Còn nhớ rõ ngày đó, trời mưa không ngớt, trong tay hắn nắm chặt chiếc ô, một thân áo trắng quay người lại, đem chiếc ô duy nhất đưa cho nàng còn bản thân thì một mình đứng trong mưa.
Còn nhớ rõ đêm đó, bảo kiếm trong tay hắn dưới ánh trăng ánh lên một thứ ánh sáng âm u quỷ dị mà chói lòa, một đường kiếm nhẹ nhàng xoẹt qua, một màn máu huyết, tàn nhẫn mà xinh đẹp.
Còn nhớ rõ đêm đó, hắn đưa cho nàng chiếc áo choàng phảng phất hương hoa bách hợp vẫn còn vương vấn sự ấm áp trên cơ thể hắn, cũng chính là sự ấm áp ôm lấy trái tim hoang mang bất lực của nàng.
Còn nhớ rõ một lần kia, nàng may mắn không bị bọn ác tặc kia vũ nhục, khi tỉnh lại nhìn thấy hắn đang ngồi ở vách núi, dùng một chiếc lá trúc dài mảnh mà có thể thổi lên một khúc nhạc động lòng người, cứ thế khắc sâu trong trí nhớ của nàng.
Nàng cũng chẳng thể quên được cái xúc cảm ấm áp khi làn môi hắn chạm vào bắp chân nàng, vì nàng mà hút máu độc ra, thậm chí còn không màng đến chuyện chậm chễ tìm hoa tuyết nhạn kia, cứ như vậy mà phi xuống núi tìm giải dược cho nàng. Nàng cứ cho rằng nàng đã trở nên quan trọng…
Mà nàng cũng chẳng thể nào quên được giây phút khi hắn xông vào đại lao kéo nàng ra ngoài, bóng dáng ấy thực sự tiêu sái nhã nhặn.
Cho đến hôm nay, ở giờ khắc này, điều nàng nguyện không muốn tin tưởng nhất là hắn chính là Thụy Vương, nàng thậm chí còn mong thời gian dừng lại ở những ngày tháng trước kia để nàng không phải cứ như vậy đón nhận sự thật tàn nhẫn này.
Thì ra, hắn đối với nàng tốt như vậy đều là vì Thu Khả Ngâm.
Mà nàng đến tột cùng lại làm ra những chuyện ngu xuẩn như thế.
Tìm được hoa tuyết nhạn kia lại là vì người hắn thương.
Càng buồn cười hơn chính là không biết sự thành tâm của hắn hay là bởi sự xi ngốc dại dột một lòng báo ân của nàng cuối cùng làm cảm động trời xanh?
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi mỗi lúc một lớn hơn, gió thổi mạnh quật vào hai má nàng, coi như chính là cái tát thức tỉnh, mắt nàng vừa cay lại vừa đau.
Nàng chính là điên rồi? Thụy vương phủ đích thực là nhà giam đối với nàng, mà Thụy Vương cũng chính là kẻ thù không đội trời chúng với nàng, nàng đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? Đến cuối cùng sao lại bỗng chốc mất đi phương hướng?
Nàng gắt gao cắn môi dưới cho đến khi tím lại, chỉ hi vọng sự đau đớn trên thân thể có thể khiến nàng thanh tỉnh lại.
Mà lúc này Thu Khả Ngâm đang cúi đầu thưởng thức móng tay sơn đỏ của mình, nàng nhìn Sương Lan Nhi, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười khó lường.
Chẳng mấy chốc.
Bên ngoài trướng có một bóng dáng đứng đó, một giọng nói nam tử truyền vào:
“Vương Phi, thuốc dẫn đã chuẩn bị tốt.”
Thu Khả Ngâm lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, vội nói với Đan Thanh: “Là Trầm thái y, mau mau mời vào.”
Một nam tử quan bào xanh lam bước vào, trên tay hắn bưng một chiếc khay gỗ son đỏ, trên đó là một cái bát sứ trắng, bên cạnh còn có một con dao bạc. Hắn nhìn Thu Khả Ngâm rồi sau đó hướng với người phía trên cung kính hành lễ nói: “Vương phi, vi thần tới lấy máu làm thuốc.”
