Tôi đang bị đắm chìm trong những xúc cảm tựa như vũng bùn.
–Tôi không thể thở được.
Thật đau đớn làm sao.
Mọi thứ cứ diễn ra như thế này sẽ rất tệ. Như mọi khi thì nhịp thở của tôi sẽ ổn định dần, nhưng lần này thì cảm giác nó tệ hơn bình thường.
Thêm vào đó, tầm nhìn của tôi tối sầm, còn khuôn mặt của những người đó cứ mật mờ ẩn hiện. Tệ hơn cả, tôi không thể thấy bất cứ gì cả. Tôi không thể thấy được biểu cảm của Fuyu-kun.
Đau quá. Mình không thể thấy gì hết, Fuyu-kun.
Tôi thều thào.
“…Đ-…đau quá… Nó đau quá, Kamikawa-kun ơi, Kamika–…wa-kun. Ka…Fuyu-kun–—”
Tôi với tay ra, cố gắng chạm lấy cậu ấy. Tôi gần như chỉ có thể vừa đủ nhìn thấy cậu ấy. “Những từ ngữ đó” như siết chặt lấy bản thân tôi chặn lại và từ chối để tôi đi, khiến hơi thở của tôi đã đau đớn lại càng đau đớn hơn.
(Nếu cứ tiếp diễn thế này, tôi có thể sẽ bị ngưng thở mất). Trong một khoảnh khắc tức thì tôi đã có suy nghĩ như thế–
“Shimokawa-san, bình tĩnh nào. Hít thở thật sâu thật chậm rãi nào–—Shimokawa, Shimokawa!”
Tôi có thể nghe thấy thấp thoáng giọng nói của Fuyu-kun. Tôi cố gắng tìm cậu ấy trong dòng ý thức mơ hồ của mình. Đâu rồi? Cậu đâu rồi, Fuyu-kun? Tôi tìm kiếm cậu ấy theo bản năng. Tôi kiên quyết với tay ra, và rồi, lần này, tôi đã nghe thấy giọng của cậu ấy to và rõ.
“–—Yuki!”
Tôi cảm thấy một sự ấm áp trong lòng bàn tay mình. Cảm giác như cậu ấy bắt lấy tôi. Như thể là tôi được cậu ấy bao bọc, được âu yếm với cậu ấy. Cậu ấy đã ôm lấy tôi, nhưng lúc này không có chỗ nào để xấu hổ nữa rồi.
Nhưng Fuyu-kun đang lo lắng cho tôi–—Khi nhìn vào khuôn mặt tuyệt vọng của cậu ấy, tôi bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong khoảnh khắc này đây, tôi chính là thứ quan trọng nhất đối với Fuyu-kun. Lúc mà tôi nhận ra điều đó, tôi cảm giác sự lo âu của mình biến mất–Tôi cảm thấy rất thỏa mãn.
■■■
Tôi không có bất kỳ ký ức gì về việc chúng tôi đã đến được công viên như thế nào.
Ngay thời điểm tôi hoàn toàn ý thức được trở lại, tôi đã ngồi ở băng ghế công viên rồi, người dựa vào Fuyu-kun. Tay trong tay với cậu ấy.
Cách mà cậu ấy thật sự lo lắng cho tôi khiến tôi đau đớn.
“Hey, um…Shimokawa-san, tớ rất xin l—”
Sai quá sai khi để Fuyu-kun nói lời xin lỗi với tôi. Tôi mới là người đã quyết định liều lĩnh. Tôi đã quá chú ý tới Yayoi-sensei. Nghĩ về nó, tôi cảm thấy thật xấu hổ, sự xấu hổ đó khiến cả người tôi nóng cả lên. Ý tôi là, Fuyu-kun đã làm rất nhiều điều với những người khác mà tôi không biết. Điều đó khiến tôi có cảm giác—Thật sự là, tôi vẫn có cảm giác—tức giận.
Và như thế, hơn cả sự tuyệt vọng—Tôi để cho xúc cảm chiếm lấy bản thân và thúc đẩy hình thành một điều gì đó mà không suy nghĩ.
“Tên của tớ—”
“Huh?”
