Bên trong Túy viên.
Thời điểm này đã là hửng sáng, bởi lẽ căn phòng vốn sâu rộng cho nên ánh sáng vẫn như trước có chút ảm đạm không chiếu tới được. Bên cạnh chiếc bàn cao ráo đặt một chậu hoa xuân kiếm diệp điệp, hương thơm thoang thoảng, nhàn nhạt quanh quẩn bên người Sương Lan Nhi.
Nàng ngơ ngẩn nhìn xuống dưới mặt đất, nơi ấy những cái bóng mờ mờ của những cánh hoa nằm phía sau song cửa sổ in xuống đang chậm rãi lay động, giống như vận mệnh không thể lường trước, cũng không biết cuối cùng sẽ trôi dạt về nơi nào.
Cánh cửa giật giật, cổ họng nàng phút chốc chợt siết chặt lại, nàng chưa bao giờ để bản thân rơi vào trạng thái quá khẩn trương lo lắng nhưng vào lúc này nàng hoàn toàn không thể khống chế được nhịp tim đang đập dữ dội của mình.
Chợt cửa phòng bật mở đem ánh sáng mạnh mẽ chiếu tỏ vào căn phòng âm u, Long Tiêu Đình bước nhanh vào, phía sau chính là Thu Đoan Trà cùng Thu Khả Ngâm.
Thu Đoan Trà trực tiếp lướt qua người Sương Lan Nhi đi tới chỗ chủ vị, nàng y quan nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên tay vịn bằng gỗ lim, ánh mắt sắc bén từ trên cao quét sạch mọi thứ thu vào tầm mắt không để lọt bất cứ điểm nào, giống như tư thế của kẻ cao ngạo thắng cuộc.
Thu Khả Ngâm không có bước đến, nàng chỉ e lệ đứng ở gần cửa, trên vẻ mặt đều toát lên thứ gọi là nhu nhược cùng bất lực.
Long Tiêu Đình lúc này lòng đầy lửa giận, ánh mắt tự nhiên lướt qua người Sương Lan Nhi, lạnh nhạt nói: “Bên ngoài mọi chuyện đều đã được an bài thỏa đáng, Hoàng thượng cùng Thái tử đều đã rời đi. Hiện tại nơi này không có người ngoài, bổn vương muốn nghe lời nói thật.”
Vẻ mặt hắn như vậy làm Sương Lan Nhi không khỏi khinh thường. Nàng đem đầu bút khô đảo qua đảo lại trên đồ mài mực, rải một tờ giấy Tuyên Thành ra, đầu bút lông lướt trên mặt giấy: “Nhãn kiến vi thực” (Tức là những gì nhìn thấy đều là sự thật)
Thần sắc hắn lúc này không ai có thể đoán được, “Ta chỉ nhìn thấy hắn đang bảo vệ ngươi, các ngươi rốt cục có phải có tư tình hay không?”
Nàng chống mắt nhìn, viết: “Ngài đã cho là như vậy thì đâu cần phải hỏi lại ta.”
Gương mặt lạnh giá của hắn có chút biến đổi rất nhỏ, hình như là một tia buông lỏng.
Thu Đoan Trà luc này mở miệng, thanh âm của nàng vẫn lạnh lùng như trước: “Đình Nhi, có tư tình hay không trước chưa cần nói, ngươi nhìn cái này đi.” Dứt lời nàng chậm rãi lấy từ vạt ra một chồng giấy dày đưa cho Long Tiêu Đình.
Trong mắt hắn dày đặc một mối nghi hoặc: “Mẫu phi, đây là vật gì?”
Thu Đoan Trà khoát tay nói: “Trong đó có ba bức tranh mà Vương gia đã từng nhìn thấy qua, là bản cung lấy lại từ tay thống lĩnh đại nhân, đây chính là ba bức họa giúp hắn phán đoán ra có người muốn ám sát Vương gia, sau đó bao vây toàn bộ cầu bắt lấy hung thủ.”
“Mẫu phi, người muốn bào chữa cho Quế ma ma sao. Việc này cớ gì phải nói thêm nữa, quá rõ ràng rồi, hơn nữa nhi tử cũng đã cho kiểm chứng thực hư.” Long Tiêu Đình đáp lại.
Thu Đoan Trà mí mắt cũng không buồn động, còn nhìn thẳng vào Long Tiêu Đình nói: “ Không biết Đình Nhi đã gặp qua ba bức họa như vậy nhưng lại được vẽ dựa trên một ý tứ khác hay chưa?” Nói xong nàng lại đưa tới ba bức tranh khác cho Long Tiêu Đình.
