“Kim Nhật học trưởng. . .”
Kim Nhật dừng bước, vừa xoay người đã nhìn thấy một nữ sinh thở phì phò chạy về phía hắn.
“Kim Nhật học trưởng, ta là Thân Nhã bạn của Tiểu Tình.” Cô gái lấy hết dũng khí giới thiệu mình với Kim Nhật,”Ta đã nghe qua đại danh của học trưởng nên muốn đến làm quen.” Thân Nhã thấy Kim Nhật không có phản ứng gì lại càng khẩn trương, nhắm chặt hai mắt nói lèo một hơi.
Kim Nhật nhìn nữ sinh trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng khiến hắn nhớ tới thiếu niên hắn gặp hôm qua. Sáng sớm, khi hắn . . . tỉnh lại, Lạc Diệc đã ly khai. Hắn thấy mình nằm ở trên giường, đoán rằng Lạc Diệc đã ôm hắn lên giường. Nghĩ đến đấy, hai tai không khỏi có điểm nóng lên.
Kim Nhật vừa nghĩ đến Lạc Diệc, biểu tình lại trở nên nhu hòa. Hắn hướng cô gái lễ phép gật đầu một cái liền xoay người rời đi.
Thân Nhã nhìn chằm chằm vào biểu tình của Kim Nhật, thấy hắn gật đầu với nàng, toàn bộ tâm tình khẩn trương thoáng cái chuyển hóa thành hưng phấn, chẳng lẽ Kim Nhật học trưởng cũng có cảm giác với nàng?
“Vậy về sau ta có thể thường xuyên đến tìm học trưởng không?”
Thân Nhã đối với bóng lưng Kim Nhật lớn tiếng hô.
Kim Nhật không có dừng lại mà tiếp tục rời đi.
Thân Nhã cảm giác giống như được ăn mật, chìm vào ảo tưởng, tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng). Phản ứng của Kim Nhật đã ủng hộ nàng. Kim Nhật chính là “mỹ nhân mặt băng” nổi tiếng toàn trường a, lần này lại đối với nàng, lại đối với nàng. . . Thân Nhã vẻ mặt thẹn thùng, nàng đã kích động đến mức không cách nào khiểm soát được.
Trước mặt đi tới hai người, là Đường Thiệp cùng bạn gái Trương Bội Tình.
“Tiểu Nhã. . .” Trương Bội Tình đến gần, nhìn thấy Thân Nhã cứ ngẩn ngơ đứng đó, thử dò xét kêu một tiếng.
Không có trả lời.
“Tiểu Nhã. . ., ngươi, ngươi không sao chứ?” Trương Bội Tình nhẹ nhàng lắc Thân Nhã một cái.
Thân Nhã mạnh ngẩng đầu, mở to đôi mắt rưng rưng, biểu tình muốn khóc.
“Tiểu Nhã, ngươi, ngươi, ngươi đừng khóc a. . .” Thân Nhã như vậy khiến Trương Bội Tình luống cuống tay chân “Ngươi cũng biết, Kim Nhật học trưởng vốn rất lạnh lùng, không để ý tới ngươi cũng không có gì kỳ quái. Ngươi, ngươi không cần vì vậy mà khổ sở. . .”
“A?” Thân Nhã sững sờ nhìn Trương Bội Tình “Ta mới không phải vì vậy mà khổ sở. . .”
“Vậy vì sao ngươi khóc?”
Trương Bội Tình không hiểu lý do.
“Vừa rồi Kim Nhật học trưởng đã gật đầu với ta đấy!” Thân Nhã nghĩ tới, lại càng kích động “Lúc đó biểu tình trên mặt hắn thật ôn nhu, thật ôn nhu a. . .” Thân Nhã lại chìm vào trong mộng tưởng.
“Cái gì? Kim Nhật gật đầu với ngươi?” Đường Thiệp nghi ngờ, hắn cùng Tiểu Tình mới rồi còn đang đàm luận chuyện Thân Nhã chắc chắn sẽ bị đả kích, bất quá Thân Nhã là bạn của hắn, nên định đi khích lệ nàng, nhưng mà chẳng nhẽ bị ăn một vố, khiến nàng bị đả khích thành như vậy, loại sự tình này ai cũng không thể giúp được. (đoạn này ta chém)
“Thật sao, thật sao?” Trương Bội Tình vẻ mặt kinh ngạc “Còn biểu lộ ôn nhu? Ta chỉ từng gặp qua biểu tình ôn nhu của Kim Nhật là đối với Trầm Phi, ngay cả Đường Thiệp hắn cũng chưa bao giờ như thế. . .”
