Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mỹ nữ hoàn mỹ với thiên tài Mi-senpai

“Nè~, hôm nay tớ muốn đi hướng này.”

Sau khi tán nhảm linh tinh với chơi trò đâm hải tặc chán chê thì bọn tôi quyết định đi về nhà.

Chúng tôi quyết định là sẽ cùng nhau đi bộ tới ga tàu vì nghĩ rằng học sinh trong trường lúc này hẳn là cũng quá bận bịu với các câu lạc bộ rồi nên sẽ không để tâm tới bọn tôi. Ngạc nhiên làm sao, chỉ mất mười phút để đi tới nơi thôi. Quá ư là gần. Hoan hô ga tàu gần nhất.

Cái khoảng cách này thật sự thì chỉ có mấy thằng ngủ quên trên lớp mới thích thôi. Chứ đối với tôi, người muốn ở bên cạnh Mitsumine thì khoảng cách này thật là phiền phức.

Chỉ mới năm giờ chiều thôi mà. Chả phải giờ về thì sớm lắm sao? Tớ muốn nói chuyện với cậu chút nữa trước khi đi về. Hãy ở lại với tớ đi, chỉ một chút nữa thôi.

Song, vì quá nhát nên tôi mới vật vã để nói mấy câu đấy đến vậy.

Để nói ra được ước muốn đó cần phải có một sự dũng cảm không hề nhỏ, cơ mà Mitsumine chỉ liếc nhìn tôi như thể tôi là mấy đứa nhóc năm tuổi hư thân, mất nết.

Liệu giờ tôi khóc được không vậy?

“Nghe này, A-kun. Đi đường này cũng được mà. Dù gì thì, đường này đã được định sẵn là dẫn tới ga tàu rồi. Nhìn kìa, ga tàu nằm ở ngay góc luôn. Đi nhanh lên nào để còn về nữa.”

“Ehh, lâu lâu đi đường vòng cũng được mà đúng chứ? Giờ vẫn quá sớm để về mà, hay là bọn mình ghé quá công viên chút rồi ăn vặt ở quán taiyaki trước đấy rồi về nhà đi! Chắc chắn là vui hơn nhiều đó!”[note58544]

“Tôi chả hiểu là có gì vui nữa. Đi về nhà luôn thì tốt nhiều ấy.”

"Oh, vậy sao? Vậy là Mitsumine-san có kinh nghiệm trong việc trên đường về nhà thì tới công viên ăn bánh taiyaki rồi à?"

“Chuyện đó… tôi không có, nhưng.”

“Nếu chưa làm bao giờ sao mà khẳng định chắc chắn là nó không vui được! Chẳng phải người ta hay nói trăm nghe không bằng mắt thấy sao?[note58545] Được rồi, thế thì ai tới công viên trước thì sẽ thắng nha! Người thua sẽ phải bao người thắng taiyaki!!”

“HẢẢ!? Ngay cả mấy lũ nhóc thời nay cũng không có vừa chạy vừa nói đâu đó nha! Kì ghê ấy!

Vừa chạy về phía công viên, tôi vừa liếc nhìn ra sau tôi thấy Mitsumine đang bám sát tôi. Sau ba ngày quen nhau, tôi nghĩ là mình đã học được cách đối phó với cái tính háo thắng của cô ấy rồi.

Dầu tôi có nói vậy, song tôi không nghĩ mình đã thực sự tới công viên này. Nó nằm gần trường tôi và có rất nhiều quán ăn xung quanh, do đó nó thường được sử dụng làm nơi tụ tập, thế nên tôi nghĩ mình cũng đã tới đây ít nhất một lần rồi.

(…Hay có lẽ, là do tôi quá để tâm tới cô ấy?)

Tôi không nghĩ tôi cần phải nói nhiều về điều này nữa, nhưng mà Mitsumine Iroha là một cô gái vô cùng nổi tiếng.

Tôi không biết là đấy có phải là do những phẩm chất trời phú của cổ không, nhưng mà cô ấy chắn chắn sẽ phù hợp với cương vị lớp trưởng hay là được giao cho vị trí lãnh đạo nào đó.

Tôi lúc nào cũng chỉ ngắm nhìn cô ấy và thầm nghĩ ‘Đúng là cậu ấy có khác ha.”, song suốt thời gian đó, tất cả những gì tôi làm chỉ là ngắm nhìn cô ấy.

Hay nói đúng hơn, tôi tưởng rằng cô ấy sẽ cảm thấy phiền phức nếu tôi ngỏ lời giúp đỡ. Tôi tưởng rằng cô ấy sẽ từ chối sự giúp đỡ của tôi bởi vì nó sẽ gây cản trở cho cổ.

——Liệu có ai thực sự có thể giúp được cô ấy không?

“Vậy thì, tôi đi trước đó nha!”

“Ehh, không phải chứ!?”

Bị đẩy nhẹ vào lưng tầm nhìn của tôi đột dưng bị rung chuyển bởi giọng nói tràn trề sinh lực của Mitsumine. Lúc tôi ngước mắt nhìn lên trước thì tôi thấy Mitsumine đang bật chạy hết tốc lực, lực gió cản làm cho mái tóc cô ấy bay phấp phới.

Ể, tôi bị vượt mặt rồi nè. Chẳng phải cô ấy tuyệt quá sao!?