Ba bức này so với ba bức trước kia được viên thống lĩnh thu được có một điểm bất đồng, chính là bộ ảnh ở giữa, hai người đứng đối diện nhau là một nam một nữ. Ba bức tranh đè lên nhau lại hàm chứa một tin tức khác: trên cầu, một gã nam tử trao đèn lồng cho một nữ tử, đèn lồng ấy trong nháy mắt liền bùng lên cháy dữ dội.
Bàn tay nắm chặt bức tranh của Long Tiêu Đình có chút chảy mồ hôi, hắn kinh ngạc nói: “Nói như vậy, người đưa tranh hay cũng chính là người tiết lộ tin tức từ đầu đã biết Quế ma ma sẽ đối phó với Sương Lan Nhi, nhưng vì sao?”
Thu Đoan Trà hai tròng mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Đây chính là một màn cao minh của Sương Lan Nhi.” Dứt lời nàng lạnh lùng quét mắt nhìn Sương Lan Nhi một cái.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Sương Lan Nhi chỉ biết cảm giác ấy giống như có một con rắn nhỏ đang bò trên da thịt, cái loại cảm giác ấy rõ ràng chính là nỗi sợ hãi đến lông tóc dựng đứng.
Thu Đoan Trà lại nói: “Sớm đã có người tiết lộ kế hoạch cho Sương Lan Nhi cho nên nàng liền tương kế tựu kế, đem hình ảnh nữ tử vẽ lại thành nam tử, mục đích rất rõ ràng, nàng muốn khiến cho viên thống lĩnh chú ý, lại tưởng rằng có kẻ muốn mưu sát Vương gia vì vậy liền mang quân đến mai phục bắt lấy hung thủ.”
“Dù vậy nàng cũng là muốn âm mưu kia bị bại lộ.”
“Lật đổ Quế ma ma cùng chẳng phải là muốn lật đổ Khả Ngâm sao, thử hỏi xem nàng dám bất chấp cả tính mạng của mình rốt cục là vì cái gì?”
Thu Khả Ngâm lập tức lên tiếng: “Tiêu Đình, thiếp đã bảo chàng là nàng ta muốn hãm hại thiếp. Chàng lúc ấy không phải nói người bị lửa đốt cháy thống khổ như thế nào sao, ai có thể chịu được? Hiện giờ Sương Lan Nhi rõ ràng đã biết trước đèn lồng sẽ bùng cháy vậy mà vẫn tự chuốc lấy họa, chẳng phải là đang cố ý diễn kịch hay sao? Nàng chỉ là đang lừa gạt sự đồng tình của chàng mà thôi.”
Long Tiêu Đình đáy mắt rõ ràng in hằn nỗi khiếp sợ cùng nghi vấn dày đặc đang dần dần kết tụ lại như một tấm thiên la địa võng, hắn quay đầu nhìn Sương Lan Nhi, thanh âm nghẹn lại, hắn đau lòng hỏi: “Lan nhi, nàng đến tột cùng là vì cái gì? Khi đó nàng đẩy ta tránh xa khỏi chiếc đèn lồng không phải vì sợ ta bị thương mà là bởi vì sợ mục đích của mình không thể đạt được, có phải như vậy hay không?” Hắn đột nhiên tiến lên từng bước cầm lấy tay nàng, động tác lại nhẹ nhàng đến như vậy, giống như đã hoàn toàn vô lực, “Có phải như vậy hay không?”
Sương Lan Nhi nâng mặt lên, nàng không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.
Nàng còn có thể giải thích gì nữa đây? Mục đích của nàng xác thực chính là muốn chọc thủng bộ mặt thật của Thu Khả Ngâm, cũng xác thực là muốn lợi dụng kế sách của mấy người đó để phản phệ chính họ. Mà lúc ấy nàng đoạt lấy đèn lồng… một nửa là bởi vì kế hoạch, một nửa có lẽ là… Kỳ thật chính nàng cũng không biết là vì lý do gì.
“Ngươi không cần hỏi nàng nữa.” Thu Đoan Trà trầm giọng đanh thép nói: “Khả Ngâm thiện lương dễ bị người lừa gạt, không cớ gì nàng lại phải chịu đựng bị ngươi lạnh nhạt. Bản cung cũng không thể ngồi không, bản cung ở trong cung nhiều năm như vậy có sóng gió gì mà lại chưa từng trải qua? Ta sớm đã sai người theo dõi nhất cử nhất động của Sương Lan Nhi. Tin tức thu được đó là nàng từng trốn ra ngoài Vương phủ mua thạch phấn. Vương gia có lẽ không biết thạch phấn là thứ gì, nghe nói thứ này thoa lên người có thể tạm thời tị hỏa. Xem ra nàng đã tính toán rất tỉ mỉ, thực sự không có chuyện muốn làm khổ chính mình. Đình Nhi ngàn vạn lần đừng coi thường tâm cơ của nàng.”