“Là thật, nhưng ta, ta cũng không tin tưởng lắm, bất quá là thật sự a……”
“Vậy thì tốt quá.” Trương Bội Tình cũng thấy cao hứng thay cho bằng hữu “Tiểu Nhã, ngươi cần phải cố gắng lên. . .”
“Ân, Tiểu Tình, Đường Thiệp, các ngươi sẽ giúp ta chứ?”
“Đương nhiên.”
“Vậy cảm ơn các ngươi trước.” Thân Nhã khoái hoạt như con chim nhỏ “Thế ta đi trước nhé, ta phải trở về nghĩ bước tiếp theo trong ‘kế hoạch tác chiến’ đây.”
“Được, bye bye.” Trương Bội Tình cười thật ngọt ngào.
Đợi Thân Nhã rời đi, Trương Bội Tình vội quay sang hỏi bạn trai “Kim Nhật thật sự đối Tiểu Nhã có cảm giác?”
Đến hiện giờ Đường Thiệp vẫn đang lâm vào trạng thái khiếp sợ “Ta cũng không biết, hai năm qua, ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn có phản ứng với bất kì nữ sinh nào. Bất quá điều này thật khó nói, có thể nhỏ Nhã vừa vặn đúng khẩu vị của hắn chăng?”
“Ân, nhất định là như vậy. Thật tốt quá, ta cũng hy vọng Kim Nhật và Tiểu Nhã có thể cùng một chỗ.” (Đây người ta gọi là cả lũ nằm mơ giữa ban ngày)
“Tiểu thư.” Đường Thiệp trêu chọc “Có phải ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi không? Chữ bát (八) còn không có một gạch đi!”
“Nhân gia chỉ là đang hy vọng. . .” Trương Bội Tình hờn dỗi kháng nghị.
Hai người cười cười rời đi.
Tại nhà trọ của Du giáo sư.
Kim Nhật như thường lệ đi vào phòng thí nghiệm của Du giáo sư.
“Giáo sư, ta đã đến.”
Du giáo sư ngẩng đầu khỏi kính hiển vi, liếc nhìn Kim Nhật.”Ngươi mau lấy hộ ta lọ thuốc màu đỏ.”
Kim Nhật đưa cho Du giáo sư.
“A, đúng rồi, Kim Nhật, cái kia, một chút nữa trợ thủ còn lại sẽ đến.”
“A.”
“Hắn đối với mọi thứ chưa quen, lát nữa ngươi hướng dẫn hắn một chút.” Du giáo sư nói xong lại tiếp tục cúi đầu nghiên cứu. “Năm trước ngươi cũng đi theo ta, đối mọi thứ ít nhiều cũng biết ha?”
“Được.” Kim Nhật nhẹ gật đầu.
Tiếng chuông cửa truyền đến, tiếp theo là tiếng mở cửa, rồi đến thanh âm trầm thấp vang lên: “Xin hỏi Du giáo sư có đây không ạ? Hắn bảo ta đến.”
Kim Nhật nghe thấy thanh âm này, liền run lên một cái, có cảm giác rất quen thuộc.
“Hắn đang trong phòng thí nghiệm, cậu lên tầng , quẹo phải, chính là gian phòng tận cùng bên trong.”
“Cám ơn.”
Một hồi tiếng bước chân lại vang lên, càng ngày càng gần. Kim Nhật phát hiện mình có chút khẩn trương, còn có chút chờ mong.
Một lát sau tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Du giáo sư lên tiếng.
Cửa bị đẩy ra, khuôn mặt ngây thơ xuất hiện ở trước mặt Kim Nhật, đúng là hắn!!!
Kim Nhật có chút luống cuống.
“Giáo sư, ta là Lạc Diệc. Trần giáo sư bảo ta đến.” Giọng nói non nớt truyền đến.
Du giáo sư ngẩng đầu, có chút kinh ngạc. Hắn cũng không ngờ tới Trần giáo sư lại đề cử người còn nhỏ như vậy. Bất quá, kỳ thật Trần giáo sư đã từng nói qua, vị học sinh này tướng mạo tương đối đặc biệt, nhưng thật sự rất xuất sắc. Hắn lúc này mới hiểu đặc biệt là như thế nào.
