CHƯƠNG
“Sao lại nhiều đồ như vậy chứ?” Tiền Tiểu Phi cố sức khiêng một cái hòm gỗ lớn đi vào phòng, “Hại ta lao lực như vậy!”
Nặng nề đem hòm đặt xuống, Tiền Tiểu Phi nhu nhu bả vai đau nhức.
Đó là một cái rương gỗ lim một thước dài nửa thước ngang, bên trong chưa đầy đủ mọi màu sắc bình bình quán quán.
“Vừa coi cũng biết ngươi nhất định thấy ngày thường mình hay làm chuyện bất lương, nên mới chuẩn bị nhiều dược phòng thân vậy mà.” Tiền Tiểu Phi vừa nói vừa lục tung cả lên.
“Đều là Sa Ngữ chuẩn bị, ta mới không thèm quản mấy thứ này,” Nam nhân nhíu nhíu mày, tựa hồ không thích cái kiểu bà-mẹ-trẻ của Sa Ngữ.
“Ngươi tốt nhất là nên cảm tạ trời xanh là có bằng hữu như Sa Ngữ đi, nếu không hôm nay chắc chết rồi!” Tiền Tiểu Phi thực bất mãn với ngữ khí của nam nhân.
“Bằng hữu?” Nam nhân cười mỉa mai, “Trên thế giới này căn bản không có bằng hữu chân chính, chúng ta chỉ hợp tác với nhau thôi, lợi dụng lẫn nhau, có nhu cầu thì đến.”
Tiền Tiểu Phi nghe vậy nhíu mày: “Tư tưởng đúng là cần cải tạo lại chút.”
Kim Hàn giương mắt nhìn Tiền Tiểu Phi: “Chẳng lẽ ngươi nóng lòng giúp ta chữa thương không phải vì sau này ta có thể mang ngươi ra ngoài sao?”
Lời nói của nam nhân làm cho Tiền Tiểu Phi sững sờ đứng yên, không tìm được lý do phản hác, bởi vì hắn thực cũng từng nghĩ vậy, hắn quả thật cho rằng nam nhân là hy vọng ra ngoài duy nhất của mình. nhưng là…
“Không chỉ là như thế…” Trầm mặc nửa ngày, Tiền Tiểu Phi chỉ có thể yếu ớt trả lời như vậy.
Đáp án đúng như dự kiến, nhưng nam nhân hoàn toàn không đắc ý, ngược lại, Kim Hàn thấy thực không thoải mái, trong lòng hắn tựa hồ mong muốn Tiền Tiểu Phi phản bác lại, chờ đợi nghe y nói cứu hắn không chỉ vì muốn ra ngoài.
Nam nhân sinh khí, không vì lý do gì cả, Tiền Tiểu Phi cũng biết. Người thông minh như hắn đương nhiên không tiếp tục đề tài, mà đột nhiên hỏi: “Loại dược nào ở đây để trị thương?”
Kim Hàn cũng không tiếp tục dây dưa, nhìn xuống, nói: “Bình tròn màu lục.”
Tiền Tiểu Phi dựa theo miêu tả, lấy ra bình dược đặt ở cạnh giường, sau đó nhặt chiếc chậu đồng trên mặt đất lên, bước ra ngoài.
Một lúc sau, một chậu nước trong được bưng đến trước mặt nam nhân.
“Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện nước giếng ở Xuân Phong Môn của ngươi sạch sẽ đi, bây giờ cũng không kịp đun nước nóng nữa.” Tiền Tiểu Phi tự nói, sau đó đem khăn mặt thấm ướt, bắt đầu tẩy trừ miệng vết thương của nam nhân.
Đúng là anh em trong tập đoàn cũng hay bị thương, nhưng chưa từng có ai bị nghiêm trọng đến thế này, cảnh tượng trước mắt thực làm cho Tiền Tiểu Phi không biết phải làm thế nào. Chỉ thấy hắn nhíu mày, cứng ngắc lau lau người nam nhân, hàm răng cắn chặt, giống như người đang chịu kịch liệt thống khổ không phải nam nhân mà là chính mình.
