Nam sinh đầu nhím mà được Thượng Dương khen “rất xinh đẹp” là gương mặt rất quen. Kim Húc và Chu Ngọc, đội viên đội An ninh quốc gia thời điểm đến trường để điều tra từng có gặp cậu ta, cậu ta khi nhìn thấy xe cánh sát biểu cảm rất khác thường.
Kim Húc lại có ý kiến khác:
– Từ xa nhìn thế thôi, nhìn gần cũng bình thường, còn hay hút thuốc lá, cả người toàn mùi thuốc.
– Anh từng gặp cậu nhóc rồi à? – Thượng Dương nói, – Cậu ta cũng là bạn của con trai Thường Á Cương à?
Kim Húc nói:
– Không phải bạn học, cậu ta là đàn anh.
Về sau Chu Ngọc có đi gặp cậu học sinh lớp 11 này để hỏi chuyện, cậu ta với con trai Thường Á Cường ở trong trường có chút mâu thuẫn, còn từng đánh nhau, trước ngày xảy ra vụ án, cậu ta còn từng buông lời dằn mặt “giết cả nhà mày”, kết quả người nhà của Thường Phong thật sự bị giết.
Khi vụ án mạng xảy ra, nam sinh này cũng có mặt ở hiện trường, camera giám sát có quay được cậu ta, lúc đó trong chợ đêm có hai người bán hàng đang đánh nhau, đầu nhím cũng có mặt ở trong đám đông xem trò vui. Sau đó, cậu ta nhìn thấy cảnh sát và xe cảnh sát thì khẩn trương, là bởi vì mình từng buông lời hăm dọa, sợ cảnh sát sẽ bởi vì điều này mà nghi ngờ đến mình.
Lúc này cậu ta đang ngồi ở chiếc bàn đơn giản phía sau quầy bán đồ xiên nướng, đợi ông chủ nướng thịt xiên cho mình.
– Ăn thịt nướng không? – Kim Húc hỏi Thượng Dương, – Anh đi mua, em chờ anh một chút.
Thượng Dương vốn không thích ăn đồ chiên nướng, cũng rất ít khi ăn hàng rong, đoán được Kim Húc có ý đồ khác, nói:
– Em qua bên kia chờ anh.
Hai người liền tạm thời tách ra, Kim Húc đi về phía quầy bán đồ xiên nướng, trong khi Thương Dương đi đến cửa hàng tiện lợi ở cổng trường, mua một chai nước ngọt ướp lạnh, hỏi nhân viên bán hàng một ống hút, anh cầm chai nước ngọt ướp lạnh đến bên ngoài cửa hàng tiện lợi đứng hóng gió, cũng né tránh mùi thức ăn đủ loại ở trên đường phố. Nếu không phải đi theo Kim Húc, anh cũng sẽ không đi tới nơi này.
Từ chỗ anh đứng bên này có thể nhìn thấy rõ quán thịt nướng, Kim Húc gọi vài xiên nướng ở đó với vẻ mặt bình tĩnh, cũng đến ngồi sau quầy hàng, như là chờ thịt nướng, đồng thời cũng có ý tứ khác.
Đầu nhím nhìn Kim Húc, thấy đó là một người lớn mà mình không biết, cũng không có phản ứng gì, thịt xiên nướng của cậu ta cũng đã xong và đặt trên bàn, nam sinh này cúi đầu ăn và nghịch di động. Kim Húc đã nhìn thấy cậu ta, còn cậu ta chưa từng thấy Kim Húc.
– Trình Diên Khải, – Kim Húc gọi, – Sao em lại ngồi ăn một mình?
Nam sinh tên là Trình Diên Khải ngẩn ra, nói:
– Chú là ai? Chú biết cháu à?
Kim Húc dường như còn ngạc nhiên hơn cả cậu ta, nói:
– Trí nhớ em kiểu gì thế? Thầy đã dạy em môn hóa học năm nhất trung học còn gì.
Trên mặt Trình Diên Khải lộ ra vẻ kinh ngạc, có thể thấy được cậu ta rất không chịu khó học hành, tám mươi phần trăm là không chú ý nghe giảng, thế cho nên không nhận ra giáo viên dạy mình, Kim Húc tự bịa mình từng dạy cậu ta, cậu ta lại tin là thật.
– Em chào thầy ạ. – Khiến cho Kim Húc ngạc nhiên là Trình Diên Khải còn rất tôn trọng giáo viên, còn ngoan ngoãn giải thích, – Hết tiết tự học buổi tối em mới ra ngoài ăn một chút, em không trốn học ạ.
