Lúc sau đến phiên vụ án bạn trai cũ của Tỉnh Hiên trúng độc, trước đó Thượng Dương đã nghe cảnh sát Ngô tóm lược rồi, nhân viên quan hệ công chúng của phòng làm việc ký hợp đồng với chủ UP bởi vì ghen ghét đố kỵ mà đã thay loại thuốc chăm sóc sức khỏe mà chủ UP đang uống bằng “thuốc giả” trộn thuốc độc, cuối cùng dẫn đến cái chết của chủ UP do ngộ độc mãn tính.
Báo cáo đến chỗ này, các chuyên gia tội phạm của văn phòng tỉnh Quảng Đông đã tóm tắt sơ bộ các vụ án hàng loạt xảy ra trên địa bàn tỉnh:
Trong ba vụ án phát sinh ở Quảng Đông, tâm lý ban đầu của ba nghi phạm đối với ba nạn nhân chứa đựng sự hận thù do trải nghiệm của mỗi người mang lại, sự hận thù này ban đầu không đủ để khiến họ lựa chọn phạm tội và giết người.
Là kẻ chủ mưu đứng sau các vụ án liên hoàn này vì để hoàn thành mục tiêu phạm tội của mình, trải qua quan sát cẩn thận và tìm kiếm, cuối cùng lựa chọn ba nghi phạm này, thông qua ngôn ngữ xúi giục, ám chỉ tâm lý, truyền thụ phương pháp phạm tội cùng một hoạt hành vi, để ba người thành trở thành “người chấp hành” của kẻ chủ mưu.
Đằng sau mỗi vụ án đều là một bi kịch đáng lẽ có thể tránh được.
Trong lòng Thượng Dương ngũ vị tạp trần, đồng thời cũng mơ hồ đổ mồ hôi cho Kim Húc đang thẩm vấn kẻ chủ mưu. Kẻ chủ mưu này đã vạch ra kế hoạch trong hai năm qua, tất cả những kẻ tình nghi được chọn đều là những người có trình độ học vấn cao, trong số đó có những người như quan hệ công chúng, đã làm việc chăm chỉ trong xã hội, cuối cùng đều bị lợi dụng. Điều này chứng tỏ người này rất giỏi tẩy não, hẳn là có tài hùng biện, tố chất tâm lý rất tốt, là một khối xương khó gặm.
Lúc này, ở một bên màn hình, thông tin về kẻ chủ mưu đằng sau vụ án mạng hàng loạt được chiếu lên đó.
Người này nom trẻ tuổi hơn rất nhiều so tưởng tượng của Thượng Dương, vừa qua 35 tuổi, tướng mạo đường đường, mày kiếm mắt sáng, là một mỹ nam tử không hơn không kém —— Cũng có lý khi bề ngoài như vậy, đặc biệt là khí chất đoan chính nghiêm nghị, khiến những “người chấp hành” dễ có thiện cảm và tin tưởng, tiện đà cho rằng một tập thể của họ có một “lãnh tụ” như thế dẫn dắt, điều họ chấp hành chính chính là chính nghĩa.
Nghi phạm này tên là Phương Thành, còn là tiến sĩ luật hình sự, đã làm việc tại viện kiểm sát Quảng Châu gần ba năm. Vụ án “làm nghề y phi pháp” do cảnh sát Ngô xử lý sau khi chuyển đến cơ quan kiểm sát, Phương Thành đúng lúc là công tố viên phụ trách vụ án. Hơn một tháng sau khi phiên tòa được tuyên và vụ án chính thức kết thúc, Phương Thành từ chức khỏi viện kiểm sát, đổi nghề sang làm luật sư.
Báo cáo của chuyên gia văn phòng tỉnh vẫn đang được tiến hành:
Rời khỏi viện kiểm sát được hơn một năm, Phương Thành lần lượt chọn ra “người chấp hành” của kế toán viên, phú nhị đại, chủ UP, cũng lần lượt tiếp xúc với nhóm “người chấp hành”, hoàn thành kế hoạch giết người hàng loạt này.
