Thu Khả Ngâm thả mình nhảy xuống hồ nhưng cũng lập tức được cứu lên. Nàng phúc lớn mạng lớn, chẳng qua cũng chỉ là uống một chút nước mà thôi, nào ngờ lại sốt cao một trận nhưng rồi cũng không có trở ngại gì. Chỉ là bên trong vương phủ vì chuyện nàng nhảy lãnh hồ mà rối loạn một hồi.
Mọi người đều nói Lan phu nhân mới tới bức Vương phi thiện lương của họ phải nhảy xuống lãnh hồ để chứng minh sự trong sạch của mình. Vừa vặn một đoạn thời gian trước đó không lâu, Thu Khả Ngâm vừa mới dùng chính vải vóc lấy từ của hồi môn của nàng năm đó thưởng cho các cung nữ để may xiêm y, tự nhiên trong phủ người người đều sẽ hướng về Thu Khả Ngâm rồi đem mọi sự hoài nghi đổ về phía chủ nhân của Túy viên Sương Lan Nhi kia.
Kết cục như vậy Sương Lan Nhi phàm là đã nghĩ tới nhưng lại chưa hề nghĩ tới.
Thu Khả Ngâm trước mặt mọi người mà nhảy xuống hồ chứng minh sự trong sạch, đây chính là điều nàng bất ngờ. Nàng biết Thu Khả Ngâm giỏi ngụy trang, chỉ là không biết Thu Khả Ngâm có thể giả bộ đến mức này. Nghĩ đến Thu Khả Ngâm chắc chắn sẽ không có khả năng đi tìm cái chết, lúc đó xung quanh có nhiều người như vậy, tất cả đều sẵn sàng nhảy xuống cứu nàng, nàng chẳng qua chỉ để chính mình chịu khổ làm bộ làm tịch một chút mà thôi, nhưng nàng cứ như vậy mà nhảy lại khiến Long Tiêu Đình hạ lệnh không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa. Chung quy hết thảy vẫn nằm trọn trong lòng bàn tay Thu Khả Ngâm, nàng ta tuyệt đối không có khả năng thua.
Sương Lan Nhi từ đầu đến cuối không hiểu chính là trong lời nói của Quế ma ma và Thu Khả Ngâm đều nhắc đến một người, mà Long Tiêu Đình mỗi khi nghe tới người này, cảm xúc luôn luôn có đôi chút không khống chế được. Nàng mặc dù không thể lý giải nhưng dần dần cũng không để ở trong lòng. Bởi vì tuy rằng nàng không thể vạch trần được bộ mặt thật của Thu Khả Ngâm, mục đích của nàng cơ bản cũng có chút thành tựu, ít nhất Quế ma ma đã rời Vương phủ, nàng loại bỏ được một đối thủ có tiềm lực rất mạnh.
Hiện giờ Long Tiêu Đình cùng Thu Khả Ngâm giống như là ly trà qua một đêm đã trở nên lạnh ngắt, nguội lạnh rồi đi vào dĩ vãng, vô luận là người nào phẩm trà đều phẩm không ra được tư vị của quá khứ đã qua.
Vấn đề đau đầu nhất chính là lời đồn đại trong vương phủ càng ngày càng tăng thêm, Sương Lan Nhi mỗi khi đi ra khỏi Túy viên luôn luôn có người đứng sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, có kẻ còn lớn mật thậm chí chửi rủa vô lý, dần dần ngay cả nàng cũng không chịu nổi sự phiền nhiễu này.
Tình trạng này Long Tiêu Đình không phải không biết. Vừa đúng lúc hắn phải đi biên giới nằm ở phía Bắc thành Thượng Dương nơi giáp với Bắc Di quốc tuần tra, hắn dứt khoát đưa Sương Lan Nhi đi cùng.
Sương Lan Nhi từ nhỏ trong nhà bần hàn, suốt ngày bận làm việc, nào có bản lãnh đi xa nhà, cho nên chuyến đi lần này nàng vốn là chưa từng đến bao giờ. Long Tiêu Đình cho phép nàng đồng hành cùng hắn cũng xem như mở mang tầm mắt cho nàng. Kỳ thật nàng hiểu rõ nguyên nhân, hắn muốn nàng tạm thời tránh xa vương phủ hỗn loạn. Nếu nói lúc này trong lòng nàng không cảm động, không nhớ nhung sự chăm sóc của hắn thì đó là giả.
