Kimi o 'Natsuki' to yobu made no monogatari

chương 02: kimiya natsuki là khiến con người ta trở nên vô dụng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Khanhkhanhlmao

_____________________________

Tháng Năm đã bước sang tuần thứ hai, và vào một buổi sáng thứ Năm.

Vừa đi trên con đường từ ga đến trường, tôi vừa hồi tưởng lại những năm tháng cao trung của mình.

"Cho đến giờ thì... mình nghĩ mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ..."

――Trước đây, tôi thường được mọi người xung quanh gọi là "người tốt".

Thực tế thì không thể phủ nhận rằng tôi đã hành động để được nhìn nhận như vậy.

Không phải vì tôi muốn được gọi là "người tốt".

Chỉ là khi đó tôi như tờ giấy trắng, ngây ngô hơn mức bình thường và cực kỳ ghét việc tính toán lợi ích trong mối quan hệ.

Bất kể người khác có làm vậy đi nữa, tôi vẫn kiên quyết không bao giờ làm thế.

Tôi không nghĩ đó là lòng chính nghĩa.

Cũng không phải tôi cố tỏ ra mình là người tốt.

Vì thế nên bản thân không can thiệp vào lựa chọn của người khác, không nghĩ đến việc bảo vệ kẻ yếu hay giữ gìn hòa bình.

Chỉ là tôi không làm chuyện như vậy, và giữ vững cái thứ quan điểm đó.

Đơn giản vì tôi cực kỳ kém trong việc đưa sự tính toán vào các mối quan hệ. Những việc như tiếp cận người nổi tiếng hay cô lập những kẻ không hòa đồng, tôi cực kỳ ghét.

――Đó là lúc tôi vẫn còn là học sinh sơ trung.

Tôi hiểu. Bây giờ khi nhìn lại, người như tôi không phải là người tốt mà chỉ đơn giản là một kẻ chẳng biết nghĩ ngợi gì.

Đơn giản là từ chối làm những gì bản thân không muốn, đó chỉ là sự từ bỏ suy nghĩ ở mức tầm thường.

Bây giờ nghĩ lại có chút cảm giác công lý có lẽ còn tốt hơn.

Ai cũng phải tính toán và lợi dụng trong mối quan hệ với người khác. Đó là điều cần thiết để tự bảo vệ bản thân chứ không phải là một thói xấu đáng lên án.

Tôi chỉ là một đứa trẻ trong sáng với sự ngây thơ, giương cao mấy thứ lý tưởng trống rỗng và đẹp đẽ mà thực tế chẳng đem lại được gì.

Những người xung quanh chắc hẳn đã rất khó chịu.

Sau khi trải qua sự thất bại đương nhiên, tôi đã phản tỉnh mạnh mẽ về cách sống của mình. Quyết định rằng ít nhất ở trường cao trung, tôi phải sống đúng đắn hơn.

……Mà, đó chỉ là cách diễn đạt hoa mỹ thôi. [note60862]

Nói thực tế hơn, tóm lại là tôi đang lên kế hoạch để có một "màn ra mắt ở trường cao trung".

――Dù sao đi nữa, vì lý do đó.

Cậu học sinh năm nhất cao trung, Kageyuki Sou đã giành thời gian ở trường để nhận các "công việc".

"…………"

Điều làm tôi bận tâm là hai cô gái bản thân gặp ở ngôi trường cao trung này.

Shiranui Natsuki.

Kimiya Natsuki.

Cả hai đều theo những hướng khác nhau, mỗi người đều cho tôi thấy một loại "lý tưởng" nào đó.

Sau khi vượt qua chấn thương thời thơ ấu, giờ đây tôi lại gặp người có cùng tên với cô gái đã từng gieo rắc tổn thương cho tôi ――tận liên tiếp hai người.

Gọi đó là số phận thì quá mỉa mai, mà kỳ lạ là trước giờ tôi chưa từng gặp ai có tên như vậy. Mà, ngoài tôi ra thì đó có lẽ chỉ là chuyện cười đối với người khác.

Dù sao thì cùng lớp với Kimiya là một chuyện, nhưng tôi chưa từng tiếp xúc Shiranui kể từ khi nhập học. Thậm chí là chưa từng thấy mặt được một lần.

Dù cho trường có rộng và nhiều học sinh đến đâu, nếu cùng khối thì chắc chắn chúng tôi sẽ gặp nhau ở đâu đó.

Tuy mong chờ đến lúc đó, nhưng tôi không cố tìm kiếm Shiranui. Dù sao thì bản thân rất muốn học hỏi từ sự biến hóa tài tình của cô ấy.

――Bây giờ là bảy giờ rưỡi sáng.

Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ sinh hoạt lớp buổi sáng.

