Một tuần ngắn ngủi trôi qua, sau khi trở lại Thụy vương phủ không ngờ lại đúng lúc được đón tiếp một vị khách quý.
Đoan quý phi đại giá Thụy vương phủ, nói rằng hoàng đế quyết định thọ đản năm nay sẽ bày tiệc ở Thụy vương phủ một ngày. Đoan quý phi vì muốn chuẩn bị lễ vật thọ đản cùng với việc tổ chức đình yến lần này, vì vậy tự nhiên sẽ ở trong Thụy vương phủ một thời gian mà đích thân làm chủ.
(Thọ đản: sinh nhật)
Sương Lan Nhi vừa trở về, Long Tiêu Đình sớm biết tin tức đã đưa nàng cùng đến thỉnh an Đoan quý phi.
Đoan quý phi ở trong Khả viên của Thu Khả Ngâm, vẫn là tư thái lạnh lùng mà đoan trang cao quý đó, bà ngồi chính diện nhàn nhã dựa vào chiếc gối thêu hoa đào, thời điểm nhìn thấy Sương Lan Nhi đến ngay cả ngẩng đầu cũng không buồn động.
Nhìn thấy Thu Đoan Trà, Sương Lan Nhi trong lòng không khỏi rơi “bộp” một tiếng. Sợ rằng yến tiệc mừng sinh nhật hoàng đế chỉ là cái cớ, Thu Đoan Trà chính là hướng mũi nhọn về nàng nên mới tới, dù sao Thu Khả Ngâm trong phủ đang dần dần thất thế, Thu Đoan Trà là kẻ làm bác không thể khoanh tay đứng nhìn mà không giúp chất nữ của mình.
Nàng cẩn thận quan sát cùng suy đoán từng biểu tình vi diệu trên mặt Thu Đoan Trà, lễ độ vái chào.
Long Tiêu Đình vẫn luôn đứng bên cạnh nàng, sau chỉ nghe Thu Đoan Trà nói: “Các ngươi đi đường cũng mệt mỏi rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi. Còn nữa, bản cung cũng không thích bị quấy rầy, gần đây việc trong tay rất nhiều, thỉnh an sáng sớm mai liền miễn. Lui ra đi.”
Thu Đoan Trà không làm khó dễ, vốn đã xác định như nhận được đại xá nhưng sau khi rời khỏi Khả viên Sương Lan Nhi lại không có cảm giác yên tâm. Ngược lại trong lòng lại càng trăm mối hỗn độn, dường như dự đoán được sẽ có chuyện chẳng lành.
Long Tiêu Đình không phát hiện ra sự khác thường của nàng, hắn thần sắc lại rất thoải mái, thuận tay vân vê một lọn tóc của nàng, hỏi: “Làm sao vậy, sắc mặt nàng có chút không tốt, là đi đường mệt mỏi sao?”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười ý bảo mình tốt lắm.
“Ta phải vào cung báo cáo công sự, trên đường vất vả rồi, nàng nghỉ ngơi đi.” Hắn lại nói.
Nàng nâng tay lên làm vài động tác, thấy hắn không hiểu, nàng liền viết chữ lên lòng bàn tay hắn, đầu tiên là chữ “Trầm”, rồi tiếp theo hai chữ “thái y”, sau đó nàng chỉ tay về phía Khả Viên. Lần trước nàng cùng hắn rời phủ, trước khi đi Trầm Mộc Vũ đã lấy của nàng chút máu có thể chế được cho Thu Khả Ngâm hai phần thuốc. Hiện tại cũng đã quá nửa tháng, nàng trở về đương nhiên phải tiếp tục trích máu chữa bệnh cho Thu Khả Ngâm. Không vì cái gì khác, chỉ là Đoan quý phi đang ở trong phủ, nàng cũng phải biết làm việc cẩn thận cho đến nơi đến chốn.
Long Tiêu Đình hiểu ra ý tứ của nàng, than nhẹ một tiếng: “Lan nhi, nàng thật thiện lương.”
