Vệ Thiên Tường thấy hai người này tự nhiên dựng lên một câu chuyện lạ lùng, mà mình chưa bao giờ biết, chứ đừng nói đến đã làm.
Chàng tự nghĩ :
- “Lạ thật, vì sao họ bảo mình cải trang làm Bàng Đại Thiên lão tiền bối, rồi lén đến Nga Mi, nào phóng hỏa, nào hạ độc nữa?”
Hèn chi Cùng Lai Quái Tẩu đứng đón mình nơi đây để gặp nhau đối chất.
Nghĩ vậy, chàng nghiêm nét mặt, nhìn Đạo nhân áo vàng nói :
- Nếu vậy thì chắc Đạo trưởng là Nga Mi chưởng môn Linh Phi đạo trưởng rồi! Còn vị này không biết là ai?
- Vệ Thiên Tường này mới từ Thiên Sơn về đến đây để lên Lư Sơn, như thế tại sao Đạo trưởng lại nói là cải trang Bàng lão tiền bối. Có lẽ là người khác chăng...
Cùng Lai Quái Tẩu cười ngất không đáp.
Lão già áo xanh hét lớn :
- Lão phu là Đông Cung Cư Sĩ Thiện Nhân Phong. Tiểu tử, mày là con của lão tặc Vệ Duy Tuấn, chứ còn ai nữa. Hà hà...
Vệ Thiên Tường sực nhớ đến chuyện Nam Cung Uyển ngụy trang mình đến dự đại hội hai phái chánh tà tại Ngũ Lão phong, thì đoán ngay là thế nào cũng hết chín phần mưới là nàng đã đội lốt mình đi gây những sự rắc rối kia rồi, chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Vừa rồi lại nghe đạo nhân áo xanh ngỏ lời điếm nhục đến phụ thân mình, bất giác nổi giận đùng đùng, không dằn lòng nổi hét lớn :
- Lão tặc họ Thiên kia, Vệ Thiên Tường này kính ngươi là người lớn tuổi, hơn nữa vì việc giả mạo Bàng lão tiền bối đã có người mang danh nghĩa ta mà gây nên, cho nên nãy giờ ta sợ sao mà thốt nên những lời vô lễ và thô bỉ như vậy?
Vừa nói dứt lời bỗng nghe có tiếng gió thoảng qua, áo quần phất phới, Vệ Thiên Tường liếc mắt nhìn về phía trước, thấy trên đương xuất hiên một đám người đang chạy như bay về hướng mình.
Đám người đó khinh công đã đến mức tuyệt diệu, chân bước đi phiêu phiêu như mây bay nước chảy, chẳng hề chạm đất, vừa mới ngó thấy, trong chớp mắt đã đến gần rồi.
Người dẫn đầu là một ông già râu tóc bạc phơ, mình mặc bào tía, dây lưng buông thỏng, nét mặt lạnh lùng, thần thái thật uy nghi nghiêm nghị.
Vừa thấy người này, Vệ Thiên Tường đã thấy xúc động mãnh liệt, hay tay nóng bừng, máu trong tim muốn sôi sùng sục. Lão ấy chính là Nam Cung Hột, một nhân vật đầu não trong số người vây đánh phụ thân mình mười ba năm về trước. Chính cũng lão này, cách đây ba tháng, dùng “Tử Dương thần công” ra tay hạ sát mình trên Cầm Linh sơn.
Sau lưng Nam Cung Hột là bốn người hầu cận, kẻ nào cũng vừa điếc vừa câm. Cả bốn người đều mặc áo ngắn màu xanh biếc.
Lúc bấy giờ Vệ Thiên Tường chợt nghĩ ra Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu, toàn là những nhân vật đầu não của mười ba đại môn phái, nhưng sao trong khi quần hùng họp đại hội Lư Sơn, ho không đến tham dự, lại thông đồng với Cầm Linh Quân chờ đón nơi đây phục kích mình?
Việc thắc mắc này vừa thoáng qua, chàng đã tìm ra câu trả lời ngay :
- Những người xưa kia vì thèm muốn Thái Thanh tâm pháp vây đánh phụ thân mình nhất định có Linh Phi đạo nhân, nên tất cả bọn này có mặt đây dĩ nhiên là muốn hợp sức tiêu diệt mình cho tuyệt hậu hoạn, hơn là đi tranh dành một hư vị tại Ngũ Lão phong.
