Bên cạnh Casino là một cửa hàng tạp chí Bruno’s – là cửa hàng đồ dùng người lớn, mặt tiền nho nhỏ nằm đối diện đường cái, giống như trạm đồ ngọt của McDonald’s vậy.
Ceasar đứng trong đổi tiền còn cô đứng chờ ngoài cửa, chợt nhìn thấy cuốn “dâm thư” Dấu Mắt Ngỗng nằm trên tủ kính, là bản sao giấy báo, hình vẽ phô bày trần trụi thân thể con người. Không phải là sách xuất bản chính thống nên chỉ cần cent là có thể mua được.
Cô mua một cuốn đứng ngoài đường lật xem; thấy Ceasar đi tới, cô hưng phấn giơ lên, nói: “Sách lậu này!”
“Khó mua được nó lắm.”
“Cũng vì là sách lậu nên mới mua.”
Ceasar nghĩ một lúc nhưng không hiểu, “Suy luận kiểu gì đây?”
Cô không biết phải giải thích thế nào nữa. Sách lậu nước Mỹ, chỉ hai chữ này thôi đã đủ làm cô hưng phấn lắm rồi, cảm thấy nhất định phải cất giữ cho tốt.
Ngay lúc này, đột nhiên trên đường xuất hiện rất nhiều cô gái thỏ. Tai dài màu hồng, đeo tất lưới và đi giày cao gót màu đỏ, tụ năm tụ ba ở trên đường như vừa trải qua cơn hoan lạc nào đó. Đi ngang ngoài cửa hàng đồ dùng người lớn, ông chủ rất khẳng khái đưa đồ ra, các cô gái thuận tay cầm lấy giơ cao, xem đó như chiến lợi phẩm.
Đám lang thang tụ tập trước bức tường vẽ bậy đồng loạt huýt sáo, Hoài Chân cũng bất giác dừng bước nhìn lại.
Ceasar cũng nhìn theo ánh mắt cô, cười nói, not like this. (Không phải như thế.)
Trước khách sạn Frida, Hoài Chân lại gặp cô gái đó. Cô ấy vẫn đứng ngoài cửa hàng hộp âm nhạc, vẫn không một ai ghé mắt đến cô ấy. Cô ấy châm thuốc im lặng đứng một mình, linh hồn như được vầng sáng màu cam chiếu sáng, làm đôi mắt xám xanh cũng trở nên xám xịt.
Hoài Chân để ý, vừa nhìn thấy mình thì đôi mắt bất an u tối của cô gái kia sáng lên, nhưng sau đó tầm mắt lại rơi xuống bàn tay đặt lên vai cô, cuối cùng nhìn thấy Ceasar. Chỉ trong một thoáng ấy, ánh mắt của cô ấy lại trở nên xám xịt, mang theo tia trống rỗng.
Trong nháy mắt đi ra thang máy, Hoài Chân mới ý thức được, có lẽ ngay từ đầu cô gái đó đã nhận ra giới tính của cô.
Cuối cùng bây giờ cô cũng đã biết vì sao cô ấy lại bị lạnh nhạt như thế —— dù là vì sinh sống, cô ấy cũng muốn làm chuyện mình thích.
Người đồng tính, gái đứng đường, khách sạn nhỏ, kẻ lang thang, sách in lậu, đôi tình nhân da vàng da trắng… Nói không chừng con đường này là một trong mấy chục con phố tự do nhất nước Mỹ, có lẽ tự do của một nhóm người chỉ có thể được thỏa mãn ở đây.
Còn chưa kịp nói với anh chuyện này thì trong chớp mắt cửa phòng mở ra, mùi cống thoát nước đã lập tức xông thẳng ra ngoài.
Cô nghe thấy Ceasar thấp giọng chửi thề, sau đó sải bước đi vào phòng, mở toang mọi cửa sổ trong phòng ra.
Hoài Chân đứng ở cửa đang định nhấn công tắc lỗ thông hơi, Ceasar quay đầu lại, lớn tiếng hét lên: “NO!!!”
Nhưng không kịp rồi, lỗ thông hơi đã mở. Hoài Chân đứng đối diện lỗ thông hơi, mùi nước cống từ chỗ đó xông thẳng đến, mang theo mùi hôi chua mục nát đập vào mặt, như lực gió mạnh thổi hất tóc và áo khoác cô bay ngược ra sau.
Cô chưa từng nghĩ có một ngày, mình sẽ biến thành Marilyn Monroe phiên bản cống thoát nước. Cô ngạc nhiên đứng đực tại chỗ, không biết làm gì.
(Marilyn Monroe có mái tóc xoăn cổ điển đầy biểu tượng, ở đây muốn nói tóc Hoài Chân bị gió thổi rối lên.)
Đến khi Ceasar xông tới tắt công tắc thì cô mới hoàn hồn, nhún vai, trên mặt viết rõ mấy chữ: What happened?
Ceasar nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, cái cảm giác trong đêm ngủ lại trạm di trú trên đảo Thiên Thần lại xuất hiện.
Bây giờ trước mặt anh là một chú mèo con rơi vào cống thoát nước, bị anh xách cổ đặt lên đất là lập tức cúi gục đầu xuống, oán niệm chứa đầy bụng mà lại không biết phát tiết vào đâu.
Ceasar ôm eo cô, chôn mặt vào hõm vai cô hôn lên, thấp giọng hỏi, có ổn không?
Anh làm như thế, có nửa nguyên nhân là muốn đè nén ý cười sắp bùng nổ trong mình. Anh cảm thấy thật sự chơi rất vui.
Hoài Chân như con rối gỗ được anh ôm nhấc lên, mũi chân cách mặt đất một đoạn, dù thế vẫn suy sụp hỏi: “Vì sao lỗ thông hơi của quốc gia này lại nối liền với cống thoát nước chứ?”
Ceasar nín cười tới mức phát run, “Làm sao anh biết được?”
Hoài Chân cảm thấy thật là gặp nạn liên tục, “Buồn cười thì cười đi.”
Anh nói NO.
Sau đó ôm cô đi về phía trước mấy bước, “Em biết bây giờ anh muốn làm gì nhất không?”
Đầu gối Hoài Chân vấp phải mép giường, cô khẽ hô lên, cả hai cùng ngã xuống giường.
Ceasar nhẹ nhàng hôn cô.
Hoài Chân mâu thuẫn, theo bản năng đẩy anh ra, “NO!”
Ceasar khẽ nghiêng người.
Cô khóc không ra nước mắt, “Bây giờ em chỉ muốn tắm.”
Ceasar ôm cô xoay lại, để cô nằm trên người mình. Ngẩng đầu nhìn cô một lúc, cuối cùng anh cũng cười phá lên như điên.
Hoài Chân cúi đầu, cắn cái phập lên tay anh.
Ceasar la lên, cô lập tức đứng dậy, chạy nhanh vào phòng tắm.
Tiếng vòi nước chảy rào rào, một phút sau, đột nhiên Hoài Chân kêu to: “Cea!”
Rèm cửa phòng tắm cũng không được kéo lên, vì thời tiết nên trên kính phủ một lớp sương mờ, từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy được một chiếc bóng mờ màu trắng đục.
Ceasar dựa vào cửa thủy tinh, hỏi cô thế nào.
Cô nói, “Điều chỉnh nước nóng lạnh có vấn đề.”
Tiếng nước chảy lúc to lúc nhỏ, thỉnh thoảng lại có mấy giọt nước bắn lên cửa kính.
“Nước bên trái rất nóng, mà bên phải là cực lạnh… Em đã điều chỉnh rồi, nhưng lúc thì nóng lốt cả da, lúc lại lạnh muốn chết.”