Kim Húc rất tự nhiên nói:
– Thầy có nói em trốn học đâu. À đúng rồi, sao thầy nghe nói cảnh sát tìm em vậy, có phải em lại làm chuyện xấu gì ở bên ngoài không?
Bên ngoài cửa hàng tiện lợi ở ngoài cổng trường có một số học sinh đi ngang qua, nhìn thấy Thượng Dương đứng uống nước ngọt lạnh, tất cả đều đổ dồn nhìn anh, một chú đẹp trai chân dài miên man đứng ở cổng trường của họ đang chờ ai?
Thượng Dương đang chờ một chú đẹp trai ngời ngời khác bị nhìn đến mất tự nhiên, đang nghĩ có nên đi lên xe ngồi chờ hay không thì có hai nam sinh vừa cười vừa nói chuyện đi tới, một người trong đó nhận ra Thượng Dương, nói:
– Chú ơi, chú lại tới tìm Lý Nam ạ?
Thượng Dương cũng nhận ra cậu nhóc, là nam sinh vóc dáng thấp nhỏ đã từng gặp ở cửa lớp của Lý Nam, gọi Lý Nam là “Nam Bảo”. Cậu ta và một cậu bạn đi cùng đi mua đồ ăn sau buổi học tự học, trên tay đều cầm hộp đồ ăn mang về.
– Chào cháu. – Thượng Dương lịch sự chào cậu ta, nói, – Cháu mua món ngon gì thế?
Đối phương trả lời là “Hoa giáp phấn”, Thượng Dương nói:
– Căn tin trường các cháu không ăn ngon hay sao mà cứ hết giờ tự học lại ra ngoài ăn thêm?
– Món ăn trong trường như cám heo ấy ạ… – Nam sinh phàn nàn vài câu về nhà ăn của trường trung học dạy nghề, sau đó hỏi Thương Dương, – Chú ở đây chờ Lý Nam ạ? Vừa nãy cháu ra cũng thấy cậu ta ra ngoài.
Thượng Dương hỏi:
– Bạn ấy cũng ra ngoài mua đồ ăn à?
– Cháu cũng không biết. – Nam sinh rất phong độ chào tạm biệt Thượng Dương, nói, – Cháu vào đây ạ, chào chú ạ.
– Chào cháu. – Thượng Dương nói.
Hai nam sinh đi vào trong trường học, Thượng Dương nghe một nam sinh kia nói với nam sinh vóc dáng nhỏ bé:
– Hình như Nam Bảo đi đến trạm tàu điện ngầm ấy.Vóc dáng nhỏ nói:
– Ồ? Buổi tối đi tàu điện ngầm để đi đâu nhỉ?
– Không biết, thấy cậu ấy đi rất gấp, cứ như gắn phong hỏa luân ấy.
– Tiết thể dục buổi chiều cậu ấy cũng không đi, cả một tiết ở trong lớp gọi điện thoại.
– Có phải là đi thăm…
Hai cậu nhóc đi xa rồi, tiếng nói chuyện dần dần không nghe được nữa, Thượng Dương loáng thoáng nghe được câu cuối như là “…thăm Thường Phong.”
Ở quầy bán đồ xiên nướng, Trình Diên Khải nói với “giáo viên hóa học”:
– Lan truyền khắp trường rồi ạ? Các thầy cô giáo đều nghe thấy ạ?
Kim Húc nói:
– Tất nhiên rồi. Xe cảnh sát liên tục tới hai ngày, nếu có chuyện gì thì chắc chắn giáo viên đã nghe nói đến trước. Làm gì có chuyện để các học sinh biết trước?
– Là hiểu lầm thôi thầy ạ, không liên quan gì đến em đâu. – Trình Diên Khải vừa nghe thế, cảm thấy “thầy Hóa” này chắc chắn chưa rõ tình hình cụ thể, nói, – Nếu có chuyện gì xảy ra với em, em làm gì mà ngồi đây ăn thịt xiên được.
Kim Húc cười cười, nói:
– Không phải thầy nói em đâu, nhưng từ năm nhất em đã gây đủ chuyện rồi, đã là đàn anh lớp trên rồi, tại sao lại bắt nạt một đàn em lớp dưới, đánh thắng người ta cũng không ai phục đâu. Mà em cũng đâu có thắng.
