Điều Sương Lan Nhi không ngờ tới đó là từ sau khi nàng trúng độc bị câm, Long Tiêu Đình như biến thành một con người khác hẳn. Hắn mỗi ngày công việc đều bề bộn nhưng cứ sau khi lâm triều luôn đến Túy viên của nàng, ngồi cùng nàng một hai canh giờ. Vài ngày tiếp theo, thời gian hắn nán lại trong Túy viên so với mấy tháng trước ngày càng nhiều.
Có hôm hắn cùng nàng dùng cơm tối, có hôm thì đem thái y ở trong cung tới phủ khám chữa bệnh cho nàng, có khi hắn thậm chí còn đem cả tấu chương ngồi trên nhuyễn tháp lẳng lặng làm bạn cùng nàng.
Sương Lan Nhi trong lúc nhàm chán ngồi tiện tay thêu chút vật phẩm nhưng trên tay lại quấn nhiều băng gạc khiến tay cầm kim của nàng có chút bất tiện, không còn linh hoạt được như trước kia nữa. Nàng luôn nhíu mày nhìn đi nhìn lại tác phẩm trong tay mình rồi lại bỏ đi, đến ngay cả thêu một chiếc khăn đơn giản mà nàng cũng phải mất mấy ngày trời.
Hôm đó Long Tiêu Đình tới nhìn thấy nàng lại vứt chiếc khăn tự tay thêu, hắn nghi hoặc hỏi: “Nếu nàng thích những thứ tinh xảo, ta sẽ đem tới cho nàng vài món đồ là được, trên tay nàng giờ toàn thương tích, việc gì phải nhọc công tự mình làm như vậy? Nàng muốn gì cứ nói với ta một tiếng.”
Nàng nâng mắt nhìn hắn, không một tiếng động thở dài.
Kỳ thật Long Tiêu Đình luận cả về diện mạo lẫn khí chất đều là điển hình của mẫu người dịu dàng vui vẻ, mỗi khi nàng dừng mắt trên sườn nhan hắn đều cảm nhận được khí chất tinh khiết như tuyết đầu mùa. Nếu như hắn không nói thì không thể nghi ngờ chính là một nam tử ôn nhuận như ngọc. Đáng tiếc chính thanh âm của hắn, trầm thấp quỷ mị, lạnh đến thấu xương.
Những câu nói quan tâm như vậy lại phát ra với thanh âm trong trẻo lạnh lùng của hắn mang lại cảm giác dường như thật không phù hợp.
Sương Lan Nhi buông chiếc khăn tay xuống, nàng cầm lấy bút lông, chấm mực viết lên giấy: “Ta không muốn gì hết.”
Hắn nhìn nàng như muốn từ đôi mắt kia tìm thấy được điều gì đó.
Nàng nhanh viết thêm một câu: “Ngươi có biết vì sao nữ tử lại am hiểu nữ công không? Kia đều là vì để làm hao mòn đi thời gian tịch mịch mà không ngừng luyện tập. Từ trước đến nay, nữ công ta cũng chỉ bình thường nhưng từ khi vào Thụy vương phủ, gần đây tay nghề của ta đã tiến bộ không ít, thời gian dư giả, ta nhất định có thể thể làm được tú phẩm thực sống động. Ngươi có thể nghĩ xem, nếu như ngươi một tháng liền không ra khỏi cửa chỉ ở trong nhà thì ngươi sẽ làm gì? Ta vốn là y nữ học đồ của Nhân tâm y quán, tuy trước kia mỗi ngày đều rất vất vả nhưng luôn tràn ngập cảm giác thoải mái, trong người khó chịu thì chỉ cần ngủ một giấc, ngày thứ hai tỉnh dậy sức khỏe liền khôi phục. Vương gia, không phải tất cả mọi thứ đều có thể dùng tiền là có thể mua được.”
Hắn trầm mặc trong chốc lát nói: “Ta nghĩ nữ tử đều hy vọng có một cuộc sống an nhàn.”
Nàng cúi đầu cười, lại thay một tờ giấy Tuyên Thành: “Có những lúc rau dưa đạm bạc, mặc dù ngày đêm vất vả nhưng một đôi phu thê luôn cùng nhau chia sẻ vui buồn cũng là một loại an nhàn. Có lẽ ngươi từ nhỏ sống trong hoàng tộc chưa từng hiểu rõ cuộc sống bần hàn của dân chúng. Ta từ nhỏ nhà nghèo, phụ thân năm này sang năm khác nằm giường bệnh, cả nhà phải dựa vào mẫu thân đi giặt quần áo cho người ta để kiếm tiền, còn ta thì vào học ở Nhân tâm y quán cũng phải cố gắng làm việc sống qua ngày. Nhưng ta lại cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất đáng chờ đợi, tỷ như thời điểm lễ mừng năm mới, nhà ta gom chút liền mua một con gà về hầm cách thủy, còn có một chút bánh chẻo, mùi vị thơm ngon lan tỏa khắp không gian, ngươi sẽ cảm thấy đây chính là bữa cơm ngon nhân trên thế gian này. Ta sẽ vì tâm niệm cuộc sống hiện tại mà chờ mong cuộc sống năm tiếp theo sẽ tốt hơn. Cũng không biết Vương gia ngươi ngày ngày đối mặt với sơn trân hải vị mà vẫn luôn cảm thấy ngon? Hay là chỉ có thể nuốt xuống? Cũng là đạo lý này, cuộc sống an nhàn mà ngươi cho là đúng thì với ta mà nói kỳ thật không hề vui vẻ. Hy vọng ngươi có thể hiểu được.”