“Được.” Du giáo sư nở nụ cười thoáng cái, giới thiệu Kim Nhật với Lạc Diệc,” Đây là Kim Nhật cùng là trợ thủ với ngươi, có lẽ ngươi đã nghe qua tên của hắn.”
Lạc Diệc quay đầu, chống lại đôi mắt của Kim Nhật, mập mờ nháy mắt mấy cái. “Kim Nhật học trưởng, lại gặp mặt.”
Kim Nhật trong nháy mắt vành tai đỏ ửng, hắn né tránh ánh mắt của Lạc Diệc.
“Các ngươi nhận thức?”
Du giáo sư có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn, Kim Nhật rất ít khi kết giao cùng người khác. Cũng bởi vì thế, hắn mới cố ý mượn cơ hội này, khiến cho Kim Nhật nhận thức thêm nhiều người. Kỳ thật hắn là xấu xa nghĩ muốn nhìn biểu tình của Kim Nhật khi cùng người khác tiếp xúc, đặc biệt hắn nghe nói vị ‘người khác’ này không giống người thường.
“Đã gặp ngày hôm qua.” Kim Nhật nhàn nhạt trả lời một câu.
“Kim Nhật học trưởng không hy vọng gặp lại ta sao?” Lạc Diệc lúc này suy sụp cúi mặt, sụi sịt như muốn khóc.
Di? Sao hắn lại muốn khóc?
Kim Nhật tựa hồ ngây ngốc, hắn chưa bao giờ nghĩ đến một thiếu niên lớn như vậy nói khóc liền khóc.
“Không, không phải.” Kim Nhật chân tay luống cuống vội vàng an ủi.
Du giáo sư ở một bên nghiền ngẫm nhìn hai người họ. Xem hài so với làm thí nghiệm còn trọng yếu hơn a.
“Vậy học trưởng cũng rất hân hạnh được biết ta sao?” Lạc Diệc cười hé ra cái miệng nhỏ nhắn, giống như vừa rồi bọn họ nhìn đến chỉ là ảo giác.
Kim Nhật chần chờ trong chốc lát, xoay người nhìn Du giáo sư, “Giáo sư, ta sẽ hướng dẫn Lạc Diệc một ít nội dung liên quan. Nếu như không có chuyện gì, ta đây đi trước.”
Kim Nhật cũng không muốn ở lại chỗ này để Du giáo sư xem hài.
“A.” Du giáo sư có điểm đáng tiếc nhìn bọn họ, “Được rồi, Lạc Diệc, vậy ngươi theo Kim Nhật nghe hướng dẫn, cụ thể ta sẽ thông tri cho các ngươi sau.”
“Được, giáo sư, ta đây đi trước.” Lạc Diệc hấp tấp theo sát Kim Nhật ra khỏi nhà trọ của Du giáo sư.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Kim Nhật dừng bước. “Tìm một chỗ, ta hướng dẫn ngươi một chút.”
“Đến ‘please come’ bar à?”
Kim Nhật lắc đầu “Không được, chỗ đó có quá nhiều người.”
“Vậy mời học trưởng đi theo ta.” Lạc Diệc cười hì hì tiến lên, thân thủ ôm bả vai Kim Nhật.
Kim Nhật sững sờ, gò má đỏ ửng, nhưng không giãy ra.
Bọn họ đi vào ký túc xá của Lạc Diệc. Kim Nhật nhìn thoáng qua, phát hiện chỉ có một giường ngủ, bình thường học sinh đi trọ đều là hai người một gian. Trong phòng vô cùng sạch sẽ, không có chút bụi bẩn, dơ dáy giống nam sinh bình thường.
“Thực ra ta cũng cùng bạn học ở chung, nhưng hắn đã thôi học, hiện tại sẽ không có người chuyển đến.” Lạc Diệc sau khi vào phòng liền quăng mình lên giường, biếng nhác nói.
“Học trưởng cứ tùy tiện ngồi a.”
Kim Nhật tim đập rộn lên, hắn không nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại Lạc Diệc. Hắn đứng dậy có chút luống cuống chân tay. Biết rõ hai người không phải cùng một loại, cũng biết không có khả năng sẽ có tương lai, nhưng hắn vẫn khát vọng, hy vọng có thể ở bên hắn lâu một chút, bất luận là vì điều gì, vì lý do gì. Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy hắn, lý trí như thể bay đi đâu hết, đầu óc cứ trống rỗng.