Thu Khả Ngâm cũng không nói nhiều, tay chỉ vào Sương Lan Nhi đang ngồi phía dưới: “Trầm thái y, vị này chính là Lan phu nhân.”
Trầm Mộc Vũ gật đầu, bưng khay đặt ở trên bàn cạnh Sương Lan Nhi, hắn chung thủy chưa từng ngẩng đầu, vẫn thái độ cung kính, bình tĩnh nói: “Lan phu nhân, đắc tội.”
Lúc này trong phòng ánh sáng lo lói, chiếu vào lưỡi dao bạc làm ánh lên thứ ánh sáng như muốn đâm thủng đôi mắt. Mà ánh sáng ấy dừng lại trên người Sương Lan Nhi càng như muốn cắt lên thân hình mảnh mai đơn bạc của nàng.
Không khí ngưng đọng, trầm mặc, thời gian cũng như ngừng trệ, trôi qua cực kỳ chậm chạp.
Chờ đợi một lúc, Thu Khả Ngâm phẩy phẩy chiếc quạt trong tay. Che khuất khuôn mặt, nàng cất tiếng nói, thanh âm kéo dài như tơ, lại giống như đem theo muôn vàn sự thê lương oán hận , lại giống như tiếng khóc ẩn ẩn thấp thoáng: “Lan nhi muội muội, ốm đau đã tra tấn ta đã… nhiều năm rồi. Ta vốn đã sớm tuyệt vọng, không nghĩ đến còn có ngày hôm nay, nhận được sự giúp đỡ của Lan nhi muội muội, ta thật sự vô cùng cảm kích, chỉ là khổ cho thân thể của Lan nhi muội muội, điều này làm ta thật sự vô cùng áy náy. Trầm thái y, không biết cứ bảy ngày lại lấy một chén máu, Lan nhi muội muội có thể chịu đựng được hay không?”
Trầm Mộc Vũ xoay người: “Hồi bẩm Vương Phi, chắc chắn sẽ có tổn thương.”
Thu Khả Ngâm tựa như làm ra vẻ do dự, chần chừ nói: “ Như vậy… Ta thật sự không muốn làm khổ Lan nhi muội muội… Thân thể tàn tạ này của ta, đến cuối cùng còn muốn hại bao nhiêu người… Thật sự còn không bằng chết đi…” Nàng biểu hiện như không thể thốt lên thêm lời nào nữa, hai dòng lệ nóng hổi chậm rãi chảy ra, lăn dài trên khuôn mặt rồi chảy xuống.
“Vương phi, người xin đừng nói như vậy!” Đan Thanh “bụp” một tiếng quỳ rạp xuống bên chân Thu Khả Ngâm, khóc nấc lên đến không kiềm chế được.
Một chủ một một nô tài, cùng nhau khóc. Tình cảnh này thật làm người ta nhìn mà cũng muốn khóc theo.
Sương Lan Nhi nhìn hai người phía trên đang diễn trò, trong ánh mắt đầy sự khinh thường. Thu Khả Ngâm chắc hẳn chính là dùng những lời nói cùng hành động xuất sắc này mà lừa được không biết bao nhiêu người.
Giờ phút này nếu như nàng không chịu cứu Thu Khả Ngâm chỉ sợ không phải tất cả mọi người sẽ chỉ trích nàng sao, thật sự là chuyện cười cho thiên hạ.
Nàng nghĩ rồi nhẹ nhàng vươn tay ra, thản nhiên nói với Trầm thái y: “Động thủ đi.”
Trầm Mộc Vũ lúc này mới ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt. Y phục trắng tinh thuần khiết, chỉ có cổ áo là thêu một bông hoa lan kiêu ngạo, đơn giản mà đẹp, trên người không một trang sức, dung mạo hồn nhiên tựa “thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức”
(đại khái nghĩa là: dưới dòng trong xanh sen nở rộ, lấy trời xanh tựa làm trang sức)
Trong lòng hắn không khỏi thờ dài một tiếng, một thân thanh thoát đến khác lạ cùng với sự thâm sâu như một hồ nước không thấy đáy như thế nào có thể dung hòa cùng một chỗ?
