao cơ?”
“Tớ sẽ ở bên cậu để cậu không phải bận tâm vào mấy cơn ác mộng kia nữa.”
Chỉ là tôi đang tỏ vẻ bướng bỉnh thôi. Nhưng mà tôi muốn giúp cô ấy. Tôi cảm thấy vô cùng bực mình khi người bạn thuở nhỏ này lại không dựa dẫm vào tôi. Và tôi ghét bản thân trẻ con thế này. Với cả tôi cũng không muốn làm khó dễ cổ đâu.
“Hả…Hả?! C-Cậu đang nói cái gì thế, Sou-chan?”
“Có gì to tát lắm sao? Bọn mình ngủ chung với nhau suốt hồi còn nhỏ rồi mà, đúng chứ?”
“C-Có lẽ là vậy, nhưng… ý tớ không phải là thế!”
“Đừng lo lắng nhiều. Tớ có thể nắm tay để cậu không gặp ác mộng này. Thậm chí tớ còn có thể hát ru cậu ngủ nữa đấy.”
“Ugh…”
“Hay gì nữa? Cậu không thích à? Cứ nói cho tớ biết đi.”
Hãy nói cho tớ biết cậu đang nghĩ gì đi. Hãy nói cho tớ biết thứ gì đã khiến cậu khổ sở đến vậy. Và rồi, Kazuhi giữ yên lặng trong vài giây, nắm chặt ga trải giường. Sau khi tránh né ánh mắt tôi một lúc, cô ấy ngẩng đầu lên.
“Tớ không…ghét nó đâu.”
Dù cô ấy mới rơi nước mắt xong, song tôi có thể nhận thấy rằng đôi mắt ấy bắt đầu trở nên ươn ướt.
“Đúng là tớ sợ phải đi ngủ. Tớ lo sợ rằng khi mà tớ nhắm mắt lại thì tớ sẽ không thể mở ra được nữa. Tớ sợ phải nhắm mắt trong đêm tối. Tớ buồn ngủ, ấy vậy mà tớ lại không ngủ được. Và kể cả tớ có ngủ được đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ những giấc ngủ nông với ác mộng. Tớ không…muốn bị bỏ lại một mình đâu…”
Tôi có thể thấy bản thân mình phản chiếu trong đôi mắt ấy. Gần như là tôi đang bị kiểm tra vậy.
“Vậy nên… liệu cậu sẽ ngủ bên tớ chứ, Sou-chan?”
Sao chuyện lại thành ra thế này chứ? Bọn tôi cùng nằm trên một chiếc giường, mà thú thực thì cũng không có rộng rãi gì cho cam. Bọn tôi có thể là bạn thuở nhỏ nhưng cũng là thanh thiếu niên nên thế này là vượt quá giới hạn cho phép rồi… Cơ mà, tôi là đứa bày trò ra trước. Tôi nói vậy vì nghĩ kiểu gì cổ chả từ chối. Thế mà, cô ấy lật mặt và yêu cầu ngược lại. Đúng là tôi có thể nói không nhưng làm sao mà tôi nỡ chứ? Thật sự tôi đúng là một tên ngốc mà.
“…Sou-chan.”
Tôi không thể chịu được việc ngủ mặt đối mặt với Kazuhi nên đã quay lưng ngược với phía cổ. Tới lúc mà cổ gọi tên tôi, tôi quay mình trở lại.
“…Sao? Ngủ đi chứ.”
“Xin lỗi. Nhưng mà… nhìn mặt cậu giúp tớ thư giãn hơn.”
“…Ờm, chắc vậy thật…”
Ắt hẳn cô ấy không có định khen tôi, song tôi có thể cảm thấy lồng ngực bắt đầu đập rộn ràng. Tôi mới là người không thể thư giãn được này. Trái tim tôi giờ đây đập nhanh khủng khiếp. Cả người tôi ngứa ngáy và con tim tôi thì rối bời. Có phải là tôi là duy nhất cảm thấy như vậy không? Tại sao… tôi lại có cảm giác này bởi Kazuhi chứ? Cổ là bạn thuở nhỏ và là cô em gái bé nhỏ của tôi. Vậy nên không cần phải để ý làm gì. Chúng tôi đã ngủ chung với nhau rất nhiều thuở tấm bé mà phải chứ? Nhớ lại đi. Nhớ lại những ngày hè đấy. Ở nhà… nằm ngủ trên tấm thảm tatami…bên cạnh nhau.
Bầu trời ngoài kia xanh vắt, cùng với tiếng chuông gió ngân vang. Gương mặt của Kazuhi kề sát bên tôi, thở khẽ thành từng tiếng khi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Tôi thức dậy trước cô ấy, song tôi không thể cứ thế tước đi giấc ngủ quý giá của cô ấy được… Nhưng mà tôi cũng thể đánh một giấc nữa. Tôi chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào gương mặt say giấc nồng ấy. Nhìn thấy đôi má cô ấy dần thả lỏng và dịu đi, khiến tôi không khỏi thắc mắc là giờ cô ấy đang mơ về cái gì.
Quãng thời gian cảm giác thật là vô nghĩa, khi mà chúng tôi chỉ có ngủ vào cái ngày nắng hạ này. Song, khi nhìn vào khuôn mặt của Kazuhi, tôi cảm thấy được thư thái và yên bình hơn. Tuy vậy, thứ gì đó sâu trong tôi bắt đầu biến dạng. Không phải là nó đau nhói hay gì cả. Mà, nó giống tiếng gọi của con tim hơn. Nhưng mà… tôi không biết phải làm gì với nó cả. Bởi vì chúng tôi— bởi vì tôi là một đứa trẻ.
“Sou-chan…”
“…!”
Khi mà cô ấy gọi tên tôi, trái tim tôi như muốn nhảy cẫng lên. Hàng lông mi ấy di chuyển lên xuống rồi nhìn tôi với vẻ không có chút gì xa lạ. Kazuhi và tôi không còn là trẻ con nữa. Giờ bọn tôi đã là học sinh cao trung rồi. Trước đó không lâu, khi bọn tôi nói chuyện với nhau qua điện thoại nhìn nhau qua khung cửa sổ, chúng tôi không thể chạm tới nhau mặc cho chúng tôi cố đến những nào. Song lúc này, kể cả những cử chỉ nhỏ nhất tôi cũng giúp tôi xác nhận được sự tồn tại của cô ấy.
