Thời điểm Thẩm Lãng mở mắt ra, hắn nghĩ rằng mình đã tới địa ngục rồi.
Bốn phía xung quanh mọc lên những thạch tố hình thù kì quái, toàn bộ là những vẻ mặt dữ tợn đáng sợ. Phía trên mặt đất dầy đặc bạch cốt, cũng có một số g ngực bị đóng đinh lên cộc gỗ treo trên tường, tứ chi bạch cốt tan nát vỡ vụn không còn nguyên dạng.
Hắn động động tay chân, lập tức trên người truyền đến cảm giác đau nhức bỏng rát.
Người chết hẳn là không còn cảm giác được đau đớn đi.
Hắn dĩ nhiên còn sống.
Xoay chuyển ánh mắt, liền thấy được Vương Liên Hoa.
Y chỉ trừng ánh mắt nhìn bốn phía “Mệnh chúng ta thật lớn.” Thấy hắn bình yên vô sự, Thẩm Lãng thở phào nhẹ nhõm.
“Chẳng những mệnh lớn, còn thực may mắn.” Ánh mắt Vương Liên Hoa dạo quanh một vòng, sau đó dừng trên người hắn “Lốc xoáy kia thổi nguyên lên cả một tầng cát đỉnh dày, làm cho chúng ta rơi xuống dưới rồi.”
Xác thực may mắn, đại nạn không chết không nói, còn âm kém dương sai bị cát đưa đến phế thành trong truyền thuyết này, xem ra ngay cả ông trời còn trợ giúp bọn họ một tay a. Thẩm Lãng đưa tay chống đỡ muốn đứng lên, không ngờ tay vừa tiếp xúc với mặt đất liền đụng tới vết thương, đau đến kêu một tiếng sợ hãi.
Vương Liên Hoa xé đi một mảnh lý y sạch sẽ, kéo tay hắn qua vì hắn băng bó vết thương.
“Ít nhiều gì ngươi cũng đã cứu ta một mạng.”
Y cúi đầu, lông mi thật dài che phủ nơi mí mắt hơi run rẩy, khuôn mặt vì bị gió cát tôi luyện trở nên phi thường tái nhợt, nhìn thấy vậy Thẩm Lãng không hiểu vì sao lại cảm thấy đau lòng.
Băng bó xong, Vương Liên Hoa bắt đầu xem xét kỹ lưỡng bốn phía.
“Nơi này thật cổ quái.” Dừng một chút, y cả kinh kêu lên “Ngũ hành mê trận!”
Thẩm Lãng ngạc nhiên nói: “Ngũ hành mê trận?”
Vương Liên Hoa gật đầu nói: ” Gạch trong căn phòng này được khảm dựa theo phương vị của kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, từng phương vị cũng có một tử môn ( cửa chết), một hoạt môn(cửa sống), từng cơ quan liên kết với nhau, lúc mới nhìn sơ qua sẽ không nhìn ra được có gì khác thường, nhưng nếu đi nhầm một bước, sẽ động đến cơ quan trong trận, tuyệt không có cơ hội né tránh.”
Thẩm Lãng nhìn bạch cốt dày đặc bốn phía, nói: “Trách không được những người này phải chết thảm như vậy.”
Sắc mặt Vương Liên Hoa lộ ra vẻ bi thương: “Cửa động đã bị cát lấp đi, chúng ta chỉ có thể đi về phía trước, chỉ cầu đừng động đến bất kì cơ quan nào là được.”
Thẩm Lãng buồn cười nhìn y: “Ngươi nếu không biết phương pháp giải trận, sao lại biết được tên trận này?”
Vương Liên Hoa cười ha ha vài tiếng nói: “Quả nhiên cái gì cũng không thể qua được mắt của ngươi.”
Dứt lời hướng phía trước đi từng bước, quay đầu lại nói: “Đi theo bước chân của ta.”
Y thật cẩn thận giẫm lên từng khối gạch, cân nhắc tỉ mỉ từng bước một, bấm đốt ngón tay tính tính, sau đó mới bước lên khối tiếp theo. Cứ như thế lặp đi lặp lại, qua một lúc lâu sau, hai người liền bình an đi ra khỏi trận hình. Một con đường bằng đá từ từ xuất hiện, ở trước mắt bọn họ kéo dài lên trên cao.
“Thẩm huynh nói xem bên trong sẽ có cái gì?” Ánh mắt Vương Liên Hoa lượng lượng, tràn ngập hưng phấn.
“Hi vọng cái kia chỉ là tin đồn.”
Thẩm Lãng cười cười nhưng chẳng hề có cảm giác thoải mái.
Hành lang rất dài, tựa hồ như không còn thấy được điểm cuối cùng của hành lang.
Trên vách tường cứ cách một đoạn thì có treo một ngọn thủy đăng, tỏa ra quang mang trong suốt như ánh trăng.
Thẩm Lãng dừng lại nhìn nhìn ngọn đăng, trong mỗi ngọn thủy đăng đều có một khỏa cực đại dạ minh châu.
Chủ nhân của thành này quả thật không phải chỉ là xa xỉ bình thường.
Thủy đăng điêu khắc xảo, hình như lê hoa (hoa lê), lưu quang tràn ngập không gian hoa mỹ đến không thể diễn tả, Thẩm Lãng nhịn không được đưa tay muốn chạm vào.
“Không được chạm!” Vương Liên Hoa vội la, một phen túm lấy tay hắn, vì dùng sức quá mức nên làm cho cả thân mình hắn đụng thẳng vào vách tường.
Hắn ăn đau, nhíu mày nói:”Vương công tử làm cái gì vậy?”
Vương Liên Hoa nhặt lên một khối đá nhỏ, nhẹ nhàng ném tới thủy đăng. Ngay khi viên đá va chạm ngọn đăng, trong nháy mắt, phần ngọn đăng vị viên đá chạm vào đột nhiên vỡ ra, từ bên trong chui ra một loạt cương thứ ( miếng thép), chỉ khoảng nửa khắc lại lập tức rụt về, khôi phục nguyên trạng. Trong chớp mắt điện quang hỏa thạch( nhanh như chớp), thấy rõ ràng một thứ sắc bén đâm vào mấy bạch cốt.
Thẩm Lãng kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Vương Liên Hoa cười nói: “Nơi này bố trí cổ quái, trộn lẫn nhiều phương pháp kỳ môn, mỗi thủy đăng đều có cơ quan tương liên, một cái chạm thôi cũng đủ kích hoạt, không biết đã có bao nhiêu bạch cốt vì nó mà chết. Không nghĩ tới Thẩm huynh cũng không chống nổi mê hoặc của trân bảo.”
Thẩm Lãng cười khổ một tiếng, nói: “Ta chỉ cảm thấy lê hoa này rất giống ngươi.”
Thanh tú như nhau, thanh tuyệt như nhau.
Vương Liên Hoa hừ một tiếng, liền xoay người bỏ đi. Bỗng quay ngược lại, giữ chặt tay Thẩm Lãng:”Vẫn là lôi ngươi đi, tránh cho ngươi lại chạm loạn lung tung.” Sau khi nhìn thấy tươi cười ấm áp của Thẩm Lãng, trên mặt nóng bừng, lại nói: “Ta cũng không phải lo lắng cho ngươi, ta chỉ là sợ ngươi chạm vào cơ quan làm phiền hà tới ta thôi.”
“Vâng, vâng, Vương đại công tử.” Cười một tiếng, mặc cho y lôi kéo đi.
Thẩm Lãng cũng không thích loại cảm giác này.
Đương nhiên, không phải chỉ Vương Liên Hoa lôi kéo tay hắn.
Hắn không thích con đường này, con đường này tựa như không thể đi hết.
Bốn phía càng ngày càng tối, thủy đăng chiếu sáng cũng ngày càng ít đi, đến cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy bóng trắng chớp nhoáng của Vương Liên Hoa.
Hắn thậm chí hoài nghi, đây là thông lộ đến Địa ngục, cuối đường chính là Diêm La điện.
Mà con đường này cũng có thể coi là Đại Ngục lộ — chung quanh hành lang bao phủ đầy trận pháp cơ quan, không biết đã cắn nuốt bao nhiêu tánh mạng con người rồi. Nếu không có Vương Liên Hoa dẫn đường, chính hắn cũng không dám xác định mình có đi tới được tận đây không.
Đối với bảo tàng, trong lòng Thẩm Lãng có một vạn cái nghi vấn, tỷ như vì sao bản đồ lại ở hoàng cung?Vì sao Đường Thiên Hàng lại đột nhiên xuất hiện trên giang hồ? Vì sao Vương Liên Hoa lại nguyện ý theo mình trèo non lội suối, chạy tới đại mạc chim không để trứng này? Có thật chỉ là vì tò mò, vì dẫn Đường Thiên Hàng cắn câu không? Có khi nhịn không được muốn hỏi ra tiếng, nhưng chung quy lại bị cặp mắt kia nhìn đến phải nuốt lại vào trong bụng. Sau thì trở lại bình thường, nhân sinh vốn có rất nhiều vấn đề, cần gì phải hiểu rõ hết mọi chuyện ni?
Có đôi khi hồ đồ một chút, chưa hẳn không phải là chuyện tốt.
Bóng trắng phía trước không hề báo trước dừng lại cước bộ.
“Điểm đánh dấu trong bản đồ chính là nơi này.” Thanh âm nghe ra có chút hưng phấn khó hiểu.
Thẩm Lãng ngưng mắt nhìn lại, mơ mơ hồ hồ một mảnh, tựa hồ là một phiến cửa đá.
“Thẩm Lãng, ngươi nói xem, sau khi đẩy nó ra, bên trong sẽ bắn ra một mũi tên nhọn, hay là nhị môn thần uy đại pháo?” Bàn tay Vương Liên Hoa chỉ hướng cửa đá, hỏi.
Trong lòng Thẩm Lãng bất giác căng thẳng, nói: “Để ta mở cho.” Dứt lời liền đưa tay đẩy thạch môn, Vương Liên Hoa cũng không tránh ra, cùng dùng sức đẩy. Hai người tựa hồ đánh giá cao độ nặng của thạch môn, nhẹ nhàng đẩy đẩy cũng có thể mở được, hai người bọn họ do dùng sức quá độ không thể thu thế, cả người ngã thẳng vào bên trong.
Ánh sáng.
Ánh sáng chói mắt.
Vì có khoảng thời gian dài phải ở trong hắc ám nên hai mắt không thể thừa nhận ánh sáng bất thình lình, nổi lên một trận đau rát, chưa kịp nhìn trạng huống chung quanh liền vội vàng nhắm lại.
Một lát sau, cảm giác bỏng rát dần biến mất, mới chậm rãi mở mắt ra.
Lại bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc.
Vách tường bốn phía treo đầy thủy đăng giống hệt nơi bọn họ vừa đi qua, nhưng so sáng thì vẫn lớn hơn sáng hơn, chiếu sáng cả căn phòng giống như ban ngày, chính giữa là nhị môn cự đại đại pháo, thân pháo ô hắc tỏa sáng, hai bên tả hữu có hai thiết luân chống đỡ, được dạ minh châu chiếu sáng nên hào quang bắn ra bốn phía, trang nghiêm giống như thần khí.
“Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.” ( đi mòn gót giầy tìm không thấy, khi tìm thấy lại không tốn chút công phu nào)
Vương Liên Hoa ha ha cười vài tiếng, tay khẽ vuốt ve bốn chữ to được khắc trên thân pháo.
–Thần Uy Đại Pháo.