“Ta biết rất đau, nhưng người đừng có run a!” Trên trán Tiền Tiểu Phi đã đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt theo chóp mũi nhỏ xuống giường, trông giống như từng vệt nước mắt.
“Người run là ngươi mà.” Kim Hàn lạnh lùng chăm chú nhìn Tiền Tiểu Phi đang lau người mình, “Thôi cứ để ta tự làm đi.”
“Ngươi dừng có ngốc cho ta!” Tiền Tiểu Phi vẫn tiếp tục động tác, hắn thậm chí ngay cả mí mắt đều không có ngước lên.
Ánh mắt Kim Hàn bỗng nhiên tràn đầy một loại tình tự phức tạp. Hắn biết Tiền Tiểu Phi thực sự sợ hãi, cũng thực sự khẩn trương, bằng không động tác trên người mình sẽ lúc nặng lúc nhẹ. Nhưng hắn không hiểu tại sao Tiền Tiểu Phi dù sợ hãi vẫn nhất mực kiên trì, giao tình của hai người không sâu đến thế đi. Có lẽ đúng là tên này trời sinh thương người, không thể nhìn thấy người khác chịu thương tổn.
Kim Hàn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng sau có vẻ lớn hơn, nếu trước mặt Tiền Tiểu Phi không phải mình mà là đám a miêu a cẩu, hẳn là hắn cũng đối đãi như vậy đi.
Ý tưởng lóe qua làm ánh mắt Kim Hàn chợt ảm đạm.
Tiền Tiểu Phi còn đang khẩn trương chiếu cố hắn, căn bản không biết nam nhân trước mặt còn thừa hơi phân tích động cơ giúp đỡ của mình, lại còn đưa ra mấy cái kết luận hắn tự cho là hợp lý.
Không biết qua bao lâu, trời dần tối. Hôm nay trăng tàn, ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống Xuân Phong Môn, đầy tàn phá cùng thê lương.
Tiền Tiểu Phi cuối cùng cũng xử lý tốt tất cả miệng vết thương của Kim Hàn, cũng đều đã thượng dược, nam nhân mỏi mệt hồi lâu cũng không chống đỡ được thêm, nặng nề ngủ.
Tiền Tiểu Phi cũng không biết phải đi đâu, trong cơn buồn ngủ tới cực điểm, hắn cứ thể nguyên quần áo nằm ngủ trên ghế.
Ban đêm, gió lạnh trận trận thổi. Hàn khí cuối thu làm Tiền Tiểu Phi bất giác hắt xì, hoảng hốt trung tựa hồ nghe thấy một thanh âm, chờ đến khi hoàn toàn thanh tỉnh, tới gần giường, hắn mới phát hiện là nam nhân đang nói mớ, thực thống khổ nói mê.
Hắn tựa hồ thực bất an, thân thể không ngừng ngọ nguậy, nguyên bản cái chăn đáp trên người cũng đã bị đạp xuống dưới giường.
Tiền Tiểu Phi nhặt chăn lên, cẩn thận đắp lên người nam nhân, cũng không nghĩ lại nghe được lời nói của hắn:
“Ta không muốn giết hắn… Ta không muốn giết hắn…”
Nam nhân rốt cuộc mộng cái gì? Tiền Tiểu Phi không biết được. Hắn không thể tưởng tượng nam nhân đã gặp chuyện gì, để ngay cả trong mơ cũng là giết chóc.
Nam nhân trên giường vẫn tiếp tục lộn xộn, vẻ mặt không thôi thống khổ bất an, tựa như một đứa nhỏ gặp ác mộng bất lực kêu khóc. Tiền Tiểu Phi cuống quýt đem hai tay nam nhân đặt lại trong chăn, không ngờ phát hiện đôi tay nóng đến dọa người.