“Sou-chan?”
…À, tôi hiểu rồi. Tôi cảm thấy như có thứ gì đó trong tôi thành hình. Chúng tôi là bạn thuở nhỏ. Nhưng mà, cô ấy không phải là em gái tôi. Cô gái đang nằm kế tôi đây— cũng như bao người con gái khác thôi.
“…Wah?! Sou-chan?”
Khoảnh khắc tôi nhận ra điều đó, cơ thể tôi lập tức bật dậy khỏi giường.
“Có chuyện gì sao? Cậu mới gặp ác mộng à?”
“X-Xin lỗi…”
Kazuhi nhìn chằm chằm vào tôi. Ấy vậy mà, tôi lại không thể nhìn lại vào đôi mắt ấy.
“T-Thì… đúng là kì lạ thật đó. Ngủ kế bên nhau thế này… không phải là thứ chúng ta nên làm. Cậu không phải là mẹ tớ hay bạn tớ. Dù gì thì cậu…cũng chỉ là một cô gái!”
Lý do tôi nhấn mạnh điều đấy đến vậy là bởi vì tôi không muốn Kazuhi làm vậy với bất kỳ thằng con trai nào khác. Song, sau khi nói ra xong tôi liền cảm thấy xấu hổ vô cùng, rõ ràng là biết Kazuhi sẽ không bao giờ làm vậy kể cả khi cổ có bạn khác giới nào khác rồi. Chỉ là tôi… bối rối quá thôi.
“…Vâng. Cậu nói đúng…ừm…”
Tôi cứ ngỡ là Kazuhi không cảm thấy gì khi bọn tôi ngủ kế nhau, nhưng để ý kĩ— khuôn mặt đấy giờ cũng đang đỏ lựng. Tôi nghĩ là vì xấu hổ nên trước đó cổ đã giấu mình lại trong chiếc chăn. Và chỉ riêng cử chỉ đó không thôi đã khiến con tim tôi đập nhanh hơn rồi.
“…”
“…”
Tiếp theo đó là một khoảng lặng đến đáng sợ. Không ai trong chúng tôi biết phải nói gì.
“…Xin lỗi. Tớ nghĩ tớ nên về nhà luôn đây.”
“Ừ-Ừm. Xin lỗi vì đã…ép cậu đến vậy.”
“Không cần phải xin lỗi đâu… Dù sao thì, tớ để túi đào ở đây, cứ ăn khi nào cậu muốn. Cậu thích đào lắm, phải không?”
“Ừm…”
“…Dù sao thì, ngày mai gặp lại sau nghen.”
Thường thì tôi không bao giờ nói mấy lời kiểu thế với Kazuhi. Tôi không cần phải làm thế vì bọn tôi gặp nhau gần như là mỗi ngày mà. Tuy vậy… giờ, tôi muốn một lời hứa. Bởi vì câu nói ‘Em không còn nhiều thời gian nữa’ vẫn đọng lại trong tâm trí tôi. Vậy nên tôi muốn nhìn thấy cô ấy vào ngày mai. Đó là mong muốn của tôi.
“Vâng,” Kazuhi mỉm cười song như trước đó nụ cười đó lại chẳng có bất kì sức sống nào. “Mai gặp lại sau nha, Sou-chan.”
<><><><><><><><><>
Một buổi sáng trong lành lại tới. Và chúng tôi một lần nữa được chào đón bởi cái nắng chói chang của mùa hạ
“Chào buổi sáng, Sou-chan.”
Bước chân ra khỏi nhà, Kazuhi đã đợi tôi sẵn như mọi khi. Mặc cho chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, khi bọn tôi vừa mới trải qua khoảng lặng khó xử lẫn cái nhận thức rằng chúng tôi có lẽ không phải là đôi bạn thuở nhỏ bình thường, có vẻ là mọi thứ trở lại như cũ rồi. Song…tôi không biết đây là tốt hay xấu nữa.
“Hôm nay cậu dậy sớm quá ta. Dạo gần đây, tớ có cảm giác là cậu thực sự dậy đúng giờ.”
“Thì… Giờ cũng là hè mà. Khát khao được cuốn mình trong chăn nệm không còn mãnh liệt như buổi sáng mùa đông nữa rồi. Nóng quá mà, phải không?”
“Hee hee. Đúng thế thật. Nhưng mà, cái nóng đó thực sự đã cứu chúng ta khỏi việc đến muộn rồi.”
Chúng tôi sánh bước bên nhau trên con đường tới trường. Hôm nay, bầu trời cũng thật là trong xanh biết bao.
“…Sắp tới lẽ bế giảng rồi nhỉ? Và tuần tới là chúng ta nghỉ hè rồi. Cảm giác có chút hơi nhanh.”
“Và lễ hội hè cũng sắp tới rồi nè. Cậu rất là trông chờ vào nó đúng không?”
“Mm… Đúng vậy. Và dường như Suzuya cũng mong chờ vào lễ hội đấy lắm đó. Hehe… Tớ sẽ cố gắng hết sức để Kế Hoạch Hiện Thức Hóa Tình Yêu Đường Ngọt của cậu diễn ra một cách chuẩn chỉ….” Kazuhi nói thế trong khi nắm chặt hai tay lại trước ngực.
-Nhưng mà, người tớ thích đâu phải là Suzuya.
Không phủ nhận là Suzuya là một mĩ nhân giàu có, xuất xắc cả về học tập lẫn thể thao và kể cả tính cách của cô ấy cũng vô cùng thú vị. Có thể nói là cổ là một cái cheat code biết đi và tôi rất thích việc được làm bạn với cô ấy. Tuy nhiên, người con gái mà tôi thích có chút háu ăn, đần độn, song lại vô cùng tử tế và nhân hậu từ tận đáy lòng và đáng yêu vô cùng mỗi khi mỉm cười với tôi… Là em đó, người mà đã luôn ở bên tôi. Hẳn là tôi luôn cố gắng giấu cảm xúc của mình dưới danh nghĩa bạn thuở nhỏ hay cô em gái nhỏ gì đó. Đúng là ngu ngốc thật nhưng mà tôi cuối cùng cũng nhận ra rồi.
Tôi không biết điều gì đã khiến Kazuhi phải khổ sở đến vậy song tôi vẫn muốn giúp cô ấy. Tôi muốn trở thành sức mạnh của cô ấy. Thế nên… tôi quyết định. Vào ngày chúng tôi đã hứa với nhau, vào lễ hội hè, tôi sẽ thổ lộ tất cả những cảm xúc của mình cho Kazuhi. Rằng tôi trân trọng cô ấy từ tận đáy lòng. Rằng cô ấy quan trọng với tôi hơn tất thảy thứ gì trên đời. Rằng tôi sẽ ở đấy khi cô ấy cần tôi. Tôi không quan tâm nếu như cô ấy chỉ coi tôi là người bạn thuở nhỏ. Tôi vẫn muốn nói ra. Để trấn an cô ấy rằng tôi sẽ luôn đứng về phía cô mặc cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Và rằng— cô ấy không hề cô đơn chút nào
<><><><><><><><><>
Tiếng sáo lẫn tiếng trống đồng vang lên như thể đang cố chống chọi với cái nắng oi bức. Những chiếc lồng đèn thắp sáng cả bầu trời đêm với màu sắc đỏ tươi của mình. Các gian bếp được đặt trải dài trên các quầy hàng tạo nên thứ âm thanh xèo xèo đi theo với đó là hương thơm ngào ngạt hòa lẫn trong không khí. Thị trấn mà tôi mà tôi vẫn hằng quen thuộc giờ đã thay da đổi thịt hoàn toàn. Hàng người lần lượt đổ ùa tới ai ai cũng bận lên mình bộ yukata, đối với các cô gái thì còn có những chiếc kẹp tóc theo phong cách phương Đông nữa. Các quầy hàng quanh chúng tôi gồm có trò vớt cá vàng và bán kẹo táo. Chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ làm con tim bất kỳ ai rạo rực rồi.
“Tuyệt, tuyệt! Tuyệt lắm! Lễ hội hè làm tôi phấn khích quá đi! Như thể ma vương sẽ đến đây bất cứ lúc nào ấy!”
“Thật sự luôn, nói một câu thôi đã đủ khiến tôi muốn phắn thẳng về nhà rồi.”
Hôm nay là ngày 3 tháng 8… là ngày bọn tôi đã hứa. Buổi tối mà tôi vẫn hằng mong chờ. Đứng kế bên tôi đây là Yousuke. Kazuhi và Suzuya nói là sẽ đến sau nhưng mà họ đã dặn chúng tôi là đi trước. Tôi vừa nhận được một tin nhắn nói rằng “Bọn tớ sẽ tới sớm thôi” vậy nên bọn tôi đợi trước ga tàu, trước tượng đài biểu tượng của thị trấn chúng tôi.
“Với cả, thế quái nào mà bầu không khí huyên náo nhưng lại yên bình này lại liên quan đến ma vương được chứ? Bộ ốc vít trong đầu ông bị lỏng hay gì à?
“Ông đang nói gì dợ? Khung cảnh trước mắt quả là tuyệt vời làm sao. Sao mà ma vương có thể bỏ lỡ dịp này được chớ! Với cả, ông có chắc là tôi nên đi cùng không đấy? Tôi tưởng đây là dàn harem dành cho ông thôi chứ, Sou.”
“Đây không phải là harem. Ông chỉ đang xúc phạm đến hai người kia nếu cứ tiếp tục nói vậy đấy.”
Đúng ra thì chỉ có tôi với Kazuhi và Suzuya thôi. Song, cái viễn cảnh đó thực sự quá sức với tôi (với cả tôi cũng sợ bị mấy lũ đực rựa trong trường bắt gặp nữa) nên tôi đã rủ Yousuke đi cùng.
“Chà, ông không cần phải để ý quá nhiều về tiểu tiết đâu, Sou! Tôi là pháp sư có thể đọc bầu không khí! Tôi đây chắc chắn sẽ ‘vô tình’ bị tách ra khi mà đang đi cùng với cô gái khác để ông đi với người còn lại.”
“Không ai mượn ông làm vậy nha! Ông chỉ đang tận hưởng chuyện này thôi đúng không?!”
“Mà, mà, mà. Quan trọng hơn, ông muốn ở bên ai nào? Kazuhi-chan hay Suzuya-san?”
“Cái…”
“Đùa thôi! Tôi biết rõ là ông đang nhắm đến ai mà vậy nên cứ để đó cho tôi!”
“C-Cái gì? Ông đang…”
Thực sự thì tôi không có gọi cậu ta ra để làm mấy trò đó. Ý tôi là hôm nay tôi quyết là sẽ tỏ tình với Kazuhi, song tôi vẫn có thể làm vậy sau khi chào tạm biệt Yousuke và Suzuya. Kazuhi và tôi cùng đường về nhà mà nên là không cần phải vội làm gì.
“Xin lỗi vì đã để hai cậu đợi lâu, Sou-chan, Yousuke-kun.”
Vào khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc nên tôi xoay người lại— để rồi được chào đón bởi hai người con gái nào đó. Không…không phải thế. Chỉ có một người gọi tôi là ‘Sou-chan’ thôi. Cơ mà, khi quay lại nhìn họ, tôi lại không nhận ra đó là ai.
“Hee hee, nhìn cậu ấy kìa, Haruoka-kun. Hôm nay, Amagase-san dễ thương lắm phải không? Chà, mà cậu ấy lúc nào chẳng dễ thương.”
“C-Cậu đang nói gì thế, Suzuya-san? Cậu mới là người…”
Khác với bộ đồng phục học sinh mà họ thường mặc, lúc này đây cả hai người đều diện lên mình bộ yukata, một trang phục hoàn hảo cho chủ đề của lễ hội hè. Kazuhi thì mặc bộ yukata với họa tiết hoa hồng pha lẫn với sắc tím. Còn của Suzuya thì ở một đẳng cấp khác về mặt chất lượng, với tông màu xanh nước đi kèm theo đó hình cá vàng. Hai người họ ai ai cũng đẹp cả. Ngay cả tóc của họ cũng được tết theo phong cách lễ hội.