Long Tiêu Đình mím chặt môi, đột nhiên hắn hung hăng đánh một chưởng lên trụ gỗ, nhất thời cả căn phòng giống như bị lung lay.
“Như vậy cũng khó trách Sương Lan Nhi lúc ấy lại thả người nhảy xuống hồ. Thứ nhất nó có thể dập tắt lửa, không làm cho lửa bén quá lâu, thứ hai nó có khả năng tẩy sạch dấu vất của thạch phấn trên người nàng. Thật sự quá xảo diệu, không thể tưởng tượng được thủ đoạn của Lan nhi muội muội lại cao thâm đến như vậy, chính mình một sợi tóc cũng không bị thương, còn có thể khiến cho Vương gia tin tưởng không chút nghi ngờ.” Thu Khả Ngâm cũng chen vào nói làm cho cơn giận của Long Tiêu Đình tăng đến cực hạn.
Con mắt đỏ lòm tồn tại một loại đau đớn xé rách khó có thể miêu tả bằng lời, hắn cắn răng nhịn xuống, âm trầm nói: “Mẫu phi, Khả Ngâm, hai người đi ra ngoài trước. Ta có mấy câu muốn hỏi nàng.”
Thu Khả Ngâm nhíu mày, trong lòng buồn bực, chẳng lẽ hắn còn muốn che chở cho nàng?
Thu Đoan Trà lại cười vô cùng tự nhiên: “Được. Mẫu phi chỉ muốn nhắc nhở con, nữ nhân Thu gia, trong nội tâm đều vô cùng thiện lương, con ngàn vạn lần đừng nên hoài nghi Khả Ngâm. Còn có, mục đích của Sương Lan Nhi bản cung còn chưa có kịp hỏi, nếu như chỉ là vì tranh thủ tình cảm thì không sao, nhưng nếu như liên kết với người khác muốn lật đổ Thu gia để trèo lên vị trí cao hay có mưu đồ gì khác thì Vương gia nhất định phải cẩn thận.”
Thu Đoan Trà nói đến đây, khuôn mặt bình tĩnh như mặt hồ lặng sóng.
Đợi đến khi các nàng đã đi xa, Long Tiêu Đình đột nhiên túm trụ cánh tay của Sương Lan Nhi kéo nàng ra ngoài.
Hắn đi quá nhanh khiến nàng không cách nào đuổi kịp cước bộ hắn, chỉ đành để mặc hắn túm đi, một đường lại một đường đi tới sau núi hẻo lánh trong Vương phủ.
Cảnh tượng đầu mùa đông tràn ngập vẻ tiêu điều, những cành cây trụi lá, hoa cỏ cũng thất sắc.
Tuy là sáng sớm nhưng lúc này sắc trời đen tối âm u giống như mưa gió đang kéo đến, những đụm mây đen màu chì kéo thấp tựa chừng muốn đè xuống.
Hắn cuối cùng cũng không khống chế được tâm tình kìm nén nãy giờ, tay nắm lấy cằm nàng, lực đạo mạnh mẽ còn có thể nghe được những đốt ngón tay vang lên tiếng răng rắc.
Sức lực mạnh mẽ ấy khiến nàng bị đau, nàng tưởng chừng xương cốt như đang muốn rạn nứt.
Hắn đau lòng chấp vấn: “Các nàng nói đến tột cùng có phải sự thật hay không? Có phải hay không? Hiện tại ở nơi này không có người ngoài nàng hãy nói cho ta biết?! Nàng nói đi!”
Hắn liều mạng lay nàng còn nàng chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu, những căm tức cùng oán hận dồn nén từ đáy lòng trào lên nghẹn ứ lại nơi cổ họng khiến nàng muốn nổ tung.
“Nàng nói đi, nàng nói đi!” Hắn gầm lên gần như điên cuồng.
Những trói buộc tích tụ bấy lâu chợt phá tan dây thanh quản, Sương Lan Nhi hét to một tiếng: “Buông!” Thanh âm khản đặc mang theo sự run rẩy bị cào xé mà thoát ra. Nội tâm nàng chấn động, nàng thế nhưng ngay tại thời điểm này lại khôi phục tiếng nói? Chuyện này đến tột cùng là phúc hay là họa?
Hắn sửng sốt, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc: “Nàng có thể nói? Nàng… đây cũng là gạt ta?”