Trên núi Tùng Bách!
Tình hình tại Triều Dương bình chẳng rõ như thế nào, nơi đây là một sơn cốc giăng sương mù, không thấy được có ai trong ở trong ấy.
Phía trước một sơn động, một người đàn bà trung niên đang ngồi trên một tảng đá to, đó chính là Kim Xà phu nhân.
Phía sau bà ta có rất nhiều người mặc võ phục đen, cả nam lẫn nữ những mấy mươi người.
Trước mặt Kim Xà phu nhân là Đinh Tiểu Nam!
Kim Xà phu nhân ngồi trên tảng đá to cười hài lòng :
- Đinh Tiểu Nam, còn nhận ra lão thân chăng?
Đinh Tiểu Nam vội nói :
- Nhận ra, là phu nhân!
Kim Xà phu nhân trầm giọng :
- Là gì của ngươi?
- Là sư phụ của đệ tử!
Kim Xà phu nhân trầm giọng :
- Ngươi phải như thế nào?
- Phải nghe theo sự sai bảo của sư phụ, vĩnh viễn là đệ tử của sư phụ!
Kim Xà phu nhân cười sung sướng :
- Hay lắm! Tốn mất hơn một tháng trời, cuối cùng cũng đã làm cho hắn hoàn toàn đổi khác.
Mấy người áo đen đứng sau lưng lập tức vòng ra phía trước, cung kính thi lễ và đồng thanh nói :
- Xin chúc mừng phu nhân!
Kim Xà phu nhân khoát tay :
- Các ngươi hãy lui ra!
Đoạn quay sang Đinh Tiểu Nam nói tiếp :
- Ngươi thấy đã học hết nhưng võ công kia chưa?
Đinh Tiểu Nam nhíu mày :
- Đại bộ phận đã học xong rồi, nhưng còn một ít thì vẫn chưa hiểu ra được!
Kim Xà phu nhân vui mừng :
- Vậy là cũng đủ rồi, đủ dùng để chinh phục võ lâm rồi, chẳng cần đến cả ba cung, cũng khỏi dùng đến Thất ma nữa, chỉ bằng vào lực lượng của lão thân với các ngươi mấy mươi người là đủ để chinh phục võ lâm...
Đoạn chỉ tay về phía xa nói tiếp :
- Sau hai ngọn núi kia chính là Triều Dương bình, đại bộ phận quần hùng võ lâm đều ở trên ấy, chỉ cần chúng ta đánh tan bọn chúng, từ nay Kim Xà cung sẽ là môn phái đệ nhất thiên hạ, và lão thân sẽ là tôn chủ võ lâm!
Đinh Tiểu Nam, có vẻ ngơ ngác, nhưng vội thi lễ và nói :
- Xin chúc mừng sư phụ!
Kim Xà phu nhân tủm tỉm cười :
- Chờ khi trời tối chúng ta sẽ tiếng công vào Triều Dương bình, ngày mai sẽ là giang san của chúng ta!
Mấy người áo đen đứng sau lưng lập tức reo hò vang dội.
Trời vừa sụp rối, trong sơn cốc bóng người lao xao, chỉ thấy Kim Xà phu nhân ăn vận tề chỉnh, tay cầm song kiếm, Đinh Tiểu Nam thì đứng trước mặt bà, trong tay cũng cầm một thanh kiếm báu sáng loáng. Còn mấy mươi người áo đen thì đứng sau lưng Kim Xà phu nhân.
Kim Xà phu nhân mỉm cười :
- Đây là một đại sự trong võ lâm, từ nay mọi người đều nhớ đến, lão thân chỉ bằng vào một cung mà nuốt chửng võ lâm, trở thành tôn chủ võ lâm...
Chưa dứt lời, bỗng thấy bóng người lao nhanh tới.
Kim Xà phu nhân kinh ngạc :
- Ai đó?
Bóng đen nọ vội đáp :
- Thuộc hạ là hộ pháp Tiên Trì (đi đầu) đường!
Kim Xà phu nhân quát :
- Các ngươi chẳng phải đang canh phòng ở cốc khẩu sao? Đại binh của bổn phu nhân sắp xuất phát đến nơi, ngươi quay vào để làm gì? Đã xảy ra việc gì hay sao?
Ngươi nọ vội đáp :
- Bẩm phu nhân, sơn cốc đã bị bao vây rồi!
Kim Xà phu nhân chưng hửng :
- Ồ! Thật vậy ư?
- Thưa, đúng vậy! Chính là Kim Cương đại trận của Thiếu Lâm!
Kim Xà phu nhân cười :
- Kim Cương đại trận chỉ có thể vậy được một khu vườn hay là vài mái nhà, làm sao vây được cả một sơn cốc? Có lẽ chúng chỉ bao vây cốc khẩu chứ gì?