Hắn đã nghe Chu Ngọc nói lại, Trình Diên Khải cùng Thường Phong đánh nhau, gần như là ngang sức ngang tài, không phân thắng bại, nhưng Trình Diên Khải là học sinh năm hai trung học mà lại không đánh lại được Thường Phong năm nhất, nói đến khá là mất mặt.
Sắc mặt Trình Diên Khải rất khó coi, nếu có bạn cùng lứa tuổi ngay mặt nói với cậu như vậy, cậu sẽ nhấc bàn lên đập một trận ngay, nhưng mà đây là giáo viên, hơn nữa vừa nhìn là biết thầy giáo này không dễ chọc, cậu cũng chỉ vùi đầu ăn thịt nướng, che giấu xấu hổ.
– Em với học sinh năm nhất kia sao lại đánh nhau thế? – Kim Húc mở miệng lừa gạt trẻ vị thành niên, nói, – Thầy nghe giáo viên khác nói là vì một nữ sinh à? Nhìn không ra em là người đa tình nhé.
Trình Diên Khải bỗng ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nổi nói:
– Là giáo viên nào nói ạ? Sao các thầy cô giáo bọn thầy cũng tung tin đồn lung tung vậy ạ? Đây không phải nói bừa hay sao? Làm gì mà vì nữ sinh chứ ạ?
Kim Húc quả thực đang bịa chuyện:
– Không phải à? Thấy nghe nói là một hoa khôi lớp năm nhất, tên là Toa gì đó.
Trình Diên Khải nói:
– Đánh rắm ấy…À không thầy, em không phải mắng thầy ạ.
Kim Húc: – …
– Hoàn toàn không phải như vậy, – Trình Diên Khải căm giận nói, – Nào có nữ sinh nào đâu ạ? Nếu là vì nữ sinh còn nói rõ ràng, nhắc tới là tức, là vì một bạn nam.
Lúc Kim Húc trở lại, Thượng Dương mới uống được một nửa chai nước ngọt.
– Có phải anh lại đi lừa nhóc con không? – Thượng Dương buồn cười, – Từ xa nhìn thấy anh như tên lừa đảo rồi.
Kim Húc cầm lấy nửa chai đồ uống trong tay anh, uống một hơi rồi nói:
– Không lừa không công đâu, anh mời cậu nhóc ăn xiên thịt nướng rồi.
Chẳng trách lại trở về tay không, Kim Húc trả lại chai thủy tinh cho cửa hàng tiện lợi, khi ra ngoài, Thượng Dương kể cho hắn nghe những gì vừa rồi anh nghe được từ bạn cùng lớp Lý Nam.
– Buổi chiều Lý Nam không đến lớp thể dục, chắc là gọi điện cho Thường Phong? – Kim Húc suy đoán, – Sau buổi tự học buổi tối ra khỏi lớp, chắc là cậu nhóc đến thăm Thường Phong rồi. Quan hệ hai đứa rất thân thiết.
Trong nhà Thường Phong xảy ra chuyện lớn, lẽ ra không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác, nhưng mà cậu ta vẫn gọi rất nhiều cuộc gọi cho Lý Nam, mà Lý Nam bởi vì di động bị hư hỏng mà không nhận được, hôm nay có được di động mới, hai người cuối cùng mới liên hệ được với nhau. Lý Nam vừa tan học là đến gặp Thường Phong, quan hệ của hai nam sinh này rất không tầm thường.
Kim Húc cũng kể lại ngắn ngọn chuyện mình “lừa” Trình Diên Khải moi được chút tin tức cho Thượng Dương:
– Đầu nhím kia từng có mâu thuẫn với Lý Nam, xô đẩy hai cái, Thường Phong không đành lòng nhìn thấy các bạn cùng lớp của mình bị bắt nạt, cho nên đã đứng ra bảo vệ Lý Nam, đi tìm đầu nhím, hai đứa nó bởi vì chuyện này mà đánh nhau một trận, từ đây kết thù hận mà liên tục phát sinh rất nhiều xung đột.
Đầu nhím Trình Diên Khải cao lớn, hình thức tuy rằng không xấu, nói đúng hơn còn khá đẹp trai, nhưng khí chất lại có chút giống xã hội đen, khi tranh chấp với Lý Nam xinh đẹp thanh tú, ai nhìn cũng đều nhận định rằng Trình Diên Khải đang bắt nạt người khác. Hành vi ra mặt giúp bạn của Thường Phong này nghe cũng có chút giống “anh hùng cứu mỹ nhân”.