Đợi một lúc lâu nhưng không nghe thấy âm thanh gì, Hoài Chân đến gần kính thủy tinh, đưa tay lau một vòng.
Xuyên qua chiếc vòng tròn đó, anh có thể nhìn thấy gò má đầy nước và tóc ướt dính vào mặt cô. Sau cửa kính thấp thoáng đường cong cơ thể như ẩn như hiện.
Ceasar thầm mắng chết tiệt.
Cô nói, “Anh không định vào xem giúp em à?”
Một lúc sau anh mới nói, “Đừng để bị lạnh đấy cưng.”
Nhiệt độ trong phòng hạ xuống, Hoài Chân run lên cầm cập. Cô quay lại bên vòi sen, đưa tay điều chỉnh mức nước.
Đột nhiên ở đầu kia bên tường thấp giọng mắng: “Fuck… why so cold?”
Ngay sau đó, dòng nước rào rào vang lên.
Nước vừa điều chỉnh lại biến thành nước nóng.
Lần này Hoài Chân đã hiểu ra rồi, thì ra là vị khách ở phòng bên cạnh đã rút nước đi. Có điều cô rất lấy làm lạ, vì sao người ở bên kia cứ tranh dùng nước với cô vậy?
Khó khăn lắm mới tắm rửa xong, Hoài Chân lau tóc đi đến mép cửa kính. Hơi nước trên kính đã đọng thành giọt nước lăn xuống, cả phòng tắm trở nên trong suốt.
Ceasar đi đâu mất rồi.
Hoài Chân gọi anh, nói, “Em muốn mặc quần áo.”
Anh trả lời, được.
Trong lòng cô đang nghĩ rốt cuộc chữ “được” này có ý gì, mãi mà không đợi được đáp lại.
Một lát sau, một chiếc áo sơ mi màu đen cổ chữ V được vắt lên thành kính. Hoài Chân nhón chân rút xuống, thấy nét chữ GUCCI VIAGGIO ở sau cổ áo, là đồ của anh.
Hoài Chân vừa cài nút vừa đi ra, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi chân trần.
Vạt áo sơ mi cạ vào bắp chân, thấy thế nào cũng giống áo choàng không tay mà học viện pháp thuật phát cho học sinh lớp dưới mặc vậy.
Ceasar ngồi xếp bằng trên giường, nhìn cô chăm chú.
Hoài Chân ngẩng đầu lên: “Đừng nói với em đây là thứ anh muốn thấy em mặc đấy nhé.”
Anh trả lời đầy chắc chắn, “Yes it is.”
Hoài Chân cảm thấy anh quá yếu. Sau đó cô cười nói, “Nhưng anh không ngờ em mặc vào lại dài như thế này.”
Ceasar đáp, “Có điều anh rất thích.”
Anh vỗ vào chỗ cạnh mình.
Hoài Chân đi tới ngồi gần anh.
“Tell me if you are not interested in such games.” (Có vẻ anh không có hứng thú với trò chơi thế này.)
“I’m just afraid of you will catch a cold.” (Anh chỉ sợ em bị cảm thôi.)
Hoài Chân nhìn anh chăm chú, “Anh đúng là một chính nhân quân tử.”
Ceasar kéo cô vào lòng dụi dụi, muốn hôn cô.
Tựa trán vào nhau, Ceasar thấp giọng nói, “Better not.” (Tốt hơn là không.)
Cô dán vào tai anh nói, “Actually I am not.” (Thật ra em cũng không phải.)
Ceasar cười nót, “Then prove it.” (Vậy chứng minh đi.)
Hoài Chân đặt hai tay lên vai anh, chủ động nghiêng người lại gần hôn anh.
Ceasar nhắm mắt, thế giới xung quanh chìm vào tĩnh lặng, trong ngực nặng đi, anh ôm cô ngã xuống chăn.
Cô nhỏm người lên, níu lấy cổ tay kéo anh dậy, lại càng hôn sâu hơn.
