Cùng Thần Lăng Long trầm giọng :
- Vậy các ngươi đến đây có ý gì, nói ra cho ta nghe.
Tiền Trác chậm rãi cất giọng :
- Cái bang lão từ nay về sau nếu không đếm xỉa đến chuyện môn hạ Linh Xà, môn hạ Linh Xà sẽ kết giao huynh đệ với Cái bang cùng nhau tương trợ.
Lăng Long lạnh giọng :
- Nếu đếm xỉa thì sao?
Tiền Trác gằn giọng :
- Lăng bang chủ, môn hạ Linh Xà đều là những tay hảo thủ võ lâm, mỗi người ít nhất cũng lấy được ba cái đầu đệ tử Cái bang...
Đám quần hào Cái bang hét lên :
- Tên cuồng ngạo.
Lăng Long khua tay bảo :
- Nghe hắn nói tiếp.
Tiền Trác cất cao giọng :
- Ngoài điều đó ra, chỉ cần sư đồ ta hô một tiếng, nội trong một ngày sẽ hiệu triệu mấy trăm anh hùng hảo hán đến đối địch với Cái bang. Bởi vậy Lăng bang chủ trước khi nói ra nên suy nghĩ đắn đo trước.
- Suy nghĩ gì?
Tiền Trác trầm giọng :
- Là bạn hay là địch, đều do ở ý niệm của Lăng bang chủ trong lúc này.
Lành hay dữ cũng đều do ở câu nói của Lăng bang chủ.
Lăng Long nghiêm nét mặt hỏi :
- Ngươi muốn Cái bang ta không hỏi đến chuyện Linh Xà, đúng không?
- Đúng vậy!
Lăng Long quét ánh mắt sắc như đao, nói :
- Linh Xà các ngươi có chuyện gì mà phải buộc người khác không được hỏi?
Giống như Cái bang ta hành sự quang minh chính đại, đâu có chuyện gì phải sợ người khác hỏi.
Tiền Trác chậm rãi tiếp lời :
- Điều trước hết, Cưu Thứ là mối thù riêng tư của phía Linh Xà, trong giang hồ không có ai đếm xỉa đến, Cái bang cũng không thể ngoại lệ.
Lăng Long gằn giọng :
- Ý ngươi đến đây có phải là muốn Cái bang khoanh tay đứng nhìn các người kết tập băng đảng, tàn sát các bang phái khác, xưng bá giang hồ, sau đó tiếp tục thanh toán Cái bang?
Tiền Trác cắt lời :
- Điều ta nói vẫn là chuyện ân oán riêng tư của phía Linh Xà, lẽ nào Lăng bang chủ già cả lãng tai hay sao?
Lăng Long ngẩng đầu cười lớn, nói :
- Ân oán gì riêng tư, chung quy cũng chỉ là chuyện Cưu tiên sinh mà thôi.
- Lăng bang chủ biết được vậy thì tốt.
Lăng Long lạnh giọng :
- Chuyện đó đâu cần ta hỏi tới, chỉ cần một mình Cưu Thứ đã đủ để đối phó với các ngươi rồi.
Tiền Trác nhếch môi cười nhạt :
- Hừ. Cưu Thứ là cái thứ gì?
- Người này niên kỷ tuy trẻ, lại có tài năng quỷ thần khó lường, tâm trí xảo diệu, võ công tuyệt thế, mười đại đệ tử của Linh Xà thấy hắn như thấy Diêm Vương vậy. Ngươi lẽ nào chưa thấy sao?
- Đó là vận may của hắn.
Tiền Trác nói tiếp :
- Hắn nếu gặp ta thì e rằng đã về chầu Diêm Vương rồi.
Lăng Long tiếp lời :
- Ngươi khoa trương khoác lác sau lưng hắn ta không sao, nhưng ngươi trước hết cần phải thận trọng một tí, người này thần thông quảng đại, khi ngươi nói ra câu đó, không chừng hắn ta đang đứng sau lưng cũng nên.