Khí hậu phương Bắc có chút lạnh hơn, phong cảnh cũng vì vậy mà hoang vu một cõi, suốt chặng đường đi cũng không khiến cho Sương Lan Nhi cảm thấy thoải mái. Long Tiêu Đình vừa đến doanh trại, lập tức tự biết công việc dồn lại nhiều đếm không xuể đang chờ hắn xử lý.
Ở đây chỉ còn lại Sương Lan Nhi một thân rảnh rỗi, nàng không thể nói, muốn cùng người khác nói chuyện cũng bất lực. Nhưng nàng lại cũng không phải là người chịu ngồi yên, trăm loại nhàm chán, ngày hôm sau nàng liền suy nghĩ một biện pháp, chính là đi xem bệnh cho các tướng sĩ.
Các tướng sĩ hằng năm phòng thủ biên cương đều thập phần vất vả. Bọn họ vốn đã quen sống trong hoàn cảnh dầm mình trong gió cát, làn da ngăm đen vì phơi nắng ngoài trận mạc, làn da nứt nẻ, khô hạn.
Y thuật của nàng rất tốt, thường xuyên lui tới, chỉ hơn mười ngày kể từ khi đến đây mà nàng đã có chút danh tiếng. Ai ai cũng nói tân phu phân của Thụy vương gia là diệu thủ thần y, trong quân ngũ có không ít binh sĩ hằng năm bị phong thấp hành hạ đau đớn, có người dạ dày không tốt nhưng sau khi dùng phương thuốc nàng kê khai thì đều có chuyển biến tốt rõ rệt.
Kể từ đó Sương Lan Nhi so với Long Tiêu Đình phải nói là càng lúc càng bận bịu hơn, trong doanh trướng của nàng luôn luôn có người đến người đi, nối liền không dứt.
Tối nay, sau khi nàng xem bệnh xong cho người cuối cùng, vươn người giãn gân cốt một chút liền nằm xuống giường nghỉ ngơi. Vốn chỉ là muốn chợp mắt trong chốc lát nào ngờ lần này đúng là ngủ luôn.
Bên ngoài trướng vẫn là một vùng trống trải hoang sơ, hoàng hôn giống như màn kịch đã buông xuống, trả lại một mảnh tối đen mờ mịt.
Xử lý xong công vụ, Long Tiêu Đình vốn định đi tìm Sương Lan Nhi cùng dùng bữa tối, nào ngờ đến doang trướng của nàng thì thấy bên trong tối mịt không hề đốt đèn.
Hắn cầm lấy một giá nến tiến vào bên trong, ánh sáng theo đó chiếu vào gian trướng, nhìn thấy nàng nằm ngay trên giường đang nhắm mắt ngủ say.
Hắn tiến lại gần thêm vài bước, thấy nàng dường như giật mình nhẹ, hắn cứng đờ không dám tiến lên nữa, tựa hồ như đang nín thở. Hắn chưa bao giờ đứng mà không có chút nhúc nhích nào như vậy, cánh tay cầm giá nến có chút run lên.
Nàng chìm trong giấc mộng khẽ nhíu mày, khóe miệng hơi mân mân, đôi môi thủy nhuận, dưới ngọn lửa ánh nến chiếu rọi xuống giống như phủ thêm một lớp mật ong sáng bóng, nhìn đến mê người.
Lúc này mành treo lay động, gió thổi vào như vuốt ve gò má nàng, sợi tóc mai khẽ động, ý cạnh như vậy mỹ, như vậy mông lung.
Hắn lẳng lặng nhìn, trên mặt thần sắc phức tạp, hắn cứ đứng ở đó mãi thật lâu.
Sương Lan Nhi hai ngày nay làm việc không biết nhọc, nàng giờ phút này ngủ rất sâu. Cũng không biết vì sao giấc ngủ ấy lại càng lúc càng không an ổn, giống như mơ thấy rất nhiều điềm xấu. Nàng đột nhiên giật mình mở mắt, khuôn mặt nhập nhèm buồn ngủ rồi chỉ chốc lát liền hoàn toàn tỉnh lại. Vốn tưởng trong doanh trướng không có ai khác đến lúc nhìn lại mới biết vách tường xa xa có bóng người trải dài, thân hình đủ cường tráng mà cũng đủ nhu hòa.