Ceasar thản nhiên bật cười.
Vẫn trúc trắc như cũ, non nớt vụng về, chỉ biết dựa vào lực… Nhưng thế mà lại khiến thứ nguyên thủy trong anh từ từ bành trướng.
Đôi chân nhỏ quặp lấy hông anh, anh đưa tay sờ được mép áo sơ mi.
Anh không nói với cô, nhìn xuyên qua áo sơ mi của mình thì còn hấp dẫn hơn bất cứ điều gì.
Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm mềm mại, thỏa mãn đến độ làm anh nhẹ nhàng than thở.
Cô như phát hiện ra điều đó, vội buông anh ra, hỏi như giành công: “How do you like it?” (Anh thấy sao, thích không?)
Có kinh nghiệm lần trước, Ceasar cúi đầu nhìn cô, không đổi sắc nói: “I think he already told you.” (Anh nghĩ ‘cậu ta’ đã nói với em rồi.)
Cô nói, “So…”
Anh hỏi, “So?”
Cô bảo, “Let’s deal with it.” (Vậy chúng ta giải quyết cậu ta đi.)
Anh cười hỏi, “How?”
Cô nghiêm túc quan sát anh thay đổi sắc mặt, sau đó thấp giọng nói, “I want to see you…”
Ceasar bị cô nhìn một lúc, xấu hổ vùi mặt vào trong cánh tay, “Please, no…”
“Why not…” Cô thất vọng.
Anh ảo não rên lên, trời ơi.
Cô năn nỉ, “Please.”
Ceasar bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, quyết định thảo luận trực tiếp với cô về vấn đề này.
Anh đành nói OK, nhưng có điều kiện: “No face to face.” (Không thể mặt đối mặt.)
Cô hơi tiu nghỉu.
Hoài Chân ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt của anh thì cũng hiểu được đại khái, vào lúc anh đang nhắc đến ranh giới cuối cùng, nói không chừng thậm chí trong đó có phần của hai mươi phần trăm kia.
Sau đó cô tự nói với mình, không sao, cứ tiến hành tuần tự thì có thể tìm ra thôi.
Ceasar cúi đầu nhìn cô, cẩn thận hỏi, deal?
Cô nói, deal.
Anh ngồi dậy, đi chân trần vào phòng tắm, sau đó ngoắc tay với cô.
Hoài Chân nhảy xuống giường chạy đến.
Cách một cánh cửa kính, anh cởi áo ra, quay lưng vào phòng ném áo ra khỏi phòng tắm. Động tác này động đến phần lưng, khiến cơ bắp dưới lớp da phập phồng di chuyển rất mượt mà.
“I…” Anh xoay lưng về phía cô, không nhìn thấy cô đang làm gì, thử hỏi dò, “Shall I?”
Giọng cô vang lên ở đằng sau: “Wait wait!”
Tiếng chân trần chạy tới chạy lui vang lên, hình như cô về lại phòng.
Lúc quay lại, cô gõ cửa kính, ném túi giấy vào phòng tắm.
Anh đưa tay bắt lấy, nhưng chỉ bắt được một chiếc, rồi anh lại cúi người nhặt mấy thứ ở dưới đất lên.
Bốn chiếc bao cao su.
Ceasar nghiêng đầu.
Hoài Chân già mồm át lẽ phải, “Dùng nó thì sẽ vệ sinh hơn…”
“Nhưng sao lại chỉ có bốn bao?”
“Em không biết một bao đủ không.”
“….” Ceasar nói, “Anh cũng không biết.”
“Vậy thì có thể thử một lần…”
“… Ừ.”
Hoài Chân nói tiếp, “Nếu anh muốn dùng hết, em cũng không có ý kiến gì.”
Trong phòng im lặng một lúc lâu, Ceasar sụp đổ nói, “You nearly drive me crazy.” (Em khiến anh phát điên lên mất.)