Tiền Trác bất giác giật thót trong lòng, không khỏi quay đầu lại nhìn. Lăng Long cất giọng cười sang sảng nói :
- Thiết Đảm sứ giả, can đảm chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Tiền Trác từ hổ thẹn biến thành phẫn nộ, nói lớn :
- Hắn ta hôm nay nếu có ở đây, ta sẽ phải...
Chưa dứt lời, bỗng nghe một tiếng quát dậy trời, một tiếng nổ vang, chiếc xe ngựa vỡ tung bay tứ phía.
Hai bóng người từ trong xe bay vọt ra, kèm theo tiếng quát :
- Ngươi sẽ phải làm gì?
Cùng Thần Lăng Long vốn cho rằng chiếc xe đó chỉ là nghi binh của thuộc hạ Mao Cao, bên trong không có người, bởi vậy không hề chú ý đến.
Lúc này đột ngột phát sinh một chuyện kinh người, mọi người đều kinh hồn thất sắc. Nhưng hai bóng người bay ra với tư thế quá nhanh, không có ai nhìn rõ họ là ai?
Hôm đó ở trong căn mật thất, Cưu Thứ và Mộ Dung Tích Sinh nhìn thấy thần sắc và ánh mắt của Mao Văn Kỳ, đều thầm than trong lòng, biết rằng nàng ta nhất định sẽ tìm cách để giày vò hành hạ mình.
Mộ Dung Tích Sinh thầm nghĩ :
- “Không ngờ Mao Văn Kỳ lại hận ta như vậy. Ta... ta... ôi, ta mong Văn Kỳ hủy hoại đi dung nhan của ta, từ nay về sau ta cũng bất tất phải phiền não nữa”.
Cưu Thứ liếc mắt nhìn, thấy Mao Văn Kỳ đã lấy từ trong người ra một lưỡi dao nhỏ, chàng lạnh cả người, thầm nghĩ :
- “Nàng ta chẳng lẽ muốn hủy hoại dung mạo của bọn ta sao? Nàng hủy hoại dung mạo ta không sao, nhưng nếu nàng ta rạch lên trên mặt Mộ Dung Tích Sinh một nhát, thì ta quyết không tha”.
Thấy Mao Văn Kỳ quay nhìn, miệng lẩm bẩm :
- Ta không bằng cô ta, không bằng cô ta...
Biểu hiện trên nét mặt nàng ta, ngoài sự hờn ghen đến phát cuồng, còn có phần oán trách mình.
Mao Văn Kỳ lấy từ trong bao kim chỉ ra cái gương, soi mặt vào gương, ngắm nhìn một hồi lâu, lại nhìn sang Mộ Dung Tích Sinh, rồi nhìn lại mình. Đột nhiên nàng cầm lưỡi dao rạch vào mặt mình.
Một dòng máu tươi tuôn trào trên khuôn mặt đẹp như hoa.
Cưu Thứ và Mộ Dung Tích Sinh kinh hãi thất sắc, thót cả tim gan.
Họ lúc này nếu nói được, nhất định sẽ la hoảng lên.
Lúc này nếu họ hành động được, nhất định sẽ giật lấy lưỡi dao trong tay nàng.
Nhưng họ chỉ biết mở to mắt nhìn một thiếu nữ đang phát cuồng, rạch những đường dao để hủy hoại dung nhan của mình.
Mao Văn Kỳ hét lên như điên dại :
- Mao Văn Kỳ, ngươi vì sao không đẹp hơn nữa... Ta hận ngươi, ta hận ngươi, hận khuôn mặt ngươi... ngươi vì sao xấu thế này?
Trong tiếng kêu bi thương, khuôn mặt kiều diễm như hoa của nàng đã lằn những đường dao nghiệt ngã, những dòng máu tuôn trào.
Cưu Thứ trong lòng cấp hoảng, Mộ Dung Tích Sinh nhắm hai mắt lại, ngất người đi.