Buổi sáng sau kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng là một ngày nắng đẹp, báo hiệu cho cái nóng sắp tới của mùa hè. Đường phố nơi đây vắng vẻ và dễ đi.

Dù thường đến trường sớm, tôi hiếm khi đến sớm như thế này.

Nếu thoải mái vậy thì có lẽ từ ngày mai mình sẽ đến vào giờ này―― tôi nghĩ vậy khi đến trường.

"Ừm... giờ nên làm gì đây nhỉ?"

Vừa thay giày ở lối ra vào, tôi vừa nghĩ cách sử dụng thời gian trước giờ sinh hoạt lớp.

Vì đã mất công đến sớm, và còn tận một tiếng nên tôi muốn sử dụng thời gian đó một cách có ích, nhưng không nghĩ ra chuyện gì đặc biệt để làm.

Nếu có "công việc" như thường lệ thì tốt rồi, nhưng chẳng còn cách nào khác.

Tôi đành đi thẳng lên lớp.

"Chào Sou-san, cậu đến sớm nhỉ."

"Whoa."

Tôi quay lại, hơi giật mình khi bất chợt nghe thấy giọng nói từ phía sau. Khi quay lại thì trước mắt là một nữ sinh đã đứng ngay sau lưng tôi từ lúc nào không hay.

"T-Tớ giật mình đó... Cậu ở đây à, Kimiya. Chào buổi sáng."

"Ừm. chào buổi sáng, Sou-san."

Mặc bộ đồng phục mới tinh và sạch sẽ, cô nữ sinh ấy thấp hơn tôi một cái đầu.

Kimiya Natsuki, cô bạn cùng lớp của tôi với mái tóc ngắn màu đen đầy năng động, mỉm cười và nghiêng đầu nhìn tôi.

"Xin lỗi, mình không có ý làm cậu giật mình đâu. Cậu đang suy tư chuyện gì à?"

"K-không hẳn... Tớ đến sớm quá nên đang nghĩ cách giết thời gian. Xin lỗi vì đã đứng chắn trước tủ giày."

"Không, không. Mình rất vui khi được gặp cậu từ sáng sớm, dậy sớm đúng là tốt thật đó."

Lấy đôi giày của mình, Kimiya tự nhiên nói ra những lời khiến tôi phải đỏ mặt.

Mặc dù mới quen biết từ khi vào ngôi trường này, cô ấy luôn tỏ ra rất thân thiện ngay từ lần đầu gặp gỡ và đôi khi còn khiến tôi hiểu lầm.

Vì Kimiya tốt với mọi người như vậy, tôi vẫn chưa bị tổn thương gì... nhưng thật sự thì điều đó khiến tim tôi có hơi không ổn.

"Kimiya cũng đến sớm nhỉ, cậu có buổi tập sáng của câu lạc bộ nào hả?"

Tôi hỏi để giấu đi sự lúng túng của mình. Nghe nói năng lực thể thao của cô ấy đã nổi tiếng từ thời sơ trung, và trong suốt tháng Tư nhiều câu lạc bộ thể thao đã cố mời cô ấy tham gia.

Dù không tham gia câu lạc bộ nào cụ thể bởi gia đình hay lý do cá nhân, Kimiya vẫn giúp đỡ một số câu lạc bộ thể thao bằng khả năng vận động của mình.

Nên tôi nghĩ hẳn cô ấy đến sớm để giúp đỡ, nhưng cổ lắc đầu.

"Không, không có buổi tập sáng nào đâu. Mà thật ra cũng không ai bảo mình phải tham gia cả những buổi tập sáng đâu."

"À, vậy hả? ...Mà, cũng đúng."

Thực ra, các câu lạc bộ thể thao ở trường này trình độ không đạt mức cao lắm.

Thỉnh thoảng có những tài năng nổi bật xuất hiện và đạt thành tích cao trong các môn cá nhân, nhưng trong các môn thể thao đồng đội thì thường chỉ dừng lại ở cấp khu vực.

Ngược lại, các câu lạc bộ văn hóa ở đây lại nổi tiếng khắp nơi.

"Mà, Kimiya cũng luôn đến sớm… Cậu luôn đến vào giờ này hả?"

Tôi cũng thường đến khá sớm, nhưng chưa bao giờ đến trước được Kimiya. Thường thì Kimiya là người đến đầu tiên và người thứ hai là tôi.

Do đó, không hiếm khi chúng tôi trò chuyện với nhau trong lớp học trống vắng vào buổi sáng.

"Cậu không thấy phiền khi thức dậy sớm vậy sao?"

"Nếu nghĩ rằng có thể được lợi một chút thì không phải là việc gì quá phiền phức đâu. Hôm nay mình cũng đã được lợi mà."

