Sáng sớm, thành Thượng Dương.
Thời điểm nàng bỏ trốn, tuy rằng cũng từng nghĩ đến có một ngày sẽ bị bắt trở lại nhưng nàng có nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân lại cùng về với Thụy Vương Long Tiêu Đình.
Bọn họ đi không nghỉ, ngựa chạy suốt đêm. Lúc trở về, quản sự Lạc công công lập tức tiến đến đón chào, hiển nhiên là đã nhận được tin tức từ trước.
Long Tiêu Đình xoay người nhảy xuống, Lạc công công lập tức tiến đến, cúi người nói: “Vương gia, hoa tuyết nhạn đã được đưa đến, Vương Phi đang ở Khả viên đợi ngài.”
Hắn “Ân” một tiếng, xoay người vươn một tay muốn đỡ Sương Lan Nhi xuống xe ngựa. Thế nhưng Sương Lan Nhi lại nhẹ nhàng tránh đi, một mình nhảy xuống xe đi vào trong Vương phủ.
Hắn một tay giơ lên có chút khó xử, nửa ngày mới thu tay lại.
Lạc công công lại nói: “Vương gia thỉnh mau lên, biết ngài trở về, Qúy phi nương nương nói muốn đến Vương phủ, hôm qua còn sai người đến Vương phủ thông báo.”
Long Tiêu Đình nhíu mi, mẫu phi rốt cục muốn đến xem náo nhiệt gì? Không nghĩ nhiều nữa, hắn sải bước tiến đến Khả viên.
Ban đầu sáng sớm vốn rất mát mẻ, ánh bình minh như cẩm tú, sáng lạn đầy trời.
Nhưng bất quá chỉ sau một khắc khi đoàn người tiến vào Khả viên, mây đen đã kéo tới, tiếng sấm cuồn cuộn.
Long Tiêu Đình bước chân nhanh hơn, vùa lúc bước vào mái hiên, mưa như thác trút xuống tầm tã, như chiếc roi dữ dằn quật xuống mặt đất tạo nên vô số những bọt nước trắng xóa.
Mưa rơi dày đặc ngay cả cách đó chỉ bước chân cũng mơ hồ không nhìn rõ.
Sương Lan Nhi cách hiên không còn xa, nàng căn bản sẽ không dính mưa thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại lệnh cho bước chân của nàng đình trệ ngay tại chỗ, không thể bước lên phía trước.
Chỉ thấy Thu Khả Ngâm mặc một y phục mỏng màu ngọc bích, nửa người dựa vào lan can, nàng giống như vào mới tắm gội, tóc dài buông thả, đuôi tóc phía dưới vẫn còn có những giọt nước tí tách nhỏ xuống. Khí sắc của nàng so với trước kia càng thêm tái nhợt, càng khiến cho người ta càng nhìn càng thương tiếc vô hạn. Nàng nhỏ bé, yếu ớt, lung lay như sắp đổ, nếu không có vật vịn vào, nàng khó có thể đứng vững.
Thấy Long Tiêu Đình trở về, Thu Khả Ngâm nhất thời trong mâu trung trong vắt trào ra những giọt lệ, nàng lảo đảo từng bước chạy về phía hắn, cuối cùng gục trong ngực hắn, khóc nức nở: “Tiêu Đình, chàng cuối cùng cũng trở lại, thiếp rất nhớ chàng.”
Hắn đưa tay gắp gao ôm lấy nàng, thanh âm giống như gió thổi nhẹ nhàng giữa tiết trời xuân, không có một chút lạnh lùng “Ta cũng vậy…”
Mái hiên rất nhỏ hẹp, có lẽ chỉ đủ lưu lại bóng dáng của hai người bọn họ. Còn đâu tất cả đều là dư thừa.
Đây thật sự là một đôi trai gái tình nồng y mật. Một người ngọc thụ lâm phong, một người đẹp động lòng người, nam tử nhẹ nhàng ôm trụ nữ tử trong lòng, sợ nàng vô ý mà ngã xuống, nữ tử cũng giang tay ôm chặt lấy tấm lưng nam tử ấy, hai người dính chặt lấy nhau.
Sương Lan Nhi đứng dưới mưa nhìn một màn trước mặt, mặc cho mưa quật lên người khiến quần áo đều ướt đẫm, mặc cho tóc bị gió quật xuống, cuốn lại trên mặt.
Gió thổi qua, quần áo nàng ướt đẫm càng làm lộ ra dáng người trong mưa nhẹ nhàng nghiêng ngả, lung lay như sắp ngã, như một đóa hoa đào sắp tàn lụi.
Trong lòng một tầng lại một tầng bị áp chặt xuống, như là bị đè ép đến không thể thở được.
Tiếng mưa to là vậy thế nhưng hắn vừa rồi chỉ là nhẹ giọng nói những lời dịu dàng, nàng lại nghe thấy rất rõ có bao nhiêu là tình ý, có bao nhiêu là chân thành tha thiết.
Nàng cũng không biết, thì ra thanh âm của hắn cũng có thể ôn nhu đến như vậy.
