Ngày mai phải đi làm, sau khi từ Bắc Kinh trở về Kim Húc đã làm việc liên tục hơn mười ngày nên hôm nay hắn có một ngày nghỉ. Tuy nhiên thế này còn tốt hơn rất nhiều so với hồi còn làm việc tại Bạch Nguyên, ít nhất bản thân Kim Húc rất hài lòng.
Thượng Dương ở trên giường luôn là nhớ ăn không nhớ đánh, không lâu trước đây còn luôn miệng nói rất ghét kiểu làm xằng làm bậy thích làm gì thì làm của Kim Húc, lúc này lại ôm chặt lấy người ta chỉ hận không thể hòa nhập vào xương cốt của nhau, động tác cùng lời nói chỉ lúc xong việc mới thấy dính người, chậm rì rì nói:
– Em không muốn làm ảnh hưởng đến anh làm việc, trưa mai em đi, em muốn đi xem…
Kim Húc không đợi anh nói xong đã dán tới hôn anh, lần hôn này sâu hơn lâu hơn, chờ hôn xong rồi, Thượng Dương cười tủm tỉm:
– Có thể đi được không?
Lại bị hôn lấy.
Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, Thượng Dương quên béng mất mình muốn nói cái gì, đôi mắt ướt át cùng với đôi môi khẽ nhếch lên, dáng vẻ bị hôn đến nhũn người, áo ngủ tơ tằm dán vào làn da, hiện ra hình dáng cơ ngực, vải đen và da trắng phản chiếu ánh sáng giống như sa tanh.
Kim Húc cảm thấy bây giờ anh rất dễ bắt nạt, cả gan làm loạn mà dính đến xoa nắn vuốt ve.
Thượng Dương mặt đỏ lên, hô hấp cũng dần dần nhanh hơn, nhưng không phản đối. Chờ Kim Húc càng lúc càng bạo gan, anh mới khe khẽ ngăn lại:
– Em muốn ngủ…mệt lắm rồi.
Kim Húc mỗi lần đến lúc này luôn ngoan ngoãn, chỉ hôn anh lần nữa.
– Được mãi thế này thì tốt quá, anh chỉ muốn hôn em mãi thôi. – Kim Húc nói.
– Anh nói bậy. – Thượng Dương nói, – Em không nói gì anh cũng hôn em, toàn tìm cớ.
– Em nói đúng. – Kim Húc cảm thấy hôm nay thế là đủ, có thể dành cho đến sáng mai lại có thể tiếp tục, mỉm cười cọ môi với người yêu, hôn lần nữa rồi tắt đèn.
Thượng Dương quay lưng lại, bày ra dáng vẻ không dính lấy Kim Húc nữa, tư thế chuẩn bị ngủ, nói:
– Ngày mai anh dậy cứ đi làm đi, đừng gọi em. Em muốn ngủ thêm nữa. Đến trưa sẽ đến chỗ anh cọ bữa cơm trưa, buổi chiều tự em sẽ đi về, thu dọn đồ đạc rồi ra sân bay, 5 giờ bay rồi.
Kim Húc nghe được nửa câu đầu bảo hắn dậy thì đi làm, còn buồn cười nghĩ, vợ mình xinh đẹp quá, suy nghĩ cũng đẹp. Nhưng khi nghe đến nửa câu sau, hắn không lên tiếng, rõ ràng là không muốn đối mặt đến chuyện phải xa nhau.
Hai người đối với chuyện này đều có suy nghĩ giống nhau, Thượng Dương nói xong liền cảm thấy buồn bã, cũng yên lặng.Qua một lát, khi mà Kim Húc cho rằng hoạt động buổi tối đã kết thúc, cũng chuẩn bị ngủ, lại nghe Thượng Dương hạ nhỏ giọng nói:
– Anh có muốn hôn em nữa không?
Kim Húc không nhúc nhích, cũng không đáp lại, trong bóng tối nhếch khóe môi lên đầy vui sướng.
– Anh đừng giả bộ ngủ nữa. – Thượng Dương không tin hắn ngủ ngay được, nói, – Không hôn em đi ngủ đây.