Người nọ lắc đầu :
- Không, quả thực là đã vây hãm cả toàn sơn cốc rồi!
Kim Xà phu nhân nạt :
- Láo!
Người nọ nghiêm túc :
- Bọn chúng ở Triều Dương bình bấy lâu nay thì ra là để luyện tập Kim Cương đại trận, phân bố hết thảy quần hùng võ lâm vào trong trận.
Kim Xà phu nhân cười khẩy :
- Vậy mà cũng đáng hốt hoảng ư? Còn tin gì nữa không?
Người nọ trầm ngâm một hồi, đoạn nói :
- Bọn chúng rêu rao rằng... rằng...
Kim Xà phu nhân nóng ruột quát :
- Rêu rao cái gì, sao cứ ấp a ấp úng thế này?
Người nọ đành bạo gan nói :
- Bọn chúng rêu rao sẽ tiêu diệt Kim Xà cung, và con đòi... đòi bắt sống...
Kim Xà phu nhân nghiến răng :
- Đòi bắt sống ta... phải không?
Người nọ líu ríu :
- Không sai, đúng là như vậy?
Kim Xà phu nhân điên tiêt :
- Lão thân lúc đầu chỉ muốn đánh bại bọn chúng thôi, nhưng bây giờ thì lão thân đã đổi ý, quyết phải diệt sạch bọn chúng mới hả dạ... Để xem Kim Cương đại trận của chúng có cản nổi lão thân hay không!
Người nọ lại dò dặt nói :
- Bọn chúng chẳng những đòi hãm chúng ta, mà còn...
Kim Xà phu nhân tức giận :
- Mà còn thế nào?
- Mà còn đòi tấn công vào trong cốc!
Kim Xà phu nhân cười phá lên :
- Vậy thì tốt quá, tấn công vào trong cốc...
Đoạn khoát tay nói tiếp :
- Mọi người ai về vị trí nấy, bất kể là ai mà bước chân vào đây đều nhất loạt giết hết!
Mấy người áo đen lập tức dạ ran, đoạn tản ngay ra tứ phía.
Kim Xà phu nhân quay sang Đinh Tiểu Nam cười nói :
- Đêm nay chính là cơ hội lập công của ngươi, biết không?
Đinh Tiểu Nam ngơ ngẩn :
- Biết... Tên nào vào là giết, không chừa một ai cả!
Kim Xà phu nhân đắc ý :
- Đúng vậy!
Đoạn Kim Xà phu nhân chậm dãi bước tới, đi về phía cốc khẩu.
Đột nhiên, một cái bóng toàn trắng lao đến trước mặt Kim Xà phu nhân.
Kim Xà phu nhân kinh ngạc :
- Phấn Diện Kim Cang, ra là ngươi... Ngươi còn mặt mũi nào mà đến đây gặp ta chứ?
Đinh Tiểu Nam đứng như phỗng đá nhìn Phấn Diện Kim Cang.
Kim Xà phu nhân đảo tròn mắt :
- Ngưu Thư Tần, hãy nói mau, ngươi đến đây để làm gì?
Phấn Diện Kim Cang cười u ám :
- Dĩ nhiên là để hợp tác với phu nhân... Phu nhân có liệu được kết quả cuộc chiến này chăng?
Kim Xà phu nhân cười rộ :
- Rất rõ ràng, kể từ ngày mai, ngoại trừ những kẻ bỏ xác tại núi Tùng Bách, thiên hạ quần hùng thảy đều thuận phục bổn phu nhân, bổn phu nhân sẽ là tôn chủ võ lâm!
Phấn Diện Kim Cang lắc đầu :
- Cũng chưa chắc đâu!
Kim Xà phu nhân cười gằn :
- Ngươi nói vậy nghĩa là sao?
- Phu nhân nên nhớ một câu “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”...
Kim Xà phu nhân cười ngạo nghễ :
- Ta biết, trên cõi đời này chẳng phải không có kẻ có võ công cao hơn bổn nhân, song hôm nay bổn phu nhân chẳng còn sợ nữa.
- Phu nhân ắt hẳn là có hậu thuẫn...
- Đúng vậy!
Kim Xà phu nhân tủm tỉm cười trỏ Đinh Tiểu Nam nói tiếp :
- Đồ nhi này của bổn phu nhân chính là kẻ võ công đệ nhất thiên hạ. Có mặt y thì sợ gì cao thủ cường địch nào nữa. Vì vậy bổn phu nhân chẳng còn phải lo lắng gì nữa.
Phấn Diện Kim Cang bỗng nói :
- Nếu có mặt Độc Cô Khách thì sao?
Kim Xà phu nhân ngẩn người, song lập tức lại cười khanh khách :
- Ông ấy không bao giờ đến đây đâu.