Nàng mỉm cười rồi rời đi.
Lúc này cuối thu, bầu trời xanh biếc một màu, hắn để ánh mắt rơi trên bóng dáng nàng rời đi, càng lúc càng xa, góc váy xanh ngọc không chút hoa văn bồng bềnh theo gió, tóc như mây chỉ được vấn bằng một cây trâm đơn giản, trong Thụy vương phủ, chỉ sợ ngay cả một nha hoàn cũng ăn mặc so với nàng còn lộng lẫy hơn. Nhưng nàng chính là vậy, ở nàng có một loại khí chất sạch sẽ độc đáo, khi cười rộ lên rất ngọt ngào hồn nhiên, đặc biệt là mỗi khi nàng quật cường, thật giống như đóa lan kia, cao quý nhất, kiên trinh nhất – xuân kiếm diệp điệp, dạy cho người ta nhìn qua rồi sẽ nhớ mãi không quên.
Hắn thất thần thật lâu, suy ngẫm thật lâu, mãi cho đến lúc Lạc công công thúc giục vào cung hắn mới rời đi.
Ngày tiếp theo, tình thế trong Thụy vương phủ trở nên thập phần vi diệu.
Lời đồn hãm hại về Sương Lan Nhi trước kia đột nhiên im bặt, biến mất không còn chút bóng dáng tăm hơi, mà Đoan quý phi suốt ngày bận việc… chuẩn bị yến tiệc, bên trong Khả viên lúc nào cũng có người vào người ra. Chính là Đoan quý phi hiện tại tạm thời không mang tới cho nàng rắc rối gì lớn.
Thế nhưng mặt ngoài càng yên bình bao nhiêu, trong lòng Sương Lan Nhi càng cảm thấy không ổn, nàng luôn cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra.
Long Tiêu Đình trước sau như một, mỗi ngày đều đến thăm nàng hai canh giờ.
Khi vội thì hắn đem cả công văn đến Túy viên xem xét, khi nhàn thì hắn cùng nàng chơi cờ phẩm trà.
Khí trời mỗi lúc một lạnh, chẳng mấy chốc mùa đông đã đến, mà thọ đản của hoàng đế vào tháng sau đã tới sát gần.
Bên trong Thụy vương phủ được trang hoàng hết sức xa hoa, trên cây toàn bộ đều được giăng lụa hoa màu phấn, tuy là đầu đông mà cảnh sắc như vào xuân hạ, tựa chốn tiên cảnh nhân gian. Ban đêm nơi nơi đều đèn nến rực rỡ thâu suốt ngày đêm, chiếu sáng tứ phương tám hướng. Đèn cũng được giăng phía trên hồ, theo gió mà đung đưa, ánh sáng nhấp nháy tựa sao sáng trên trời. Dàn nhạc ti trúc ngày đêm luyện tập, lúc nào cũng đều có thể nghe được tiếng đàn tì bà véo von khắp phủ.
Một đêm này trăng cong tựa lưỡi câu vằng vặc trên trời, trong sáng như nước, những vì tinh tú cũng đặc biệt sáng ngời hơn mà khảm đầy trời giống như một bàn thủy tinh trong suốt.
Hắn không đến Túy viên, nhưng nàng biết hắn nhất định sẽ đến.
Nàng im lặng ngồi bên cạnh bàn, trong tay đang làm một kiện đồ gì đó.
Trong phòng có một loài hoa lan mà hắn đem tới, lá dài mà sắc bén như kiếm, hoa có màu xanh lục đậm lại xen trắng thuần, như là xanh ngọc ôn nhuận, lẳng lặng tỏa ra hương thơm thanh nhã. Hắn nói hoa này tên là – xuân kiếm diệp điệp.
Bỗng nhiên có một đôi tay ôm lấy nàng từ phía sau, nàng sững lại, là hắn đến, cũng đúng lúc động tác cuối cùng của nàng cũng vừa chấm dứt.