Vì trên ngón tay cầm bút còn vết thương chưa lành vẫn còn quấn băng gạc cho nên sau khi viết xong nàng không khỏi cảm thấy có chút đau. Kỳ thật nàng phát hiện phương thức nói chuyện này cũng tốt, ngày thường hắn hay trầm mặc ít lời, từ trước đến nay nàng có rất nhiều lời mà đều không thể cùng hắn nói, hiện giờ giọng nàng đã mất, lấy giấy truyền đạt lại ý nghĩ vậy mà hắn tựa hồ cũng vẫn kiên nhẫn mà đọc.
Hắn nhìn tờ giấy Tuyên Thành trước mặt, nét mực chậm rãi khô, hắn trầm mặc thật lâu, thời gian dường như cũng phá lệ mà trôi qua thong thả.
Thật nhanh đã tới Trung thu, ngoài cửa sổ ánh trăng vằng vặc như chiếc vòng ngọc bạc, chiếu xuống nước hồ trong vắt nơi sân viện.
Trong suy nghĩ của hắn vẫn như trước chần chừ, lưỡng lự.
Thật lâu sau khi ánh trăng đã xuyên qua từng cánh hoa nở rộ nơi bệ cửa sổ, khi những cơn gió nhu hòa thổi vào căn phòng vỗ về nhè nhẹ, hắn rốt cục cũng mở miệng: “Ta sẽ cố gắng hết sức bồi thường cho nàng.”
Nàng thẫn thờ, kỳ thật đối thoại như vậy với họ mà nói thì đây là lần thứ hai mà suy nghĩ của nàng cùng với lần trước vẫn vậy không hề thay đổi. Nàng mở một từ giấy Tuyên Thành mới trắng tinh, chấm mực viết tiếp: “Vương gia không phải thích xem vở kịch đèn chiếu “Túy song đình” sao? Nói vậy chắc hẳn hiểu ý tứ của ta. Nếu Vương gia thực sự muốn bồi thường, ta chỉ nghĩ muốn…”
Nàng viết một chữ hắn nhìn theo một chữ. Bút của nàng đột nhiên dừng lại, run rẩy. Lông mày thẳng đĩnh đạc của hắn khẽ nhíu lại rối rắm.
Nàng đặt bút viết. Chữ “ly” trong “ly khai” nàng mới chỉ điểm xuống nét đầu, hắn dường như đã biết nàng muốn viết chữ gì, bàn tay ấm áp đột nhiên phủ xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.
Tay cầm bút của nàng run lên, một giọt mực đen từ đầu bút nhỏ xuống dừng lại trên tờ giấy trắng như tuyết, đem chữ “ly” còn chưa kịp viết xong hóa thành một đóa hoa mai xinh đẹp.
Nàng nâng mắt nhìn hắn, mày hơi nhíu lại.
Hắn chỉ nhẹ nhàng nói: “Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng.”
Nàng lông mi dài chớp động, con mắt thu thủy mở to, con ngươi từ sâu thẳm bên trong chợt rơi vào tĩnh lặng.
…………… ………………..
Bên trong Khả viên.
Đêm.
Thu Khả Ngâm nằm trên tháp, tay siết chặt tay vịn kim phượng ngậm châu. Hơi thở của nàng mỏng manh giống như sợi dây tằm nối diều phất phơ trong trời đất, giống như chỉ cần có một trận gió thổi qua cũng đủ phật dứt dây.
Nàng chưa bao giờ tức giận như thế, tuyệt vọng như thế, tuyệt vọng đến ngay cả chút khí lực muốn hất đổ những thứ đồ vật xung quanh cũng đều không có, chỉ có thể nằm bất lực nằm trên nhuyễn tháp.
“Vương phi…” Quế ma ma gọi một tiếng, lén quay mặt qua chỗ khác lấy tay áo lau đi nước mắt vừa chảy xuống.
Thu Khả Ngâm miễn cưỡng chống đỡ, ho khù khụ nói: “Ngươi nói chúng ta có phải làm sai rồi hay không… Không nghĩ tới lại hoàn toàn phản tác dụng.”
Quế ma ma hít một hơi: “Vốn tưởng rằng tiện nhân này câm rồi, không còn thanh âm kia nữa Vương gia sẽ không còn bận tâm đến nàng, không thể ngờ rằng…”
Thu Khả Ngâm cười buồn bã: “Không thể ngờ rằng Tiêu Đình chàng ngược lại nảy sinh loại tình cảm thương tiếc, ngày ngày đều tới thăm nàng. Ta thế nhưng lại tự mình thân thủ tác hợp cho hai người bọn họ.”
Quế ma ma trâm ngâm: “Vương phi người quá bi quan nhưng ta thấy cũng không hẳn thế. Nửa thân tàn phế Vương gia còn có thể thương tiếc nàng trong bao lâu? Chỉ là tiệc vui chóng tàn, sớm muộn cũng sinh nhàm chán. Vương phi người hẳn là nên vui mừng mới đúng, sau này nàng ta cuối cùng còn gì để uy hiếp người.”
“Phải không?” Thu Khả Ngâm vò chiếc khăn trong tay, càng vò lâu càng khiến ngón tay bị đau: “Ta hiện tại lo lắng chuyện chúng ta làm liệu có sơ hở hay không. Sương Lan Nhi cũng không phải dễ đối phó như chúng ta tưởng tượng, chuyện nàng trúng độc lần này ta lại cảm thấy quá mức thuận lợi. Nàng ta không phải hiểu y thuật sao, chẳng lẽ chính mình lại không phát hiện ra?”
“Nàng cũng đâu phải thần y tái thế, sao có thể thông mình như vậy. Hơn nữa…” Quế ma ma ghé sát vào tai Thu Khả Ngâm: “Chúng ta hoặc không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, dứt khoát…”