Sở dĩ ba nạn nhân này được chọn, sau khi cảnh sát chứng thực từ cơ quan kiểm sát, cũng biết là bởi vì thông tin liên quan của ba người này đã được Phương Thành nhìn thấy trong “hồ sơ khách hàng” của cơ sở phi pháp khi đang điều tra giải quyết vụ án bị khởi kiện kia.
Dựa theo quỹ đạo và thời gian hành động của Phương Thành cho thấy, sau khi sắp xếp ba vụ đầu độc, mùa đông năm ngoái, anh ta đến Bắc Kinh, hiển nhiên là vì giết mục tiêu thứ tư ở trên danh sách.
– Hiện chỉ còn một vấn đề là, – Đối phương trên màn hình nói, – Chúng tôi đã phân tích những hành động tiếp theo của anh ta, cho rằng mục tiêu thật sự của anh ta hẳn là khách hàng đầu tiên của cơ sở phi pháp – Tỉnh Hiên, mà không phải là người giao hàng đã chết.
Phương Thành đã sa lưới, động cơ giết người giao hàng của anh ta là gì, thì phải xem kết quả thẩm vấn của thị cục đối với anh ta.
Cuối cùng, đại diện thị cục có mặt tại cuộc họp đã báo cáo sơ bộ về kết quả điều tra cho đến nay về vụ sát hại người giao hàng:
Sau khi vụ việc xảy ra, cảnh sát thủ đô đã nhắm vào tài xế của Tỉnh Hiên, vào thời điểm vụ án xảy ra người này vừa vặn lái xe của Tỉnh Hiên và đến một cửa hàng 4S gần nơi xảy ra vụ việc để bảo dưỡng xe, hành vi này quá là trùng hợp đến kỳ lạ. Mà khi ứng phó với thẩm vấn của cảnh sát, câu trả lời của tài xế tuy kín kẽ, nhưng vẫn khiến cho các cảnh sát hình sự lão luyện nhận ra sơ hở.
Nhân viên đã gây rắc rối lớn cho ông chủ đến mức suýt nữa ông chủ bị buộc tội là thủ phạm thực sự của vụ cố ý giết người, ấy thế mà tài xế không hề hoảng sợ, không sợ ông chủ thật sự bị vu hãm, cũng không sợ ông chủ bởi vậy mà làm gì mình. Lúc ghi biên bản thì lời khai như là đã được chuẩn bị trước, đủ loại bất thường này đều không hợp với lẽ thường.
Mà khi vụ án phát sinh, tài xế ở trong cửa hàng 4S, nhân viên trong cửa hàng cùng camera đều có thể làm chứng, thủ phạm không thể nào là tài xế, tài xế rất có thể chỉ trợ giúp hung thủ lấy được vân tay của Tỉnh Hiên, lại lái chiếc xe đi đến gần nơi phát sinh vụ án, dẫn đường cho cảnh sát thông qua biển số xe nghi ngờ Tỉnh Hiên, sau đó kiểm tra dấu vân tay của Tỉnh Hiên.
Sau khi điều tra những người mà tài xế đã liên lạc hoặc tiếp xúc gần đây, cảnh sát đã loại bỏ một số lựa chọn sai lầm, phát hiện luật sư Phương Thành vốn dĩ không có mối quan hệ nào với tài xế cũng phù hợp với đặc điểm của hung thủ.