“Đã trế thế này, nàng đang làm gì vậy?”
Nàng xoay người, quơ quơ vật trong tay, nhìn hắn cười.
Hắn nhẹ vỗ về bả vai nàng, lúc này ánh trăng nương theo song cửa chiếu lên sườn mặt hắn, vẻ mặt hắn hiện lên vô cùng rõ ràng, đó chính là kinh hỉ. Môi hắn đột nhiên giương lên giống mà lại không giống như đang cười, hắn thán phục nói: “Là da ảnh nhân vật?! Nàng còn có thể làm cả thứ này nữa! Thật sự làm cho ta kinh ngạc.”
Nàng rút một tờ giấy tuyên thành ra, viết: “Hoàng đế sinh thần lần này cho mời đoàn diễn kịch đèn chiếu, ta theo chân sư phó của bọn họ học được một chút.”
Hắn nâng tay điểm lên trán nàng một cái “Nàng học cái này để làm gì? Mà làm như thế nào mà trông thật như vậy.” Vừa nói hắn vừa nghịch da ảnh trong tay, trong lòng thầm khen nàng thật khéo tay, thứ sống động như thế này thật sự dễ làm sao? Cái khác không nói, chỉ nói đến những hoa văn họa tiết trên trang phục của nữ tử đã rất phiền phức để có thể trạm khắc chứ chưa nói đến nam tử quanh thân khắc đầy hoa văn rồng phượng, trông vô cùng sống động.
Đùa nghịch hai da ảnh trong tay, hắn cười nói: “Đây là nàng và ta sao?”
Nàng suy nghĩ một chút, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Nàng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào học làm thứ này, thực sự cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Hắn giống như vô cùng hứng thú, dùng bút vẽ một tán ô rồi dùng kéo cắt ra, đặt trong tay da ảnh nam tử. Tiếp thao hắn loay hoay với da ảnh nữ tử, làm cho nó đứng bên cạnh bàn, bày ra một tư thế có chút chật vật, hắn học theo theo thanh âm của Sương Lan Nhi, nói: “Vị công tử này, không biết có thể đi chung thuyền hay không? Tiểu nữ có việc gấp cần tới Việt Châu, chậm trễ nữa sẽ nguy. Công tử…”
Lúc này, da ảnh nam tử nhanh nhẹn xoay người, miễn cưỡng gật đầu một cái.
Hắn lại bắt chước thanh âm của nàng: “Nga, cảm ơn huynh.”
Cuối cùng da ảnh nữ tử đi tới phía sau da ảnh nam tử, da ảnh nam tử đưa tán ô cho da ảnh nữa tử.
Thanh âm của hắn vốn là trầm thấp, học bắt chước thanh âm nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng nên cũng không được tự nhiên, nhưng thật ra lại rất có hương vị. Hắn đường đường là Thụy vương lại thích trò chơi của mấy tiểu hài tử, lại còn vui vẻ như vậy.
Sương Lan Nhi không khỏi bật cười, đáng tiếc giọng của nàng không bật ra được, chỉ có thể phát ra mấy âm “khanh khách” nho nhỏ. Đó là chính cảnh tượng ban đầu lúc nàng gặp hắn, lúc đó nàng không nhận ra hắn mà hắn cũng không hề nhận ra nàng.
Mưa phùn bay lả tả, chỉ có một thân áo trắng lẳng lặng đứng trong mưa bụi mông lung huyền ảo nhưng lại là nét vẽ sáng nhất, đẹp nhất cả khoảng trời. Nàng dù thế nào cũng không thể quên được một màn khi đó, giống như nó đã khắc thật sâu trong tâm khảm, cùng nàng cốt nhục tương liên, không thể chia lìa.