Mao Văn Kỳ vung tay ném lưỡi dao, ngồi chết lặng người rất lâu. Cưu Thứ cũng nhắm mắt lại, không nỡ nhìn nàng ta nữa.
Mao Văn Kỳ bỗng cất giọng cười điên loạn, nói :
- Hảo sư tỷ, từ nay trở đi ta sẽ không thua ngươi nữa rồi. Ngươi là mỹ nhân đẹp nhất trên đời, còn ta là một nữ nhân xấu nhất trên đời, ngươi và ta đều là đệ nhất thiên hạ.
Nàng từ từ đứng dậy, nói tiếp :
- Các ngươi không nên sợ, ta tuyệt đối không giết các ngươi. Ta muốn để các ngươi vĩnh viễn không tách rời nhau, để cho thiên hạ đều nhìn thấy các ngươi.
Mao Văn Kỳ bỗng cúi xuống ôm xốc lấy hai người chạy ra khỏi đường hầm đen tối.
Trên cửa hang, có dừng một chiếc xe song mã.
Gã phu xe cũng là đệ tử của Mao Cao, vừa thấy Mao Văn Kỳ bỗng phát run ngã nhào xuống xe, run giọng :
- Cô nương... cô nương...
Mao Văn Kỳ cười như một kẻ điên, nói :
- Ta đẹp sao? Hai ha, vị phu quân chưa hôn thú của ta nếu thấy ta thì như thế nào, ngươi đoán có được không? Ta muốn để cho lão ta thất kinh mới làm như thế này.
Gã phu xe run giật cả người, hai hàm răng đánh cầm cập nói không ra tiếng.
Mao Văn Kỳ quát :
- Đứng sang một bên, nhúc nhích sẽ bị mất đầu.
Gã phu xe quả nhiên không dám nhúc nhích. Mao Văn Kỳ bỏ hai người vào trong xe, đứng nghĩ ngợi giây lát đột ngột quát lớn :
- Đứng giữ xe, ngươi động đậy một tí ta băm ngươi thành tám khúc.
Gã phu xe sợ quá khuỵu hai chân quỳ xuống đất. Mao Văn Kỳ lao người lại vào trong đường ngầm, đem binh nhẫn và những thứ vung vãi trên đất bỏ vào trong chiếc khăn trải giường.
Nàng lấy bút mực ra, lấy tấm khăn trải giường khác xé ra làm hai, một nửa viết Mộ Dung Tích Sinh, và nửa còn lại viết hai chữ Cưu Thứ.
Sau đó, đem những thứ đó quay trở ra chiếc xe, lấy hai mảnh khăn đó làm cờ, cột lên trên đỉnh xe. Lại xé chiếc khăn trải giường còn lại thành bảy sợi dây, dùng cột những cành cây, đao kiếm và chân bàn ghế vào sau xe.
Mao Văn Kỳ ngắm nhìn kiệt tác của mình cười nói :
- Như vậy các ngươi quá trội nổi rồi. Bất cứ ai nếu thấy chiếc xe như vậy đều phải đánh mắt nhìn xem, đúng không?
Nàng cất giọng cười vang, nói tiếp :
- Đến khi các người khác thấy hai ngươi dính nhau như vậy, thì ha ha...
Nàng đột ngột ngừng hẳn nụ cười, nói :
- Trên đường đi nếu không có người khác giết ngươi, đợi đến ngày ta thành thân, các ngươi nhất định phải trở lại uống một ly rượu mừng, được không?
Mao Văn Kỳ hai tay vốn đã cầm sẵn hai ngọn dao nhỏ.
Vừa nói, nàng vung tay gắm lút hai ngọn dao vào mông ngựa.
Hai con tuấn mã phóng chạy đi như bay.
Cưu Thứ và Mộ Dung Tích Sinh nằm trong xe nghe tiếng cười như điện dại của Mao Văn Kỳ càng lúc càng xa dần, cả hai đều nhắm mắt lại.