- Phu nhân dám chắc như vậy ư?
- Lẽ tất nhiên!
Phấn Diện Kim Cang khẽ thở hắt ra :
- Nếu phu nhân chịu nghe lời khuyên của Ngưu mỗ, tốt hơn hãy lập tức theo đường bí mật rời khỏi sơn cốc này, chờ mai sau hãy định liệu mới là hành động thông minh nhất.
Kim Xà phu nhân bỗng tức giận :
- Ngưu Thư Tần, ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu đế đây là để giúp bổn phu nhân thì hãy ngoan ngoãn nghe theo lệnh của bổn phu nhân, còn như đến đây là để khiêu chiến thì lão thân sẽ lập tức cho ngươi nếm thử ba chiêu.
Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng gầm ghê rợn, liền tức một bóng người nhanh như chớp lao bổ về phía Ngưu Thư Tần.
Kim Xà phu nhân kinh hãi :
- Đồ nhi, không được...
Thì ra bóng người đó là Đinh Tiểu Nam.
Kim Xà phu nhân hét lớn :
- Đinh Tiểu Nam, sao ngươi không nghe mệnh lệnh của ta?
Song Đinh Tiểu Nam như chưa hề nghe thấy, vẫn điên cuồng lao về phía Phấn Diện Kim Cang.
Phấn Diện Kim Cang tuy cũng võ công cao cường, song làm sao chống đỡ nổi sự tấn công điên cuồng của Đinh Tiểu Nam, chỉ vài chiêu đã bị đánh ngã lăn xuống đất.
Phấn Diện Kim Cang mặt không chút sắc máu, hét vang :
- Phu nhân cứu mạng...
Kim Xà phu nhân sớm đã lao tới, song trong nhất thời lại đứng thừ ra như tượng đá, lắp bắp nói chẳng nên lời.
Đinh Tiểu Nam tuốt kiếm cầm tay quát :
- Phấn Diện Kim Cang, ngươi là... kẻ đứng đầu trong Hải Nội thất ma?
Phấn Diện Kim Cang không trả lời, vẫn hét toáng lên :
- Phu nhân, phu nhân... dường như hắn có điều không ổn... Tại hạ có việc trọng yếu cần bẩm báo, hãy mau cứu tại hạ...
Kim Xà phu nhân quả nhiên cất tiếng :
- Đồ nhi, đồ nhi...
Đinh Tiểu Nam chẳng thèm đếm xỉa đến.
Kim Xà phu nhân lại cất tiếng :
- Đồ nhi, sao lại không nghe lời sư phụ?
Đinh Tiểu Nam vẫn không ngó ngàng đến bà ta, chỉ nhìn Phấn Diện Kim Cang quát :
- Huyết án tại Bạch Vân sơn trang ở Thái Hành sơn, ngươi còn nhớ chứ?
Phấn Diện Kim Cang gào to :
- Hãy thả ta ra, ta chẳng biết Bạch Vân sơn trang, cũng chẳng biết huyết án với nhục án nào cả, hãy mau để cho ta đứng lên.
Đinh Tiểu Nam cười nhạt :
- Biết hay không cũng chẳng hề gì, chỉ cần biết ngươi là Phấn Diện Kim Cang là đủ rồi!
Kiêm báu vung lên, nhằm ngực Phấn Diện Kim Cang đâm tới. Nhưng nghe “soạt” một tiếng, thanh kiếm đã xuyên suốt qua ngực Phấn Diện Kim Cang.
Giết xong Phấn Diện Kim Cang, Đinh Tiểu Nam cầm thanh kiếm báu đứng thừ ra tại chỗ.
Kim Xà phu nhân khẽ cất tiếng gọi :
- Tiểu Nam, đồ nhi...
Đinh Tiểu Nam ánh mắt đờ đẫn quay sang Kim Xà phu nhân nói :
- Sư phụ!
Kim Xà phu nhân thở phào :
- Đồ nhi giết y chi vậy?
Đinh Tiểu Nam lẩm bẩm :
- Dường như y là kẻ thù của đệ tử!
Kim Xà phu nhân giật mình :
- Đằng nào y cũng chẳng phải người tốt, đã giết rồi thì thôi...
Đoạn thò tay vào lòng lấy ra một hoàn thuốc nói tiếp :
- Tiểu Nam, dường như đồ nhi không được khỏe, hãy uống hoàn thuốc này vào đi!
- Thuốc gì vậy?
Kim Xà phu nhân cười :
- Thuốc an thần định tâm, có thể khiến cho đồ nhi bình tâm hòa khí!
Đinh Tiểu Nam sắc mặt biến đổi liên hồi, bỗng trở tay hất mạnh, những nghe bộp một tiếng, hoàn thuốc nọ đã bị văng bắn ra xa, rơi xuống đất mất biệt.