Hai người đều chơi trò lạt mềm buộc chặt. Thượng Dương tâm cơ nông cạn cũng như tuyến thể phụ của mình, còn chưa đến một phút đã bại trận, không thể tưởng nổi quay người lại nhìn Kim Húc, hoài nghi người này không phải đúng là đi ngủ rồi chứ. Dưới ánh đèn mù mờ, anh không nhìn thấy rõ biểu cảm của đối phương, kề sát vào một chút, bỗng nhiên phát hiện người này hai mắt mở to, đôi mắt trắng đen rõ ràng giống như một thợ săn giảo hoạt đang ôm cây đợi thỏ, còn chưa để con thỏ kịp phản ứng, thợ săn đã đè lên, hôn đến như trời sụp đất nứt, hoàn toàn khác với nụ hôn trước khi tắt đèn kia.
Buổi sáng ngày hôm sau, Kim Húc lúc thức dậy dựa theo yêu cầu của Thượng Dương tay chân nhẹ nhàng, không đánh thức anh. Con người mà, vẫn nên khác loài vật một chút, không nên quá nghe theo bản năng muốn làm gì thì làm, nguyên nhân chính là tối qua đã có thêm bữa đặc biệt, dù ngon cũng nên ăn tiết kiệm.
Làm vệ sinh cá nhân xong ra ngoài chuẩn bị thay trang phục ngành, Kim Húc vừa mới cởi áo, mở tủ lấy áo sơ mi ngành ra, từ chiếc gương to nhìn thấy Thượng Dương mắt nhập nhèm đang nhìn mình.
Tủ quần áo bị đẩy két một cái đóng lại. Người mà vốn dĩ yêu nghề kính nghiệp đang chuẩn bị mặt quần áo đi làm quay người ném mình trở lại giường.
Ánh sáng lọt qua kẽ hở của rèm cửa, tiếng chim buổi sáng đang hót líu lo.
– Chim nhỏ nói, – Kim Húc bác học thấy nhiều biết rộng phiên dịch tán thưởng nói, – Eo của chủ nhiệm Thượng quá đỉnh.
Tám giờ sáng Chủ nhật, đội trưởng Kim yêu nghề kính nghiệp bị kêu đi họp, trong cuộc họp, cấp trên đã tóm tắt và nhận xét những công việc gần đây, trong đó có một câu ngắn chỉ trích đích danh phê bình Kim Húc, vẫn là bởi vì vụ án của Thường Á Cương.
Tuy rằng không liên quan gì đến nội dung điều tra đối tác an ninh quốc gia và vụ án đã được chuyển sang cơ quan điều tra hình sự nhưng “sai lầm” này suy cho cùng lại xảy ra trong thời gian do Kim Húc mang đội theo dõi.
Tan họp, Kim Húc rất buồn bực mà trở về văn phòng, lấy hồ sơ và biên bản liên quan đến vụ án ra đọc đi đọc lại.
—Bố của Thương Dương nói đúng, việc này làm không đẹp. Nếu như thực sự trở thành “kiệt tác” của hắn, vậy thì thật sự là mười năm khổ luyện không ai thèm để ý, một khi hắn thất bại cả hệ thống sẽ biết chuyện đó, còn mất mặt đến tận cả Bắc Kinh nữa.
Đội viên đêm đó theo dõi Thường Á Cương cuối cùng để anh ta bị giết bị Kim Húc gọi vào văn phòng, có chút lo lắng khẩn trương, sợ là đội trưởng vừa bị phê bình giờ lại đến phê bình mình, vừa bước vào đã nhận lỗi ngay:
– Kim đội, hai ngày nay tôi đã tự kiểm điểm sâu sắc…
– Anh chuẩn bị lên làm lãnh đạo à? Giở giọng quan làm gì. – Đội trưởng Kim vừa phải họp vừa phải nghe, tan họp trở về còn phải lại nghe lần nữa, phiền thật sự, không cho mặt mũi ngắt lời luôn, hỏi thẳng vào chuyện chính, – Hai người bán hàng rong kia ẩu đả, hai ngày qua có gì bất thường không?