"Ồ, vậy à. Có gì lợi vậy?"

"Có chứ.――Vì sáng nay mình đã được nói chuyện với Sou-san."

Kimiya mỉm cười đáng yêu khi nói vậy.

Dù đối tốt với tất cả mọi người, nhưng với tôi thì cô ấy lại tỏ ra thân thiện đến đáng sợ. Xin đừng làm những điều khiến một chàng trai bình thường dễ hiểu lầm như thế chứ.

"Vậy thì thi thoảng sao bọn mình không cùng lên lớp nhỉ? Lớp học không có ai cũng khá mới mẻ đó."

Cùng với Kimiya, người đã khẽ đẩy vai tôi khi tôi im lặng, chúng tôi cùng nhau bước vào tòa nhà của trường.

Điểm đến đầu tiên là phòng giáo viên. Bởi học sinh đến đầu tiên phải lấy chìa khóa ở đây.

Leo lên cầu thang, chúng tôi đi dọc hành lang và đến phòng giáo viên. Khi vừa đến cửa, đã có một giáo viên đứng đó mỉm cười với vẻ như mình rất may mắn.

"Thật là đúng lúc. Chẳng phải đây chính là các học sinh yêu quý của lớp thầy sao?"

"…Chào buổi sáng, thầy Hiyama. Ngay khi gặp nhau là thầy lại nói điều không may mắn rồi."

Trước lời nói của giáo viên chủ nhiệm khiến bản thân có dự cảm không lành, tôi vô thức cứng mặt. Nhưng vì không thể lờ đi, tôi chỉ có thể tiếp cận một cách thẳng thắn.

"Có việc gì sao, thầy Hiyama?"

"À, đúng rồi... Kimiya-kun và Kageyuki-kun. Một trong hai em có thể giúp thầy một chút không?"

Với lời đề nghị đó thì không một nam sinh nào có thể nói "Vậy thì nhờ Kimiya nhé" được. Tôi giơ tay lên và nói.

"Cần phải làm gì ạ?"

"Ừ nhỉ. —Lại đây với thầy một chút."

Thầy Hiyama dẫn tôi tới một góc trong phòng giáo viên.

Hiyama Yuichiro, giáo viên chủ nhiệm của tôi là một thầy giáo trẻ khoảng tầm ba mươi tuổi. Luôn mặc áo blouse trắng, với một khuôn mặt thanh tú và cặp kính, có vẻ như thầy ấy còn là cựu học sinh của trường này.

Có lẽ vì thế nên dù còn trẻ mà thầy ấy đã tự nói rằng mình có mối quan hệ rộng rãi ở nhiều nơi. Thầy ấy có một tính cách khá thoải mái, cũng có nghĩa là thầy ấy không nói những điều khó nghe và rất linh hoạt.

Theo nghĩa đó thì thầy ấy là kiểu giáo viên dễ gần.

Với nụ cười thân quen trong suốt một tháng qua, thầy Hiyama nói.

"Nếu có thể thì thầy muốn nhờ Kimiya-kun, nhưng thầy cũng hiểu tinh thần muốn ra vẻ trước mặt nữ sinh của các nam sinh. Dù sao thì thầy cũng là một giáo viên hiểu biết mà."

"Em nghĩ một giáo viên thực sự hiểu biết thì sẽ không nói những điều như vậy đâu..."

Dù có cảm giác đây không phải thái độ khi nhờ vả, nhưng đó cũng là phong cách của thầy Hiyama. Việc không có khoảng cách là điều tốt.

Với nụ cười có vẻ đáng ngờ, thầy Hiyama tiếp tục.

"Thực ra, thầy nghĩ Kageyuki-kun chưa quen với địa lý ở đây. Vì vậy thầy cho rằng Kimiya-kun là người phù hợp hơn, nhưng đây cũng là cơ hội tốt cho Kageyuki-kun."

"Địa lý...? Là nói về cái gì?"

"Cuối phía đông bắc của trường, gần khu vực của tòa nhà thứ hai, em biết không?"

Trước lời giải thích bất ngờ, tôi nghiêng đầu đáp.

"...Có vẻ như là chỗ khá xa."

"Đúng vậy. Thực ra ở đó có một cái nhà trực ban cũ, thầy muốn nhờ em đi đến đó một chút. Đây là chìa khóa, sau khi xong hãy trả lại chìa khóa cho tôi."

Nhận chìa khóa cũ từ tay thầy, tôi tiếp tục nghiêng đầu hỏi.

"Hây... cũng được, nhưng em phải làm gì ở đó?"

"Chỉ cần đi xem thôi, kiểm tra có dấu hiệu nào cho thấy có người sử dụng căn nhà đó hay không."