Hắn có thể làm như vậy chứ? Có thể chứ?
Kim Nhật đột nhiên nghĩ tới chuyện kia, xoát một cái, mặt của hắn trắng bệch không còn giọt máu, cho tới bây giờ hắn cũng không có được tư cách kia, không phải sao?
Lạc Diệc ngồi xuống “Học trưởng làm sao vậy?”
Kim Nhật lấy lại tinh thần, sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu. Đã lâu hắn không nghĩ tới chuyện kia.
Lạc Diệc nhíu mày, suy nghĩ chắc chắn là có chuyện, nhưng không tiếp tục truy vấn, hắn đã không muốn nói thì thôi.
“Học trưởng.” Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, Lạc Diệc lộ ra bộ dáng mèo con tham ăn “Nếu biết trước được thảo luận với học trưởng, thì đáng lẽ nên đến ‘please come’ lấy ít bánh quy, bánh quy nơi đấy là nóm ngon nhất mà ta từng nếm qua a.”
Kim Nhật bật cười “Vậy lần sau ta sẽ làm nhiều hơn cho ngươi.”
“Thật sự?” Lạc Diệc há to mồm, khoa trương nói: “Đó là học trưởng làm?”
Kim Nhật mỉm cười.
Lạc Diệc nhào tới ôm cánh tay Kim Nhật “Biết vậy ta sẽ không đưa ngươi tới đây.”
?!
“Ở ngoài trường ta có một nhà trọ, có phòng bếp, cách trường học không xa.” Lạc Diệc cười hì hì nhìn Kim Nhật ” Nếu như ta đưa học trưởng đến đó, học trưởng có thể làm bánh quy cho ta ăn a.”
Kim Nhật không biết nên khóc hay nên cười, có khi nhà trọ kia của hắn cũng không có vật gì, không phải nói muốn bánh quy thì có bánh quy a.
“Như vậy có được không học trưởng?” Lạc Diệc mở to đôi mắt tròn xoe chờ mong nhìn Kim Nhật.
“Được.” Kim Nhật không đành lòng cũng không muốn cự tuyệt hắn.
“A, tốt, tốt quá!” Lạc Diệc nhảy lên một cái khiến Kim Nhật ngã lên giường, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cọ cọ vào cổ Kim Nhật (câu dẫn, chắc chắn là câu dẫn)“Học trưởng, ta thật yêu ngươi nha.”
Kim Nhật lập tức cương cứng thân thể, hắn cảm giác có một cỗ nhiệt khí chạy thẳng lên trên, thân thể giống như có phản ứng.
Một lúc sau, Lạc Diệc mới chậm rãi đứng dậy, thuận tiện kéo Kim Nhật lên, tươi cười nịnh nọt nói “Học trưởng, chúng ta đi bây giờ được không?”
“Bây giờ?” Kim Nhật còn không có hồi thần trí.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lạc Diệc cũng không quản Kim Nhật đã hồi thần chưa, nhanh kéo Kim Nhật ra ngoài.
Tại nhà trọ của Lạc Diệc. . .
“Học trưởng,” Lạc Diệc mở cửa, nịnh nọt nhìn Kim Nhật “Phòng này có thể đi.” Hắn hưng phấn lôi kéo Kim Nhật đến cửa phòng bếp “Ngươi xem, ngươi xem, chủ yếu nhất là phòng bếp không nhỏ đúng không?”
Kim Nhật nghẹn họng nhìn trân trối phòng bếp, thiết bị bên trong cực kỳ hiện đại, so với ‘please come’ còn tiên tiến, đầy đủ hơn.
“Mẹ của ta đơn giản chỉ là chuẩn bị cho ta.” Lạc Diệc như là nhìn ra nghi hoặc của Kim Nhật, ngại ngùng mắc cỡ cúi đầu, giải thích “Nàng hoàn toàn không biết gì về nấu nướng, nàng từng công bố nàng chỉ có thể cầm dao giải phẫu, hơn nữa là giải phẫu thi thể. Cho nên nàng đặc biệt hâm mộ những người biết nấu nướng, nói là hy vọng sau này ta giúp nàng lấy một người vợ biết nấu nướng. . .”