Với mong muốn không muốn thua với bất cứ giá nào, tôi lao về phía cô——

“Haa, haa. Đây là, đây là chiến thắng của tôi…”

“Kghh… Lần tới, chắc chắn tớ sẽ thắng…”

“Fuha… Kể cả lần tới đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ thắng mà thôi, cơ mà A-kun chạy cũng khá tốt đó chứ ha…!”

“*ho* Đúng chứ?”

“Ah trời ạ, bọn mình nghiêm túc quá rồi đó, đúng là tệ thật… Bây giờ, hay là chúng ta ngồi băng ghế ở đâu đó đi ha?”

“Ừm, nghỉ ngơi tí rồi ăn taiyaki đi…”

Vài phút sau đó, chúng tôi ngồi phịch xuống một băng ghế. Nội việc chạy hết tốc lực cũng hết sức khó khăn rồi lại còn mặt trời mùa hè chiếu xuống nữa khiến cả người bọn tôi ứa hết cả mồ hôi.

Tôi khá chắc là tôi cũng chống trả khá tốt, cơ mà vì cái sức bền thấp tịt này mà tôi thua không ngóc đầu lên được. Bực thật sự. Bực lắm luôn ấy. Hay nói đúng hơn, không phải gian lận rồi mà vẫn thua bực lắm sao!?

“…Mitsumine, cậu thực sự tuyệt lắm đấy.”

“Sao tự nhiên nói thế vậy? Cậu làm tôi sợ đấy.”

Mitsumine vừa nói vừa vẫy vẫy tay trước mặt.

“Không phải thế, chỉ là tớ nghĩ Mitsumine luôn giữ đúng lời hứa của mình. Tớ thì sống với kiểu luôn đề phòng với tình huống tồi tệ nhất và kể cả vậy đi nữa tớ cũng chẳng thể làm gì được, vậy nên tớ rất là tôn trọng điều đó."

Có lẽ, Mitsumine đã quyết định là sẽ làm theo những gì bản thân đã xác định trước đó rồi.

Khác xa với loại người như tôi, kiểu người luôn có đối sách để đối phó với tình huống tồi tệ nhất là thất bại. Khác xa với kẻ lừa dối bạn bè xung quanh lẫn bản thân mình. Ngay từ đầu, sức nặng quyết tâm giữa hai người bọn tôi đã khác rồi.

Đó là lý do tại sau, trừ trò đâm hải tặc ra thì tôi chẳng bao giờ có thể thắng hay là vượt lên đến đẳng cấp của cô ấy.

“….Chẳng hiểu sao, A-kun khen tôi cảm giác cứ kì kì sao ấy nên dừng lại đi.”

Tôi tính hỏi, ‘Sao vậy’, song tôi nín lặng. Bởi trái ngược với những lời nói gay gắt ấy thì khuôn mặt Mitsumine giờ nhuộm tràn sắc đỏ. Tôi dường như có thể thấy được từ đôi mắt mèo to tròn nước mắt chảy ra tạo thành một lớp phủ mỏng. Và hơn thế, khóe miệng cổ cong lên tỏ rõ vẻ hạnh phúc.

Bởi vì cô ấy giờ trông dễ thương hơn tất thảy thứ gì trên đời đi. Khiến cho tôi trở nên lúng túng. Tôi thực sự chẳng biết nên làm gì nữa.

“Ừ thì. Mitsumine nên nhận thức rõ hơn về sự tuyệt vời của mình hơn đi. Ý tớ là, cậu luôn người cố gắng, chăm chỉ ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn nhất.”

“Cậu, cậu, cậu chỉ mới gặp tôi thôi đó nha, vậy nên đừng có hành xử như kiểu cậu hiểu tôi đến như vậy.”

“Thì, đúng là vậy thật. Nhưng, từ lúc gặp cậu đến giờ thì Mitsumine trong mắt tớ cũng tuyệt vời lắm đó, cậu biết không?”

Tớ muốn được nói chuyện với cậu nhiều hơn nữa, tớ muốn được thêm thật nhiều điều về cậu, vậy sao cậu lại không cho tớ bên cạnh cậu suốt quãng đời còn lại? Cậu biết đấy, cậu đâu nhất thiết phải chết đâu.

Tôi đã không thể nói được đoạn sau bởi tôi không có đủ can đảm. Tôi không muốn thốt ra những lời mang đầy sức nặng ấy chỉ với chút đỉnh năng lượng.

“…I-Im đi. Ngay cả khi cậu có khen tôi nhiều đi chăng nữa thì taiyaki vẫn do A-kun trả đấy nha.”

“Vâng vâng, vậy giờ chúng ta đi thôi ha?”

Mối quan hệ bọn tôi hiện giờ được xây dựng trên bầu không khí nhẹ nhàng này. Thật buồn làm sao, cơ mà tôi khá chắc đấy cũng là lý do tại sao bọn tôi lại có thể xây dựng một mối quan hệ như này.

(Chà, ‘một ngày nào đó’ ngay cả khi chúng ta không có quan hệ kiểu này nữa thì tớ vẫn muốn ở bên cậu.)

Để mà biến ước muốn ‘một ngày nào đó’ trở thành sự thật, tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là tiếp tục nhìn mong chờ tương lai phía trước.

Sau khi nghỉ ngơi một hồi, bọn tôi đứng dậy rồi bắt đầu đi tới cửa hàng taiyaki ở phía trước công việc. Nói thì nói vậy thôi chứ nó thực sự rất gần, đi tới còn chưa đến ba phút nữa mà.

“Taiyaki ở đây ngon thực. Cảm giác như là tiềm lực taiyaki ở đây lên tới 120% vậy.”

