Trên cây một đôi chim sẻ đang chơi đùa, nàng ngừng thêu, ngây ngốc nhìn chúng. Người sống trên đời, càng đơn giản càng vui vẻ, cũng giống như nàng trước khi mất trí nhớ hoặc như đôi chim sẻ này vậy.
Nếu nàng vẫn hoàn toàn không biết gì cả thì giờ vẫn chỉ là tiểu nha đầu vô ưu vô lo, không biết cái gì gọi là bị “thân tỷ tỷ” lừa gạt, không biết cha mẹ bị người giết hại. Hồng trần thế tục tàn nhẫn, ti tiện đều không lên quan đến nàng
Nhưng giờ đây mọi thứ đều đã thay đổi. Nàng đã biết mọi thứ nên Kiều Tâm đơn thuần đã chết, cho dù trí nhớ mơ hồ nhưng nàng vẫn là Lam Kiều Nhị, cả đời này, nàng không có duyên với hai chữ hạnh phúc.
Nàng rũ mắt, tiếp tục may áo.
Ngày đó, sau khi rời khỏi Vương phủ, nàng mơ hồ đi trong thành Nhạc Dương, mưa rơi tầm tã khiến nàng ướt sũng, đến lúc đó mới phát hiện ngay cả chó bên tường cũng có mái nhà để trú, còn nàng lại chẳng có chốn dung thân.
Nhưng lúc đó nàng cũng không cảm thấy bi thương, lòng nàng trống rỗng, thầm nghĩ cứ đi như thế cho đến khi hết sức mà chết…
Nhưng trời cao không cho nàng như ý, cuối cùng, nàng té xỉu trước một am ni cô ở ngoại thành, được lão ni cô trong am cứu sống.
Từ đó về sau, nàng ở lại am, cũng đã hơn nửa tháng
Nàng muốn cạo đầu đi tu nhưng không ngờ lão ni cô nói duyên trần của nàng còn chưa hết nên không muốn thu nàng làm đệ tử. Ha ha, nàng đáng thương thật, đến tư cách làm ni cô cũng không có
Nhưng nàng cũng không muốn ăn nhờ ở đậu trong am vì thế dùng tay nghề thêu thùa để may vá cho đám ni cô, thuận tiện cũng thêu mấy túi gấm treo ở gốc bồ đề để tặng cho thiện nam tín nữ đến dâng hương
– Lam thí chủ.
Đang chăm chú thêu bỗng nghe tiếng sư thái gọi
– Ta ở đây
Lam Kiều Nhị vội cất kim thêu, đứng dậy đón.
– Lam thí chủ, ta muốn vào thành có việc, ngươi có gì muốn bần ni mua giúp cứ nói.
– Sư thái, người quá khách khí, ta không thiếu gì cả. Nàng mỉm cười: – Người cũng đừng gọi ta “Lam thí chủ” gọi ta cô nương là được rồi
– Lam cô nương. Sư thái ôn hòa nhìn nàng: – ngươi ở chỗ chúng ta cũng hơn nửa tháng, nếu sợ buồn cứ ra ngoài đi lại cho khuây khỏa, ngươi không phải là ni cô, không cần tuân thủ thanh quy giới luật.
– Thật sự không cần, ta thấy rất tốt
Đi? Đi đâu? Đi về phía nam mấy bước đã là Nhạc Dương… để cho nàng đối mặt với Tây Thành Vương gia đó sao?
– Thế này đi, hôm nay theo ta vào thành mua chút chỉ màu rực rỡ, túi gấm ngươi thêu ai cũng thích, có thí chủ còn vì túi gấm của ngươi mà đến am dâng hương đó. Trong am cũng chỉ có vài màu chỉ, chúng ta là người xuất gia cũng không biết chọn, ngươi tự vào thành mua một ít về, làm ra nhiều túi gấm đẹp để đáp ta các vị thí chủ có được không?
– Chuyện này… Lam Kiều Nhị do dự thoáng chốt rồi đành gật đầu.
– Nhưng hôm nay bần ni có việc muốn làm, cho nên cô nương chọn xong thì chờ ở cửa hàng hoặc quán nước nào đó, xong việc chúng ta cùng về?
– Sư thái phải mua gì sao? Có cần ta giúp không?
– Nếu là mua đồ thì tốt rồi. Sư thái bỗng nhiên thở dài một hơi: – bần ni lần này đi thăm một người sắp chết
– Là người mắc bệnh nặng sao? Lam Kiều Nhị quan tâm hỏi.
– Là một tử tù
– Tử tù?
– Đúng rồi, nghe khẩu âm của Lam cô nương như là người vùng khác, không biết tập tục Nhạc Dương chúng ta rồi. Ở chỗ chúng ta, người tử tù sắp bị tử hình thì đều được mời một người xuất gia đến đọc kinh cho hắn, giáo huấn phật pháp để rửa sạch tội lỗi của hắn, sau này hắn có thể về thế giới cực lạc. Người tử tù lần này có mối giao tình sâu với am chúng ta, lúc trước xây am ni cô này đều là do hắn đứng ra chi tiền, không ngờ lại…
– Đã có lòng xây am ni cô thì hắn chắc cũng không phải là kẻ làm tội ác tày trời, sao lại bị tử hình? Lam Kiều Nhị càng kinh ngạc
– Ai. Oan nghiệt, hắn vốn cực lương thiện nhưng bởi vì Hoàng hậu bị ngộ hại mà liên lụy không thể thoát thân
– Hoàng hậu bị ngộ hại? Nàng trừng mắt: – Sư thái, ngươi nói là Hoàng hậu nào vậy?