Nàng vội vàng quay đầu, nương theo ánh sáng mỏng manh nàng cuối cùng cũng nhìn rõ người đang đứng phía sau chính là Long Tiêu Đình. Nàng theo bản năng đưa tay lên che lại vạt áo, hai gò má có chút ửng đỏ.
Long Tiêu Đình nhẹ giọng nói: “Nàng ngủ rất say, ta không đành lòng đánh thức. Nghe phó tướng nói ngọ thiện nàng không dùng bữa, nếu ngay cả bữa tối cũng không ăn thì nhất định sẽ phá hủy thân mình. Ta đang muốn gọi nàng nhưng sau nàng lại tự mình tỉnh lại.”
Nàng chạm vào hai chân đã chết lặng của mình rồi lại ghé mắt nhìn qua chiếc sa lậu (ý là đồng hồ) mà chợt giật mình. Nàng đã ngủ lâu đến vậy sao, giờ đã là giờ tý.
Mà hắn có phải hay không một mực đứng đây đợi nàng.
Nghĩ vậy nàng vội vàng kéo ra một tờ giấy trên bàn, bên cạnh toàn bộ là những phương thuốc nàng vẫn chưa làm xong, nàng nhanh viết: “Ngài đã đến lâu rồi phải không? Vì sao không sớm đánh thức ta dậy?”
Tuấn nhan khẽ xẹt qua một tia xấu hổ: “Không có, ta cũng vừa mới tới mà thôi.”
Sương Lan Nhi mắt mở to, thần sắc lộ vẻ hoài nghi. Hắn nói lúc này mới tới rủ nàng đi dùng bữa tối? Thật sự là không chút nào hợp lý. Nàng đoán hắn ít nhất đã đứng chỗ này hai canh giờ rồi.
Bỏ qua đề tài này, Long Tiêu Đình đột nhiên hỏi một câu: “Vừa rồi nhìn nàng ngủ chau mày không yên giấc, sau đó còn đột nhiên bừng tỉnh, có phải là gặp ác mộng không?”
Sương Lan Nhi ánh mắt có chút ảm đạm, nàng thở dài một tiếng rồi lại viết: “Ta mơ thấy đệ đệ Hán Vũ, nó mới tuổi, hiện giờ cũng không biết bị lưu đày nơi nào, lại càng không biết đang sống ra sao?”
Thông đồng với địch phản quốc, làm sao biết được đệ đệ bị lưu đày của nàng sống có ổn hay không. Người nhà của nàng, trước sau nàng vẫn không cách nào cứu được, bởi vậy lúc nào cũng đau đáu, cũng không yên lòng. Bởi vậy cho dù Long Tiêu Đình có đối cử tốt với nàng thế nào nàng vẫn phải cẩn thận từng chút phong bế trái tim này. Cảm động rất nhiều, nhưng càng nhiều hơn là phải tự biết thanh tỉnh.
Từng chữ trên giấy giống như một đám ký hiệu nhảy nhót đập vào mắt hắn, cũng làm cho hắn trầm mặc trong chốc lát.
Lúc này, đêm tĩnh lặng đến cực điểm, ngay cả phía xa xa có tiếng bước chân của những binh sĩ canh gác cũng có thể ẩn ẩn nghe thấy. Bởi vậy người bên cạnh gần trong gang tấc hô hấp đang dần dần hỗn loạn cũng có thể nghe được rõ ràng.
Nàng không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ đành đặt bút viết: “Dùng bữa hay không? Ta thật sự đã có chút đói bụng rồi.”
Hắn lúc này mới hoàn hồn nhìn khuôn mặt nàng hồn nhiên cười, hắn cũng cười theo còn trêu nàng: “Ta vốn nghĩ đưa nàng đi giải sầu, không nghĩ đến nàng còn muốn vội hơn cả ta. Tốt lắm, dù sao cũng cảm tạ nàng vì binh sĩ của ta mà cống hiến, ngày mai không có nghị sự, ta sẽ đưa nàng đi ngắm phong diệp (lá phong) được chứ?”
Ngắm phong diệp?
Sương Lan Nhi tức cười, nàng tựa hồ… càng ngày càng không hiểu hắn…