Shimokawa thở hổn hển.
Tiếng khò khè cứ phát ra từ cổ họng cậu ấy.
Giá mà tôi quan sát Shimokawa cẩn thận hơn thì có lẽ đã nhận ra sớm hơn rồi.
Chỉ vì khoảnh khắc đó thôi— mà Shimokawa đã phải thở đầy khó nhọc.
Trông như cậu ấy đang đuối nước vậy, tuyệt vọng lấy hơi để giành giật lấy sự sống. Cậu ấy đặt tay lên ngực rồi lại buông ra, cố gắng tìm kiếm nguồn oxy.
Và trong thời điểm đó, những lời dặn của Yayoi-sensei cứ văng vẳng trong đầu tôi.
“—Shimokawa-san dễ bị căng thẳng khi gặp người khác, thỉnh thoảng khiến em ấy bị thở gấp. Hãy cẩn thận về nó.”
Giọng nói của Yayoi-sensei cứ vang lên trong đầu tôi chầm chậm đầy kỳ lạ. Nó rất chậm, chẳng hề giống giọng điệu vô tư thường ngày của cô ấy chút nào.
Rồi tôi đã nhận ra, thật là tồi tệ khi đi tới đây.
Shimokawa đang gặp nguy hiểm bởi vì tôi—
■■■
Cảm giác như mọi âm thanh xung quanh tôi ngay lập tức tan biến vậy. Tôi chẳng nghe thấy gì cả—Ngoại trừ tiếng thở của Shimokawa. Tiếng thở hổn hển, tiếng khò khè. Chỉ duy nhất thanh âm ấy lọt vào tai tôi.
Thình thịch, thình thịch.
Tim tôi đập trong lồng ngực. Sao tôi vẫn cứ đứng chôn chân ở đây chứ? Di chuyển, di chuyển đi—
Shimokawa quay sang phía tôi, rồi lẩm bẩm gì đó. Âm lượng nhỏ đến mức hầu như tôi chả nghe được gì.
“...K…Khó chịu… Khó chịu quá Kamikawa-kun, Kamika—...wa-kun. Ka…Fuyu-kun—”
Có gì đó vỡ òa trong tôi.
“Shimokawa-san, bình tĩnh lại nào. Hít thở sâu—Shimokawa, Shimokawa à!”
Tôi nắm chặt lấy bàn tay cậu ấy. Trong một khoảnh khắc, tôi tưởng như chúng đóng băng tới nơi. Đôi tay cậu ấy dần lạnh đi vì thiếu máu.
“ —Yuki!”
Shimokawa nhìn tôi. Đôi tay cậu ấy mò mẫm tìm kiếm bàn tay tôi và nắm lấy. Chắc là tôi tưởng tượng thôi nhỉ, nhưng dường như, thân nhiệt cậu ấy có tăng thêm một chút.
Bởi vì bản thân đã mất kiểm soát nên tôi cứ gọi đi gọi lại tên cậu ấy.
Tôi kéo cậu ấy về phía mình, rồi ôm lấy.
Hẳn là phép màu khi chẳng có ai đi ngang qua lúc này. Hoặc là do tôi không để ý. Nhưng điều đó chẳng còn nghĩa lý gì với tôi nữa. Tất cả những gì trong đầu tôi đều là về Shimokawa.
Khi nhịp thở của cậu ấy dần ổn định trở lại, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đã bỏ qua hết mọi điều dối lòng. Miễn Shimokawa có thể mỉm cười thật tươi—
Nếu cậu ấy có thể mỉm cười hạnh phúc… Ấy là điều ước duy nhất của tôi.
■■■
Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau trên băng ghế ở công viên.
“Tớ định sẽ nghỉ thêm một chút nữa rồi mới về nhà. Có được không cậu?” Shimokawa hỏi tôi, khó khăn lắm tôi mới gật đầu. Thật lòng, tôi muốn đưa Shimokawa về nhà càng sớm càng tốt. Tôi thấy hôm nay như vậy là mình đã quá bất cẩn rồi. Hôm nay cậu ấy đã làm rất tốt, nhưng tôi lại hiểu sai và đi thúc giục cậu ấy, để rồi dẫn tới hậu quả là khiến cậu ấy đau đớn. Tôi thực sự đã cảm thấy thế.