“N-Này, Sou-chan… Suzuya nhìn rất là đẹp luôn, đúng không?”
“Hở? Ờ-Ờm…”
Vì lý do nào đó, Kazuhi tiến sát lại tôi khi cô ấy nhấn mạnh điều đó, bởi vậy nên tôi phải đảo mắt về hướng khác.
“Trời ạ, thế là không được đâu đó.”
Ngay cả khi quay lưng ngược lại phía cô ấy, tôi vẫn có thể thấy rõ ràng là cô ấy đang phồng má như một nhân vật nào đó trong manga. Dù đó không phải là vấn đề gì. Nhưng tôi buộc phải che mặt mình lại để không ai thấy được. Ý tôi là, thế này thật…tệ. Ờ, rất tệ… chẳng là Kazuhi dễ thương quá đỗi đi, các bạn biết đấy?! Đến lúc tôi nhận ra được tình cảm của mình rồi thì cổ lại toàn lực tấn công tôi! Cổ quá sức dễ thương đi mà, tôi thậm chí còn chẳng thể nhìn thẳng vào cô ấy nữa với lại tôi chẳng cần gương thì cũng biết gương mặt tôi đỏ như trái cà chua rồi! Không, tôi không thể. Tôi không thể. Cô ấy dễ thương quá đi mất. Ai đó cứu tôi với! Bạn thuở nhỏ của tôi dễ thương quá à, sự dễ thương đó sẽ giết tôi mất!
Khi mà đầu tôi đã quay ngược phía cô ấy rồi, tôi liên tục đập đầu vào tường trong tâm thức để bình tĩnh trở lại. Nhưng than ôi, vào lúc đấy Kazuhi không hiểu tôi phải trải qua cảm giác gì mà cứ cố để liếc nhìn tôi.
“Sou-chan! Đây là cơ hội của cậu đấy! Cậu phải khen Suzuya nhiều vào! Nói với cậu ấy là dễ thương đi!”
Cậu mới là người dễ thương ấy, chết tiệt! Đừng lại gần quá, cái đồ ngốc xít dễ thương này! Ôi chúa ơi… Giờ tôi nhận ra được tình cảm của mình rồi, Kazuhi trong bộ yukata thực sự hùng mạnh quá. Cô ấy quá đỗi đáng yêu đi. Tôi thực sự không thể. Không lâu trước đó, tôi chỉ nhìn nhận cô ấy là bạn thuở nhỏ hay là đứa em gái nhỏ, song giờ đây, cô ấy chỉ như bao người con gái khác thôi. Tôi biết nói mấy thứ kiểu thế sến súa chết đi được, nhưng mà tình yêu thật sự kì lạ mà. Với lại nguy hiểm nữa. Cảm giác nãy giờ tôi gọi cô ấy dễ thương suốt năm phút rồi, song vốn từ của tôi không có nhiều để có thể lột tả hoàn toàn được vẻ đẹp đó.
“Hee hee… Xin lỗi vì đã tới muộn. Tớ tốn hơi nhiều thời gian để tìm ra bộ yukata hợp với Amagase-san.”
“U-Ugh… Tớ đã nói là không cần rồi mà cậu không nghe…”
Tôi hiểu rồi. Đó là lý do tại sao họ lại mất nhiều thời gian hơn. Thú thực thì tôi không bận tâm nếu phải đợi thêm chút nữa đâu. Hay lắm, Suzuya! Cậu đúng là đỉnh của chóp!
“Nè, nè, bọn mình ai cũng đến rồi, hãy cùng vui chơi thỏa thích đi! Tớ muốn thử trò vớt cá vàng!”
“Nghe hay đấy. Tớ cũng muốn thể hiện kĩ năng của mình nữa.”
Trong lúc tôi mải vui sướng (trong lòng), thì Yousuke và và Suzuya đã tới gian hàng gần đó. Tôi hít một hơi thật sau để thư giãn rồi quay mặt về phía Kazuhi. Trong lúc thầm cầu nguyện rằng cổ vẫn không nhận ra là tôi vẫn đang xấu hổ.
“…Đi nào, Kazuhi.”
“Vâng…Sou-chan.”
Khoảng mười phút sao—
“…Suzuya-san với Yousuke-kun đi đâu rồi…?”
“Tên khốn đấy thực sự không lãng phí chút thời gian nào ha?!”
Chưa được một tiếng nữa thì hai người bọn họ đã biến mất không lại chút dấu tích nào. Và nếu tôi phải đoán thì đây chắc chắn là trò của tên khốn Yousuke… Mà, Suzuya không phải là không có tội ở đây. Cô ấy luôn cố chu đáo khi Kazuhi và tôi ở bên nhau, vậy nên họ chắc chắn đã hợp tác với nhau để bọn tôi có thời gian riêng tư. Dù họ không cần phải làm vậy…Dẫu sao thì, lúc này chỉ còn tôi với Kazuhi.
“Tớ không có gọi được. Lẽ nào điện thoại họ hết pin sao…?
Có lẽ cái đấy cũng là cố ý. Rất có thể họ đã tắt máy đi… Chúa ơi, họ đúng là thiên tài trong việc tạo ra các tình tiết thừa thãi!
“Không thể nào…. Nhưng mà kế hoạch Kế Hoạch Hiện Thức Hóa Tình Yêu Đường Ngọt của tớ… Bọn mình có nên đi tìm họ không đây? Kazuhi hoảng loạn, không biết phải làm gì tiếp theo.
Nói thật. bọn mình không tìm ra họ đâu. Hai người đấy cố ý tách ra mà lại.
“Tớ… không nghĩ làm thế được đâu. Nhìn vào hàng người qua lại kia kìa.”
“N-Nhưng mà…”
“Bọn mình không tìm được đâu. Thay vào đó chúng ta cứ tận hưởng thôi… Ah, này.”
“Wahhh! Sou-chaaan!”
Đang nói dở thì Kazuhi bị cuốn đi bởi một nhóm người. Không phải là nó diễn ra có chủ đích. Dòng người qua lại lúc này như thể một cơn sóng lớn ấy.
“Kazuhi!” Tôi nắm lấy cổ và kéo lại về phía tôi.
“Eeek?!”