Hai người đều rõ ràng trong giang hồ, người muốn đạt thỏa mãn mình mới cam tâm nhiều không kể xiết. Mao Văn Kỳ làm như vậy chẳng khác gì đưa họ vào miệng cọp.
Chết không sợ, nhưng họ làm sao có thể nhẫn chịu được sự lăng nhục của người khác.
Cho dù không gặp cừu địch, trên đường đi cũng không tránh khỏi những người có lòng hiếu kỳ. Nếu họ chặn xe lại, nhìn thấy hai người như vậy, thì nhất định sẽ dẫn đến một hậu quả không thể lường được.
Không ngờ chiếc xe chạy cuồng trên đường, không những người trên đường thấy đến đều vội tránh xa, mà người trong giang hồ thấy hai ngọn cờ cũng đều lo sợ tránh đi không kịp.
Họ đương nhiên không biết lúc này Cưu Thứ và Mộ Dung Tích Sinh ở trong xe đã không còn sức lực để kháng cự. Thấy hai cái tên đều đã kinh tâm táng đởm, đâu còn dám đụng tới.
Chiếc xe chạy băng qua núi đồi, phóng thẳng vào sơn cốc nhỏ hẹp đó.
Ha gã đệ tử giữ cửa hang nếu không chết, thì chiếc xe cũng không thể tiến vào được.
Bấy giờ Cùng Thần Lăng Long lại không tin trong xe có người, nên không để mắt tới.
Sau khi chiếc xe đổ nhào, Cưu Thứ bỗng phát giác tay chân mình cử động được. Chàng cho rằng trải qua một thời gian, độc dược “Thiên Nhật Túy Hồn Hương” đã giải.
Nhưng Mộ Dung Tích Sinh trúng độc tương đối nặng, thân hình vẫn mềm nhũn vô lực.
Chàng vui mừng thở một hơi dài, bỗng cảm thấy ở miệng có mùi tanh tanh, thì ra vừa rồi khi chiếc xe bị lật, miệng chàng vô tình đã dính máu từ vết thương trên tay chảy ra, máu chảy vào trong miệng, xuống thẳng yết hầu, nhưng chàng ta lúc đó bị kình chấn nên không phát giác ra.
Cưu Thứ thoáng nghĩ, lẽ nào giọt máu này giải quyết được độc dược của “Túy Hồn Hương”?
Chớp ánh mắt nhìn, thấy Mộ Dung Tích Sinh đang mừng rỡ nhìn chàng.
Nhuưg hai mắt vừa chạm nhau, Mộ Dung Tích Sinh lập tức nhắm lại.
Cưu Thứ trong lòng cũng không biết có ý vị như thế nào. Cũng có thể là chua, cay, đắng, ngọt đều có cả, nhưng cay đắng vẫn cứ nhiều hơn ngọt bùi.
Chàng lặng người giây lát, nhè nhẹ đưa cổ tay đến bên miệng cô ta.
Mộ Dung Tích Sinh bỗng mở bừng mắt ra, nhưng máu trên tay Cưu Thứ đã chảy thẳng vào trong cổ họng, cô ta rùng mình mấy cái, tay chân bắt đầu dần dần cử động được.
Thì ra máu tươi chính là phương thuốc duy nhất giải cứu “Thiên Nhật Túy Hồn Hương”.
Hai người cùng đối mắt nhìn nhau. Mộ Dung Tích Sinh bỗng dùng toàn lực đẩy mạnh Cưu Thứ. Cô ta chân lực tuy chưa hồi phục, nhưng cú đẩy đó lại rất mạnh.
Cưu Thứ lật người, thất thanh kêu lên :
- Ngươi... ngươi...
Mộ Dung Tích Sinh nghiến răng nói :
- Ta hận ngươi đã chết, ngươi nếu đụng vào ta một cái nữa ta sẽ tự sát.
Bên ngoài đang vang lên những tiếng hô hào phẫn nộ, bởi vậy không nghe giọng hai người đang nói chuyện trong xe.
