Vẫn là gừng càng già càng cay.
Thu Đoan Minh môi đỏ lộ ra nụ cười đắc ý. Ý vị như vậy có lẽ cần phải trải qua nhiều sự đời có lẽ mới thấm thía nổi.
Lời nói tiếp theo của bà làm cho Sương Lan Nhi lúc này chỉ có thể hình dung như một đóa sen đã đến lúc héo tàn trơ trọi giữa hồ, con ngươi đen láy bỗng chốc mất đi thần thái vốn có của nó.
Lời nói của Đoan quý phi quả thực lời ít ý nhiều: quan thất phẩm Lý Tri Hiếu là gian tế của Bắc Di Quốc, trà trộn vào đội cấm vệ quân bảo vệ Tường Long Quốc, mục đích đánh cắp bản đồ bố cục phòng thủ. Phụ thân nàng Sương Liên Thành từ trước đến nay lại qua lại cùng với Bắc Di Quốc, sau đó còn trợ giúp Lý Tri Hiếu đánh cắp cơ mật. Hôm nàng gả cho Lý Tri Hiếu, kỳ thật tới tham gia yến tiệc lúc đó có không ít khách nhân là người Bắc Di Quốc giả trang. Người Bắc Di Quốc bình thường mà nói rất khó có thể trà chộn vào trong thành, Lý Tri Hiếu giả danh nghĩa lợi dụng tiệc cưới cùng với việc cậy vào chút quyền, lấy được lệnh thông hành đưa những người Bắc Di Quốc vào trong thành, chuẩn bị thời cơ ở Sùng Võ Môn tạo ra một cuộc hỗn loạn, từ đó đắc lợi.
Tuy nhiên trên đời này khó có thứ gì giữ được bí mật, việc này cuối cùng cũng bị lộ tin tức. Triều đình vì thế phái mật thám giết hết khách nhân trong tiệc cưới hôm đó, còn Lý Tri Hiếu thì lại phải tìm một cái cớ khác, dẫn ra bên ngoài Sùng Võ Môn xử quyết.
Lúc đó cũng vừa vặn người của Thụy Vương phủ biết được nàng chính là người có thể chất âm hàn mà họ đang muốn tìm, mà nàng lại đang được gả cho người khác, lúc này liền âm thầm xuất động nhân mã bắt cóc nàng đi. Cũng là muốn lấy một cái cớ mà nạp nàng làm thiếp.
Mà theo như ý tứ của Đoan quý phi, sau khi chuyện của Lý Tri Hiếu bị phanh phui, tất cả đồng đảng dư nghiệt kể cả người nhà toàn bộ bị xử tử, trẻ con thì bị lưu đày biên cương. Hiện tại phụ mẫu của nàng lại ở trong tay bà ta, còn những người thân khác thì đều không rõ sống chết.
Cũng theo như lời nói của Đoan quý phi thì chính là phủi sạch mối quan hệ giữa những chuyện phát sinh này với Thụy Vương phủ. Qủa thực là chuyện đáng cười.
Sương Lan Nhi đương nhiên không tin những lời nói đó, nàng lúc này hỏi lại: “Cha ta chỉ là một thường dân, vì cớ gì lại thông đồng với địch? Không chỉ thế bao năm này ông đều ốm nặng nằm giường, sao có thể làm ra những chuyện như vậy?
Thu Đoan Minh vẫn giữ nguyên cái thần thái cao cao tại thượng kia, hô hấp chậm rãi mà lạnh lùng, lời nói vừa bật ra khỏi mồm liền khiến cho Sương Lan Nhi á khẩu không thể trả lời được.
“ Chê cười! Chuyện xử án của triều đình, cùng bản cung có quan hệ gì sao? Còn nữa Sương Liên Thành từng nhậm chức thái y trong cung, mười lăm năm trước còn tham gia mưa hại thái tử, sau đó bị giáng tội. Hắn ốm đau nằm giường như vậy chính là hậu quả của việc bị Hoàng thượng trừng trị khi đó. Ngươi lúc đó chỉ là một đứa trẻ thì biết cái gì? Ngươi làm sao có thể kết luận hắn vô tội?
Một khắc kia, Sương Lan Nhi thật sự chấn kinh.
Mười lăm năm trước, nàng cùng lắm cũng chỉ ba tuổi, ngây thơ không biết thế sự. Trong nhà xưa nay bần hàn, nàng vẫn nghĩ thân thể phụ thân không tốt, không có tiền chữa bệnh, nào biết được…
Nàng lúc này đột nhiên nhớ tới, hồi nhỏ lục lọi vô ý tìm thấy một quyển sách y học, nàng vừa xem qua liền mê mẩn, còn ầm ỹ nói muốn đi học y, lúc ấy phụ thân cực lực phản đối, cuối cùng vẫn là nhờ mẫu thân tận lực khuyên nhủ nàng mới cơ hội trở thành học đồ của Nhân Tâm y quán. Nàng còn nhớ rõ phụ thân vẫn luôn khen nàng có khả năng y học thiên phú trời cho.