Miệng vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, Tiền Tiểu Phi là người thế kỷ hai mươi mốt, có cơ bản về y học thường thức cũng không khó lý giải tình trạng hiện tại. Nếu như ở hiện đại hắn sẽ kiếm bác sĩ, lấy kháng sinh cho nam nhân uống, nhưng giờ hắn đang bị nhốt tại Xuân Phong Môn, đừng nói là kháng sinh, ngay cả một lang trung cũng tìm không thấy. Thứ duy nhất hắn có thể làm, là không ngừng dùng khăn mặt tẩm nước lạnh đắp lên trán nam nhân, vì hắn hạ nhiệt.
“Còn chưa nghe nói có đại hiệp nào sốt cao mà chết đâu, nếu là nam nhân liền khỏi cho ta! Cho nghe thấy không, việc này có can hệ đến tôn nghiêm nam nhân nha, ngươi nhất định phải cố gắng, phải noi theo tinh thần của Thiết nhân Vương Tiến Hỉ (ặc, undying legend của các bạn Trung Của, anh này là thợ mỏ -_-, kiểu kiểu anh hùng lao động ấy mà), kiên cường của Hellen (Hellen Keller, chả biết nói gì về bà này), tinh thần lạc quan của vô số liệt sĩ cách mạng chủ nghĩa… không phải, không phải là liệt sĩ, là anh hùng, là những người anh hùng ý chí khiên cường chiến đấu, ngươi có nghe hay không a…”
Nam nhân lúc này làm sao nghe được, cho nên Tiền Tiểu Phi ngồi lảm nhảm đủ loại lời nói cũng chỉ có thể tự ổn định cảm xúc của mình.
Một đêm cuối thu, Xuân Phong Môn tràn đầy lời niệm nho nhỏ, cùng với lo lắng không thể che giấu của một người.
Kim Hàn sau trận sốt tỉnh lại, tuy rằng đêm qua đầu óc mơ hồ, nhưng cũng nhớ mang máng có tiếng gì đó cứ đập vào tai, liên tục quấy rầy thính giác, hơn nữa không cần nghĩ cũng có thể đoán được, khẳng định là cái đồ ngu thiếu dinh dưỡng kia lẩm bẩm.
Bên giường đặt một chậu nước, nước vẫn trong suốt như cũ, bất quá nếu tinh ý một chút liền phát hiện có mùi mồ hôi trong đó.
Liếc mắt sang bên cạnh, Kim Hàn nhìn người ngồi trên ghế, hay nói đúng hơn là bắt tại ghế. Ống tay áo xắn lên, cổ áo mở ra, tóc hỗn độn, tựa như vừa đi đánh nhau một trận về. Tiền Tiểu Phi đang an tường say ngủ, tay phải buông xuống, khăn mặt nằm trên mặt đất.
Kim Hàn nháy mắt hiểu được cảm giác mát mẻ tới tậm tâm can đêm qua đến từ đâu.
Người ngồi trên ghế tựa hồ thực mệt mổi, cho dù là tư thế vừa cao vừa khó chịu như thế, hắn vẫn ngủ ngon lành.
Xem ra đêm qua mình cũng nháo không ít, Kim Hàn cười khổ.
Trong miệng bỗng một trận khô khốc, có lẽ nên uống nước. Nghĩ là làm, Kim Hàn lò lò bò xuống giường.
Bất quá hắn quên mất mình đang là bệnh nhân, lại còn bệnh rất nặng, là người vừa mới hạ sốt cả người vô lực, cho nên muốn tự mình đi uống nước, kết cục chính là từ trên giường nhào thẳng xuống hôn đất.
Rơi tự do một đoạn, kết cục là “Phanh” một tiếng.
Tiền Tiểu Phi nháy mắt bừng tỉnh, thần kinh hắn đã được huấn luyện tới khắc khắc lúc nào cũng cảnh giác.
Cảnh tượng trước mắt làm Tiền Tiểu Phi phát điên luôn, chỉ thấy hắn dùng tốc độ của Carl Lewis (vận động viên điền kinh nổi tiếng của Mỹ) chạy như điên đến nâng Kim Hàn dậy, vừa làm vừa khóc thét:
“Ngươi cứ tiếp tục thế này thì ta ngỏm trước ngươi luôn mất!”