Cưu Thứ than một tiếng, nói :
- Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không đụng ngươi.
Mộ Dung Tích Sinh gắt giọng :
- Nếu không bởi ngươi, ta... ta sao phải... Văn Kỳ sao phải phát cuồng, ngươi đã vô tình, lại vô nghĩa, lại... vô sỉ.
Lời nói chưa ngưng, lệ châu đã chảy dài.
Cưu Thứ đâu hiểu được sự mâu thuẫn trong lòng cô ta, tức giận nói :
- Ta vô sỉ gì?
- Ngươi vô sỉ, ngươi vô sỉ, ngươi... ngươi...
Lệ châu càng tuôn rơi, cô ta cũng không biết là vì gì?
Cưu Thứ ngây người ra, thầm trách :
- Trong lòng ngươi vốn có tình cảm đối với ta, việc gì phải lạnh hạo đối với ta như vậy? Vốn vì ngươi, ta mới bị thế này, sao còn trách ta chứ? Ngươi đối với ta khi nóng khi lạnh thất thuờng như vậy, ta làm sao mà chịu nổi? Mao Văn Kỳ vì ghen hờn mà phát cuồng, lẽ nào cũng đổ tội cho ta luôn sao?
Chàng càng nghĩ càng tức giận, bèn nhắm mắt lại vận khí điều tức, vì công lực khi trước chưa được phục hồi, chàng không muốn ra khỏi xe.
Mộ Dung Tích Sinh nước mắt giàn giụa, thầm nghĩ :
- “Tình ý của ta đối với ngươi, ngươi đã biết, ta lại vì ngươi mà chịu nhiều đau khổ như thế này, kể cả sư muội thân cận nhất của ta cũng đâm ra hận ta như thế.
Ta tất cả đều vì ngươi, nhưng ngươi nghĩ đi, ngươi đã không hiểu được ta, lại không hiểu và bỏ qua cho ta. Ngươi vô tình, ngươi tự tư. Trải qua những chuyện đau khổ như thế này, sau khi nhìn thấy Mao Văn Kỳ trở nên cuồng dại như thế, ngươi lại chỉ nghĩ về mình, ngươi quá nhẫn tâm, ngươi... ngươi... ngươi...”
Cô ta đưa tay lau dòng nước mắt, nghiến răng nhắm mắt vận khí điều tức.
Hai người võ công cao tuyệt, bởi vậy công lực rất dễ hồi phục. Lúc này người bên ngoài, Cùng Thần Lăng Long và Thiết Đảm sứ giả Tiền Trác đang tranh cãi.
Cưu Thứ vốn đã uất hận sẵn trong lòng, nghe Tiền Trác tuôn ra những lời nhục mạ mình, không dằng lòng được nữa, liền vận toàn lực đánh vỡ tung thùng xe, bay vọt người ra.
Mộ Dung Tích Sinh không làm chủ được nữa, cũng bay người ra theo.
Cưu Thứ phẫn nộ mới quát lớn :
- Ngươi sẽ phải làm gì?
Theo tiếng quát, chàng đã đáp người xuống trên đài. Lăng Long mở to mắt nhìn, cất giọng :
- Quả nhiên là Cưu công tử, ngươi sao cũng đến đây?
Lão ta trong lòng kinh hỷ giao tranh, hầu như không thể tin vào mắt mình.
Đám quần hào Cái bang nghe người từ trong xe bay ra lại chính là Cưu Thứ, trong lòng cũng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cùng ngơ ngác đứng nhìn.
Tiền Trác giật bắn người, thất thanh thốt lên :
- Bằng hữu là Cưu Thứ sao?
Cưu Thứ trong lòng cơn nộ khí trỗi dậy, nói lớn :
- Không sai!
Hai tiếng “không sai” tợ như sét trên trời giáng xuống, làm mọi người như muốn vỡ tung màn nhĩ.