Hai người trước mặt vẫn lưu luyến như trước, Thu Khả Ngâm trước sự trở về của Long Tiêu Đình mà trở nên linh động quyến rũ, ngữ điệu cũng vô cùng ngọt ngào: “Tiêu Đình, thật sự làm khó chàng, tất cả đều tại thiếp.”
Hắn nhẹ nhàng đỡ lấy hai bả vai thon gầy của nàng nói: “Khả Ngâm, nàng vừa mới tắm sao lại đứng giữa trời gió thế này, đừng để cảm lạnh.” Nói xong thanh âm của hắn bỗng trầm xuống: “Đan Thanh cùng Chiêu Mặc đâu? Sao không mặc thêm y phục cho nàng. Còn có Quế ma ma đâu? Người đâu! Ta không có ở đây….”
Thu Khả Ngâm mỉm cười, nàng vươn một ngón tay đặt trên môi hắn. Ánh mắt lướt qua bả vai hắn nhìn thấy Sương Lan Nhi.
Một khắc kia, Sương Lan Nhi nhìn rõ thấy ánh mắt của nàng chứa vẻ kiêu ngạo cùng đắc ý, có lẽ nhiều hơn chính là đùa cợt.
Thu Khả Ngâm đẩy đẩy cánh tay của Long Tiêu Đình, tay chỉ về hướng phía sau hắn “Tiêu Đình, Lan muội muội vẫn còn đứng trong mưa kia.”
Long Tiêu Đình kinh ngạc, quay đầu nhìn Sương Lan Nhi đang đứng trong mưa, ánh mắt nàng nhàn nhạt lộ ra chút ưu sầu. Nàng như vậy không khỏi khiến hắn nhớ lại lúc hai người gặp nhau ở dòng sông ở ngoài Thượng Dương thành. Nàng ngày ấy cũng toàn thân ướt đẫm, phiêu diêu đứng trong mưa.
Bất đồng chính là nàng khi ấy vẻ mặt tràn đầy sợ hãi cùng bất lực, mà hiện giờ…
Hắn rất muốn mở miệng, nhưng lời nói chưa kịp thốt ra lại nuốt trở vào. Chỉ là yên lặng nhìn nàng như vậy.
Một lúc sau…
Sương Lan Nhi mỉm cười, nàng hít sâu một hơi, đi vào dưới mái hiên. Hắn đối với nàng vẫn là không còn gì để nói. Nàng vẫn nghĩ hắn trầm mặc ít lời, không thể tưởng được hắn đối với người hắn yêu lại có một sự quan tâm đến như vậy.
Chung quy, người và người lúc trước, vẫn là khác biệt.
Nàng chỉ là một nữ tử gia cảnh thấp hèn, làm sao có thể so sánh với tiểu thư nhà khuê các lại xinh đẹp động lòng người Thu Khả Ngâm.
Long Tiêu Đình nhìn Sương Lân Nhi tiến vào phòng, sau liền giục đỡ Thu Khả Ngâm đi vào trong.
“Tiêu Đình, từ từ đã. Chàng đã đi nhiều ngày như vậy, chỉ sợ chậm chễ không ít chuyện chính sự. Phụ hoàng đã phái người hỏi thăm mấy lần. Tiêu Đình, chàng trước hết vẫn nên vào cung trước đi. Đừng vì thiếp mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ của chàng…”
“Đừng lo” Hắn an ủi nói.
“Chàng đi đi, đừng làm cho tiếp lo lắng, được chứ? Xem như là thiếp cầu chàng. Thiếp gọi người mang ô đến.”
------ ------
“Này, Sương Lan Nhi nàng tựa hồ vẫn không muốn…”
“Đừng lo lắng, ta sẽ tới khuyên bảo nàng.”
“Chuyện dược kia…”
“Yên tâm đi, có Thái y Trầm Mộc Vũ ở đây rồi.”
Long Tiêu Đình suy nghĩ một chút rồi nói: “Nàng ấy tính tình có chút thẳng thắn, nàng cần phải chỉ giáo cho nàng ấy nhiều hơn.”
“Được.”
Hắn hình như có chút lo lắng, lại dặn dò thêm mấy câu, vừa lúc Chiêu Mặc đem ô tới, hắn liền nhẹ nhàng rời đi.
Nghe tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa, Sương Lan Nhi lúc này mới xoay
người lại.
Lúc này Thu Khả Ngâm được Chiêu Mặc đỡ, trong mắt hoàn toàn là nhu tình như nước mùa xuân dõi theo Long Tiêu Đình rời đi.
Sương Lan Nhi nhìn ánh mắt triền miên của nàng trong lòng chợt có một loại cảm xúc ngũ vị hỗn tạp, phải yêu một người đến nhường nào mới có thể có ánh mắt triền miên đến như thế?
Rốt cục bóng dáng anh tuấn biến mất trong lớp mưa bụi phía xa xa.
Sương Lan Nhi cùng Thu Khả Ngâm đồng thời thu hồi ánh mắt. Lúc đối mặt tựa như có một bầu không khí khác thường lan tỏa…..