Fuyu-kun trưng ra một khuôn mặt khó hiểu và cố gắng hỏi ý của tôi là gì. (Tệ thật. Bây giờ đã quá muộn để dừng lại rồi).
“Lúc này đây, khi mà cậu đã gọi thẳng tên của tớ, cậu biết không, tớ đã rất hạnh phúc. Nếu cậu thật sự nghĩ tớ như là một người bạn của cậu, Kamikawa-kun ơi, cậu có thể gọi thẳng tên của tớ không?”
“…Uhhh?”
Fuyu-kun làm ra một biểu cảm bối rối. Nhưng tôi không thể chấp nhận là bản thân đã lỡ lời ở đây. Lòng tham ở bên trong đang bảo tôi tiến sát tới Fuyu-kun hơn nữa. Gọi cậu ấy là “Fuyu-kun” trong tâm trí là không đủ đối với tôi nữa rồi.
“Tên của tớ ấy. Nếu cậu thật lòng xem tớ là bạn của cậu, tớ muốn cậu gọi tớ bằng tên.”
(Sao mình lại quá ngang nhiên thế này? Cậu ấy ghét mình thì nên làm sao đây?) Tôi cụp mắt xuống. Tôi nhận ra điều đó đã quá trễ. Cậu ấy chỉ tới giúp đỡ tôi bởi vì Yayoi-sensei đã bảo cậu ấy làm như vậy. Một thứ gì đó giống như thể là lòng thương hại. Không có lý do gì để cậu ấy phải đi xa tới thế vì tôi.
“—Yuki”
Tôi ngẩng mặt lên. Cậu ấy đã gọi tên tôi, mỉm cười. Không có vẻ gì là né tránh hay chối bỏ. Đó chính là sự chấp nhận của cậu ấy đối với tôi. Tôi có thể cảm nhận được bản thân lại một lần nữa trở nên quá xúc động.
(Điều đó thật không tốt. Mình không muốn bị yếu ớt thế này. Mình không muốn Fuyu-kun phải lo lắng cho mình)
Tôi cố gắng hết sức để nở ra một nụ cười với cậu ấy.
“Cảm ơn cậu, Fuyu-kun!”
Mặc dù đã là quá ích kỷ nhưng tôi vẫn muốn nhiều hơn. Tôi cảm thấy mình mặt dày thật đấy. Nhưng cậu ấy vẫn nắm lấy tay tôi và chấp nhận tôi. Cậu ấy đã giúp nhịp thở của tôi bình thường trở lại.
Vì vậy tôi đã tự cân nhắc và quyết định sẽ nói với cậu ấy điều bản thân mong muốn. Trái tim tôi đang đạp rất nhanh, và tôi cảm thấy xấu hổ muốn chết.
“Fuyu-kun, liệu tớ có thể đòi hỏi thêm một điều nữa không?”
“Hm? Ừ thì nếu một thứ gì đó trong khả năng, được thôi, tớ sẽ làm.”
“Vậy thì, cho tớ mượn tay cậu đi—”
Khuôn mặt tôi nóng rực lên. Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Bản thân tôi còn cảm thấy xấu hổ tới mức muốn ngay lập tức chạy trốn.
Nhưng, nếu tôi chạy trốn bây giờ, sẽ không có gì thay đổi. Và, hơn bất kỳ thứ gì, tôi đã nhận ra. Trong vòng một khoảng thời gian ngắn lúc này đây, tôi đã cảm nhận được rất rất nhiều lần rằng–
—Tôi cần Fuyu-kun.
“Bàn tay của cậu ấy. Giờ mỗi khi chúng mình ra ngoài, tớ nắm tay cậu được chứ? Uh…Um…thì bất cứ khi nào tớ nắm tay cậu á, tớ thấy việc hít thở bớt đau đớn hơn, vậy nên, um…cậu có thể nghĩ tớ là kỳ lạ, nhưng…nếu chúng ta có thể—”
Khi tôi nói như vậy, những dòng suy nghĩ của bản thân trở nên rối loạn, và cảm tưởng như sự logic trong câu từ của tôi hoàn toàn bay ra ngoài khung cửa sổ. Nhưng đúng vậy thật. Khoảng cách bé nhỏ giữa chúng tôi, nó gần tới mức tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của cậu ấy…Sự hiện diện của cậu ấy ngay bên cạnh tôi mang tới sự yên tâm…Có lẽ bởi vì Fuyu-kun đang ở đang nên tôi có thể bình tĩnh và hít thở đều đặn.