“Sao cậu bị cuốn theo thế?”
“Ugh…A…v-vâng…”
“Hở? …Ah.”
Khuôn mặt Kazuhi đỏ bừng, rõ ràng là cô ấy đang xấu hổ. Tôi nhanh chóng nhận ra nguyên do vì sao. Chết rồi, tôi lỡ nắm tay cổ vào cái lúc khẩn cấp ấy rồi?! Ý tôi là, tôi phải làm thế vì nếu không cô ấy sẽ lạc mất. Tôi không có cố ý làm thế đâu nha. Chỉ là do phản xạ mà thôi…Chết tiệt, bọn tôi đã nắm tay rất nhiều rồi mà (trong khi chạy đến trường) thế mà sao tôi lại lo lắng vậy chứ? Chỉ là tôi chẳng biết phải biết phải hành xử thế nào cạnh cô ấy nữa.
“D-Dù sao thì, đi thôi! Có thứ gì mà… cậu muốn ăn không? Muốn làm? Gì cũng được?”
“Hở? N-Nhưng mà, Suzuya-san và…”
“Kệ hai người đó đi. Bọn mình không thể tìm ra họ trong đám đông này đâu.”
Vì Kazuhi không có bỏ tay ra nên tôi cũng không ra. Tôi kéo cô ấy theo tôi, khi đi qua quầy bắn súng nhận thưởng thì có một ông chú gọi chúng tôi.
“Yo, cặp đôi đằng kia! Ta có nhiều món phần thưởng hấp dẫn lắm này, sao không chơi và kiếm quà cho bạn gái của cậu xem nào?”
“Bạn gá-“
Nghe thấy từ “bạn gái”, cả Kazuhi và tôi đều đồng thanh đáp lại.
“”Chúng cháu không phải như thế đâu!!”
Ý tôi là…. Tôi muốn mọi thứ đi theo hướng đó, song ít nhất lúc này thì chưa phải như thế. Tôi chỉ không biết xử lý ra cảm giác ngưa ngứa, xấu hổ này thế nên tôi mới vô thức chối bỏ nó. Nhưng mà, bọn tôi nhìn giống một cặp đôi đến thế à? Ý tôi là một trai một gái (với cô gái đấy đang mặc yukata) đi dạo quanh lễ hội tay trong tay, không thể trách vì chú ấy nghĩ bọn tôi đang đi hẹn hò được. Còn Kazuhi thì sao? Cổ có… ghét việc mọi người nhìn nhận như vậy không?
Tôi nhìn sang phía cô ấy. Mặt cô ấy đỏ chót, lúng tung đung đưa tay còn lại như thể đang cố đánh lạc hướng bản thân… Tôi không biết là tô có giống mấy thằng ái kỷ không, song… lẽ nào Kazuhi cũng hạnh phúc nữa? Đúng là, cổ tuyệt vọng để tôi với Suzuya đến với nhau. Song, cứ khi nào tôi và Suzuya nhìn có vẻ thân nhau rồi thì vẻ cô đơn lại ánh lên trên đôi mắt ấy. Giờ nghĩ lại, cô ấy đã vô cùng xấu hổ khi nhắc tới nụ hôn gián tiếp vào cái hôm bọn tôi uống chung chai ramune… Cảm giác cô ấy cũng thích tôi nữa ấy.
Lẽ nào Kazuhi cũng có chung cảm xúc với tôi sao? Lẽ nào có hoàn cảnh đặc biệt nào đó buộc tôi và Suzuya phải ở bên nhau sao? Hay… do tôi bị ái kỷ thôi? Trong khi đó, ông chú trong quầy nhìn chúng tôi cười toe toét và nói tiếp.
“Hahah, đừng nói thế chứ. Sao thấy ổn chứ? Lời đề nghị vừa nãy vẫn còn hiệu lực đấy.
“Ah, nhưng bọn cháu đang tìm người…”
“Nghe hay mà phải chứ? Bọn mình đã ở đây rồi, chúng ta cũng nên vui vẻ đi chứ. Cậu có thích cái gì không?”
“T-Tớ thật sự không…Ah.”
“Hm?”
“K-Không! Không có gì hết ấy!” Kazuhi điên cuồng lắc đầu mình.
Tuy vậy, tôi không có bỏ lỡ thứ cô ấy đã nhìn chằm chằm vào.
“Cậu muốn…con thú nhồi bông kì dị ấy à?”
“Waaah, nó không có kì dị đâu nhá! Siêu dễ thương là đằng khác!”
“Không, nó nhìn rất dị. Với cả, chẳng phải nó trong Magimon sao? Cậu xem bộ đấy à?
MagiMon là một bộ anime dành trẻ con vô cùng nổi tiếng mang tên bút máy phép thuật. Tôi thật sự chẳng hiểu tại sao nữa. Mắc cái mớ gì phải là bút máy? Và con thú nhồi bông trông y hệt thế, lớp kem màu nâu xung quanh đầu còn đôi mắt thì như nhìn thẳng vào màn đêm. Cá nhân tôi thì không hiểu sao thứ này lại ra đời. Mà nhìn thấy Kazuhi nhìn chăm chú vào nó như thể đang nhìn một chiếc nhẫn quý thì tôi chắc không cần phải thắc mắc thêm làm chi rồi. Chỉ là tôi có chút bất ngờ khi cô ấy xem mấy thứ kiểu này.
“Ah, ừm, thực ra là tớ đã xem bộ này trên mạng đấy!”
“Thật luôn.”
“C-Cậu nghĩ nó trẻ con sao? Thật ra nó siêu thú vị luôn ấy nhá! Tốt hơn hết là cậu không nên giễu cợt bộ anime đó chỉ vì chúng có chút trẻ con!”
Ngay từ đầu, tớ cũng đâu định nói đến mức đấy, nên cậu không cần phải làm căng vậy đâu. Thỉnh thoảng thì tôi cũng coi mấy bộ anime kiểu đó vào sáng chủ nhật khi không có gì để làm. Thật sự thì nó khá hay ấy chứ. Nói về tình bạn và giấc mơ, kể cả người lớn cũng có thể tận hưởng mấy bộ anime kiểu đấy nhờ chủ đề thú vị và ý nghĩa. Anime dành cho trẻ con là đỉnh của chóp.