Nguyên lai thiên phú trời cho ấy… là di truyền từ phụ thân.
Thu Khả Ngâm thấy Sương Lan Nhi sửng sốt không nói được gì, chiếc quạt trong tay khẽ phe phẩy, kề sát người Thu Đoan Minh nói: “ Vốn là không muốn nói cho Lan nhi muội muội biết chuyện này, cũng chỉ là bất đắc dĩ… Aiiiii….”
Thu Đoan Minh thần sắc lạnh lẽo nói: “Sương Lan Nhi, ngươi nghe cho kỹ. Triều đình cho rằng đêm đó ngươi đã chết trong vụ bao vây tàn sát, bản cung cho ngươi một thân phận mới, chi nữ quan huyện Tô Châu, năm nay vừa tròn , mà lại cùng họ cùng tên với ngươi, năm nay bất hạnh chết non, giờ đó sẽ là thân phận mới của ngươi. Ngươi có thể sống đến nay chính là nhờ ơn của Thụy Vương phủ, ngươi hãy nhớ kỹ điều này!”
Sương Lan Nhi thần sắc có chút kinh sợ, giống như hồn muốn bay ra khỏi xác, mất hồn mất vía. Nàng nhớ rõ Long Đằng từng nói với nàng rằng nàng sớm đã bị gạch tên tiêu hộ, xem ra Long Đằng điểm ấy không có lừa nàng. Bất quá nàng rõ chắc chắn trong đó còn có nội tình, không thể đơn giản như vậy. Những lời này Đoan quý phi nói hết sức quanh minh chính đại, nhưng có lẽ căn bản đã bị Thu gia hạ quỷ kế.
Mãi sau nàng mới tìm lại được thanh âm: “Qúy phi nương nương, ngài nói cho ta biết mọi chuyện như vậy , hà cớ gì còn phải cắt đứt ngón tay của mẫu thân để thỏa hiệp?”
Thu Đoan Minh hừ lạnh một tiếng: “ Điêu dân khó chơi, ngươi mấy lần chạy trốn, thật không biết tốt xấu. Bản cung đây chính là cho ngươi một cảnh cáo. Mệnh của cha mẹ ngươi đều ở trong tay bản cung, ngươi tốt nhất nên biết thức thời một chút.”
“Ta hiểu được.” Sương Lan Nhi gắt ga nắm lấy góc áo, cắn răng bật ra từng từ.
“Hiểu được là tốt rồi. Về phần Vương gia, cái gì nên, cái gì không nên nói ngươi tốt nhất nên kín miệng. Không còn gì nữa thì lui xuống đi.”
“Vâng”
Sương Lan Nhi chậm rãi lui về phía cánh cửa, trong mắt nàng là hình ảnh Đoan quý phi cùng Thu Khả Ngâm cười đùa nói chuyện, hai khuôn mặt tinh xảo trong mắt nàng dần dần trở nên vặn vẹo.
Trong lồng ngực nàng lúc này khó có thể kiềm chế kích động. Nàng chỉ mệnh đơn bạc bẽo lại bị người ta khống chế tận họng, đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể rẽ mây nhìn thấy mặt trời? Chẳng lẽ cứ tiếp tục phải nhẫn nhục chịu đựng như thế hay sao?
Thời điểm hoàng hôn buông xuống, thời tiết nóng bức mấy ngày hôm nay bỗng được trận mưa bất chợt đến tẩy rửa đến hầu như không còn.
Lạc công công an bài cho Sương Lan Nhi đến một nơi ở mới, gọi là Túy Viên, cũng là nơi hẻo lánh nhất trong phủ.
Sương Lan Nhi thay một bộ y phục mới tím nhạt, ngồi ở bên cửa sổ nhìn rặng mây đỏ ửng cuối ngày in trên mặt hồ không một gợn sóng, bất giác thần thần rơi vào suy nghĩ xa xăm.
Long Tiêu Đình từ trong cung về đến vương phủ, cũng không biết tại sao đầu tiên lại đến hỏi Lạc công công rồi đi tới chỗ nàng ở. Khi hắn bước vào phòng, trong mắt là hình ảnh nàng đang ngồi một tay nâng má, cả người đắm chìm trong ánh nằng chiều.
Màu đỏ mờ mờ nhè nhẹ như sương mù lượn lờ giờ phút này như dừng lại trên thân thể nàng, hơi thở ngưng trọng yên tĩnh đến khác thường. Mà trong ánh mắt đờ đẫn là một cảm giác yếu ớt hoang mang.