Và, không một lời đáp từ, cậu ấy chạm lấy tay tôi.
Mà không chút do dự.
Tôi nhìn cậu ấy.
Cậu ấy đang mỉm cười.
Trái tim đang đập liên hồi của tôi dần dần ổn trở lại. Nhịp thở cũng đã ổn định, tới cái mức mà thậm chí chính tôi cũng bất ngờ.
Tôi có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cậu ấy.
Tưởng chừng như thể chỉ có mỗi hai chúng tôi trên thế gian này vậy. Tôi cuối cùng có thể cảm nhận được rằng mạch máu của mình đang trở lại bình thường. Dòng máu chảy bên trong đang giúp nhiệt độ cơ thể tôi quay trở lại với mức vốn bình thường nên thế.
“…Cảm ơn cậu.”
“Không có chi.”
Tôi đã gần như chỉ xoay xở vừa đủ hắng giọng và nói với cậu ấy lời trên. Và, khi tôi làm vậy, cậu ấy đã nhận lấy bằng tất cả trái tim. Sâu trong thâm tâm, tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của Fuyu-kun ngày một lớn dần, thậm chí càng quan trọng hơn đối với tôi.
■■■
Tôi lấy một hơi thở khác thật sâu. Dường như là tôi ổn rồi. Một lần nữa, tôi lại cảm thấy được Fuyu-kun đối với tôi là quan trọng như thế nào.
“…Cảm ơn cậu, Fuyu-kun. Bây giờ tớ có lẽ okay rồi. Tớ có thể hít thở hoàn toàn ổn. Nhưng chỉ nhờ mỗi bàn tay của cậu thôi đấy. Tớ chỉ ổn bởi vì chúng ta đang nắm tay thôi, nên liệu chúng ta có thể nắm tay khi về nhà luôn không?” và tôi hỏi cậu ấy như thế.
“Uh, um, chắc rồi. Shimokaw—”
Tôi nhìn thẳng vào Fuyu-kun.
(Mình muốn cậu ấy gọi thẳng tên mình cơ.)
“—Yuki, nếu cậu ổn với việc đó, vậy thì tất nhiên là được thôi.”
Fuyu-kun trông khá xấu hổ. Cậu ấy đã chấp nhận tôi, và bây giờ cậu ấy thậm chí đã hiểu điều mà tôi cố gắng diễn đạt. Fuyu-kun thật sự rất tuyệt vời.
“Oh, đúng rồi. Chờ tớ một chút được không?” Fuyu-kun hỏi tôi, dường như cậu ấy đang cố gắng giấu đi nỗi xấu hổ của mình. Nhưng cậu ấy vẫn đang nắm lấy tay tôi. Cứ như thể tôi đang được cậu ấy dắt đi hẹn hò.
Từ trong túi, Fuyu-kun lấy ra một cái bịch nhỏ được gói lại trông rất cute.
Tôi chớp mắt đầy bất ngờ. Dòng suy nghĩ của tôi không thể theo kịp được.
Cậu ấy lấy ra một cái bịch nhỏ và đặt lên tay tôi.
“Huh?”
“Ừ thì, cậu đã đãi tớ với nhiều món ngon, vì vậy tớ cảm thấy rằng bản thân đang chỉ có nhận từ cậu thôi Shim—Yuki. Tớ muốn có gì đó cho cậu. Tớ đã hỏi thử Kaizaki về chuyện này, nhưng tớ đã bị mắng vì đã chọn thứ gì đó quá đắt tiền.Vì vậy đây là thứ được chọn—”
“Bởi Kaizaki?”
Tôi đã rất bất ngờ khi tên thằng bạn thuở nhỏ của mình được nhắc tới. Sau cùng tôi thật sự rất muốn quay trở lại trường học. Bởi vì, trong một trường hợp mà tôi không biết được, thì Fuyu-kun đã và đang trở nên thân thiết hơn với những người khác, và tôi lo sợ về điều đó.