"...Ý thầy là sao?"

"À đúng rồi, trước mắt thì đừng hỏi gì cả."

"Cái gì vậy? Đáng sợ quá đó..."

Câu hỏi hiển nhiên đó bị thầy Hiyama lảng tránh. Giáo viên chủ nhiệm của tôi luôn như vậy. Nhưng có vẻ không có nữ sinh nào bị đánh lừa bởi vẻ ngoài điển trai và quyến rũ của thầy ấy, vì ổng luôn trông đáng ngờ vãi cả ra.

Với cảm giác lo lắng không cần thiết, tôi xác nhận lại với thầy Hiyama.

"Thầy không định nói là có người lạ ở đó chứ?"

"Nếu vậy thì thầy sẽ gọi cảnh sát thay vì nhờ học sinh. Em không nghĩ vậy sao?"

"Đúng rồi... Em hiểu rồi, nếu chỉ có vậy thì được."

"Cảm ơn em. Thầy biết chắc chắn là Kageyuki-kun sẽ nhận lời mà."

"Không, chẳng có gì đâu."

"Buồn quá đi mất. Thầy muốn trở thành giáo viên được học sinh yêu mến mà."

"........"

"Đừng nhìn thầy bằng ánh mắt hẹp hòi như vậy chứ? Thầy sẽ buồn đến mức phải khóc đó."

Mặc dù lời thầy ấy không có gì đặc biệt, tại sao nó lại đáng ngờ đến vậy chứ. Tôi lắc đầu và quay lại vấn đề chính.

"Thôi, vì thầy Hiyama đã bỏ qua cho em nhiều ‘công việc’ rồi. Nên làm vậy cũng không sao."

Lúc đó, thầy Hiyama hạ giọng xuống một chút và nói.

"Phải nói sao đây nhỉ.... em cũng là học sinh khác thường đấy, Kageyuki-kun."

"...Tự nhiên thầy nói gì vậy."

"Trường này vốn là trường liên cấp, nên học sinh vào cao trung từ nơi khác vốn đã khá hiếm rồi. Đặc biệt thầy chưa từng thấy ai làm những việc như em. Em đã nghĩ ra điều gì thú vị đấy?"

Mà, tôi nghĩ hiếm có ai làm việc để nhận thù lao từ học sinh cùng trường. Tôi lắc đầu.

"Đó là ý tưởng của Kimiya. Không phải của em."

"Điều đó cũng kỳ lạ. Em đã dùng thủ đoạn gì mà lại khiến tiểu thư yêu quý đến vậy?"

Tiểu thư— Thầy Hiyama gọi học sinh mình phụ trách như vậy.

Tôi nhún vai đáp.

"Kimiya cũng như vậy với mọi người thôi. Em không làm gì cả."

"...Hiểu rồi. Thôi thì cứ coi là vậy đi. Đó không phải việc của thầy."

Thầy ấy nói với giọng đầy ẩn ý. Nếu chỉ bị trêu chọc thì còn dễ hiểu, nhưng đây có vẻ không phải vậy. Có vẻ như có chuyện mà tôi không biết đang được ngầm đề cập đến.

Là học sinh mới, những chuyện như này không quá hiếm gặp. Và tôi cũng không bận tâm nhiều nên cứ bỏ qua cho lành.

Tôi cùng thầy Hiyama quay lại chỗ Kimiya và báo rằng tôi đã nhận việc.

"Xin lỗi, Kimiya. Tớ phải làm việc một chút."

"Vậy à. Không còn cách nào khác, hôm nay mình sẽ lại là người đến lớp đầu tiên vậy."

"Chắc phải chờ lần khác rồi. Tôi phải đi bộ tới cuối khuôn viên trường một lúc."

"Nếu vậy, sou-san, mình sẽ giữ cặp dùm cậu và mang nó vào lớp nhé?"

"À... vậy nhờ cậu."

"Để mình lo!"

Kimiya mỉm cười vui vẻ. Việc cô ấy trông vui vẻ như vậy chính là điều tuyệt vời về cô ấy.

Tôi đưa cặp cho Kimiya đang mỉm cười và chìa hai tay ra. Khi nhận lấy nó, cô ấy nói:

"Mình sẽ gửi bản đồ khuôn viên trường vào điện thoại cậu nhé?"

"...Không cần đâu. Cảm ơn cậu."

"Hiểu rồi. Vậy thì Sou-san, gặp lại sau nhé."

Cô ấy chu đáo và tận tâm đến mức khiến tôi cảm thấy ấn tượng.

Nếu quen với chuyện này, tôi có lẽ sẽ trở thành một người vô dụng mất.

Truyện Chữ Hay