“Cả đời tôi chưa nghe thấy cụm ‘tiềm lực taiyaki’ bao giờ cả.”

“Không, nghiêm túc thật đấy! Tớ không có đùa đâu!”

Quán taiyaki này là một cửa hàng nhỏ giống như gian hàng được một chủ cửa hàng bánh kẹo Nhật Bản lâu đời ở trước ga điều hành.

Hình như, chủ cửa hàng trước đã bắt đầu hoạt động kinh doanh với ý định 'giúp giới trẻ dễ dàng ăn đồ ngọt Nhật Bản hơn', và cửa hàng cũng rất được học sinh ưa chuộng bởi taiyaki ngon với giá cả phải chăng.

Thường thì chỗ này rất đông, song nhờ việc bọn tôi ra sau thời điểm học sinh ùn ùn kéo về nhà nên chẳng có ai ở cửa hàng bây giờ cả.

“Ồ, chẳng phải là Kouhai-kun đây sao. Lâu lắm rồi không gặp~~”

“Mi-senpai! Lâu rồi không gặp!”

Và nơi này cũng chính là là nơi mà đàn chị của tôi, Mochizuki Kurumi còn được gọi là Mi-senpai, người duy nhất mà tôi hòa hợp được khi còn là thành viên câu lạc bộ ma, thậm chí còn lười biếng hơn cả tôi nữa, làm việc.

“Mi-senpai, sao chị lúc nào cũng ở đây vậy?”

“Không, không phải là chị làm việc ở đây là do chị thích đâu. Em biết đấy, sinh viên đại học rất cần tiền mà, đúng chứ? Chị có vài bộ quần áo muốn mua, nên chị không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm việc ở đây. Thời buổi kinh tế khó khăn mà~”

Mi-senpai nói rồi lợi dụng việc chúng tôi là khách hàng duy nhất, chị ấy tranh thủ lấy ra một cuốn manga mà chị ấy giấu dưới quầy tính tiền, sột soạt lật ra, lật vô.

“Thì, ít nhất sẽ chẳng có ai phạt chị vì lười biếng đâu ha~?”

Uwaa. Đúng như dự đoán, chị ấy vẫn chẳng thay đổi gì cả. Tôi nợ chị ấy rất nhiều bởi vì chị ấy đã dạy tôi cách lười biếng lẫn cách để ngủ mà không bị phát hiện.

“Nè nè, ngồi xuống đi hai em. Hôm nay nóng ghêêê luôn á nên là Onee-san này sẽ đãi hai đứa nước nha. Loại đặc biệt luôn! Ừm, vậy hai đứa muốn ăn gì nào?”

“Em muốn ăn kem mùa hè. Hôm nay nóng kinh khủng khiếp với cả em đổ mồ hôi từ trước rồi. Còn cậu thì sao, Mitsumine?”

“…Em cũng ăn cái đó nữa.”

"Vâng vâng~, roger. Vậy thì, đợi một chút nhé~"

Mi-senpai nói rồi bắt đầu đổ bột lên tấm kim loại trước mặt chúng tôi.

Đoạn, sau đó chị ấy thè lưỡi ra lẩm bẩm ‘Mình cũng muốn ăn nữa nên giờ nấu luôn cho cả ba ha!” rồi đi về phía gian bếp tìm kiếm thứ gì đó. Chị rất rảnh rỗi mà, đúng không?”

“Sao cậu quen được senpai vậy?”

Mitsumine ghé sát thì thầm với tôi. Vì cô ấy ghé rất sát tai tôi nên sống lưng tôi giờ như kiểu có một dòng điện chạy qua.

“Ể, Mitsumine đừng nói với tớ là cậu ghen với Mi-senpa—”

“Không, tôi không có.”

Trả lời ngay tắp lự luôn à?

“Người tôi băn khoăn ở đây không phải A-kun, mà là Mochizuki-senpai cơ.”

“Ể, cậu biết Mi-senpai luôn à?”

“Thì đương nhiên là tôi biết về chị ấy. Chị ấy là một senpai vô cùng nổi tiếng đến độ nay cả người học dưới hai khóa như tôi cũng biết tới… Cũng có rất nhiều tin đồn về chị ấy nữa như kiểu là ‘thiên tài’ vĩ đại nhất trường cao trung Kinosaki.”

“Ahh, thì chị ấy là người tốt. Dù có hơi điên điên.”

“Em nói ai điên cơ??”

Ôi chết miẹ. Chị ấy nghe thấy rồi.

“Mitsumine-chan? Em quả là một cô gái ngoan~!! Fufu, nếu em cứ nói mấy thứ kiểu này thì chị sẽ xấu hổ chết mất thôi. Ừm, sự thật là chị đúng đích thị là một thiên tài. Vậy nên Kouhai-kun, chẳng phải em nên tôn trọng chị hơn sao?"

Khi tôi giật mình ngoảnh lại bởi giọng nói bất chợt đó thì tôi thấy Mi-senpai đang đứng ngay trước mắt mình.Chị quay lại lúc nào thế, hay nói đúng hơn, chị thực sự rảnh rỗi đến mức đó sao!?

“…Nhưng mà chị rất ghét khi được tôn trọng như vậy.”

"Aha, vậy là em biết chính xác ý chị muốn nói. Đúng như mong đợi từ Kouhai độc nhất của chị!"

Mi-senpai cười, cảm giác như có một hiệu ứng âm thanh nào đó đi với nụ cười đấy rồi chị đặt những ly nước mang theo lên bàn. Thì ra chị ấy vào trong để lấy đồ uống.