“Cậu ta có giúp, nhưng, sau cùng thì, tớ mới là người quyết định món quà này. Nếu có thể, tớ lại cảm thấy tệ vì nó quá rẻ bèo, nhưng tớ không thể nghĩ ra món nào khác.”
Nghe Fuyu-kun nói tới đây, tôi nhẹ cả người—niềm hạnh phúc dâng trào, tôi vui tới nỗi muốn nhảy xoay quanh trong niềm hân hoan. Fuyu-kun đã tốn nhiều thời gian để suy nghĩ về món quà tặng cho tôi. Trên hết, sau cùng, cậu ấy mới là người đưa ra sự lựa chọn về thứ tặng tôi. Tôi chìm đắm trong trạng thái hạnh phúc.
“Fuyu-kun, cậu mở nó cho tớ được chứ?”
Tôi không có ý định bỏ tay ra khỏi tay cậu ấy. Hiển nhiên, một phần lý do mà tôi không muốn làm vậy là vì nhịp thở của tôi. Nhưng, quan trọng hơn, tôi chỉ không muốn chia cách với Fuyu-kun, dù chỉ một giây.
Cậu ấy cười nhăn nhó và bắt đầu mở quà ra. Thứ bên trong là một cái dây móc điện thoại có con mèo trắng gắn trên đó. Hơn thế, nó lại là nhân vậy mà tôi thích nữa chứ, là sticker mà tôi hay xài trên LINK đấy.
“Đây là…”
“Ừ thì, bởi vì chúng ta dạo này trò chuyện với nhau rất nhiều ấy. Tớ nghĩ món đồ này có lẽ sẽ như một tấm bùa may mắn. Tớ thậm chí cầu nguyện với Lulu, hy vọng là cơn đau của cậu không tồi tệ đến thế.”
(Mình muốn ôm Fuyu-kun ngay và luôn)—Bằng một cách nào đó tôi đã xoay xở kiềm chế được cơn bốc đồng của mình.
(Mình vui quá, mình vui quá. Nếu mình lơ là thậm chí một khoảnh khắc thôi, mình sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, và mình sẽ bắt đầu khóc trong niềm hạnh phúc mất. Nhưng mình biết rằng, nếu làm như thế, Fuyu-kun sẽ lo lắng cho mình mất, vì vậy mình phải cố hết sức để kìm nén cảm xúc lại.)
Fuyu-kun gắn cái dây đeo vào ốp điện thoại tôi.
Cảm nhận món quà ấy trên những ngón tay.
Tôi có thể cảm nhận được thậm chí nhiều hơn về Fuyu-kun, vì thế tôi thấy rất hạnh phúc.
(Mình sẽ bảo vệ nó. Mình chắc chắn sẽ trân trọng nó—)
Đó là thứ mà tôi lẩm bẩm với bản thân khắc vào trong tim.
“Nhưng, cậu biết không? Hôm nay cậu đã cố có chút hơi quá rồi. Chúng ta có thể từ từ giúp cậu hồi phục, mỗi lúc một chút. Xem lại về thứ mà cậu đã vượt qua vào hôm nay coi, cậu có lẽ đã rất căng thẳng đó.”
“Yeah.”
Tôi gật đầu một cách nhu mì. Tôi đã khiến Fuyu-kun lo lắng. Tôi thấy rất tệ về chuyện đó, thật đấy, nhưng cậu biết gì không, Fuyu-kun?
“Nhưng nó ổn mà. Bởi vì cậu đã ở đây với tớ, đúng không, Fuyu-kun?”
“Ừ thì, khả năng tới đâu thì tớ sẽ giúp tới đó.”
“Sự giúp đỡ của cậu như vậy là hơn cả đủ ấy chứ. Khi cậu ở đây á, Fuyu-kun, tớ cảm thấy tớ có thể hít thở rất bình thường luôn.”
Vào thẳng vấn đề. Và sự thật đúng như vậy. Đó là thứ mà tôi thật sự cảm thấy. Khi Fuyu-kun ở với tôi, việc hít thở trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Và, thay vì đáp lại những gì tôi vừa nói ra, Fuyu-kun nắm chặt lấy tay tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của cậu ấy nhiều hơn nữa.
Xin lỗi, Fuyu-kun. Nhưng cũng cảm ơn cậu.
Tớ có thể hít thở được vì có cậu ở đây.