Vào đêm xảy ra vụ việc, trận náo nhiệt thu hút đông người vây xem đã dẫn tới cái chết của Thường Á Cương, là hai chủ quán hàng bán đồ ăn vặt ẩu đả nhau. Ngay sau khi vụ án xảy ra Kim Húc đã dẫn đội đi tìm hai chủ quán này để điều tra, quá trình thẩm vấn và điều tra lúc đó chứng thực hai người này là những người bình thường, trình độ học vấn thấp, họ kiếm sống bằng nghề bày quán làm buôn bán nhỏ kiếm sống, cả hai đều không có tiền án tiền sự, cũng không hề có dấu hiệu nào có liên quan đến “tuyến trên” với Thường Á Cương.
Tuy nhiên, Kim Húc vẫn sắp xếp để các thành viên trong đội quan sát thêm vài ngày nữa, là hai người họ đánh nhau mới dẫn đến hiện trường hỗn loạn, mà nghi phạm đã lợi dụng lúc hỗn loạn để giết Thường Á Cương. Đánh giá đây là một vụ giết người có tính toán trước, Kim Húc cho rằng sự hỗn loạn này không phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Người được hắn phái đi làm việc này chính là đội viên đã theo dõi Thường Á Cương đêm hôm đó.
Đội viên nói:
– Không phát hiện ra có gì bất thường cả, một người trong đó mấy ngày qua không ra bày hàng quán, hình như là quá sợ, một người khác thì nghỉ một ngày rồi chuyển đến chỗ khác bày quán, không dám quay về phố ăn vặt bên cạnh trường trung học nghề nữa.
Anh ta lúc này linh hoạt hơn, không đợi đội trưởng Kim hỏi tiếp đã lập tức báo cáo tiến triển khác:
– Những thứ mà Thường Á Cương mua cũng không bị mất, ngoài trái cây bị dập nát ra thì các loại sữa chua và đồ ăn nhẹ khác vẫn được bảo quản nguyên vẹn trong phòng lưu giữ vật chứng. Các điều tra kỹ thuật viên đã tiến hành kiểm tra khả năng chống cháy nổ, kiểm tra chất độc và kiểm tra ma túy, xác nhận không có vấn đề gì. Cảnh sát Chu đã cử người đến mở gói và kiểm tra, đây là thương phẩm bình thường, không có ngoại vật bên trong.
Kỳ thật Kim Húc đã biết điểm này, cho nên vẫn đợi các thành viên trong nhóm nói xong mới nói:
– Hôm nay các anh tiếp tục theo dõi người bán hàng rong, các nhận không có vấn đề gì thì rút về.
– Rõ. – Đội viên nói, – Đội trưởng, theo tôi thấy chuyện này không liên quan gì đến an ninh quốc gia của chúng ta. Đợi loại trừ người bán hàng rong có liên quan với tổ chức bí mật hay không, những chuyện khác chúng ta không cần phải xen vào nữa đúng không?
Cấp trên đã giao cho phân đội của họ những nhiệm vụ khác có liên quan đến vụ rò rỉ thông tin của Thường Á Cương, tuy nhiên lại không liên quan gì đến vụ án Thường Á Cương bị giết, đây mới là công việc “nghiêm túc” của An ninh quốc gia. Đội trưởng Kim cũng sắp xếp để các thành viên khác trong nhóm theo dõi phần công việc này, các thành viên trong nhóm được cử đi để mắt tới hai người bán hàng chính là những thành viên trong nhóm đã vô tình để lọt sự việc đêm đó.
Đội trưởng Kim lại nói:
– Nếu biết sắp xếp sao anh không làm đội trưởng luôn đi.
Đội viên: -…
Tư duy của anh ta cũng rất bình thường, chuyện này làm không tốt, nhưng nếu tiếp tục điều tra lại thấy không có liên quan đến mình hoặc bộ phận khác, vậy thì cứ phủi sạch sang một bên có phải hay không? Vừa hay có thể thoát khỏi trách nhiệm, tại sao còn muốn gánh nó nữa? Cần gì phải làm khó mình?