Kim Nhật nghe đến đó, mặt đột nhiên trầm xuống, xoay người, đi ra phòng khách.
“Học trưởng.” Lạc Diệc đuổi theo, nhìn thấy gương mặt Kim Nhật lạnh lùng, đột nhiên cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
“Kim Nhật.” Kim Nhật dừng bước, xoay người “Bảo ta Kim Nhật là được.” hắn không thích cảm giác xa cách với Lạc Diệc.
“Kim Nhật.” Lạc Diệc mở cái miệng nhỏ nhắn, nở nụ cười.
Kim Nhật nhìn khuôn mặt tươi cười của Lạc Diệc, không tức giận được.”Tới chỗ khác đi, chúng ta nên bàn chuyện chính.”
“Vậy lên tầng đi.” Lạc Diệc giữ chặt tay Kim Nhật, giống như càng ngày càng quen kéo tay y.
Tầng hoàn toàn là một phòng thí nghiệm lớn.
“Thói quen nhà chúng ta bất luận ở đâu đều có phòng thí nghiệm, ha ha, truyền thống gia tộc a.”
Kim Nhật nhớ tới thế gia của Lạc Diệc.
Đêm đến, đèn đường bật sáng. . .
“Ta đói bụng.” Lạc Diệc chép miệng, đứng lên, duỗi duỗi thắt lưng.
“Vậy ta đi mua đồ ăn.” Kim Nhật nhìn đồng hồ, nói xin lỗi, hắn luôn luôn là như vậy, một khi đã đi vào nghiên cứu thì sẽ quên hết mọi chuyện.
Lạc Diệc đáng thương ngẩng đầu “Ta muốn ăn cơm ngươi nấu.”
“Sao ngươi lại nghĩ ta biết nấu cơm?” Kim Nhật bật cười.
“Ngươi làm bánh quy, nhất định có thể nấu cơm.” Lạc Diệc chắc chắn nói.
“Đây là cái lý luận gì a.” Kim Nhật nhỏ giọng nói thầm.
“Mặc kệ.” Lạc Diệc bắt đầu ồn ào “Ta muốn ăn cơm Kim Nhật nấu.”
Kim Nhật sủng nịch nhìn Lạc Diệc “Vậy ở đây có thức ăn không?”
“Không có.” Lạc Diệc xấu hổ nhìn Kim Nhật, giờ hắn mới nhớ tới muốn nấu cơm thì phải có nguyên liệu.
Kim Nhật không biết nên khóc hay cười “Thế chúng ta đi supermarket (chợ) mua một ít đồ.”
“Được. được.” Lạc Diệc thói quen kéo tay Kim Nhật, hấp tấp ra khỏi nhà….
Một giờ sau. . .
Mặt bàn một mảnh bừa bãi, Lạc Diệc nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ bụng, đánh một cái nấc.
“No chưa?” Kim Nhật chờ mong nhìn Lạc Diệc.
“Ân, có cảm giác gia đình. . .” Lạc Diệc cũng tươi cười rạng rỡ.
“Cảm giác gia đình. . .” Kim Nhật cúi đầu nỉ non.”Cảm giác gia đình, ta cũng không biết gia đình có cảm giác gì. . .” hốc mắt Kim Nhật đỏ hoe.
“Kim Nhật.” Lạc Diệc dò xét thân thể, ôm chặt Kim Nhật, muốn an ủi hắn.
Mặt Kim Nhật lập tức đỏ ửng, nhẹ nhàng giãy dụa, muốn tránh thoát, không ngờ suýt ngã, Lạc Diệc vội vàng đỡ lấy hắn.
Cảm giác có hơi thở nhu hòa lướt qua gò má, Lạc Diệc lúc này mới phát hiện khoảng cách khuôn mặt hai người lại gần như thế, hắn thậm chí có thể nhìn thấy đôi mắt to ngập nước, trên gương mặt chảy xuống hai vệt nước mắt tinh tế, lông mi dài nhỏ đen láy khẽ chớp khẽ chớp, đôi môi đỏ tươi gợi cảm.