“Với cả, Mon-chan dễ thương lắm luôn ấy! Đôi mắt nâu tuyệt đẹp, gương mặt màu hạt dẻ với cả cơ thể mềm xốp ấy…là tuyệt nhất!”
“Được rồi, tớ chắc chắn là sẽ bắn trúng cái đầu dễ thương đó của Mon-chan.”
“Trời ạ, đừng đùa nữa!”
Tôi đưa tiền cho ông chú và chĩa khẩu súng trường mình nhận được về phía Mon-chan. Cơ mà, nó trông rất khó để lấy. Nếu tôi phải đoán, thì con đó chắc là giải nhất trong số các phần quà ở đây. Và nhìn vào kích cỡ không thôi, tôi cũng biết chắc rằng nó là con hàng hiếm. Tuy nhiên, tôi không định trở thành kẻ hèn nhát trước mặt Kazuhi vậy nên tôi sẽ cố hết sức. Dù cho tôi có thất bại đi chăng nữa. Với quyết tâm đó bùng cháy trong tim, tôi bóp cò —
“Ồ?”
Núi chai từ khẩu súng bắn trúng vào Mon-chan trong quầy rồi nó đổ sụp xuống… mọi thứ đều ổn hết ấy song
chẳng hợp lý gì hết trơn. Đúng là tôi đã bắn thẳng vào đầu nó, vậy sao nó là đổ sụp xuống dễ thế? Mà, chuyện cũng có gì đáng bận tâm chứ nên thôi vậy. Tôi sẽ cảm ơn sao may mắn của mình và chấp nhận vận may đấy vậy.
“K-Không thể nào?! Chỉ vậy thôi sao?! Nhưng đó là giải nhất mà!”
Trái ngược với tôi, ông chú hét lên trong sự ngỡ ngàng.
“Êy, có chuyện gì vậy? Ai đó có được được Mon-chan từ quầy đó luôn?”
“Thật hả? Tui cứ tưởng lấy Mon-chan từ cái quầy đó là bất khả thi chứ.”
“Uầy, giờ tôi cũng muốn thử nữa! Này, ông chú, bán cháu ba lượt với!”
Nhìn thấy Mon-chan đổ xuống, những người xung quanh bọn tôi bắt đầu bu lại quầy.
“Ồ…Chà, coi như đấy là một dạng quảng cáo đi ha! Ta vẫn rất nhiều thú nhồi bông khác để trưng nữa mà! Được rồi, cậu trai lấy đi! Chúc may mắn cho cậu và cả cô bạn gái!”
Trong phút chốc, ông chú đó gần như đã chạm ngưỡng tuyệt vọng trong giây lát song sớm nhanh chóng chuyển thành phong thái của một doanh nhân chính hiệu và đưa cho tôi Mon-chan.
“Whoaaaa…!” Cổ ôm chặt lấy Mon-chan, khi mà đôi mắt ấy sáng lấp lánh tựa hồ đứa trẻ “Dễ thương quá đi! Tớ hạnh phúc lắm! Tớ yêu cậu, Sou-chan!”
“…?!”
Trong thoáng chốc, tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Kazuhi cũng há hốc mồm ra khi nhận ra những gì mình vừa nói, gương mặt cô nhờ vậy mà cũng đỏ bừng bừng.
“K-Khoan, không! Đó chỉ là… thói quen thôi, không hơn không kém!”
“Phải rồi, Ờ, ờ, nghe có lý đấy. Dù gì thì cậu nói thế suốt rồi còn gì!”
“C-Chính xác. Đó chỉ là thói quen trong quá khứ thôi, nên vừa rồi…là… Dù sao thì, hãy nói về chuyện gì đó khác đi! Mon-chan thật ra luôn muốn trở thành bánh bơ giòn, và ước mơ đó đã thành hiện thực ở tập cuối. Nhưng mà cậu ấy nhận ra là mình thích hương vị hạt dẻ của mình nhất nên cậu ấy trở về lại thành Mont Blanc. Và khung cảnh đấy làm tớ xúc động cực kì…!”
“Thế nghĩa là sao chứ! Cậu chỉ đang chém gió ra thôi, đúng không! Nhất là tập cuối ấy, nó còn chưa ra mắt nữa mà!”
“Ah, ugh…”
Cổ thật sự rất dở trong việc nói dối. MagiMon vẫn còn đang khởi chiếu với lại nó cũng không có vẻ gì là sẽ sớm kết thúc. Cô ấy nên nhận ra rằng nối dối trắng trợn như thế sẽ không bao giờ hiệu quả cả. Tôi đoán là cổ vẫn còn hơi bối rối… Cơ mà, tôi cũng không khá khẩm hơn là bao. Đâu tôi giờ vẫn đang nóng bừng bừng này.
“Thôi nào, tớ đã lấy được thứ cậu muốn rồi đó, nên đi chỗ khác chơi nào. Tớ thấy được quầy kẹo táo mà cậu rất thích rồi kìa.”
“Đâu?! Tớ muốn một cái, tớ muốn ăn một cái!”
Khi nhắc đến món ăn yêu thích của mình thì cổ liền lập tức quên đi những gì đã nói trước đó. Trời ạ, cái đồ háu ăn. Nhưng lại vô cùng đáng yêu này thật là….
“Mhm, tớ no rồi!”
Sau khi thưởng thức vô số món ăn từ các quầy hàng, chúng tôi di chuyển tới một công viên gần đó. Công viên này khá nhỏ chỉ có một hố cát và một cái cầu tuột, song vì thế mà nó có một không gian yên tĩnh, ít người qua lại. Hầu hết mọi người đều tụ tập đến con sông gần đó để xem pháo hoa chuẩn bị bắn ít lâu sau. Trong khi nâng niu lấy Mon-chan yêu quý của mình, Kazuhi chạy lon ton quanh công viên tận hưởng tất cả những ký ức về các món ăn mình vừa ăn.
“Không phải…cậu ăn hơi nhiều quá sao?”
“N-Nhưng cậu cũng ăn rất nhiều mà! Với cả, vào ngày lễ hội thế này thì ổn thỏa hết thôi! Mọi thứ đều sẽ được đi vào dạ dày khác!”
