Nước mắt khiến cho tầm mắt nàng mông lung, không để ý thấy ở giữa chợ, một con ngựa đang lao về phía nàng. Nàng cúi đầu đi tới, ngựa chạy càng nhanh, một nhiên một tiếng hí dài vang lên, nàng vội ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn con ngựa chấn kinh giơ chân trước lên…
Con ngựa kia rất gần với nàng, giống như sắp đạp xuống đầu nàng vậy. Tình cảnh này vô cùng nguy hiểm nhưng nàng lại chỉ ngơ ngác đứng dưới móng sắt, trong đầu như có gì đó vỡ nát, quay cuồng, kích động trí nhớ của nàng. Trí nhớ như sóng triều dâng lên.
Nàng nhìn thấy một người đang cầm kiếm.
Một người đang cầm kiếm đâm vào ngực người kia. Khi kiếm rút về, người kia ngã xuống. Trên mặt đất toàn những xác chết thật đáng sợ.
Trên cao có những tia chớp xẹt qua, trong nháy mắt đó nàng có thể thấy rõ, người ngã xuống chính là phụ thân nàng. Mà hung thủ sát hại phụ thân nàng, theo trí nhớ của nàng thì chính là trượng phu của nàng … Hoa Đình Phong.
Nàng hét to một tiếng, điên cuồng chạy tới, ôm cổ phụ thân dính đầy máu.
– Đình Phong, chàng làm gì vậy? Chàng đang làm gì? Nàng mơ hồ nhìn trượng phu đứng một bên.
Nam tử kinh ngạc, nhất thời không biết nên giải thích ra sao. Bỗng nhiên phụ thân nàng hơi động đậy, rên rỉ một tiếng, một kiếm đó chưa khiến ông mất mạng ngay lập tức.
– Kiều Nhị… trên kiếm có độc…
Giọng nói yếu ớt khẽ nhắc nàng.
– Phụ thân, ngươi làm sao vậy. Ngươi và Đình Phong rốt cuộc là làm sao vậy? Nàng khóc ròng
– Trên kiếm có độc… Đình Phong sợ độc lan ra người ta nên mới rút kiếm… hắn muốn cứu ta, không phải hại ta…
– Vậy sao? Nàng thoáng an lòng: – hắn…
Khi nãy nàng sao lại nghĩ hắn giết phụ thân? Sao nàng có thể tùy tiện đoán như thế? Cám ơn trời đất, hắn không phải hung thủ, chỉ hiểu lầm mà thôi.
Nhưng sự an tâm đó chỉ là niềm an ủi thoáng chốc trời cao cho nàng, phụ thân nói câu đó rồi cũng dần dần buông tay, sau đó, hoàn toàn tắt thở
– Phụ thân! Phụ thân! Nàng hoảng sợ, ra sức lắc lắc thi thể ông
Nhưng thi thể chính là thi thể, mặc cho nàng lay như thế nào cũng không có phản ứng gì
– Kiều Nhị… đừng động vào chỗ nhạc phụ bị thương. Hoa Đình Phong đột nhiên nói
Hắn bước đến, một tay đỡ nàng dậy, kéo áo lau máu tươi trên tay nàng
– Sao vậy? Nàng khó hiểu.
– Kiếm có độc, máu của nhạc phụ … cũng có độc. Hắn khẽ giải thích.
– Đình Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng như bị dọa đến choáng váng, ánh mắt mơ hồ: – người nhà ta sao tất cả đều chết? Mẫu thân đâu? Bà đâu rồi?
Hắn không đành lòng để nàng chứng kiến cảnh tượng đau lòng nữa, ôm nàng vào lòng, bịt mắt nàng, ngăn cản nàng nhìn về phía Lam phu nhân.
– Mẫu thân ta cũng đã chết sao? Đúng không? Nàng cũng đã chết sao? Nàng đương nhiên hiểu ra ý hắn, ôm chặt hắn khóc lớn
Hắn hôn trán nàng, muốn an ủi nàng dù sự an ủi đó chẳng đáng gì.
– Hung thủ là ai? Đình Phong, chàng nhìn thấy bọn họ không? Nàng nức nở hỏi.
Hắn khẽ lắc đầu
– Ta bị tiếng sấm đánh thức, ra đóng cửa sổ lại phát hiện bên ngoài vô cùng tối, cảm giác không đúng nên ra ngoài xem sao. Dọc đường đi phát hiện thi thể của gia đinh, nha hoàn, đến phòng của nhạc phụ thì thấy nhạc mẫu ngã xuống, nhạc phụ vẫn còn sống như bị đâm.