Tuy nhiên, Thượng Dương vẫn cảm thấy không nên chỉ suy diễn hai chàng trai vị thành niên theo hướng một cặp đồng tính nam, nói:
– Giả sử người mà Lý Nam cả buổi chiều gọi điện thoại và hiện tại đi gặp chính là Thường Phong, có lẽ cậu nhóc cũng chỉ đi an ủi bạn tốt, huống chi điện thoại cũng không nhất định phải gọi cho Thường Phong, đi gặp cũng chưa chắc là Thường Phong.
Kim Húc lấy di động ra nói:
– Xác nhận một chút là biết ngay thôi.
Hắn gọi điện thoại cho Lịch Kiệt, bảo Lịch Kiệt chia sẻ số điện thoại của Lý Nam cho mình. Lịch Kiệt hỏi:
– Có chuyện gì vậy à?
– Không có việc gì đâu ạ. – Kim Húc nói, – Em tính lưu phương thức liên hệ, để nếu cậu nhóc có chuyện gì thì tìm em, chả phải tiện hơn so với tìm thầy hay vợ thầy đúng không ạ?
Cũng không biết Lịch Kiệt có tin không nhưng không hỏi lại nữa, nhanh chóng chia sẻ số điện thoại của Lý Nam tới.
Kim Húc gọi luôn cho Lý Nam. Thượng Dương đang muốn nhắc nhở hắn đừng hỏi quá trực tiếp, nhỡ đâu hai đứa nó thật sự đang yêu nhau, bị người lớn đi thẳng vào vấn đề chọc phá sẽ vừa xấu hổ vừa khó xử.
– Anh chú ý một chút… – Thượng Dương vừa mới nói được nửa câu, bên kia Lý Nam đã nhận điện thoại, Kim Húc nói luôn.
– Lý Nam, chú là chú Kim mà lúc trưa đã gặp rồi. Cháu đi gặp Thường Phong đúng không?
Thượng Dương: – …
Trong điện thoại Lý Nam nói gì đó, Kim Húc nhăn mày lại nói:
– Chú ở cổng trường bọn cháu, đang chờ cháu.
–? – Thượng Dương thấy hắn nhanh gọn cúp điện thoại thì hỏi, – Tình hình thế nào?
Kim Húc nói:
– Cậu nhóc nói đã rời khỏi chỗ Thường Phong, hiện đang chuẩn bị lên tàu điện ngầm về trường.
Thượng Dương nghi hoặc nói:
– Nhanh vậy đã về rồi à? Vừa tan học tranh thủ lên tàu điện ngầm qua đó, cũng chỉ để gặp nhau một chút thôi á?
– Này có gì khó hiểu? – Kim Húc cười nói, – Em quên rồi à? Trước lúc em tới Tây Bắc cũng nói chỉ cần gặp anh là được. Thế này có tính không.
– Làm sao mà giống nhau được? – Thượng Dương phản bác, nếu Lý Nam và Thường Phong chính là đang yêu nhau cũng không có gì khác biệt, suy nghĩ của họ trong tình yêu cũng giống nhau.
Anh suy nghĩ, hỏi Kim Húc:
– Giả sử hai cậu bé này là một cặp, liệu cái chết của bố Thường Phong có liên quan gì đến xu hướng tính dục của con trai anh ta không?
Trong những vụ án mà trước đây từng tiếp xúc hoặc nghe nói đến, có khá nhiều trường hợp tranh chấp gia đình do xu hướng tính dục là nguyên nhân gây ra, nhẹ thì quan hệ ruột thịt tan vỡ, nặng một chút thì biến thành án mạng, không phải là điều mới mẻ.
– Anh không biết. – Kim Húc chỉ có thể trả lời như vậy, hiện tại xuất hiện tất cả những manh mối dị thường cùng với vụ giết người, có khả năng quan hệ trực tiếp, có khả năng chỉ có quan hệ gián tiếp, thậm chí cũng có khả năng không hề có liên quan. Tuy nhiên mỗi một bước đi đều phải thử một lần, đụng một chút, nếu thật sự đụng phải tường nam thì lại quay đầu lại, rồi lại thử đi hướng khác, đây vốn dĩ chính là công việc hằng ngày của cảnh sát.
Việc buôn bán ở phố ăn vặt dần dần qua thời kỳ náo nhiệt nhất, người cũng thưa thớt hơn rất nhiều, có vẻ như sau một thời gian, khi lượng người thưa dần, những người bán hàng này sẽ đóng cửa hàng và về nhà.
Gió đêm còn có chút se lạnh, Thượng Dương kéo cổ áo khoác lên.