Senpai đặt cốc nhựa đựng café au lait trước mặt Mitsumine và tôi. Bất chấp cái nóng ngày hôm nay, chị ấy vẫn mỉm cười, lắc lư chiếc tay áo hoodie màu đen tuyền của mình. Kiểu ăn mặc này đã diễn ra từ lúc chị ấy là học sinh rồi vậy nên mỗi khi tôi nhìn thấy chị ấy, đặc biệt vào mùa hè, tôi rất muốn hỏi mặc cái đó có nóng không, nhưng chắc hẳn là chị ấy sẽ nói đấy là thời trang và vì chị ấy quá ý thức về mấy thứ thời trang đấy đi nên chắc chắn chị vẫn sẽ tiếp tục mặc hoodie màu đen ấy cho dù trời có nóng hơn thôi.

(Ngay cả vậy, từ hồi học sinh đến giờ cái người này vẫn chẳng thay đổi chút nào…)

Kurumi Mochizuki, hay còn được gọi là Mi-senpai, là một thiên tài nổi tiếng. Sở hữu số điểm cao nhất trong các kỳ thi thử. Tài giỏi trong thể thao. Giỏi trong mọi việc. Đó là lý do tại sao chị ấy có biệt danh là 'thiên tài'.

Hơn nữa, chị ấy mang ngoại hình hấp dẫn giống như Mitsumine đến mức nhiều người phải ngưỡng mộ, song điểm khác biệt giữa hai người là Mi-senpai là một người cực kỳ tự do chỉ làm những việc bản thân thích.

Lý do là chị ấy có thể làm mọi thứ thế nên chị ấy sẽ sớm chóng chán. Thành thử, chị ta sẽ luôn cố để tìm thấy thứ gì thú vị.

Lý do mà chị cứ nhiều lần tham gia rồi lại rời khỏi các câu lại bộ khác nhau là như thế đấy. Đó cũng là cách Mi-senpai và tôi gặp nhau lúc tôi đang tham gia câu lạc bộ âm nhạc.

“Chị ấy thực sự đúng là một mớ hỗn độn mà. Khi mà tớ đến để thử sức ở câu lạc bộ nhạc nhẹ, mặc dù bọn tớ chưa có gặp nhau đâu nha, chị ấy nói như này này ‘Em là cái kiểu người thấy nhạc cụ phiền, đúng không?’ Sau đấy, chị ấy mang máy chơi game lên, dù không được phép mang và rồi bọn tớ bắt đầu giải đấu đua xe.”

“Uwaa, nói như kiểu chỉ có mình chị có hứng thú thôi thì không có công bằng đâu nhá! Ngay cả Kouhai-kun, cũng hứng thú chứ bộ, còn nói “Game đúng là nhất mà. Âm nhạc thì mai nghĩ tới cũng được, nhưng mà game thì chỉ có hôm nay mới chơi được thôi.’ phải chứ——!?"

“Rồi, sau đấy thì bị cố vấn câu lạc bộ phát hiện ra rồi cả hai bị mắng té tát. Cơ mà, cả hai vẫn ngựa quen đường cũ, và ngày hôm sau cả hai chiếm một góc ở câu lạc bộ rồi lại bắt đầu chơi game. Đúng là vui thật đấy!”

“Chị hiểu chị hiểu. Chị giờ vẫn còn nhớ rõ nè. Đúng là một thời thanh xuân hoàng kim~~”

“Còn chuyện này nữa, Nếu một trong hai bọn tớ trốn học thì nguời trốn phải đến lớp của người không trốn ra hiệu rồi trở về mà không bị phát hiện.”

“Ahh, phải rồi phải rồi! Trò đó cũng thú vị lắm luôn ấy! Em cũng nên thử đấy, Mitsumine-chan à! Vui lắm luôn đó!”

“….Không ạ, um, chỉ là thế giới của hai người quá đỗi khác biệt với em nên là em có hơi choáng ngợp.”

Mitsumine có vẻ hơi choáng váng trước những chuyện tồi tệ mà những kẻ như chúng tôi làm, những chuyện mà có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ dính líu tới.

Hẳn là cuộc nói chuyện này làm cho Mitsumine, một học sinh ưu tú trong số những học sinh ưu tú, cảm thấy sốc. Tôi biết là mấy chuyện đó chẳng có tốt lành gì cho cam. Ngay cả, bây giờ tôi cũng rõ là chuyện đó chả tốt lành gì.

Vào lúc đó, có lẽ bọn tôi chỉ đang tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi cuộc sống bình thường, tẻ nhạt, của mình, dù chỉ là một chút thôi.

“Chà, ngay cả chị giờ cũng nghĩ đến việc sống một cách nghiêm túc và chị đã bắt đầu làm thế từ lúc vào đại học. Nhưng mà chẳng một ai làm mấy thứ ngốc nghếch như Kouhai-kun cả. Ồ, có vẻ là Kouhai-kun vẫn dùng chiếc chìa khóa chị đưa cho để lười biếng.”

“Ehehe, em yêuuu chị nhiều lắm, senpai!”

“Uwaa gớm, Mitsumine-chan à. Chị biết tên này là một tên rác rưởi cơ mà hãy thử cố thân thiết với ẻm nó đi. Em ấy không thực sự là một người xấu hay gì cả. Chỉ là cái tên đần thối này không thể đọc được bầu không khí thôi.”