Trong khoảnh khắc ấy, cước bộ của hắn dừng lại, cứ đứng im một chỗ.
Hồi lâu, khi màn đêm đã buông xuống, màu đen dần dần bao trùm lấy vạn vật, cung nữ Tiểu Tịch được an bài đến cho Sương Lan Nhi đi vào thắp đèn, nhìn thấy Long Tiêu Đình đang đứng ở cửa, không khỏi hoảng sợ, vội nói: “Vương gia, ngài như thế nào lại…”
Sương Lan Nhi nghe thấy tiếng nói chợt hoàn hồn.
Quay đầu nhìn lại, dưới ánh sáng le lói áo choàng của hắn vẫn ánh lên từng hồi kim quang. Cao quý như vậy mới chân chính là hắn.
Hắn không còn là nam tử cô tuyệt thanh lưu khoác trên mình y phục trắng ngần thanh thoát như xưa nữa.
Một nụ cười bi thương, nàng thản nhiên nói: “Vương gia, ngài tới làm gì?”
Hắn im lặng một lát, đưa cho Tiểu Tịch hộp gấm cầm trên tay rồi phân phó cho nàng lui xuống trước, hắn nói: “ Ta cầm tới cho nàng một chút đồ trong hoàng cung giúp bồi bổ máu.”
Nàng cười lạnh, cười như dường như không thể kìm lại được: “Vương gia chính là sợ ta không có nhiều máu, nếu mà chết sớm thì không thể cứu được Vương phi của ngài sao? Cho nên mới đên đến mấy thứ bổ máu này? Thật là không giám nhận. Ta dù là tiện mệnh nhưng nhất định sẽ tự mình bảo trọng, không cần Vương gia quan tâm.”
Hắn nhẹ cau mày, cũng không đáp lại, ngừng một lúc, hắn đột nhiên dịu dàng nói: “Mẫu phi… Có phải làm khó dễ nàng?
Giọng nói của hắn thâm trầm có, thản nhiên có mà lại ôn nhu dường như làm say lòng người.
Câu hỏi như vậy…
Mọi chua xót trong nàng lúc này như nảy lên từng đợt, nàng cố khắc chế đem nước mắt bức lại nhưng cũng không ngăn được từng giọt nước như những hạt trân châu trong suốt chảy xuống. Hắn đang làm cái gì vậy? Là quan tâm nàng? Nàng hận nhất không thể tát mình một cái, quan tâm này, đối với nàng mà nói không khác nào lăng trì cùng tra tấn, đau tận tâm can.
Nàng nói từng chữ “Không có”. Mỗi chữ như một đao đâm vào trái tim. Đoan quý phi cảnh cáo nàng trước mặt Long Tiêu Đình phải ăn nói cẩn thận, nàng đoán hắn nhất định cũng không biết toàn bộ sự việc. Cho dù vậy, hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Nàng nhìn thẳng vào trong mắt hắn. Cho dù nàng có bao nhiêu ủy khuất thế nhưng cũng chẳng biết phải chia sẻ cùng người nào.
Ánh mắt hắn bình tĩnh cơ hồ như không có chút tình cảm nào, thật lâu sau, hắn nhẹ nói: “Vậy là tốt rồi.”
Lúc này Chiêu Mặc ở Khả Viên chạy đến, vội hành lễ với Long Tiêu Đình: “Vương gia, Vương phi hỏi ngài khi nào thì qua dùng bữa tối? “
Phía sau hắn là đêm tối vô tận giống như bao trùm địa ngục. Chậm rãi xoay người, hắn đang muốn rời đi.
Đột nhiên Sương Lan Nhi nói: “Từ từ, ta có một chuyện muốn hỏi ngài.”
Hắn dừng lại cước bộ.
Nàng ngơ ngẩn nhìn ánh trắng qua từng song cửa sổ, hàng vạn hàng vạn câu muốn hỏi cuối cùng ngưng tụ lại chỉ còn mấy chữ: “Vì sao lại cứu ta?”
Hắn chỉ hơi hơi xoay người, cho nên cũng không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt, rất lâu không nói lời nào.
Trong phòng tĩnh lặng như tờ, Chiêu Mặc thức thời đã sớm lui ra, bốn phía xung quanh còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi nước động.
Ánh trăng thưa thớt hắt lên thân hình cao lớn của hắn, phản chiếu lên mặt đất một cái bóng đen thật dài. Hắn lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Ta đối với ngươi, chỉ là đồng cảm.”
Nói xong, phất tay áo rời đi.
Nàng lạnh người nhìn bóng dáng hắn khuất dần, không một giọt lệ nào rơi xuống nữa.