Kim Húc nói:
– Chúng ta vào trong xe ngồi chờ một lát, đợi Lý Nam trở lại rồi anh hỏi cậu ta mấy vấn đề xong thì về nhà, được không?
– Anh không cần hỏi ý kiến của em, em không sốt ruột. – Thượng Dương có vài giây thật sự muốn về nhà, anh cũng không biết tại làm sao mà Kim Húc nhận thấy được, nhưng anh không hy vọng điều này trở thành gánh nặng cho Kim Húc, nói, – Em tới nơi này là để ở bên anh, anh nói thế nào thì thế đó, đương nhiên tất cả đều nghe anh hết.
Hai người trở lại trong xe, Kim Húc lấy di động ra gửi tin cho đồng nghiệp. Thượng Dương liếc qua, cũng không nhìn kỹ, tin nhắn đều là chuyện vụ án và công việc. Anh không lên tiếng quấy rầy, ánh mắt rơi vào sườn mặt hơi thấp của Kim Húc, ánh sáng của màn hình điện thoại di động phản chiếu vào trong mắt Kim Húc, trong mắt hắn lộ ra vài phần bực bội, có thể thấy hai hàng lông mày rậm đang cau lại.
Kim Húc hỏi những người khác trong đội An ninh quốc gia, sau khi vụ án xảy ra có một nam một nữ xuất hiện ở cổng trường trung cấp nghề, đã điều tra ra được là ai chưa.
Đồng nghiệp trả lời hắn, hai người kia là người trong “tổ chức tuyến trên” của Thường Á Cương, họ không có liên quan trực tiếp đến cái chết của Thường Á Cương, có lẽ là nghe nói Thường Á Cương xảy ra chuyện, cũng cảm thấy quá bất ngờ, thế nên đã phái hai người một nam một nữ đó đến hiện trường xem tình hình. Cấp trên chỉ thị không được làm kinh động đến hai người này, thả họ đi, như vậy cũng có thể để đối phương biết, vụ án của Thường Á Cương đang được xử lý như một vụ giết người thông thường.
Liên quan đến Thường Á Cương, các đồng nghiệp khác phụ trách ở các tuyến vẫn theo dõi bình thường và không bị ảnh hưởng bởi sự việc này.
Thoáng yên tâm, Kim Húc cất di động đi, phát hiện Thượng Dương đang nhìn mình chăm chú thì mỉm cười:
– Nhìn cái gì? Có phải ông xã rất đẹp trai không?
Thượng Dương: – …
– Không vui à? Tại anh để em phải dỗ anh à? – Kim Húc nói, – Em dỗ anh xong, anh lại dỗ em. Rồi em lại dỗ anh, cứ vòng qua vòng lại như thế, đó chính là vòng tròn tình yêu đấy.
Hắn nói xong còn ngân nga “Love Cycle”, phiên bản của Tengger.
Cái gì thế này …Thượng Dương tức khắc không chống đỡ được đành phải bật cười lên nói:
– Nào có không vui…Đẹp trai như vậy.
Anh bắt chước câu phương ngôn địa phương.
Kim Húc cũng cười rộ lên, Thượng Dương hỏi hắn:
– Lần này có phải sự việc rất tệ không? Ảnh hưởng có xấu không?
– Gần như vậy….- Nụ cười trên mặt Kim Húc nhạt đi, vừa nói vừa nghiêng người về phía trước, đặt tay lên vô lăng, cảm giác không tự nhiên, lại buông thõng xuống, càng không tự nhiên, nhưng hắn vẫn nói, – Có ai có thể bách chiến bách thắng, không bao giờ phạm sai lầm chứ? Thỉnh thoảng phạm sai cũng là điều bình thường.
Thượng Dương nhìn ra hắn là chỉ hổ giấy, nói:
– Không cần giả ngu trước mặt em, em rất không vui.
Kim Húc yên lặng một lát, cuối cùng nói:
– Lần đầu xảy ra sai lầm lớn như này, không có kinh nghiệm, hơi hoảng một chút.
– Nghiêm trọng đến mức nào? – Bởi vì tính chất đặc biệt của bộ phận, Thượng Dương không hỏi ngọn nguồn đã xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi, – Sẽ bị chịu trách nhiệm không? Có bị xử phạt không? Là sai lầm mức độ nào?
Kim Húc nói:
– Anh không biết. Nhưng không nghiêm trọng đến mức độ đó.