“Toàn thể công dân nước Mĩ với em đã khóc bởi vì sự lăng mạ quá mức đấy. Em sẽ kiện chị, với lại em sẽ không thể phục hồi tổn thương nếu không có một cái taiyaki miễn phí đâu.”

“Cũng chẳng trách được ha~. Chị sẽ giảm giá cho em một yên. Ồ, có vẻ như là taiyaki đã ra lò rồi. Giờ thì chị sẽ bỏ chúng vào túi.”

Mi-senpai nói rồi đưa cho chúng tôi mấy chiếc bánh taiyaki nóng hổi.

Những chiếc bánh taiyaki bốc lên những hương thơm ngất ngây và bụng tôi bắt đầu cồn cào rồi dù mới không lâu trước đó đã nốc một que kem.

“Em có muốn ăn ở đây không? Hay là tính đi dạo quanh các quầy hàng khác??”

“Ah, bọn em tính ăn ở công viên ạ.”

“Thế thì 300 yên nhá. Như chị đã nói trước đó, nước uống do chị đãi. Vậy nên lần sau hãy lại đến nữa nghen.”

“Cảm ơn chị nhiều lắm, em chắc chắn sẽ đến nữa!”

“…Cảm ơn chị nhiều.”

Tôi trả tiền cho Mi-senpai lúc chị đang nhai chóp chép phần taiyaki của mình rồi Mitsumine và tôi cảm ơn chị ấy. Lấy xong phần nước uống của mình, bọn tôi rời khỏi quán taiyaki.

“Được rồi, hãy quay trở lại công viên trước khi kem bên trong tan chảy nào!”

"…………"

"Mitsumine-saaaan... Mitsumine ơi?"

"...À, ừm. Không có gì đâu.”

Mitsumine trả lời có phần lơ đễnh rôi bắt đầu đi về phía công viên.

Nghĩ kĩ lại thì, có vẻ như nãy giờ cổ có hơi ít nói và thiếu sức sống.

Tôi nghĩ lý do có thể là tại mấy câu chuyện gàn dở trước đó song cũng có thể là do cổ không khỏe thì sao?

“…Mitsumine, có phải là do trời nóng quá không? Nếu cậu mệt thì bọn mình đi về nha—"

“N-Như tôi đã nói đó, tôi không sao hết ấy! Nè, chẳng phải chúng ta cần phải ăn nhanh lên sao?”

Tuy vậy, Mitsumine cố tỏ ra kiên cường bước đi thật nhanh đến chiếc xích đu. Băng ghế bọn tôi ngồi trước đó giờ đây đã bị bồ câu xâm chiếm.

(…Mình lo quá)

Nếu cô ấy nói không thì tôi cũng thẳng thể làm gì được với cả cô ấy nhìn cũng không quá xanh xao vậy nên tôi đoán tình trạng của cô ấy cũng không có tồi tệ đến vây. Chà, nếu mà cổ bị say nắng nhẹ thì có lẽ cô ấy nên ăn một chút kem để hạ nhiệt.

Nghĩ vậy, tôi ngồi xuống chiếc xích đu kế bên Mitsumine.

Chiếc bánh taiyaki à bọn tôi gọi là phiên bản mùa hè với kem vani bên trong rất thích hợp với mùa hè oi bức này. Sự cân bằng hoàn hảo giữa độ nóng hổi của lớp vỏ mới nướng cùng với độ lành lạnh của nhân bánh đúng là gây nghiện thật mà.

“Ummm~! Này, Mitsumine, ăn nhanh đi chứ!”

“Chờ đã, cậu đã ăn luôn rồi à!? …. Ngon quá đi mất!”

Mitsumine ầm ừ sau sau khi sau khi cắn một miêng taiyaki. Tự nhiên, cơ miệng tôi dần dãn ra thành một nụ cười sau khi nghe thấy câu nói được thốt ra trong vô thức đấy.

“Phải chứ!? Taiyaki này thực sự rất ngon! Đó là lý do tại sao tớ rất muốn Mitsumine ăn thử đấy! Tớ vui lắm luôn đó~~, bằng một cách thần kì nào đấy tớ thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc hơn!”

"……………… Nếu đó là những gì cậu định làm thì ra ngay từ đầu cậu nên nói ra chứ."

“…? Cậu vừa nói gì thế?”

“Không có gì? Tôi không có nói gì hết á.”

“Không, rõ ràng là cậu có nói mà!”

“Cậu thực sự mới là người đang bị ảnh hưởng bởi nóng, đúng không? Nghe ngóng còn lẫn lộn nữa mà.”

Chết tiệt, chỉ bởi vì tôi la hét dữ quá nên giờ tôi mới không thể nghe thấy những gì Mitsumine đã lẩm bẩm. Hơn thế nữa, dường như cô ấy không muốn nói chuyện thêm nữa. Đây đúng là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi.

Thì, dù sao thì cô ấy cũng gọi tôi là ‘phiền phức’ hay ‘ồn ào rồi, nhưng tôi tò mò quá.

Tôi vừa thưởng thức taiyaki vừa suy nghĩ về điều này, rồi khi tôi ném miếng taiyaki cuối cùng vào miệng thì Mitsumine giật giật tà áo đồng phục của tôi. Cái cách mà đôi mắt ấy nhìn lên tôi tạo nên một vẻ đáng yêu một cách trang nhã. Với lại, việc cô ấy còn không nhận thức về cử chỉ hiện giờ còn làm nó dễ thương hơn nữa.

“A-kun, chẳng phải nóng quá sao?”

“Ể? Ừm, nóng thật.”