“Cậu sẽ mập lên đấy.”
“Hmph! Cũng đâu quan trọng gì đâu! Không như Suzuya-san, tớ không có một thân hình cân đối và tớ cũng không dễ thương bằng cô ấy!”
“…Đâu ai nói là cậu không dễ thương đâu.”
“Hở?”
“…Thì, tớ đoán là tớ chưa có nói rõ ra… Bộ yukata của cậu ấy, ý tớ là.”
Trong tâm trí tôi, tôi lờ mờ nhớ là mình nằm đã khóc lóc ăn vạ như con nít trong khi nói “Không đời nào! Mình không thể nói mấy thứ xấu hổ như vậy đâu!” giờ nhớ lại làm tôi muốn đấm vào mặt mình vài cái, nhưng tôi giờ vẫn phải nói ra.
“Nó dễ thương cực kỳ.”
Aaaah, mặt tôi nóng quá! Chỉ là một câu nói thôi mà sao tôi bối rối thế này chứ? Tôi nghĩ thậm chí giọng tôi có chút run run nữa. Chán mình thật đấy… Ấy thế mà, Kazuhi chớp mắt nhìn tôi khó hiểu.
“Dễ thương…Ý cậu là Suzuya-san sao?”
“Tại sao phản ứng đầu tiên của cậu là thế chứ?!”
“B-Bởi, cậu và Suzuya-san là…”
“…! Suzuya không có liên quan gì hết ấy! Người mà tớ nói là dễ thương….là cậu, Kazuhi!”
Xấu hổ và tủi hờn trộn lẫn bên trong tôi thúc giục tôi phải khóa cái mồm lại. Tuy vậy, tôi vẫn giữ vững quyết tâm của mình, nói ra hết những tâm tư, tình cảm của tôi. Được rồi. Tôi sẽ nói với cô ấy. Ngay tại đây, ngay bây giờ.
“…Kazuhi.”
Hiện giờ, bọn tôi chỉ là bạn thuở nhỏ. Thậm chí là anh trai và em gái. Và có lẽ…nói cho cô ấy biết về cảm xúc của tôi sẽ phá hủy mối quan hệ hiện giờ. Nhưng mà, cô ấy đang giấu diếm điều gì đó khỏi tôi. Cô ấy đang lao tâm khổ tứ về điều gì đó. Và dĩ nhiên, tôi có cân nhắc đến lựa chọn không nói ra. Dẫu sao thì, có thể là cô ấy đang phải đối mặt với nhiều vấn đề khác nhau. Song… tôi biết cô ấy là người như thế nào mà. Cổ không thích dựa dẫm vào người khác, luôn cố gắng hết sức tự mình giải quyết tất cả. Vậy nên, tôi cần phải nói với cô ấy. Thổ lộ rằng tôi thích cô ấy, rằng cô ấy quan trọng với tôi đến nhường nào và rằng tôi sẽ luôn luôn ở bên cô ấy. Tôi không quan tâm nếu cô ấy không có cảm xúc như vậy. Tôi chỉ muốn cổ biết rằng là luôn có ai đó thật sự quan đến cô mà thôi.
“Tớ thích cậu, Kazuhi.”
Ngay khi tôi mở miệng ra, bầu trời đêm sáng bừng lên. Ánh sáng dần thành hình rồi tan biến vào hư vô. Màn bắn pháo hoa bắt đầu… Nó là thứ đã thu hút sự chú ý của mọi người. Ấy vậy mà, Kazuhi chỉ ngơ ngác nhìn tôi, chớp mắt vài cái.
“Hở? X-Xin lỗi, tớ không nghe được cậu nói gì cả.”
…Cái quái gì vậy, bộ đây một bộ manga rom-com chắc?! Thật luôn? Pháo hoa? Đúng là đẹp thì đẹp thật, nhưng có tác dụng méo gì khi mà chúng biến lời tỏ tình của tôi trở nên vô nghĩa chứ? Được rồi, mấy người muốn thế đấy nhá. Tôi sẽ không để tất cả can đảm gom góp được lãng phí. Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Bao nhiêu lần cũng được tôi sẽ nói hết. Một lần, hai lần, hay thậm chí là mười lần, làm như tôi quan tâm ấy! Tuy xấu hổ chết đi được, song tôi vẫn đưa người lại gần Kazuhi để đảm bảo là cô ấy có thể nghe thấy… Nhưng, không ổn rồi. Trái tim tôi cứ đập đùng đùng. Tôi còn lo lắng về việc Kazuhi có nghe được không hơn là pháo hoa trên bầu trời kia.
“T-Tớ sẽ nói lại lần nữa.”
“C-Chờ đã, Sou-chan…”
“Tớ sẽ không chần chừ đâu.”
“Huwah…?!”
Tôi nắm lấy tay cô ấy rồi kéo cô ấy lại gần. Pháo hoa không ngừng tung nở trên bầu trời kia. BANG, BANG, như tiếng pháo nổ từ xa. Chúng đẹp thật đấy, không phủ nhận. Ấy thế mà, Kazuhi và tôi chỉ nhìn thẳng vào nhau.
“…Kazuhi, tớ thích cậu, Không phải là Suzuya, không phải là ai khác… mà chính là cậu đấy.” Tôi tuyên bố với tông giọng to rõ để không thua tiếng pháo hoa.
Tôi sẽ không để đám pháo hoa kia xóa tan đi cảm xúc của tôi đâu. Tôi sẽ vượt qua chúng, kể cả khi đó là điều cuối cùng tôi có thể làm.
“Đúng là nó nghe có vẻ chán òm, nhưng mà cậu rất quan trọng với tớ. Khi tớ thấy cậu lo toan, khổ sở về điều gì đó, tớ không thể chịu được. Tớ muốn trở thành…sức mạnh của cậu, tớ đoán vậy… D-Dù sao thì, tớ thích cậu, tớ vô cùng trân quý cậu vậy nên tớ sẽ luôn ở bên mỗi khi cậu cần.”