Thượng Dương đã hiểu, sự việc không nghiêm trọng, mà là cảm giác thất bại quá mạnh, không đến mức phải chịu trách nhiệm, nhưng trước khi sự việc được giải quyết hoàn mỹ, Kim Húc sẽ không từ bỏ việc này, sẽ luôn ở trong trạng thái lo lắng khi nghĩ về nó.
– Em có thể giúp gì được cho anh không? – Anh hỏi xong cảm thấy mình đã hỏi một câu hỏi rất ngốc, tự giễu nói, – Em mới là giả ngốc, có thể giúp được anh mới là lạ. Em sẽ làm lãng phí thời gian của anh và phân tán tinh lực của anh.
Kim Húc kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh sẽ nói câu nói tiêu cực như vậy.
Tuy nhiên Thượng Dương rất nhanh lại trở nên lạc quan, như thể sự tiêu cực trước đây của mình chỉ là một trò đùa, nói:
– Còn may là ngày mai em đi rồi, không ở nơi này làm ảnh hưởng đến anh nữa, anh chuyên tâm làm việc, nếu có thể giúp Chu Ngọc thì mau chóng xử lý tốt chuyện này. Em ở Bắc Kinh chờ tin tốt của anh.
– Cảm ơn em đã dỗ anh. Tâm tình anh càng kém. – Kim Húc khó chịu nói, – Lãnh đạo, em thật sự đang dỗ anh phải không?
Thượng Dương thân thiết nói:
– Đồng chí Tiểu Kim, anh có nguyện vọng gì, lãnh đạo đi trước thực hiện cho anh.
– Thật à? – Sắc mặt Kim Húc thay đổi, máy tạo màu trong đầu bắt đầu ầm ầm thúc đẩy, chuẩn bị bày ra vẻ tham lam, – Thế anh muốn…
Thượng Dương đã chỉ tay về phía cổng trường:
– Lý Nam về rồi kìa.
Anh nhanh nhẹn mở cửa xe xuống xe, vẫy tay với Lý Nam đang nhìn quanh quất tìm cảnh sát Kim.
Kim Húc cũng xuống xe, to gan lớn mật mà chỉ trích lãnh đạo:
– Lại cho anh ăn bánh vẽ đúng không? Anh ghi nhớ hết rồi, sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại toàn bộ.
– Cháu xin lỗi để hai chú đợi lâu ạ. – Lý Nam có vẻ như vừa xuống tàu điện ngầm là chạy về, trên trán toàn mồ hôi, còn đang thở hổn hển, nói với hai vị cảnh sát, – Cháu không biết hai chú tối lại đến. Là chú Lịch với cô Trương bảo hai chú tới ạ?
Không đợi Kim Húc và Thượng Dương lên tiếng, Lý Nam lại dùng giọng điệu cầu xin:
– Tối nay cháu rời khỏi trường đi ra ngoài có việc, hai chú đừng nói với họ được không ạ? Cháu không muốn để bố mẹ cháu biết.
Thượng Dương sợ Kim Húc lại nói thẳng quá làm cậu bạn nhỏ xấu hổ, giành mở miệng trước:
– Vừa rồi cháu đi đến nhà bạn học xảy ra chuyện đúng không? Bạn ấy thế nào rồi?
– Bạn ấy không tốt lắm. – Lý Nam khổ sở nói, nghẹn ngào, – Cháu lo lắng lắm, mới đi gặp bạn ấy…Về sau bạn ấy phải làm sao đây? Về sau bạn ấy không còn bố nữa rồi.
Thiếu niên xinh đẹp vừa nói vừa khóc.
– … – Thượng Dương rút khăn giấy đưa cho cậu, cũng chỉ biết an ủi, – Bạn cháu sẽ tốt lên thôi.
Thiếu niên xinh đẹp vẫn nghẹn ngào nức nở, nhìn mà thương, làm cho Thượng Dương cũng không biết phải làm sao.
Kim Húc ở bên cạnh dùng giọng điệu không chút tình cảm gì, nói:
– Đừng lãng phí thời gian nữa, mau lau nước mắt đi, chú muốn hỏi cháu vài chuyện chính đây.
Âm thanh nức nở của Lý Nam đột nhiên im bặt, cẩn thận nhìn hắn, nước mắt vẫn không ngừng, nhưng cũng không dám khóc ra tiếng, là bị hắn dọa rồi.
– Cháu đừng sợ, chú ấy hỏi gì thì trả lời. –Thượng Dương cùng hắn kẻ xướng người hoạ, trợn mắt nói dối, nói, – Cảnh sát