“Này, um….Shimokawa-san, tớ thực sự xin l—”
“Tên tớ—”
Shimokawa ngay lập tức cắt lời tôi.
“Huh?”
“Hồi nãy, cậu vừa gọi tớ bằng tên, tớ thực sự vui lắm đó, biết không vậy. Nếu cậu thực sự nghĩ tớ là bạn của cậu, Kamikawa-kun, cậu có thể gọi tớ bằng tên được chứ?”
“...Uhhh?”
“Tên tớ ấy. Nếu cậu thật lòng nghĩ tớ là bạn ấy, thì tớ muốn được cậu gọi bằng tên cơ.”
Shimoka—Yuki khá là bướng bỉnh. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi quen biết cậu ấy thôi mà tôi đã nhận ra rõ điều đó. Tôi gãi đầu trước khi thở dài và cam chịu số phận của mình.
Ngay từ đầu, tôi mới là người muốn gần gũi với Yuki và hiểu rõ hơn về cậu ấy mà.
“ —Yuki.” Tôi cảm thấy khá xấu hổ khi cất lời, còn Yuki thì nhe răng cười cười rồi gật đầu.
“Cảm ơn cậu, Fuyu-kun!”
Cách cậu ấy nói trông thực sự hạnh phúc nhỉ. Ừ thì, tôi nhớ là cậu ấy thậm chí đã nói rằng bản thân cậu ấy trước đó đã rất hạnh phúc rồi mà. Cho tới giờ, trước giờ tôi chưa từng gọi thẳng tên cậu ấy, nên tôi cảm thấy xấu hổ một cách kì lạ.
“Fuyu-kun, tớ hỏi một câu nữa được chứ?”
“Hm? Chà, nếu tớ thực hiện được, chắc chắn tớ sẽ làm thôi.”
“À thì, đưa tay cậu đây nào—”
Cậu ấy xòe bàn tay về phía tôi. Dù mặt cậu ấy quay đi, nhưng tôi có thể thấy đôi tai đỏ ửng lên. Dù vậy, như thể đã cân nhắc xong, cậu ấy quay lại nhìn tôi. Mắt cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, có vẻ như để truyền đạt quyết tâm của bản thân. Tôi có thể cảm nhận sự quyết tâm của cậu ấy.
“Tay cậu ấy. Mấy lúc chúng ta đi dạo ấy, liệu tớ có được nắm tay cậu không? Uh…Um…Khi tớ cầm tay cậu ấy, tớ có thể sẽ ít thấy khó thở hơn, nên là, ờm…có lẽ là cậu nghĩ tớ kì lạ…nhưng mà…nếu chúng ta có thể—”
Tôi liền chầm chậm chạm vào bàn tay Yuki. Tôi vừa chạm vào tay cậu ấy rồi. Tất cả những gì tôi làm chỉ là đặt tay mình lên tay cậu ấy, nhưng con tim tôi sắp nổ tung mất rồi. Tôi cảm thấy kỳ lạ về cậu ấy. Ý tôi là, dù đây chỉ là một cách để giảm bớt khó khăn cho Yuki, nhưng mà, kể cả đã tự nhủ như vậy, con tim tôi vẫn chẳng bình tĩnh nổi.
Cảm giác như mặt tôi đang nóng lên.
Yuki hít một hơi thật sâu. Chúng tôi đang ngồi cạnh nhau, không quá xa cũng chẳng quá gần. Tôi cảm thấy dường như đôi tay Yuki đang dần ấm trở lại.
“...Cảm ơn cậu.”
“Không có chi.”
Tôi thấy lo lắng không biết nên đáp lại thế nào, cơ mà, sau cùng, câu trả lời lại cộc lốc như vậy.
Sau đó, hai đứa lại chìm vào im lặng.
Chúng tôi ngồi đây, truyền cho nhau hơi ấm qua đôi bàn tay, Thoải mái đến lạ.
■■■
“...Cảm ơn cậu, Fuyu-kun. Có vẻ giờ tớ ổn rồi. Tớ thở được như bình thường rồi. Nhờ bàn tay của cậu đấy. Tớ chỉ ổn khi chúng ta nắm tay nhau thôi ấy, nên là chúng ta nắm tay nhau đi về nhà được không?”