Tôi muốn nói lặp đi lặp lại với cậu ấy như vậy đấy.
■■■
Tôi ngồi bàng hoàng trên giường, nhìn vào chiếc dây đeo trên điện thoại. Tôi cứ ngẩn ngơ như này từ lúc về nhà.
Có thể cảm nhận được sự hiện diện của Fuyu-kun càng khiến tôi hạnh phúc. Tôi có nghe rằng cậu ấy phải đi làm thêm vào hôm nay, vì vậy tôi cố kiềm chế gửi cậu ấy mấy tin nhắn trên LINK, mặc dù tôi rất muốn nói với cậu ấy rằng “cảm ơn cậu” hết lần này đến lần khác.
Fuyu-kun đã dần dần chiếm vị trí càng lúc càng lớn trong cuộc sống của tôi.
Và, trên hết, tôi cũng nhận ra sự thật là mình cũng dần trở nên ích kỷ hơn.
—Đột nhiên, tôi nhận được thông báo trong điện thoại là có một tin nhắn LINK gửi tới.
“Huh?”
Tôi chớp mắt đầy bất ngờ không tin vào thứ mình nhìn thấy. Đó là một tin nhắn từ Fuyu-kun—
____________
fuyu: Bây giờ tớ phải đi làm thêm. Tớ nghĩ hôm nay đã khiến cậu căng thẳng nhiều rồi. Tớ rất xin lỗi. Cậu nghỉ ngơi tốt nha.
fuyu: Nhưng tớ cũng nghĩ cậu tuyệt thật đấy. Cậu đã cố gắng hết sức để tiến lên phía trước. Cơ mà nói rồi đấy, đừng ép bản thân quá, okay?
____________
Tôi đột nhiên nhận ra rằng bản thân đã vô thức giữ lấy chiếc điện thoại của mình.
(Lý do mà tớ muốn hướng về phía trước, lý do mà tớ muốn tiến lên—Tất cả thứ đó là nhờ có cậu đấy.)
Tôi nhanh chóng trả lời. Gõ nhẹ vào màn hình điện thoại, tôi liều mạng cố gắng để không soạn sai tin nhắn khi vừa chịu đựng nhịp đập liên hồi từ trái tim.
Tôi không muốn cậu ấy nhận ra tôi đã lo lắng như thế nào hay con tim tôi đã đạp nhanh ra sao. Tôi thậm chí còn không biết thứ cảm xúc đó là gì—Không phải. Đó là lời nói dối.
Sự thật là tôi nhận ra được thứ cảm xúc đó là gì.
Nhưng, ngay lúc này đây, tôi vẫn ổn khi làm bạn.
Tôi đã cố gắng kiểm soát một “tôi” khác đầy tham lam và ích kỷ.
____________
yuki: Cảm ơn cậu rất nhiều cho hôm nay. Tớ okay mà. Tuy vậy, tớ không muốn làm cậu lo lắng, vì vậy tớ sẽ không cố quá đâu mà.
yuki: Bên cạnh đó, nếu cậu nghĩ tớ thật tuyệt vời khi luôn hướng về phía trước, tất cả là nhờ có cậu, Fuyu-kun. Dù là làm thêm cũng làm hết sức mình nhé, okay? Cậu cũng đừng có mà ép bản thân quá sức đấy nhá. Hẹn gặp cậu ngày mai. Có tớ chờ.
____________
Tôi đã trả lời như thế đấy. Tôi nhận được một tin nhắn trả lời bằng sticker một chú chó đang nói ‘OK’. Đáp lại, tôi gởi cho cậu ấy một sticker con mèo với dòng chữ ‘fight!’ trên đó. Tin nhắn hiện là ‘đã xem’, rồi cuộc hội thoại dừng ở đó. Fuyu-kun cần chuẩn bị để đi làm thêm, vì vậy tôi biết là cậu ấy sẽ không thể kiểm tra tin nhắn của tôi cả ngày được.
Mặc dù là thế, tôi cảm nhận được chút ấm áp từ sâu thẳm trong trái tim mình. Tôi ôm lấy chiếc dây đeo điện thoại, cố gắng để xác nhận là nó vẫn ở đó.