Bất quá, cái đó cùng với hắn có đâu có quan hệ gì. Hắn chỉ cần làm đúng chức trách của mình là đủ. Nghĩ đến đây, hắn nhíu mày, vứt bỏ những tạp niệm trong đầu, lấy chiếc bát sứ bên trong gần một nửa là chứa nước đặt bên dưới, con dao sắc nhọn trong tay không chút do dự hạ xuống ngón tay của Sương Lan Nhi.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, còn có thể nghe thấy tiếng máu chảy, từng giọt từng giọt rơi tí tách rơi xuống chiếc bát nhỏ.
Trong chiếc bát sứ trắng bạch, nước dần dần mát lạnh, từng gợn từng gợn lay động, máu rơi xuống ngày một nhiều hơn, dần dần không còn nhìn thấy đáy bát, tất cả chỉ còn là một màu đỏ.
Thu khả Ngâm đã sớm dừng khóc, nàng ngồi dậy, mắt thấy máu tươi ngày một tụ lại trong bát nhiều hơn mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không bao lâu, Trầm Mộc Vũ đã lấy đủ máu, hắn thay Sương Lan Nhi băng bó lại miệng vết thương, đứng dậy hồi bẩm: “Vương Phi, vi thần đi chế thuốc, một canh giờ sau sẽ xong.” Dứt lời hắn liền bưng cái khay lên rồi dời đi.
Trong phòng, bởi vì Trầm Mộc Vũ rời đi mà lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Nhưng
bất đồng chính là mọi lần đều là Thu Khả Ngâm đánh vỡ sự trầm mặc ấy mà lần này lại là Sương Lan Nhi.
Nàng hai tròng mắt sắng phủ lên một lớp hàn khí, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng: “Thu Khả Ngâm, ngươi cho là hôm nay ngươi lấy máu của ta thì tất cả đều đã xong sao?”
“Câm mồm! Ngươi sao dám hô thẳng tục danh của Vương Phi, loại người hạ đẳng
như ngươi xứng sao?” Đan Thanh nói như hét lên.
Sương Lan Nhi hừ nhẹ một tiếng: “Không sai, ta là kẻ hạ đẳng. Dùng mệnh của kẻ hạ đẳng như ta đây đổi lấy cái mạng cao quý của Vương Phi các ngươi, ngươi nói như vậy có đáng giá hay không?”
Thu Khả Ngâm mày liễu hơi hất lên, thần sắc vốn trấn định hơi trùng xuống: “Ngươi có ý tứ gì?”
Sương Lan Nhi thản nhiên nói: “ Cứ bảy ngày lấy của ta một chén máu tươi suốt một năm, mà cũng có thể lâu hơn. Không biết Vương Phi làm thế nào có thể cam đoan ta có thể sống đến lúc đó?”
“Ngươi đây là… muốn uy hiếp ta?”
“Dù sao ta cũng chỉ là một cái tiện mệnh, cớ gì phải thành toàn cho các ngươi? Cho tới hiện giờ, ngươi còn có cái gì có thể khống chế ta?” Sương Lan Nhi giận đến tím mặt, khinh miệt mà nói. Thời gian một năm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn. Nàng có thể chốn thoát hoặc cũng có thể ở lại vạch trần bộ mặt thật của Thu Khả Ngâm. Tóm lại, nàng nhất định không để người khác thâu tóm mình.
Không khí lại một lần ngưng trệ.
Trong căn phòng rộng lớn, khói hương chậm rãi lượn lờ, không gian cứ như vậy bị phủ bởi một lớp sương mù lại hòa cùng với hơi thở rét lạnh.
Trong lúc giằng co thì chợt có một thanh âm còn rét lạnh hơn truyền đến: “Nàng không có lợi thế nhưng bản cung có.”