“Uh, um, chắc rồi. Shimokawa—”
Yuki liền nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt đầy khó chịu. Lập tức, tôi nhận ra cậu ấy đang âm thầm phản đối cách mà tôi gọi cậu ấy, nên nhanh chóng sửa lại.
“—Yuki, nếu nó ổn với cậu, thì chắc chắn ổn cả thôi.”
Tôi nhận ra việc nắm tay cậu ấy đã xấu hổ lắm rồi, không ngờ còn cả việc gọi cậu ấy bằng tên nữa chứ.
“À, đúng rồi. Cậu có chút thì giờ không?”
Xấu hổ quá đi mất. Tôi đang cố kết thúc việc này đây. Bởi Yuki đang khoác lấy tay tôi, tôi mò trong túi rồi lấy ra một chiếc túi giấy nhỏ. Tôi thấy hơi tội lỗi vì nó bị nhăn đôi chút, cơ mà tôi còn làm được điều gì khác nữa đâu. Tôi đặt chiếc túi giấy vào tay trái Yuki.
“Huh?”
“À thì, cậu cho tớ nhiều đồ ăn ngon này, nên là tớ cảm thấy mình đang nhận quá nhiều từ Shim—Yuki. Tớ muốn tặng cậu thứ gì đó. Tớ có hỏi Kaizaki về cái này, nhưng đã bị mắng vì chọn một món quà quá đắt đỏ. Nên là tớ chọn—”
“Bởi Kaizaki-kun sao?”
“Cậu ấy có giúp, nhưng rồi cuối cùng tớ chọn món này. Dù gì đi nữa, tớ thấy hơi tệ vì nó rẻ quá, nhưng tớ cũng chẳng nghĩ ra được cái gì khác cả.”
“Fuyu-kun, cậu mở cho tớ được chứ?”
Yuki vẫn bướng bỉnh không rời tay tôi. Tôi làm như cậu ấy nói, mở ra—một chiếc dây đeo có thể gắn vào ốp điện thoại.
Trên nó là một chú mèo trắng, một trong những nhãn dán Yuki thường dùng. Tôi thực sự ngạc nhiên vì mình tìm được thứ này.
“Đây là…”
“Chà, vì chúng ta liên lạc với nhau khá nhiều gần đây. Nên tớ nghĩ nó sẽ giống như lá bùa may vậy. Tớ cầu nguyện cho cả Lulu, và mong căn bệnh của cậu đừng xấu đi nữa.”
Tôi gắn chiếc dây vào điện thoại cậu ấy. Tôi không có nhìn rõ biểu cảm của Yuki, cậu ấy đang cầm nó rất cẩn thận. Cậu ấy nhẹ nhàng vuốt ve nó.
“Mà này, cậu biết không? Cậu hơi cố quá sức hôm nay rồi đấy. Chúng ta có thể cải thiện dần mà, mỗi lần một chút thôi. Dựa trên những gì đã qua hôm nay, có vẻ cậu đã rất căng thẳng nhỉ.”
“Vâng.”
Cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu.
“Nhưng ổn mà. Bởi vì cậu sẽ ở đó với tớ, đúng chứ Fuyu-kun?”
“Chà, tớ sẽ cố hết sức có thể mà.”
“Vậy là hơn cần thiết rồi đó. Chỉ cần cậu ở đây thôi, Fuyu-kun, là tớ đã thấy có thể thở dễ dàng rồi đó.”
Tôi chẳng biết nên trả lời thế nào đây. Tôi hoàn toàn không nói nên lời nữa rồi. Nên là, thay vì trả lời, tôi nắm chặt lấy tay Yuki. Cậu ấy cũng liền siết lại luôn. Nơi ban tay chúng tôi chạm nhau ấm thật đấy.
Thật lòng thì, tôi đã rất sợ, sợ rằng cậu ấy sẽ tắt thở. Tôi thấy mình vẫn còn thật yếu đuối khi nghĩ về chuyện đó.
Nhưng thật mừng vì mọi thứ đã ổn. Tôi thực sự thấy mừng, từ sâu thẳm nơi đáy lòng mình.