Cầm Linh Quân đưa mắt sáng như sao, nhìn Vệ Thiên Tường rồi gật đầu nói :
- Khắp thiên hạ, có thể chỉ một mình ngươi giữ được mạng sống dưới thần công “Tử Dương khí” của lão phu! Hà hà, tiểu tử, bấy nhiêu đó mày đã chiếm được địa vị đệ nhất nhân rồi đấy nhé.
Vệ Thiên Tường ngạo nghễ mỉm cười nói :
- Chỉ vì Vệ mỗ không chịu bỏ mạng mình dưới thần công Tử Dương khí nên mới làm cảm phiền quý vị chờ đợi nơi đây.
Hà hà, cứ như danh vị của Cầm Linh Quân, Linh Phi Chưởng môn, Cùng Lai Quái Tẩu, Đông Cung Cư Sĩ mà giữa đường hùa nhau chặn nẻo đón đánh một kẻ hậu sinh tiền bối, tin này nếu loan truyền ra trên võ lâm, quả nhiên là một điều vinh dự hiếm có đấy nhỉ?
Cầm Linh Quân nóng mặt nói :
- Lão phu chỉ có một vấn đề hỏi mày cho rõ, nên mới đến đây. Cứ như một tiểu bối hậu sinh đâu có xứng gì mà phải huy động nhiều người cho bày chuyện! Bây giờ đã gặp nhau rồi, lão phu chỉ hỏi mày một lời, nếu cứ trả lời sự thực, tất nhiên sẽ để cho mày tự do xuống núi ngay.
Vệ Thiên Tường cưòi nói :
- Để tự do xuống núi hả?
Cầm Linh Quân đáp :
- Phải, mày cứ trả lời thực tế theo câu hỏi thì lão phu sẽ tháo khoán cho được yên ổn xuống núi, nhưng chỉ một mình mày mà thôi nhé!
Vệ Thiên Tường cười khúc khích hỏi :
- Ai dám tin được lời ấy! Chả lẽ các người không nhớ câu “nhổ rễ tận gốc” sao?
Nam Cung Hột lộ hung quang lên cặp mắt sáng rực nói :
- Lão phu đã đoán chắc không bao giờ mi chịu hở môi nói thật, phải vậy không?
Vệ Thiên Tưòng hình như không thèm đếm xỉa gì đến mấy người trước mặt, vẫn giữ thái độ ngạo nghễ nói :
- Trả lời thì sao, mà không trả lời thì sao? Vệ mỗ đường đường một tay ngang dọc, chẳng cần được ai tháo khoán cả. Tuy nhiên các người muốn hỏi điều gì cứ nói toẹt ra đi để Vệ mỗ nghe thử.
Cầm Linh Quân lạnh lùng nói :
- Lão phu chỉ cần biết mày có phải vâng lệnh tôn hành động giang hồ hay không, và hiện nay người đang ở nơi đâu?
Vệ Thiên Tường đáp ngay :
- Phải, Vệ Thiên Tường xuất hiện giang hồ hoạt động là do mệnh lệnh gia phụ. Mục đích cuộc hành trình này là truy cứu những kẻ nào âm mưu vây đánh người trước kia. Còn như gia phụ hiện nay ở nơi đâu, xin tha cho vì không thể nói được. Nào, còn câu gì nữa hãy hỏi luôn cho mau.
Cầm Linh Quân cười lạt nói :
- Câu thứ hai, lão phu không muốn hỏi nữa vì xét rằng khó tìm ra sự thật từ mồm mày nói ra. Nhưng nếu lão phu đoán không lầm thì hiện nay phụ thân mày đang ẩn nấp trong Thiên Diện giáo!
Nói đến đây lão phá lên cười ngất.
Cười xong một tràng dài, lão lại nói tiếp :
- Tiểu tử mày hãy nghe và chuyển lại lời nói của lão phu. Trong thời gian mười ngày nữa, lão phu sẽ tìm đến Vân Đài sơn cho tìm được hắn để thanh toán.
Vệ Thiên Tường không ngờ Nam Cung Hội lại nghi phụ thân mình đang ở trong căn cứ Thiên Diện giáo. Chính đây là một nghi vấn thật mới mẻ, xưa nay chàng chưa hề nghĩ đến bao giờ.
Đến đây chàng bỗng nhớ lại ngày nào mình cùng mẹ con Thôi thị ban đêm đến viếng Tổng đàn Thiên Diện giáo.
Hôm đó quả nhiên có nhiều chỗ đáng nghi ngờ mà đến nay chàng vẫn còn phân vân không ít.
Một là trong nhà khách của Tổng đàn Thiên Diện giáo lại có treo hai câu đối, do chính tay Tử Dương chân nhân, Chưởng môn tiền đại Võ Đang phái viết.
Câu đối ấy là :
“Danh sĩ phong lưu, anh hùng hảo sắc.
Chỉ lau kỳ khí, hà nhạc tinh thần”.
Cứ như khẩu khí của hai câu này của Tử Dương chân nhân dĩ nhiên để ca tụng một đại anh hùng võ lâm, mà chỉ có Minh chủ mới xứng đáng.
Hai là: Thiên Diện giáo chủ và Thôi phu nhân cùng nhau đàm đạo rất lâu, ra chiều tương đắc lắm. Sau này Phụng muội có hỏi thầm, Thôi phu nhân lại từ chối không nói, chỉ bảo rằng, “đây là một vấn đề vô cùng trọng đại trên võ lâm, bây giờ không tiện nói ra để ngày sau sẽ rõ!”
Ba là: Thái Nhạc lão nhân, Chưởng môn của phái Thái Sơn, một nhân vật đạo cao đức dày, danh vọng lớn nhất trong mười ba đại môn phái. Ông ta thân hành lên đó truy tầm người sư đệ là Khai Bi Thủ Đồng Văn Kỳ đang bị giam nơi căn cứ Thiên Diện giáo. Sau đó ông ra đi một mình không có phản ứng gì khác lạ, hình như đã tán thành biện pháp của Thiên Diện giáo chủ là đúng.
Bốn là: trong Tổng đàn Thiên Diện giáo có giam những người tham gia cuộc vây đánh phụ thân mình trước kia.
Như vậy chả lẽ phụ thân mình quả thật đang ở trong Tổng đàn Thiên Diện giáo hay sao?
Vệ Thiên Tường ngẫm nghĩ một lát chưa trả lời.
Cầm Linh Quân nghiêm giọng nói :
- Được rồi, bây giờ lão phu nhớ lời hưa, bằng lòng tháo khoán cho mày xuống núi đấy. Vậy cứ tự do bước đi.
Nói rồi há miệng cười lớn.
Vệ Thiên Tường cũng ngước mặt lên trời cười ngất.
Tiếng cười của chàng trong vắt và lanh lảnh như rồng ngâm phượng gáy, vang lên cao vút tận mây xanh, dội vào vách đá làm vang động núi rừng, cỏ cây xào xạc, gió mây biến sắc.
Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu và Đông Cung Cư Sĩ không ngờ một thiếu niên chưa bao tuổi đầu, mà đã có một trình độ nội công hùng hậu đáng sợ như vậy. Ngay những tay cao thủ như bà người mà âm thanh cũng vang dội vào màng nhĩ nhức cả óc, rộn cả tim, khí huyết hầu như chảy ngược.
Vệ Thiên Tường cười xong, liếc hai luồng nhãn quang như điện chớp, nghiêm nghị và lạnh lùng bảo :
- Mười mấy năm trước đây, các vị không để ý gì đạo nghĩa giang hồ, không ngần ngại chôn vùi danh dự của mình, rủ nhau lấy nhiều thắng ít, vây đánh một mình gia phụ. Tại sao mười hai năm sau lại che đầu, lòi đuôi, không dám công nhiên thừa nhận tội ác của mình gây nên? Vệ Thiên Tường này đường đường một kẻ làm trai đâu cần kẻ nào tháo khoán nữa. Các người cứ lại đây, lại đây tất cả và đứng vào một nhóm như ngày nào, liên kết tấn công đi. Vệ mỗ nguyên đêm nay dùng đôi nhục chưởng này để đối phó lại bọn chồn, lũ cáo chúng bây xem sao.
Cầm Linh Quân sa sầm nét mặt, trợn mắt thét :
- Trước mặt lão phu, mày không được xấc láo như vậy.
Đông Cung Cư Sĩ nói :
- Với tư cách của Thần quân khỏi cần nhọc lòng đối phó với hạng tiểu tử nhỏ nhoi như mày. Đêm nay Thần quân hãy để cho Thiện Nhân Hồng này vì đệ tử rửa hận, quyết đem mạng mày xé ra từng mảnh nhỏ, nếu không, ta chằng phải Đông Cung Cư Sĩ.
Vệ Thiên Tường đứng sững như thần tượng, xếch đôi mày kiếm, hiên ngang thét lớn :
- Gã họ Thiện kia! Đại trượng phu dám nói thì dám làm, chẳng bao giờ thèm chạy chối đi đâu hết. Nhưng rất tiếc là công việc dùng độc và phóng hỏa trên Nga Mi đỉnh, tàn phá Lăng Hư quán cũng chẳng phải là Vệ mỗ làm.
Đông Cung Cư Sĩ nạt lại :
- Tiểu tử, mày chớ lẻo mép lắm lời mà chạy lỗi. Hãy nếm thử một đòn này.
Nói chưa dứt lời đã tung người lên, phóng chưởng quét vào ngực Vệ Thiên Tường.
Luồng chưởng phát ra mạnh như núi sập, ồ ạt như bể trào, vì đang xáp mặt với kẻ thù, nên đã xuất thủ với thập thành đạo lực.
Vệ Thiên Tường trừng mắt thét :
- Họ Thiện kia, như vậy mày cũng là người vây đánh gia phụ trước kia phải không?
Chàng đang nói thì luồng kình phong vẫn ào ạt tràn tới. Khi gần đến ngực, thân hình chàng đột nhiên hơi nghiêng sang một bên và để luồng kình phong lướt nhẹ sang một bên.
Mặc dù không chạm phải chưởng phong của đối phương, nhưng chàng cũng cảm thấy toàn thân rúng động, nên trong lòng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm :
- “Phải rồi, Thất mân Ngũ dật cũng có nhúng tay vào tội ác rồi”.
Vừa nghĩ đến đấy, liền vung tả chưởng, dùng thế “Bắc Hải Đồ Kình” đánh luôn ra và cười ha hả nói :
- Như vậy thì đầu mày có rơi cũng không oán hận vào đâu nữa.
Nhưng Đông Cung Cư Sĩ cũng chẳng phải tay vừa. Khi thấy chàng xuất thủ thế ấy đã trầm mình xuống thật thấp né tránh, rồi tung cước phóng vút một đòn từ dưới lên trên.
Vệ Thiên Tường đã biết rõ thực lực của đối phương, nên không còn e dè nể sợ gì hết.
Chàng chờ ngọn cước phóng lên vừa tầm phất nhẹ tay áo một cái.
Đông Cung Cư Sĩ thấy đối phương chỉ phất tay áo, trong dạ đã cười thầm, đinh ninh thế nào cũng hạ được ngay với đòn này.
Nhưng gã cảm thấy luồng kình lực của mình vừa chạm phải tay áo bỗng tan biến đâu mất, tựa hồ như nguồn nước chảy vào biển cả.
Đang lúc hoảng hốt thì thấy Vệ Thiên Tường đã xà ngay lại gần thét hỏi :
- Họ Thiện kia, bọn Thất mân Ngũ dật chúng bây tham gia trận đánh là do lời mời của ai, hãy nói mau?
Nhưng lẹ như chớp, Linh Phi đạo nhân và Cùng Lai Quái Tẩu đã nhất tề xông lại vây kín Vệ Thiên Tường vào giữa.
Linh Phi đạo nhân vừa tiến sát bên đã tuốt ngay thanh trường kiếm vừa cười vừa nói :
- Thằng bé, Thất mân Ngũ dật đã nhận lời mời của bần đạo, đòi Vệ Duy Tuấn phải giao hoàn Nga Mi bảo cập!
Nói xong, thanh kiếm đã xé gió vèo vèo chém bổ xuống.
Cùng Lai Quái Tẩu thấy Linh Phi đạo nhân ra tay, cũng thừa thế hét lớn :
- Tiểu tử, không thể nào tha thứ cho thoát khỏi phen này được.
Nói xong cũng vung chiếc điếu trút đập vào cạnh sườn Vệ Thiên Tường.
Ba người ra tay như chớp nhoáng, lanh lẹ không thể tưởng. Trong nháy mắt đứng theo hình chữ phẩm, vây Vệ Thiên Tường.
Vệ Thiên Tường thấy bọn chúng quả cố tình ra tay, liền cười khan hỏi lớn :
- Chúng bay liều chết vì thèm muốn “Thái Thanh tâm pháp” phải không?
Nói xong lấy ra một cuốn sách mỏng nho nhỏ, đưa ra trước mặt Linh Phi đạo nhân và hét
- Thái Thanh tâm pháp đây, kẻ nào có bản lĩnh cứ xông vào mà chiếm đoạt đi.
Bàn tay trái xếp lại như một lưỡi kiếm, dùng một thế “Tử Khí Đông Lai” trong “Phục Ma tam thức” đánh ra. Tức thì một luồng kình phong vạch tréo về phía Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu và Đông Cung Cư Sĩ, tiếng kêu ào ào, bàn tay xé gió vo vo không khác nào thanh trường kiếm.
Cả ba đều là những tay giang hồ thượng đẳng, võ công ai cũng tu luyện đến mức siêu phàm, nên dễ gì chịu lép vế.
Khi bàn tay của Vệ Thiên Tường vừa chém ra, lập tức ba thân hình di động, thay đổi vị trí lanh như chớp rồi chia ra làm ba phương hướng tấn công lại liên miên, kiếm rít như lụa kẻ, chưởng phong chuyển động ầm ầm nghe thật ghê gớm.
Vệ Thiên Tường nổi nóng trợn mắt thét lớn một tiếng, vũ lộng song chưởng phát ra một làn lãnh khí dằng dặc cả kiếm và chưởng ảnh và chưởng lực của ba người.
“Bốp” một tiếng khô khan, thanh kiếm trên tay Linh Phi đạo nhân bỗng nhiên chạm phải chưởng lực Vệ Thiên Tường, gãy làm hai khúc. Thân hình Linh Phi đạo nhân vừa mới xáp tới đã bị văng tuốt ra ngoài như chiếc diều đứt dây, miệng hộc máu tươi, ngã chổng ngược trên mặt đất.
Cùng Lai Quái Tẩu và Đông Cung Cư Sĩ nhờ ở hai bên, không đối diện với Vệ Thiên Tường, thân hình chỉ bị lảo đảo, vội nhảy lùi ra sau né tránh.
Tuy vậy nhưn cả hai vẫn bị luồng chỉ phong kiếm khí của “Tử Khí Đông Lai” quét phớt qua, bật ngược mấy bước, lảo đảo một hồi, mặt mày xám ngắt.
Cầm Linh Quân không ngờ chỉ trong thời gian có mấy tháng mà võ công của Vệ Thiên Tường đã tiến bộ đến mức không tưởng tượng, nên chẳng dám khinh thường, đem hết khả năng cùng hai người liên hợp đối phó.
Lão vừa đánh vừa thò tay vào bọc lẩy ra một hoàn “Bách Doanh đan” ném ra cho bọn tùy tùng bảo đưa cho Linh Phi đạo nhân uống ngay.
Cùng Lai Quái Tẩu bị xô dạt ra ngoài, trong lòng đã thấy rúng động sợ hãi. Lúc nhìn xuống phía dưới, thấy cả hai vạt áo dài bị kiếm khí xén cụt đi hơn nửa.
Thật không ngờ chỉ một chút dư hưởng của bàn tay mà đã ghê gớm đến chừng ấy.
Giá chậm một ly, cả hai đều táng mạng, hoặc ít nhất cũng mang trọng thương rồi.
Thế rồi bao nhiêu nhuệ khí hăng hái như lúc ban đầu bỗng nhiên tiêu hao hết, cùng nhảy ra ngoài vòng, để lại một mình Cầm Linh Quân đánh tay đôi với Vệ Thiên Tường.
Vệ Thiên Tường vừa xuất một thế đã đánh trọng thương Linh Phi đạo nhân, cảm thấy trong lòng vô cùng phấn khởi.
Mặc dù Cùng Lai Quái Tẩu và Đông Cung Cư Sĩ tự liệu sức mình rút lui khỏi vòng chiến, nhưng liếc mắt nhìn về phía Cầm Linh Quân, thấy hai mắt lão ta long lên sòng sọc, đỏ ngầu như muốn phát ra lửa, lầm lầm lì lì không nói một lời, tiến thẳng lại phía mình, nên trong lòng cũng cảm thấy ngại.
Nhờ may mắn được uống Thiên niên Tuyết Sâm, luyện thành công Thái Thanh cương khí, công lực và bản lãnh của chàng cũng có thể đối phó nổi với môn “Tử Phủ Tiềm Hình” và Tử Dương chưởng của Nam Cung Hột.
Nếu đem so sánh hai tuỵêt kỹ “Thái Thanh” và “Tử Dương” thì mỗi bên có một sở trường đặc biệt, cũng được xem nhu hai loại đệ nhất võ công thiên hạ rồi.
Về mặt công lực và hỏa hầu, thì một bên đã khổ công đào luyện trên hàng mấy chục năm, một bên đang tuổi hoa niên nhưng lại gặp kỳ duyên hiếm có, nên cũng ngang ngửa như nhau, chưa dám quả quyết ai hơn ai kém!
Xem tiếp hồi Trêu chọc Cầm Linh Thần Quân