Mọi thứ trở nên lẫn lộn lại với nhau. Tôi còn không biết là mình đang nói cái gì nữa. Tôi cứ tiếp túc lảm nhảm mãi không ngừng, trong lúc mà đầu tôi có cảm giác như đang bốc khói lên nghi ngút. Lời tỏ tình ấy không có đẹp đẽ gì cho cam. Nó lộn xộn và thiếu mạch lạc. Song, đấy là những cảm xúc chân thật của tôi, nên mấy cái thứ vặt vãnh đấy không còn quan trọng nữa.
“…Tớ thích cậu. Tớ thật sự… yêu cậu, Kazuhi.”
Đến cuối cùng, tất cả tôi có thể nói được chỉ có vậy. Đúng là…chán thật đấy. Một lời tỏ tình thảm hại, sặc mùi ảo tưởng của đám trẻ ranh và ngượng nghịu kinh khủng khiếp. Tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu cô ấy ghê tởm nó đâu.
“…Hehe…”
Kazuhi thoáng cúi đầu xuống, gật đầu. Và đoạn, cô ấy nhìn lên tôi, nở một nụ cười mà không lời nào có thể diễn tả được.
“Em… thật sự, thật sự hạnh phúc lắm. Cảm ơn anh, Sou-chan…”
Dù cho bạn có cố đến đâu, bạn cũng không thể tìm ra từ ngữ có thể diễn tả được nụ cười cô ấy. Nó tràn ngập niềm vui, hạnh phúc, nhưng đồng thời… cũng ẩn chứa nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng bên trong. Nụ cười đó tỏa sáng đẹp đẽ tựa hồ viên bi trong chai ramune, chỉ để tan biến vào màn đêm ngày hạ.
“Nhưng mà… Anh không được đâu, Sou-chan,” cô ấy nói như thể tôi vừa trả lời sai. “Em muốn anh được, Sou-chan. Em không muốn anh phải đau khổ đâu. Vậy nên… người đó không thể là em.”
“Kazuhi… Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Em… không thể làm anh hạnh phúc, Sou-chan.”
“Thế có nghĩa là sao chứ…?”
“…”
“Cậu không định kể cho tớ nghe à?”
“…Tớ…”
“Tớ không trách cậu đâu. Tớ không muốn ép cậu phải nói ra… Nhưng, có một điều tớ muốn cậu biết. Đó là tớ thích cậu và cậu vô cùng quan trọng đối với tớ.”
Đôi mắt Kazuhi run lên. Cô ấy do dự, phân vân không biết mình có nên nói cho tôi không, tôi đoán vậy.
“…Vậy…”
Và đoạn, như thể cô ấy đã sẵn sàng, cô ấy chầm chậm mở miệng.
“Nếu em nói với anh… anh phải hứa. Hãy hứa với em rằng anh sẽ hạnh phúc nha.”
“Hiểu rồi. Tớ hứa.”
“Em… không còn nhiều thời gian nữa rồi…”
“Cậu đang…”
“Trong vòng ba năm nữa, em không thể đứng bên anh nữa.”
Tôi nhớ có một lần cổ nói là cổ không thích mấy bộ phim buồn với bi kịch nữa. Và rồi, có một lần cô ấy lẩm bẩm “Em không còn…nhiều thời gian nữa…” trong lúc ngủ.
“Cậu… đang bị bệnh hay gì đó sao?”
Có lẽ, cổ đi đến bệnh viện và được bảo là mình chỉ còn ba năm nữa để sống. Thế nên cô ấy muốn tôi hạnh phúc bên Suzuya, để cô ấy có thể ra đi trong thanh thản. Song… đó không phải là câu trả lời tôi muốn nghĩ tới nên tôi miễn cưỡng hỏi lại. Ấy vậy, Kazuhi lắc đầu.
“Không, không phải vậy đâu.”
Nghe thấy vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tuy vậy, sự nhẹ nhõm đấy chỉ được trong thoáng chốc.
“Bởi vì một vụ tai nạn.”
“…Sao cơ?”
“Ba năm nữa, em sẽ bị xe tải tông, em sẽ không thể đứng được nữa huống chi đến việc đi lại và đôi mắt em sẽ nhắm chặt—mãi mãi.”
“C-Cái gì cơ? Cậu đang đùa ấy hả? Sao mà cậu biết được?”
“Em biết chứ.”
Pháo hoa một lần nữa lại được khai nổ trên bầu trời kia. Ánh sánh mà nỏ tỏa ra tương phản với vẻ u ám trên gương mặt ấy.
“Bởi vì em tới từ tương lai.”
“…Sao cơ?”
“Anh biết mấy thứ du hành thời gian không? Cái mà tâm trí anh sẽ quay trở lại quá khứ, nhập vào cơ thể trong quá khứ. Kazuhi đang nói chuyện với anh lúc này là… người đến từ tương lai ba năm sau.”
BADUMP, trái tim tôi lỡ mất một nhịp, như thể huyệt mạnh trong tôi vừa đông cứng lại. Du hành… thời gian ư? Thật là ngớ ngẩn. Đó chắc chắn là nói dối. Hay là một câu đùa nhảm thôi… hay là tôi đã tự nhủ như vậy, song trong sâu thẳm tôi biết. Bởi vì cổ là bạn thuở nhỏ của tôi. Chúng tôi đã ở bên nhau từ thuở tấm bé rồi nên tôi biết rất rõ về con người cổ. Cô ấy không phải người nói đùa về mấy thứ quá nghiệt ngã. Nhất là vào mấy lúc như này. Do đó… đấy không phải là nói dối. Hay trò đùa gì sất. Đây là… sự thật.
“Sou-chan… Một tháng trước, Kazuhi mà anh ở bên là Amagase Kazuhi từ tương lai ba năm sau.”
Cô gái đứng trước tôi là Kazuhi, song không phải là người mà tôi thân quen.
“Và… đây là con át chủ bài cuối cùng em có thể dùng khi cần tới.” Cô ấy nói, dù chẳng nắm gì trong tay.
Gần như… thứ gì đó, cô ấy giữ ở trong đầu. Cô ấy duỗi thẳng lưng ra, vòng tay quay cổ tôi, rồi áp trán mình vào trán tôi. Ở cái khoảng cách gần đến như này, đôi môi cô ấy mấp máy thì thầm.
“Em sẽ chứng minh cho anh thấy rằng em đang nói thật— Bằng việc sử dụng ký ức của mình.”