–Và, bất thình lình, tôi nghe thấy những bước chân vội vã, ồn ào đang lên cầu thang. Dù gì đi nữa, người ấy gõ cửa. Tôi cười gượng gạo trước khi nói “em có thể vào”.
Cánh cửa mở ra.
Người xuất hiện là em trai Sora của tôi, mang một nụ cười đầy ngây thơ vô tội trên khuôn mặt. Nói là em ấy ngây thơ vô tội nghe cũng là thứ tích cực đấy. Tuy nhiên, năm nay em ấy đã trở thành học sinh cấp hai rồi, và thật khó để tin rằng em ấy thật sự là người còn trẻ con ngây ngô.
“Huh? Onee-chan ơi, cái dây đeo đó không phải dễ thương quá sao. Chị được bạn trai tặng cho ạ?”
Em ấy khi không làm một tràng như vậy với tôi như kiểu “chó ăn vụng bột”[note53875] vậy. Bất giác ý thức được lời nói của em ấy, tôi có thể cảm thấy khuôn mặt mình nóng rực lên và chuyển đỏ trong sự xấu hổ.
“Này, Sora, đừng có mà chọc chị như thế. Fuyu-kun và chị không phải như thế, okay.”
Nghe tôi trả lời, Sora nhếch mép cười.
“Fuyu-kun, huh. Không phải chị hôm qua chị gọi anh ấy là ‘Kamikawa-kun’ sao?”
“Không–, không quan trọng là chị gọi ra sao, okay! Ý chị là, bọn chị–, bọn chị là bạn bè thôi!”
“Ý chị là bạn lúc này thôi chớ gì?”
“Không! Bọn chị chỉ là bạn bè thôi!”
Trông thấy phản ứng hoảng loạn của tôi, Sora mỉm cười vui vẻ. Tôi phồng má lên và phản đối một cách hờn dỗi.
“Ừ thì, thật ra giờ em lên đây không phải để hỏi cái đó. Em muốn hỏi là tối nay chị có thể ăn tối không ấy? Mẹ có nhắn tin hỏi trên nhóm LINK gia đình kìa, chị không đọc hả?”
“Ủa, có hả?”
Một tin nhắn thật sự đã được gửi tới, vì vậy tôi vội vàng trả lời.
“Nhìn vào cái cách mà chị đang biểu hiện kìa, hình như chị có thể đi ăn được đúng không? Tâm trạng của chị gần đây cũng tốt lên rất nhiều thì phải.”
Sora cười lớn—Và em ấy chêm vào theo sau câu vừa nói.
“Tất cả là nhờ Fuyu-kun, huh.”
Tôi có thể cảm thấy khuôn mặt mình lần nữa nóng lên. Mặt tôi bây giờ có lẽ đã nhuộm đỏ hoàn toàn.
“Sora, ngưng việc trêu chị ngay—”
“Nhưng chị trông vui tới nỗi nó hiện hết lên trên mặt kia kìa, chị biết không?”
Sora rời khỏi phòng với một nụ cười đểu trên môi.
“Heey, Soora!”
Tôi di chuyển cố ném cái gối vào em ấy, nhưng cánh cửa đã đóng sập lại. Tôi chưa bao giờ nghĩ là có ngày sẽ bị trêu chọc bởi thằng em ruột của mình. “Vẫn nóng”, tôi nghĩ như thế trong khi cảm nhận đôi má của mình và nhìn vào chiếc điện thoại đang để trên đùi mình…
—"Chị trông vui tới nỗi nó hiện hết lên trên mặt kia kìa, chị biết không?”
Tôi không thể chối việc em ấy nói là đúng.
Mỗi ngày với Fuyu-kun bên cạnh là thứ gì đó khiến tôi hạnh phúc, và không có gì thay thế được nó hết.
(Mình muốn biết nhiều hơn về Fuyu-kun. Mình muốn gần gũi hơn với cậu ấy).
Và tôi cũng dần dà trở nên ích kỷ hơn.
Cố gắng kìm nén những cảm xúc không thể kiểm soát, tôi giữ chặt chiếc dây đeo điện thoại mà Fuyu-kun tặng.
(Mình cảm thấy như thể cảm xúc đang trào dâng vậy. Mình không nghĩ là có thể kìm nén chúng được nữa rồi—)