Lạc Diệc không biết vì sao khi nhìn thấy Kim Nhật rơi lệ lại cảm thấy đau lòng, cảm giác này đã từng xuất hiện khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Kim Nhật, loại cảm giác đau lòng này quả thực không thể nhẫn nhịn. Giờ khắc này trong đầu hắn chỉ xuất hiện một thanh âm càng không ngừng thúc giục hắn, hôn đi, hôn đi, hắn không thể kháng cự……
Một vật thể ướt át, âm ấp dao động trên mặt, Kim Nhật hơi hé miệng, không cách nào đóng lại. Lạc Diệc đang hôn hắn, hôn hắn. . . (first kiss của hai người aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ~^o^~)Trong đầu Kim Nhật trống rỗng, hắn cũng không nghĩ được cái gì. . .
Một thanh âm rất nhỏ truyền đến, là thanh âm chiếc đũa rơi xuống đất, ở tại trong tai hai người lại giống như sấm vang chớp giật. Lạc Diệc giật mình đẩy mạnh Kim Nhật ra, thần sắc bối rối, luống cuống, “Kim Nhật, ta. . . ta. . .”
Kim Nhật cúi đầu, đột nhiên lại ngẩng đầu, đứng lên, lộ ra nụ cười nhẹ “Ta đi rửa chén. . .” Cầm lấy bát đũa ba bước thành hai bước xông vào phòng bếp.
Lạc Diệc ngẩn ngơ đứng đó, hắn không biết tại sao lại làm như vậy, hắn rất yêu mến Kim Nhật, nhưng mà bọn họ, bọn họ đều là nam a.
Đây là cái cảm giác gì? Chính hắn nhất thời cũng không hiểu. . . Hắn chỉ biết hắn không thích nhìn Kim Nhật khóc, lại càng không thích Kim Nhật rời khỏi tầm mắt của hắn. . .
Lạc Diệc xoay người nhìn Kim Nhật vội vàng rửa chén trong phòng bếp, trong lòng hắn không khỏi dâng lên tình cảm ôn nhu ấm áp, muốn che chở hắn, muốn giữ hắn bên mình suốt đời. Hắn rất muốn biết lý do, tại sao mình lại hôn hắn? Phải chăng do Kim Nhật quá đẹp? Khuôn mặt xinh đẹp đó khiến mình không chống cự được. . .
Đột nhiên, hắn nghĩ đến một biện pháp, hơn nữa lại có loại xúc động mãnh liệt duy trì hắn. Hắn muốn Kim Nhật ở cùng hắn, ở tại căn hộ này, qua một thời gian ngắn hắn tự nhiên sẽ minh bạch tình cảm của mình. Đến lúc đó, bất luận là nhất thời xúc động hay là tâm động, hắn cũng sẽ không phản kháng, mặc kệ Kim Nhật là nam nhân, nếu quả thật là yêu, hắn không ngại cùng Kim Nhật tiếp thu, chỉ cần là hắn muốn, hắn sẽ khiến Kim Nhật có cảm giác giống hắn, bất luận bọn họ có phải đồng tính hay không. . .
Lạc Diệc nghĩ đến đây, trong lòng bất chợt dâng trào cảm giác hưng phấn. Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Kim Nhật.
Kim Nhật đưa lưng về phía Lạc Diệc, không dám quay lại, hắn biết rõ Lạc Diệc đang đứng sau hắn. Hắn không biết Lạc Diệc muốn nói gì về chuyện vừa rồi, hắn sợ bất luận hắn nói gì đều sẽ thương tổn hắn. Hắn không muốn Lạc Diệc giải thích, hắn có thể coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, không cần phải nhắc lại. Hắn cũng không muốn Lạc Diêc xin lỗi hắn, không cần, thật sự không quan trọng. . .
“Kim Nhật.” Lạc Diệc mở miệng “Ngươi chuyển tới đây ở đi. . . “
“A. . .” Kim Nhật xoay người, kinh ngạc nhìn hắn.
“Ta nói, ngươi chuyển tới đây ở cùng ta đi.” Lạc Diệc cười đến hồn nhiên.
?!
“Du giáo sư muốn ta cùng hợp tác nghiên cứu vụ này, nếu ngươi chuyển tới ở, như vậy chúng ta sẽ thuận tiện rất nhiều. . .” Lạc Diệc sớm đã nghĩ ra lý do tốt “Nếu không mỗi lần tìm ngươi đều sẽ thực phiền toái.”
Kim Nhật nhìn khuôn mặt nịnh nọt, mong chờ, hắn lại tìm không thấy lý do từ chối. . .
Hắn đành gật đầu.