Thế nhưng đội trưởng của họ lại không nghĩ thế, nói:
– Người chết trong tay chúng ta, anh nói mặc kệ là mặc kệ, nhưng có thể mặc kệ được không? Chúng ta có yên tâm để đội điều tra hình sự chùi đít cho à? Anh không muốn làm nữa cũng được, tôi bố trí anh đi làm việc khác, sau này có hối hận thì cũng đừng trách tôi.
Đội viên mặt đỏ bừng, anh ta cũng không phải là người mới, tuy lời nói của đội trưởng không mấy dễ chịu, nhưng ý tứ rất rõ ràng: Chuyện này là chúng ta làm rối tung lên, các anh không muốn gánh trách nhiệm, muốn bỏ, cũng được, vậy thì đội trưởng sẽ chịu trách nhiệm. Trọng điểm là ở “chúng ta”, thực ra thì rốt cuộc là ai làm hỏng, đội trưởng gách trách nhiệm thay ai, đội viên trong đội lẽ nào không biết rõ.
– Đội trưởng, có việc đương nhiên cùng nhau gánh vác. – Đội viên nói, – Bên phía cảnh sát Chu cần hỗ trợ, chúng tôi cũng không chối từ, luônnghe theo sắp xếp của đội trưởng.
Đội trưởng Kim cũng thu lại vẻ châm chọc, thần sắc khôi phục lại bình thường, nói:
– Được, anh đi làm việc đi, nghiêm túc chút.
Trong nhà, Thượng Dương rời giường, ăn sáng xong, thấy vẫn còn một chút thời gian trước buổi trưa bèn đi giặt quần áo và ga giường, lại quét tước dọn dẹp vệ sinh nhà cho Kim Húc, cuối cùng đi phơi quần áo.
Trước khi ra ngoài, anh lại nhớ ra gì đó vòng trở về, thu dọn túi đựng rác, nhìn những thứ ở sọt rác đầu giường, lúc làm ra nó không cảm thấy gì, nhưng ban ngày ban mặt khi bản thân ăn mặc nghiêm chỉnh mặt chủ nhiệm Thượng lại đỏ lên, vội buộc thật chặt miệng túi, lấy ra mang đi vứt.
Cả nửa ngày, Kim Húc bận rộn không thoải mái, tới lúc hết giờ làm buổi trưa lập tức thu dọn đồ đạc, đi ra cổng đơn vị đứng chờ, vừa chờ vừa buồn bực, rõ ràng Thượng Dương nói ra ngoài rồi, lại gần như thế, cớ gì mà nửa buổi mà chẳng thấy mặt mũi đâu.
Còn đang nghĩ ngợi, Thượng Dương đã từ bên kia đường đi tới, tay cầm theo một túi giấy to đẹp, anh thấy Kim Húc chờ mình thì nở nụ cười tươi rói, Kim Húc nhận túi đồ trong tay anh, khá là nặng, nhìn xem thì thấy có những hộp cắt sẵn hoa quả đủ màu sắc, bên trong có mấy hộp lớn.
– Một nửa cầm đi mời đội viên của anh, một nửa cho Chu Ngọc. – Thượng Dương nói.
– … – Kim Húc giả bộ muốn trả lại túi giấy cho anh, nói, – Thì ra không phải là cho anh ăn à? Cho ai thì gọi cho người đó đi, anh đi đây.
Thượng Dương còn khuya mới nhận lại, nói:
– Đừng nghịch. Tay không tới nhà, em làm sao mà không biết xấu hổ chứ.
Kim Húc nói như đúng rồi:
– Có gì đâu? Lúc anh ở đơn vị em ngày nào cũng đi tay không đấy thôi.
Phải, hắn nửa năm tay không, nhưng trong Viện nghiên cứu và Cục điều tra hình sự những người thường giao tiếp có ai mà không được uống cà phê do chủ nhiệm Thượng mời, ăn hoa quả do chủ nhiệm Thượng mời?
Thế nhưng chủ nhiệm Thượng sẽ không nói vậy, chỉ bày ra dáng vẻ sầu thảm:
– Anh là ai chứ, vừa lợi hại vừa có danh tiếng, em thì có bản lĩnh gì, chỉ là một lãnh đạo tép riu có chút tiền mà thôi.
Hết chương 79