Lăng Long cười ha ha nói :
- Thường nói, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Câu đó ngươi đã từng nghe chưa? Ta đã khuyên ngươi không nên nhục mạ người sau lưng, nhưng hôm nay e rằng ngươi phải khổ thân đấy.
Tiền Trác lùi lại một bước, nét mặt bình tĩnh trở lại, ánh mắt chú vào mặt Cưu Thứ, nói giọng lạnh nhạt :
- Cửu ngưỡng đại danh, hôm nay mới có vinh hạnh gặp mặt.
Cưu Thứ lạnh giọng :
- Ta xem ngươi rất bất hạnh thì phải.
Chàng sấn bước lên một bước, Mộ Dung Tích Sinh cũng theo chàng bước lên một bước.
Tiền Trác chợt di chuyển ánh mắt dừng lại trên mặt Mộ Dung Tích Sinh.
Lúc này ánh mắt của toàn trường hầu như đều bị Mộ Dung Tích Sinh lôi cuốn. Tiền Trác chậm rãi cất giọng :
- Vị cô nương này là ai? Tại hạ trông rất lạ.
Mộ Dung Tích Sinh lạnh lùng cất lời :
- Ngươi khỏi cần biết ta là ai.
Tiền Trác mỉm cười nói :
- Tại hạ thấy cô nương và Cưu công tử cùng tiến cùng thoái giống như cùng một thân thể, do đó mới buộc miệng hỏi, cô nương nếu không muốn nói ra...
- Ai và hắn ta như một thân thể, ngươi nói rõ ta nghe...
Mộ Dung Tích Sinh nổi cơn đại nộ quát lớn, xông lên một bước.
Cưu Thứ không làm chủ được, cũng bước lên theo.
Cổ tay hai người đều được tay áo rộng che kín, mọi người chỉ nhìn thấy họ cùng tiến cùng thoái, lại đoán không ra nguyên nhân vì sao.
Tiền Trác cất giọng cười ha hả, nói :
- Rất tuyệt, rất tuyệt...
Cưu Thứ giận dữ quát :
- Tuyệt gì?
Chàng nhún người định lao tới, không ngờ Mộ Dung Tích Sinh vẫn đứng nguyên một chỗ giống như mọc rễ vậy.
Cưu Thứ thân hình mới hỏng đất độ một xích, nghe “bịch” một cái, đã phòng người lại xuống đất.
Mộ Dung Tích Sinh quay người bước xuống dài.
Cưu Thứ bước theo, nói lớn :
- Ngươi định làm gì?
Mộ Dung Tích Sinh trả lời gỏn gọn :
- Ta phải đi thôi.
Cưu Thứ nói giọng kiên quyết :
- Ta quyết không đi.
Mộ Dung Tích Sinh lạnh giọng :
- Người ở nơi này ta không quen biết, chuyện ở nơi này ta không có thể dự, vô luận ngươi có muốn đi hay không, ta nhất định phải đi.
Cưu Thứ tức giận nói :
- Ngươi muốn đi thì đi đi.
Chàng đứng vững một chỗ, Mộ Dung Tích Sinh đâu thể bước đi được bước nào.
Mọi người thấy vậy đều lấy làm lạ. Lăng Long ho khan một tiếng, buột miệng hỏi :
- Cưu công tử sao lại như vậy?
Cưu Thứ bất giác ngớ người, không biết nên trả lời như thế nào.
Tiền Trác càng cười rộ lên, nói :
- Rất tuyệt, rất tuyệt...
Mộ Dung Tích Sinh quay phắt đầu lại, gắt giọng :
- Ngươi thật sự không đi sao?
Cưu Thứ sắc mặt trắng bệch, giận đến phát run, nói :
- Chết cũng không đi.
Mộ Dung Tích Sinh hận giọng :
- Hảo.
Cô ta quay mặt nhìn sang một gã đại hán đứng gần mình, mỉm cười vẫy tay gọi :
- Ngươi lại đây.