– Nhà ta rốt cuộc kết thù với ai? Vì sao… vì sao lại bị ra tay tàn độc như thế? Nàng lắc đầu: – Phụ thân ta làm ăn chân chính, mẫu thân luôn hiền dịu, sao lại kết thù oán như thế này? Sao có thể…
Bỗng nhiên nàng nghe được một tiếng cười kiều mỵ như chuông bạc trong gió, trong không khí tanh tưởi của máu lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Chỉ thấy một nữ tử mặc đồ đen, đi từ của vào, vẻ mặt thích thú.
– Là ngươi… vừa thấy nữ tử này Hoa Đình Phong cảm thấy bất ngờ
– Phong ca ca, tiểu muội chưa báo trước đã đến cửa tìm, ngươi không trách chứ? Nử tử dịu dàng nói.
– Đình Phong, nàng là ai? Lam Kiều Nhị nghi hoặc hỏi trượng phu.
– Tẩu tử, ta là biểu muội của tướng công ngươi, nói như vậy chắc hắn chưa từng nhắc tới ta với ngươi? Nhưng sao không, hôm nay chúng ta gặp rồi đó thôi.
Không đợi Hoa Đình Phong nói, nàng kia đã cướp lời.
– Đình Phong, nàng là biểu muội của chàng?
Lam Kiều Nhị cảm thấy rất quái lại. Nữ tử này như quỷ mị vậy, bỗng nhiên xuất hiện, nhìn khắp nơi toàn thi thể mà vẫn cười ngọt ngào như thế… nàng là thân thích với Đình Phong sao?
Hoa Đình Phong không trả lời câu hỏi này, nhẹ buông ái thê, bước lên chắn trước người nàng
– Người… đều là ngươi giết? hắn gầm lên với nàng kia.
Cái gì? Lam Kiều Nhị cứng đờ người.
– Phong ca ca, ngươi rất đề cao tiểu muội rồi, tiểu muội yếu đuối như thế sao giết được nhiều người như vậy. Nàng yêu kiều nháy mắt: – người… là do thủ hạ của ta giết.
Nàng vung tay áo lên, nhất thời cả viện sáng bừng.
Một trăm thị vệ dũng mãnh tiến vào, ai nấy cầm đao kiếm sắc bén, quần áo đều dính máu.
– Các ngươi… các ngươi sao giết người nhà ta? Lam Kiều Nhị nhìn đám người phẫn nộ quát lớn.
– Tẩu tử, lời này của ngươi đúng là lạ. Nữ tử áo đen cười nói: – ngươi nên hỏi ta chứ không phải hỏi bọn họ. Bọn họ đều là thủ hạ của ta, người là ta sai họ giết, họ không thể không giết
– Ngươi…
Lam Kiều Nhị nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp như hoa kia:
– Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại sai người giết chết cả nhà ta
– Ngươi đoạt mất nam nhân ta yêu, ta trả thù có gì không thể. Nữ tử áo đen thản nhiên đáp.
– Nam nhân ngươi yêu?
Lam Kiều Nhị nhìn qua Hoa Đình Phong lại nhìn nữ tử như ác ma đó, thoảng chốc hiểu ra:
– Ý ngươi là … hắn?
– Ta và biểu ca đã có hôn ước, ngươi vung đao đoạt tình chẳng lẽ không đáng bị trời phạt?
Nữ tử cuối cùng cũng không cười, ánh mắt hung ác nhìn nàng chằm chằm:
– Nếu ông trời không phạt ngươi thì tat hay trời trừng phạt ngươi, có gì sai?
– Đình Phong, là thật sao? Nàng… nàng thật sự có hôn ước với chàng? Kiều Nhị không thể tin được
– Đương nhiên là không
Hoa Đình Phong vươn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, biểu lộ sự chân thành của mình:
– Kiều Nhị, nàng đừng nghe nàng ta nói bậy.
– Ha ha, biểu ca, ta thấy ngươi làm gian tế lâu nói dối cũng thật giỏi?
Nữ tử nghe câu trả lời đó thì mặt hoa biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng.
– Gian tế? Lam Kiều Nhị khó hiểu
– Tẩu tử, biểu ca ta không nói cho ngươi hắn là người Bắc Lương sao? Hơn nữa còn là cháu của Hoàng hậu Bắc Lương, là Tây Thành Vương gia Hoàng thượng Bắc Lương đích thân phong. Hắn sở dĩ lấy thân phận thương nhân đến Nam Chu là để kết giao người quyền quý mà dò tin tình báo của quý quốc thôi. Nử tử áo đen thản nhiên cười.
– Cái gì? Ngươi nói bậy! Nàng cắn môi không tin.
– Ta thân là công chúa Bắc Lương, cần gì nói dối?
Công chúa Bắc Lương, cháu của Hoàng hậu Bắc Lương… khó trách nàng ấy lại gọi hắn là biểu ca.
Lam Kiều Nhị cảm giác như có trăm ngàn con kiến cắn xé lòng nàng, đầu óc hỗn loạn, bất giác rút tay Hoa Đình Phong ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước.