Động tác của ba người mau như chớp nhámg, chỉ thoáng qua một chiêu mà Bích Nhãn Thần Quân phải bước lùi một bước có vẻ lép vế.
Bao nhiêu anh hùng trong hai rạp thấy đều ngạc nhiên trố mắt nhìn sững khiếp sợ công lực của Vệ Thiên Tường.
Bích Nhãn Thần Quân bị đánh ép bước lùi ra sau, có thể nói là lần đầu tiên trong đời gặp phải.
Lão không ngờ đã sử dụng đến bảy thành lực đạo mà vẫn bị đánh bật trở lại, cặp thanh thiếu niên này quả nhiên bậc kỳ tài trong thiên hạ.
Vệ Thiên Tường cũng cảm thấy hoang mang khi thế đầu bị đối phương áp đảo. Thế thứ hai, chàng đã gia tăng thêm một thành công lực, mặc dù đẩy được Thần quân lại một bước, nhưng khí huyết trong người hình như sôi lên và chạy lộn ngược, đầu óc nóng bừng bừng.
Lòng tự ái bị kích động, Bích Nhãn Thần Quân trợn mắt lóe tinh quang xanh lè, hai tay áo cùng phất lên một lúc cuồng phong tuôn ra mãnh liệt, so với lần trước mạnh gấp đôi, khí thế có thể dởi non tát biển.
Một luồng gió lốc xoáy lên thành tiếng rú rợn người, hình như muốn san bằng tất cả, nghiền nát tất cả những gì cản trở.
Trước mãnh lực ghê hồn này, Vệ Thiên Tường không dám để phân tâm, tay trái đảo một vòng, vận dụng “Thái Thanh cương khí” bảo vệ toàn thân, tay phải gia tăng một thành công lực, vận dụng cương khí vào thanh kiếm Tùng Văn rung lên ren rẻn, đồng thời dùng “Thất Tinh kiếm pháp” đánh ra liên miên bất tuyệt.
Cả ba thế liên hoàn “Tất Vũ Cơ Phong” tiếp đến “Sâm Thương Hộ Kiến” rồi sang “Tinh Nguyệt Tranh Huy” kình lực tuôn ra như sóng cổn biển réo, kiếm khí ngất trời, hào quang sáng chói như một quả cầu thủy tinh, tấn công ngay vào phía trước.
Lăng Vân Phụng cũng thét lên một tiếng tung mình tiến tới.
Từ cánh tay nàng một vùng kiếm quang chói lòa pha lẫn với chưởng phong xoe xóe. Cả một chu vi hai trượng gió cuộn ầm ầm, cát chạy đá bay hình như đang bị một cơn bão tố.
Trước khí thế ào ạt của hai người, Bích Nhãn Thần Quân không dám coi thường, hít mạnh một luồng chân khí, vận dụng đủ mười thành công lực, râu tóc bay phơi phới, áo bào phất lên rần rần, đầy cả hai chưởng ra cùng một lúc.
Hai luồng kình lực chạm vào nhau nổ bùng một tiếng rung chuyển cả núi rừng, Bích Nhãn Thần Quân lảo đảo lùi lại một bước. Vệ Thiên Tường bị dội ngược ra sau ba bước.
Cứ như tình hình này, thấy khó lòng chống đỡ qua mười hiệp của Bích Nhãn Thần Quân, còn nói chi đến ngoài một trăm thế như đã ước hẹn.
Vừa thấy Vệ Thiên Tường bị đẩy lui ra sau, Vân Phụng múa tít thanh trường kiếm lăn xả vào tấn công.
Một thanh kiếm chuyển sang tay trái, múa lên veo véo, thân hình mềm mại uyển chuyển xoắn vào trong ánh kiếm, xoẹt, xoẹt... liên tiếp bảy tiếng vang lên, kiếm quang lóe mắt như một dải lụa bạch bay phất phới trên không, tấn công khắp bốn mặt cùng một lúc.
Kiếm pháp vô cùng ảo diệu, kiếm ảnh lóe ra ghê hồn! Rõ ràng là “Tu La thất kiếm” của Cưu La bà bà đã truyền dạy.
Bích Nhãn Thần Quân tuy bản lãnh tuyệt vời nhưng cũng cảm thấy lúng túng và xao xuyến giữa hai gọng kiềm tấn công cùng một lúc. Phía trước là Tu La thất kiếm của Lăng Vân Phụng, phía sau là “Liên Hoàn Dịch Thoái” của Vệ Thiên Tường, khí thế hùng mạnh không tả xiết.
Trong khi cả hai đang mải mê tấn công, bỗng nhiên Bích Nhãn Thần Quân tung chưởng đánh vẹt ra rồi hét lớn :
- Hãy dừng tay, lão phu cần hỏi lại.
Lăng Vân Phụng phóng ngay xuống đất, trường kiếm đặt chéo ngay trước bụng mỉm cười hỏi :
- Sao, Thần quân đã ngán đánh nhau rồi sao? Việc gì phải ngừng tay nữa?
Vệ Thiên Tường cũng lập tức ngừng tay lễ phép hỏi :
- Thần quân còn điều gì chỉ giáo nữa, xin cho biết.
Bích Nhãn Thần Quân nói :
- Kiếm pháp của cô nương vừa sử dụng, phải chăng là Tu La thất kiếm?
Vệ Thiên Tường chắp tay nói :
- Thần quân pháp nhãn quả nhiên tinh tường, đúng là Tu La thất kiếm.
Bích Nhãn Thần Quân nói :
- Nếu vậy các ngươi là truyền nhân của Tu Bá Tỵ rồi?
Lăng Vân Phụng nói :
- Tôi đã thưa trước là không hề có sư phụ kia mà!
Bích Nhãn Thần Quân nổi nóng nói lớn :
- Nếu vậy, mày học Tu La thất kiếm ở đâu? Do ai truyền dạy?
Vệ Thiên Tường vội đáp thay :
- Kiếm pháp của tại hạ quả nhiên do Tu Linh Quân lão tiền bối truyền dạy. Còn kiếm pháp của nghĩa muội là do một cao nhân khác chân truyền.
Bích Nhãn Thần Quân mỉm cười nói :
- À, thế ra chúng mày đều là Tu La môn hạ. Giữa lão phu và Tu La môn xưa nay đã có sự giao thiệp mật thiết, điều này có lẽ chúng mày cũng được nghe sư phụ nói qua rồi chứ?
Hai người chưa kịp đáp thì Bích Nhãn Thần Quân đã nói tiếp :
- Lão phu vì quan tâm đến sự liên hệ với Tu La môn, muốn hỏi cho ra nguồn gốc của bay để giữ vẹn tình hòa khí đôi bên. Nhưng nếu chúng bay quyết tình tìm cái chết thì sau này đừng trách cứ lão phu nữa đấy.
Lăng Vân Phụng cười lạt nói :
- Bích Nhãn Thần Quân đã tự hào bậc tiền bối, nhưng chỉ một môn võ công của kẻ này mà đoán không ra nổi thì còn xưng danh gì nữa.
Câu nói này đã làm cho Bích Nhãn Thần Quân tức gần lộn ruột, máu nóng sôi sùng sục, gầm lên như sấm :
- Con tiện tỳ nhỏ tuổi mà lém mồm hỗn láo, chẳng kể chi ai, quả nhiên mày chẳng kể gì trời cao đất dày nữa.
Nói vừa dứt lời, hai cánh tay áo đã phất ngược, để lộ hai bàn tay trắng nhợt, vung mạnh lên không trung, đánh bật cả hai ra ngoài.
Lần này sát khí đã bốc cao ngùn ngụt, Bích Nhãn Thần Quân ra tay càng ghê gớm, chẳng chút nhân nhượng. Một luồng cuồng phong tuôn ra khác hẳn lần trước, uy lực kinh hồn. Những tiếng rền vang như xé không gian, mang đến một luồng gió lạnh buốt tận xương tủy, kình lực tuy mềm dẻo nhưng có một sức mạnh phi thường.
Lần này Vệ Thiên Tường và Lăng Vân Phụng đã đề phòng cẩn thận.
Thấy đối phương ra tay lần này có vẻ quyết liệt khác thường, cả hai vội vàng né tránh đồng thời múa kiếm bảo vệ toàn thân.
Bích Nhãn Thần Quân nhún vai cười lạt, đồng thời vũ lộng song chưởng, trong chớp mắt một luồng sáng đục xam xám tỏa ra như hai dải lụa trắng quay cuồng khắp người.
Trong vòng chu vi trên bốn, năm trượng tức thì lạnh buốt như băng giá. Một luồng âm hàn dần dần lan tràn khắp hai dãy rạp. Mọi người xung quanh cảm thấy một làn khí lạnh xâm nhập vào châu thân khiến nổi da gà và bắt đầu phát run.
Bích Nhãn Thần Quân đang thi thố một tuyệt kỹ của phái Bạch Đà xứ Tây Vực là “Bạch Cốt Âm Phong chưởng”.
Đây là một công phu ghê gớm. Bất luận địch nhân dù mạnh, yếu, nhiều hay ít, chỉ nhiễm phải chưởng phong âm hàn vào da, tự nhiên hơi lạnh xâm nhập vào xương tủy, không bao lâu toàn thân bị tê cứng đơ mà chết.
Trong phút chốc, Bích Nhãn Thần Quân đã đánh luôn một hồi trên ba mươi chưởng. Luống sáng xám rải trên đầu trường mỗi lúc càng tung hoành, phát triển thêm lên và không khí hình như bắt đầu đông lại.
Một làn gió âm u mang theo khí lạnh căm căm tỏa ra khắp mọi chỗ. Những người võ công kém, nội lực suy yếu đã run cầm cập, đứng thu mình lại không chịu đựng nổi.
Tất cả quần hùng ở rạp bên phải như Lục Phượng Tường, Tôn Hiệu Nam có trách nhiệm về đại cục đã cảm thấy tình thế bắt đầu khẩn trương nghiêm trọng, cần sớm tìm cách cứu vãn.
Thôi phu nhân càng lo lắng cho sự an nguy của hai đứa con yêu quý, đứng ngồi không yên.
Chưởng thế của Bích Nhãn Thần Quân, càng lúc lúc càng quay cuồng lạnh hơn, khí lạnh càng tăng thêm mãnh liệt! Mọi người có cảm giác như đang cọ xát với một màn sương băng giá, bầu trời trở nên âm u rét mướt.
Lạnh! Một cái lạnh lạ lùng, mỗi lúc càng tăng thêm!
Sáu chục thế đã qua rồi.
Vệ Thiên Tường đã đem hết toàn thân công lực ra sử dụng và hình như đã gần đến phút sơn cùng thủy tận. Thân hình chàng trở nên kém linh hoạt, các chiêu thế yếu dần, còn bốn mươi thế nữa mà thấy xa xôi dằng dặc không biết chừng nào mới hết.
Mỗi thế đi qua, chân lực càng giảm sút khó mà chịu đựng nổi cho đến định mức cuối cùng!
Nhìn thấy mức chênh lệch mỗi lúc càng thêm rõ rệt, tình trạng quá nguy ngập, Lục Phượng Tường đành lên tiếng nói :
- Hỡi liệt vị anh hùng, để cứu vãn tình thế này, chúng mình chỉ còn một cách cuối cùng là đồng xông vào liều mạng một lần với Bích Nhãn Thần Quân mà thôi.
Tôn Hiệu Nam, Trí Năng, Trí Giác, Trí Bổn thiền sư, Lý Thành Hóa, Mai Hoa đạo nhân, Vạn Vũ Xương cùng nhao nhao đứng dậy.
Phía bên kia, dĩ nhiên bọn tà phái nào chịu đứng yên!
Văn Tử Thần, Xà Cư Sĩ, Thiếu Vu Lôi, cũng một rập đứng dậy, chuẩn bị xáp chiến đối phó với mười ba đại môn phái.
Thế là cả đôi bên đều bỏ rạp kéo ùa ra sân đấu.
Một số môn đồ của Xà Cư Sĩ đồng thời cũng sửa soạn, đặt mấy cái sọt tre trên vai xuống, chỉ chờ Xà Cư Sĩ phát lệnh, lập tức thả bọn độc xà xông ra ngay.
Trong khi nhân vật của hai dãy rạp hung hăng định xáp chiến thì ban vị Tử phẩm hộ pháp Thiên Diện giáo và năm vị Kim phẩm hộ pháp, đang chực sẵn hai bên, chỉ chờ xung đột cũng xông ngay vào cuộc tàn sát.
Tình thế càng ngày càng khẩn trương!
Thế trận mỗi lức càng thấy bất lợi!
Vệ Thiên Tường mặc dù đem hết sức bình sinh đối phó mong cải thiện tình hình chuyển bại thành thắng, nhưng vẫn lâm vào thế hạ phong, toàn thân mờ dần trong chưởng ảnh của đối phương.
Chàng lo chưa xuể để tự cứu lấy mình, còn đâu để giúp đỡ cho Lăng Vân Phụng nữa.
Bích Nhãn Thần Quân múa chưởng như bay, tinh thần mỗi lúc thêm phấn chấn.
Bạch Cốt Âm Phong chưởng mỗi lúc càng tuôn ra mãnh liệt, cả hai tay quay tít, liên miên bất tận. Lão quyết tâm trong bốn mươi thế còn lại, hạ sát đôi nam nữ thiếu niên này cho tan xác mới đã giận.
Trận đấu kéo dài, qua sáu mươi thế vẫn chưa hạ được đối phương, Bích Nhãn Thần Quân đã cảm thấy trong lòng bồn chồn nóng nảy không ít, cố sức bình sinh đánh mạnh hơn nữa.
Còn ba mươi thế!
Cả hai đã hoàn toàn lọt vào màn chưởng ảnh đông đặc như sa mù, hình như không còn hơi sức đối chọi với khí lạnh của “Bạch cốt âm phong” nữa.
Ngọn gió âm hàn thổi rít từng cơn khắp toàn trận, không khí mỗi lúc càng nặng nề đông đặc thêm.
Bích Nhãn Thần Quân thấy đối phương sắp ngã quỵ, không thể nào cầm cự nổi quá hai mươi chiêu nữa, bỗng thích chí ngước mặt trên trời cười rộ :
- Chúng mày đã tiếp nổi trên bảy mươi thế của lão phu kể ra cũng là khá nhất rồi! Tuy nhiên, nhất định chúng mày cũng khó lòng thoát chết!
Nói xong, chưởng thế đột nhiên biến chuyển, hai luồng sáng trắng như hai dải lụa bạch đã nhắm đúng Vệ Thiên Tường và Lăng Vân Phụng xuyên tới.
Ngọn âm phong vi vút cũng đột nhiên thổi mạnh thêm hơn, chưởng phong tuy mềm dịu nhưng rét giá như kiếm châm thịt hóa thành một áp lực nặng nề đè nén trên ngực muốn chận đứt hơi thở của hai người.
Toàn thể quần hùng trông thấy tình hình quá ư nguy cấp đã xôn xao xúc động, không thể ngồi yên chịu trận, đều xôn xao đứng dậy, lo ngại một cái gì sắp xảy ra.
Trong khi quần hùng lo âu e ngại, chỉ có một người giữ được tinh thần bình tĩnh thơ thới. Người ấy là Thôi phu nhân.
Trước đây, Thôi phu nhân cũng lo âu như mọi người, ngại cho sự mất còn của hai đứa con yêu quý, nhưng sau khi quan sát lại tình hình, đã trở nên yên tâm, trên nét mặt thoáng một nụ cười hớn hở.
Sau khi thấy Vệ Thiên Tường và Lăng Vân Phụng đã tiếp nhận chịu đựng được trên sáu mươi thế chưởng “Âm Phong Bạch Cốt” của lão Thần quân, Thôi thị để ý biết con gái mình đã bắt đầu sử dụng “Vô Tướng thần công” để đối phó.
Đây là một “Giáng Ma pháp” của Phật môn, chuyên dùng tĩnh chế động, dụng nhu chống cương. Đây là một môn diệu pháp huyền diệu phi thường, một khi đã sử dụng, không một yêu tà, độc chưởng nào xâm nhập nổi vào người.
Lối áp dụng Vô Tướng thần công dụng tĩnh nhiều hơn động, cho nên người thường đứng ngoài nhìn qua có cảm giác hình như đã bị lọt vào vòng chưởng ảnh không còn cách nào di động thân hình thoát đi đâu nổi nữa, ngoài lối chịu đựng cầm chừng cho đến khi mòn hơi kiệt sức.
Nhưng thật ra nhờ Vô Tướng thần công thần sắc lúc nào cũng sáng sủa, huyết mạch vẫn điều hòa, công lực vẫn đầy đủ, không hề bị ảnh hưởng của luồng gió âm u bên ngoài.
Riêng Vệ Thiên Tường không cần phải nói. Chàng vốn sở trường về “Thái Thanh tâm pháp” của huyền môn, công lực lúc nào cũng sung mãn, thần thái sáng suốt hơn Lăng Vân Phụng một bậc xa.
Tuy đấu với Bích Nhãn Thần Quân trên bảy mươi thế, ngoại trừ “Thái Thanh cương khí” hộ thân, chàng đã dùng tất cả các môn quyền, chưởng, kiếm pháp đã học hỏi đưa ra chống đỡ. Dầu không thể đi đến chỗ toàn thắng nhưng chỉ riêng tuyệt học “Thái Thanh tâm pháp” cũng đủ giúp chàng chịu đựng đến cùng, không thể nào thaats baij trong vòng một trăm thế.
Hiện tượng này chỉ riêng một mình Thôi thị nhận thấy và phân tách được. Ngoài ra người thường không thể nào biết được.
Thấy Lục Phượng Tường đứng im lặng, thần sắc lộ vẻ lo âu, lên tiếng hô hào quần hùng xông vào tiếp chiến, Thôi phu nhân đứng dậy xua tay nói :
- Nhị vị lão anh hùng yên tâm, tạm chờ đừng ra tay vội. Vệ thiếu hiệp và tiểu nữ tuy không thắng thế, nhưng chẳng có gì nguy hiểm đáng ngại đâu.
Tình trạng này có thể kéo dài hơn một trăm thế vô hại, xin nhị lão tiền bối đừng nóng lòng mà tạo cơ hội cho thiên hạ cười chê.
Lục Phượng Tường nghe Thôi thị ngỏ ý như vậy chẳng khỏi ngạc nhiên, nghĩ thầm :
- “Cứ như khẩu khí của Thôi phu nhân thì có lẽ Vệ thiếu hiệp và con gái của bà còn yểm tàng dư lực nhưng chưa chịu thi thố. Bà không nói ra có lẽ chỉ vì một lý do nào đó. Ở đời có ai hiểu con cho bằng mẹ, cũng không có người mẹ nào chẳng lo lắng cho mạng sống của con gái. Bà ta đã nói thế, dĩ nhiên chẳng có gì đáng ngại nữa rồi”.
Nghĩ vậy trong lòng thấy yên ổn gật đầu cười nói :
- Phu nhân đã có lời khuyên bảo, bọn lão hủ này xin tuân mệnh.
Xem tiếp hồi Bể tình nổi sóng gió