– Đương nhiên là đương kim Hoàng hậu.
– Chẳng lẽ là thê tử Nam Chu đế, Thanh Toàn Hoàng hậu sao? Lam Kiều Nhị ngơ ngác hỏi đến điều mà nàng không muốn nghĩ.
– Bằng không thì là ai? Sư thái buồn bã: – Hoàng hậu đúng là một người hiền lương, thương dân như con.. đáng tiếc… A di đà Phật!
– Hoàng hậu chết rồi? Lam Kiều Nhị thảng thốt kêu lớn: – từ bao giờ? Vì sao lại chết
Trời ạ, nửa tháng trước nàng còn thường xuyên gặp gỡ Thanh Toàn, sao đang yên đang lành một người nói chết thì chết?
– Mới mất không bao lâu, nghe nói là trúng độc mà chết
– Trúng độc?!
– Đúng thế, không biết là ai muốn đẩy Hoàng hậu vào chỗ chết, nhân lúc nàng cùng Hoàng thượng đến Nhạc Dương vi hành mà làm ra chuyện ác độc này. Hại Hoàng hậu nương nương mà cũng hại Tây Thành Vương gia của chúng ta
– Tây Thành Vương gia…Chuyện này liên quan gì đến Tây Thành Vương gia.
Chân Lam Kiều Nhị lảo đảo
– Hoàng hậu chết trong phủ hắn, không tìm thấy hung thủ thì hắn phải đứng ra gánh tội thôi.
– Sư thái… Vậy tử tù khi nãy ngươi nói chính là Tây Thành Vương gia?
Lam Kiều Nhị chợt hiểu ra, tim đập hoảng loạn.
Đối phương thở dài không đáp, chỉ gật gật đầu.
– Không thể nào, không thể nào. Nàng la hoảng, sắc mặt tái nhợt: – Tây Thành Vương gia và đương kim Hoàng thượng là bạn bè lâu năm, sao Hoàng thượng trị tội hắn được?
– Nếu chết là ai khác thì cũng thôi nhưng Hoàng hậu là ái thê của Hoàng thượng… Hoàng hậu xảy ra chuyện, long nhan giận dữ, Tây Thành Vương gia cho dù có giao tình với Hoàng thượng cũng chẳng được gì
– Không đâu, không đâu… Nhất thời nàng trở nên mơ hồ, nước mắt rơi xuống.
Nàng đang làm sao vậy? Kẻ thù giết cha mẹ cuối cùng cũng bị báo ứng sao nàng còn khổ sở vì hắn? Nước mắt là vì sao mà rơi? Như sắp mất đi người nàng yêu nhất vậy
Hơn nữa sao Hoàng hậu đột nhiên trúng độc? Nàng không phải có y thuật cao mình sao? Sao lại để người khác có cơ hội hạ độc
– Hoàng hậu trúng độc gì? Nàng rất muốn biết
– Là Mê hồn tán, nghe nói, chỉ có Bắc Lương mới có loại độc này.
– Bắc Lương?
Chẳng lẽ Tiêu Nghiên công chúa còn chưa từ bỏ ý định, hại chết Thanh Toàn để đẩy Hoa Đình Phong vào chỗ chết sao?
– Vương phủ đó từ trên xuống dưới cũng chỉ có Vương gia là người Bắc Lương, cho nên không tránh khỏi quan hệ
– Bọn họ sao không tra xét gì mà đã trị tội người? Lam Kiều Nhị nghe xong, tức đến giậm chân: – người hạ độc nhất định là người khác, chắc chắn là tra được.
Ngay cả nàng đều nghĩ rằng Tiêu Nghiên gây ra thì sao Hoàng thượng lại không nghĩ được
– Còn tra gì nữa… Sư thái lắc đầu: – Không kịp rồi, ngày mai Vương gia sẽ bị xử trảm.
– Ngày mai? Nàng bưng miệng hét lớn.
Cả người bắt đầu lạnh run như ngày đó biết được thân phận của mình, nhưng lúc này thậm chí còn run sợ hơn ngày đó, hai tay lạnh như băng.
– Sư thái…
Nàng nắm chặt tay áo lão ni cô, khẩn cẩu:
– Đưa ta đi gặp Tây Thành Vương gia, đưa ta đi đi.
– Ngươi… sư thái ngạc nhiên: – Lam cô nương, ngươi cũng biết Tây Thành Vương gia?
– Ta… Lam Kiều Nhị nói quanh co: – ta nghe sư thái nói cảm thấy hắn rất đáng thương, bình thường nghe dân chúng ca ngợi hắn nên nghĩ hắn là ngưởi rất tốt, cho nên muốn… được gặp hắn.
– Thì ra là thế. Sư thái gật gật đầu: được rồi, bần ni sẽ đưa Lam cô nương đến Tây Thành Vương phủ một chuyến, nhưng ngươi phải giả dạng ni cô, đội mũ ni che tóc giả vờ là đồ đệ của bần nì. Ở đây có một giỏ bánh điểm tâm mà bình thường Vương gia thích ăn, Lam cô nương mang giỏ theo, đến lúc đó quản sự hỏi cũng dễ ăn nói.
– Được. Lam Kiều Nhị cố gắng ức chế sự run rẩy đáp.
Nàng điên rồi sao? Vì sao muốn gặp hắn như thế? Là muốn vui vẻ đi xem kết cục của kẻ thù hay là gặp ý trung nhân lần cuối.
Gặp hắn rồi thì sao? Cũng chẳng giết được hắn mà cũng không thể cứu hắn.
Vì sao nàng không có tiền đồ như thế, giãy dụa trong mâu thuẫn…