“Phải…. Cậu có thể ra đằng sau đẩy tớ đấy, cậu biết không?”

“Cậu đang bắt tớ làm à. Chà, cũng chả trách được ha. 50 yên một lần nghen.”

“Ở cái thời đại này lần đầu là miễn phí đó nha.”

“Uwaa. Quả là một thời đại tồi tệ mà.

Tôi nhăn mặt khó chịu rồi cũng nhẹ nhàng đẩy Mitsumine. Cái xích đu lắc lư làm cho mái tóc đẹp của Mitsumine cũng theo đó tung bay phấp phới trong không khí.

“Kyaa—! Cảm giác thật khuây khoải! Sảng khoải biết bao!”

“Êii!”

“Kyaaa!? A-kun đồ baka! Chẳng phải cậu nên đẩy chậm hơn sao!?”

“Fuhaha, lỗi của cậu là để cho tớ đẩy đấy! Đây chính là cách mà những dịch vụ miễn phí luôn đối xử với khách hàng của nó đó!”

“———Baka baka baka! Baka—!?”

Kể cả khi bảo dừng lại thì cũng chẳng thể dừng lại được đâu.

Một hồi sau, Mitsumine, cảm thấy hơi mệt mỏi vì chơi xích đu quá lâu, tức giận xuống xích đu rồi định làm điều tương tự như thế với tôi, song cổ lại không có đủ sức nên cuối cùng thì cũng bỏ cuộc và sau đấy cả bọn lại thi ném giầy vì lý do nào đó.

Hửm? Cũng khá lâu rồi mình mới chơi ở công viên vui như thế này nhỉ?

“Nhìn nè, Mitsumine, giày tớ xa hơn giày cậu này! Tớ thắng nhá!”

“Không nha, tôi khá chắc là của tôi bay xa hơn nhiều! Vậy thì chơi thêm ván nữa đi!?”

“Chơi lại đi!”

Và cứ như thế, bọn tôi cuối cùng lại thi ném giầy nữa và lần này là lần thứ năm rồi.

Song dù chơi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì chơi vẫn vui cả. Hơn tất cả, Mitsumine đang cười một cách rất vui vẻ, cất cao giọng của mình ở cái tông mà cô ấy không thường hay làm. Thấy thế còn làm tôi hạnh phúc hơn tất thảy mọi thứ và rồi——

“A-kun, trốn đi!!”

Bởi chơi vui quá nên tôi quên béng mất việc xem đồng hồ. Đồng hồ trong công viên chỉ sáu giờ hơn chiều. Đây là lúc mọi người kết thúc câu lạc bộ và bắt đầu về nhà.

“Tớ biết ngay đấy là Iroha-chan mà! Thấy chưa, tớ đã nói đó là người thật rồi mà!”

“Ể, đúng thực là vậy. Cậu đang làm gì ở chỗ này đấy?”

Bị tiếng hét của Mitsumine kéo trở về thực tại, tôi liền trốn vào bụi cây ở công viên, và rồi tôi nghe thấy giọng nói cao, ngọt của một vài cô gái nào đó. Có vẻ như là bọn họ đã nhìn thấy Mitsumine ở công viên từ xa rồi bắt đầu đến tiếp cận.

“Hửm, chẳng phải có một người nữa bên cạnh Iroha-chan sao?”

“Đâu có, nãy giờ chỉ có mỗi mình tớ à.”

“Thật chứ? Thế thì bọn tớ nhầm rồi.”

“Trời ạ~, đừng nói mấy thứ đáng sợ như thế chứ!”

Những cô gái đó hoàn toàn bị đánh bởi màn diễn xuất tài tình của Mitsumine.

Tôi như là đại diện đám học sinh ở tầng lớp dưới cùng và Mitsumine là idol của trường, do đó sẽ hơi rắc rối để giải thích tại sao bọn tôi lại ở cạnh nhau, với lại ngay từ đầu cũng không có cách để giải thích được rôi. Nên tốt nhất là trốn đi.

Kể cả vậy, cô vẫn thật tuyệt. Tông giọng của cô ấy, cách cô ấy đi lẫn biểu cảm của cô có hơi khác với trước đó. Chắc chẳng ai dam nghĩ một Mitsumine với nụ cười hoàn hảo, trước đó mới thi ném giầy như một đứa trẻ.

“Err… Sao Iroha-can lại ở chỗ này vậy?”

“…Thật ra là do tớ thèm taiyaki quá. Nên tớ đến đây ăn đó mà.”

Mitsumine im lặng một lúc, như thể đang tìm kiếm từ ngữ để nói, rồi cô ấy nói điều đó với một nụ cười thật tươi trên môi. Đó là khuôn mặt mà tôi đã thấy rất nhiều lần trên sân ga, nụ cười đấy được dùng chắc chắn là để nhằm che giấu điều gì đó.

“Ồ thì ra là vậy à~~ Có vẻ là cậu đã ăn xong rồi, vậy sao cậu không đi cùng với bọn tớ nhỉ?”

“Tuyệt! Bọn mình muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn nữa, Iroha-chan à! Lúc nào cậu cũng xinh đẹp

cả và bọn mình rất rất ngưỡng mộ cậu!”

"Đúng vậy, hãy chụp ảnh nào! Tớ có thể đăng bức đấy lên được không?"

Những cô gái này vui vẻ cười nói. Có lẽ là họ đang tuyệt vọng để tiếp tục cuộc nói chuyện. Dù sao, bạn thân của Mitsumine cũng là một loại cấp bậc ở Trường Cao Trung Kinosaki mà.

“Err…”

Mitsumine ngó về phía tôi. Tôi nháy mắt với cô ấy ra hiệu ‘Cứ đi đi’

Chúng tôi cũng vui chơi đủ rồi với lại nếu cậu đi với nhóm bạn kia thì hình tượng ‘Mitsumine Iroha’ sẽ không bị sụp đổ đâu.

Mitsumine nhìn lại tôi một thoáng và gật đầu nhẹ như thể đồng ý.

Và rồi.

“Xin lỗi nghen. Tớ đang chờ một người bạn ở đây. Với lại, tớ cũng muốn vứt rác trước khi bạn tớ đến nữa và tớ đang cần tìm một cái thùng rác nên tốt nhất là tớ…”

Cô ấy nói dối với nụ cười lẽn bẽn đầy rạng rỡ.

“À, tớ hiểu rồi, ra là cậu đang chờ bạn! Xin lỗi, bọn tớ làm phiền cậu..”

“Có một thùng rác cạnh cửa hàng taiyaki đấy. Mình nghĩ đấy chắc là thùng rác gần nhất rồi”

“Cảm ơn cậu. Tớ phải đi sớm thôi. Tớ sẽ nói chuyện với các cậu vào hôm sau nha, okay?”

“Ừm, xin lỗi vì đã đòi hỏi quá đáng! Gặp lại cậu vào ngày mai!”

Mitsumine vẫy tay chào bạn bè của mình rồi dần gỡ bỏ nụ cười thần tượng vô hồn mà cô ấy đã phải mệt mỏi để đeo đấy. Sau đó, cô ấy vẫy một mảnh rác bay phấp phới về phía tôi rồi đi về phía cửa hàng taiyaki. Có vẻ như cô ấy đến đó thật để tránh gây nghi ngờ.

(… Tôi thật bất tài quá mà, đúng chứ?)

Tôi nhớ lại cái khuôn mặt sau khi tắt công tắc hoàn hảo mà Mitsumine đã cho tôi thấy không lâu trước đó nhờ đó mà tôi không thể không thở dài được.

Cô ấy ở rất gần với tôi, ấy vậy mà tôi lại chẳng thể làm bất cứ điều gì. Dù tôi có nói gì đi chăng nữa thì câu từ của tôi đối với cô đều là những thứ sao rỗng và những thứ tôi nói chẳng có thứ nào đủ sức nặng có thể cứu cô ấy cả.

Mặc dù vừa nãy cổ mới còn tươi cười vui vẻ với tôi xong mà giờ tôi đã hơi hơi nhớ nụ cười đó rồi đấy. Ước gì cô ấy có thể tiếp tục giữ nụ cười đấy trên môi.

Kể cả cậu có không hoàn hảo đi nữa thì cũng có sao đâu, kể cả cậu có đầy khuyết điểm đi chăng nữa miễn là cậu hạnh phúc thì cũng chẳng sao đâu. Cậu muốn ăn bao nhiêu bánh taiyaki thì tớ cũng sẽ mua hết, chúng ta sẽ mở tiệc pizza, thi ăn mì somen mỗi ngày, tất cả những gì cậu cần phải làm là cười thôi.

(Cơ mà chỉ có nghĩ xuông thôi thì cũng đâu giúp ích được gì đâu, đúng chứ)

Tớ không muốn cậu sống như một con rối, ngày nào cũng phải kiềm nén cảm xúc thật của mình. Bất kể lời lẽ của cậu có độc địa hay gay gắt đến mức nào thì tớ cũng chỉ muốn Mitsumine có thể hít thở dễ dàng hơn.

Nếu không được thì tớ sẽ là người làm điều đó.

Tớ muốn trở thành người khiến cậu hạnh phúc.

(Khoan đã, dừng lại đi. Chết tiệt. 'Tớ muốn trở thành người khiến cậu hạnh phúc', giống như mình đang yêu Mitsumine ấy.)

Dừng lại, dừng lại đi. Lạ ghê ấy. Tôi đúng là gần gũi với cô ấy hơn so với thời tôi chỉ ngưỡng mộ cô từ xa vậy nên cảm xúc của tôi mới dâng trào. Tôi không nên nghĩ về điều đấy nữa.

Chết tiệt, tôi đang nghĩ cái quái gì vào lúc này vậy, như kiểu đây vấn đề sống còn à?

Đừng có nghĩ về mấy thứ đấy nữa. Tôi quyết định ở đây im lặng chờ đợi Mitsumine và cô ấy đến muộn hơn những gì tôi dự tính.

“Tôi quay lại rồi đây.”

“C-Chào mừng trở lại. Cậu có vui khi không phải đi chơi cùng với mấy cô bạn kia không?”

“…Không, không hẳn.”

Khi Mitsumine quay lại thì cô ấy trông ủ rũ hơn bao giờ hết, nhờ thế mà mấy suy nghĩ kia của tôi tan biến hết.

“Về thôi nào.”

Vừa nói Mitsumine vừa mỉm cười dưới ánh nắng hoàng hôn tuyệt đẹp, khung cảnh đỏ thực sự quá đỗi tuyệt đẹp. Cô ấy rất đẹp. Đẹp, thậm chí còn hơn cả chính từ đấy nữa.

Cô ấy đẹp đến nỗi tôi phải thắc mắc xem liệu cô có thật sự đang thở hay không

Cứ như thể cô ấy sắp biến mất, bị nuốt chửng bởi hoàng hôn rực rỡ. Tôi tự hỏi rằng liệu tim cô ấy có thực sự đang đập không. Tôi thực sự không thể không dừng được cái suy nghĩ muốn kiểm tra xem cổ có còn có sống không

Và quan trọng hơn, nếu tôi không nắm lấy bàn tay ấy, tôi sợ rằng Mitsumine sẽ biến mất.

“…Gì vậy?”

Không thể cưỡng lại mong muốn ấy, tôi liền nắm lấy bàn tay ấy. Ấm. Hơi ấm cơ thể của một con người đang tồn tại bên trong đó. Đây là lần đầu tiên trong đời mà tôi muốn khóc chỉ vì điều đó.

“…..Để tôi đi nào.”

“À, xin lỗi.”

Như thể ý thức của tôi vừa mới được đánh thức bởi giọng nói nhỏ nhẹ ấy tôi buông bàn tay ấy ra. Sau đó, như để lảng tránh những chuyện vừa xảy ra tôi hét to “Cậu chậm quá đó” rồi bắt đầu đi trước cô ấy.

Bất kể tôi có đợi bao nhiêu lâu thì vẫn không một lời hồi âm nào đến từ Mitsumine, điều đó làm tôi lo lắng hơn bao giờ hết.

“…Nói đi A-kun, có thứ gì thực về tôi vậy?”

Sau khi đi được một lúc thì Mitsumine lẩm bẩm ... Tiếng nói ấy nhỏ đến mức nếu mà không để ý là tôi đã có thể bỏ lỡ nó.

“Thực?”

“À không, chủ đề đấy cũng không có nghiêm túc đến vậy đâu. Tự nhiên, tôi cảm thấy là chẳng có gì thực về mình thôi à.”

“…………”

"Ngay cả bạn bè của tôi có lẽ họ cũng sẽ rời bỏ tôi nếu họ thấy tôi vô dụng, và bố mẹ với cả giáo viên của tôi có lẽ cũng vậy. Tôi thực sự cảm thấy như mình chẳng có bất kì thứ gì cả ..."

Ngay lúc cô ấy nói vậy thì đột nhiên Mitsumine nở một nụ cười. Đó là chính xác nụ cười mà cô ấy luôn tạo ra mỗi khi kìm nén điều gì đó.

Tôi tự hỏi liệu đây có phải sản phẩm của trí tưởng hay không nhưng mà đôi mắt ấy giờ có hơi chút đỏ đỏ. Mới nãy tôi mới chỉ suy nghĩ về mấy thứ phù phiếm nào đó thôi mà, và cảm giác như lưng tôi bây giờ thay vì có cột sống nâng đỡ bên trong thì băng lạnh dường như tồn tại ở đó.

“Xin lỗi vì tự nhiên nói mấy thứ không đâu vào đâu như vậy. Chà, dù gì 80% trong đấy cũng chỉ là nói đùa thôi nên cậu không cần phải bận tâm đến….”

“…Đâu phải như thế đâu, đúng không.”

Tính ra tôi không định làm thế đâu nhưng mà cơ miệng tôi lại vô thức mở ra.

“Kể cả khi trong đấy chỉ có 20% là nghiêm túc đi chăng nữa thì nó vẫn là một chủ đề vô cùng hệ trọng! Sao mà cậu cứ phải lừa dối bản thân như thế chứ, cậu có thể làm phiền tớ bao nhiêu cũng được mà cậu biết không!? Hay nói đúng hơn, tớ muốn cậu mở lòng mình nhiều hơn nữa!”

Cổ họng tôi bắt đầu đau đáu vì tiếng hét lên đột ngột đấy.

A, không ổn rồi. Khi nói đến Mitsumine thì tôi không thể giữ bình tĩnh được.

“………….”

“Tất cả đều thực cả. Trí thông minh của cậu, tính cần mẫn của cậu, tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ đều là thành quả của sự kiên trì của cậu, đó thành quá của nỗ lực không ngừng nghỉ của cậu!!”

Mitsumine nhắm chặt mắt lại, như thể đang kiềm nén gì đó. Tôi có nói điều gì đó kinh khủng không vậy? Hay tôi lại trở nên phiền phức nữa?

Uwaa, tôi muốn chết quá. Không, tôi sẽ không chết. Tôi sẽ không chết đâu nhưng làm ơn tôi xin người làm ơn hãy cho tôi cỗ máy thời gian đi.

Không, tôi sẽ không nói ra đâu. Chúa ơi. Xin người hãy chắc chắn rằng Mitsumine sẽ không chết. Xin người hãy làm vậy để Mitsumine ngày nào cũng có thể sống thật hạnh phúc.

Tôi không biết lời nguyện cầu của tôi có được đáp lại hay không.

“…Kể cả khi cậu không có nói thì tôi cũng biết mà.”

Không biết là có phải là do hoàng hôn hay không mà đôi gò mà của cô ấy ánh chút màu hồng trên đấy. Nếu thật là vậy, từ giờ tôi chắc chắn hoàng hôn sẽ là một trong những thứ tôi yêu nhất.

“Nhưng mà cảm ơn cậu.”

Ngay lúc đó, ngực tôi thắt chặt lại đến cái mức tôi khó có thể thở được. Đây cũng là lần đầu tiên mà một nụ cười nho nhỏ của ai đó khiến tim tôi đập mạnh đến mức muốn nổ tung như vậy.

Chắc chắn đây là lần đầu cũng là lần cuối tôi có thể trải nghiệm cảm giác này.

Truyện Chữ Hay