Nghĩ rồi, nàng liền hạ bút viết: “Ngài không phải thích kịch đèn chiếu sao, ta nghĩ làm hai nhân vật, ngày nào đó có thể cùng ngài diễn. Nhưng…” Ngòi bút dừng lại một chút, tay nàng run rẩy: “Đáng tiếc ta đã quên, thanh âm của chính mình…”
Giờ phút này ngoài cửa sổ, ánh trăng xuyên qua song cửa lẳng lặng chiếu vào, dừng lại bên sườn mặt nàng.
Hắn nhìn sườn nhan xinh đẹp ấy, đột nhiên mở miệng nói: “Có chuyện ta nghĩ muốn nói cho nàng biết.”
Vẻ mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, hắn nói từng chữ rõ ràng: “ Giọng nói của nàng trở nên như vậy không phải là trùng hợp mà là bởi vì… Nàng thường ngày uống loại thuốc bổ huyết, trong đó có một loại thảo dược tên là cỏ long xà mà trên chiếc kim khâu nàng thường dùng để thêu thùa có một hun một loại chất màu trắng bạc gọi là phấn tước linh.”
Vẻ mặt trong thoáng chốc bị chụp lấy bởi một lớp băng lãnh, Sương Lan Nhi rùng mình một cái, bàn tay trắng nõn hạ bút viết: “Cỏ long xà cũng phấn tước linh kết hợp với nhau, ăn mòn thần kinh, thời gian dài nhất định…”
Hắn cầm lấy bàn tay run rẩy của nàng, lạnh lùng nhìn chăm chú những nét bút vặn vẹo mà toát lên sự kinh hãi. Mãi lúc sau hắn trầm tĩnh nói: “Ta dĩ nhiên biết sau lưng là ai sai sử. Yên tâm, ta chắc chắn sẽ trả lại cho nàng một công đạo.”
Nước mắt trong suốt ứa ra nơi khóe mắt, nàng nhanh chóng nghiêng đầu nhưng vẫn để một giọt rơi xuống mu bàn tay hắn.
Hắn nhìn giọt nước trong suốt, dưới ánh nến càng trở nên lung linh đậu trên mu bàn tay. Hắn hạ giọng nói nhỏ đến dường như không nghe thấy: “Ngày sau thê của ta, chỉ có nàng.”
Nàng đã nghe rõ, nhưng điều này quá mức khiếp sợ, nàng chỉ có thể nghi hoặc nhìn hắn, mắt mở to, không một tiếng động tỏ vẻ muốn hỏi.
Nàng không thể tin được, ý tứ của hắn là… hắn đã biết bộ mặt thực của Thu Khả Ngâm? Nàng thật sự hoàn toàn có thể lật đổ Thu Khả Ngâm? Vậy người nhà hắn…
Hắn không đáp, chỉ là tiếp tục nói: “Ta nghĩ thừa dịp thọ yến mừng sinh nhật phụ hoàng sẽ trình việc này lên. Đúng rồi, còn có một chuyện quên chưa nói cho nàng, ta đã tìm được ca ca và đệ đệ của nàng. Phụ thân nàng cũng không hề bị xử tử, chỉ là tạm thời không rõ tung tích. Tin tưởng không bao lâu nữa ta đều có thể tìm được những thân nhân khác của nàng. Chờ xong việc lần này ta sẽ nghĩ biện pháp an bài cho mấy người gặp mặt nhau.”
Kinh hãi rất nhiều mà cảm động cũng rất nhiều, nàng không kịp phản ứng, chỉ biết lẳng lặng gật đầu.
Giờ khắc này nàng rõ ràng nghe thấy hàn băng tận sâu trong đáy lòng đã “rắc” một tiếng nứt ra một đường dài, sau đó ầm ầm sụp đổ. Ánh dương đã lâu không tới chậm rãi chiếu vào biến những tảng băng trở thành một dòng nước mùa xuân cuốn theo những phiến hoa đào hồng nhạt trôi đi…
Vô cùng vui mừng có lẽ bởi vì tới quá đỗi bất ngờ, trong lòng nàng luôn có một tầng hồ nghi, giống như là có chỗ nào đó không đúng nhưng lại thủy chung không thể đoán ra được.