Đồng thời, cảnh sát cũng tiến hành bố trí người theo dõi, giám sát và nghe lén tài xế. Tài xế ban đầu còn bình tĩnh, bày dáng vẻ nên làm gì đang làm gì như thường lệ, cho đến ba ngày sau, Tỉnh Hiên gọi điện thông báo anh ta không cần phải đi làm nữa, giọng điệu trong điện thoại lạnh lùng và thẳng thừng. Tài xế vốn dĩ khẩn trương lo lắng sự việc đã bị bại lộ, bị thái độ của Tỉnh Hiên làm cho càng đứng ngồi không yên, nảy sinh suy nghĩ muốn chạy trốn. Bởi thế đêm khuya không kìm nén được anh ta đã gọi điện thoại cho Phương Thành, yêu cầu Phương Thành mượn cho mình mượn chút tiền, nói mình muốn về quê tránh sóng gió.
Tài xế cũng không biết Tỉnh Hiên lúc ấy đã quyết định tự sát. Anh ta đã làm việc cho Tỉnh Hiên hai năm rưỡi, hầu như quanh năm nghỉ trưa và trực 24/24, có thể được coi là rất tận tâm với công việc. Là một tài xế riêng, luôn có thể thấy bộ mặt thật của sếp bạn ở nơi riêng tư, thời gian tiếp xúc càng lâu, vẻ kiêu ngạo và khinh miệt bên dưới vẻ ngoài lịch sự của Tỉnh Hiên ngày càng khó che giấu, tài xế biết rõ nhưng giả bộ không chú ý đến, ra ngoài làm công việc này chính là để kiếm tiền nuôi gia đình, điều này không mất mặt chút nào. Chỉ là có đôi khi anh ta cũng sinh ra tâm lý bất bình, anh ta làm tài xế mười năm, số km đường cũng đủ vòng quanh địa cầu mười mấy vòng, tuy nhiên, với tất cả tiền lương và tiền thưởng kiếm được cộng lại, anh ta còn không đủ để mua một cái đồng hồ giống như của ông chủ, mà loại đồng hồ này, ông chủ có cả một ngăn kéo.
Cảm xúc tiêu cực của con người tích tụ theo thời gian, biến thành thùng thuốc nổ, họ cần một lối thoát và tìm cách hợp lý để trút giận. Thế rồi anh ta gặp Phương Thành, bị Phương Thành dẫn đường và lợi dụng dụ dỗ, bước lên con đường sai trái, trở thành đồng phạm vu oan, giết người của Phương Thành.
Mà Phương Thành này rất biết cách vận dụng, phương thức giảng dạy rất cụ thể, ví dụ như ba nghi phạm trước đó, có thể bị anh ta lợi dụng vấn đề tâm lý để thực hiện, nhưng người giống như tài xế là điển hình ghét giàu ham chút tiền trinh, thủ đoạn của anh ta đối với tài xế chính là lợi dụng cả hai loại.
Không biết bên cảnh sát Kim thế nào rồi, có bắt được nghi phạm đa mưu túc trí này hay không? Thượng Dương sốt ruột nghĩ.
Cùng lúc đó, trong phòng thẩm vấn của thị cục, cảnh sát Kim cùng với mấy đồng nghiệp của thị cục và Cục điều tra hình sự đang tiến hành thẩm vấn chủ mưu của các vụ án liên hoàn.Khiến tất cả mọi người đều bất ngờ chính là, bản thân Phương Thành đã thú nhận tội xúi giục giết người và giết người, anh ta chỉ hối hận vì cảnh sát đã thực hiện các biện pháp phòng ngừa nghiêm ngặt đối với việc lan truyền thông tin trên Internet và trong thế giới thực, tiến bộ hơn nhiều về mặt kỹ thuật so với khi anh ta còn ở trong hệ thống cơ quan nhà nước hai năm trước. Dù anh ta cũng cố gắng đưa “tài liệu” lên mạng thông qua IP ảo nhưng những từ ngữ nhạy cảm nhanh chóng bị tóm rồi chặn, hạn chế, hạn chế đọc, thậm chí không hiển thị, cuối cùng anh đã không đạt được hiệu ứng dư luận như mong muốn.
——Anh ta thực sự muốn lợi dụng loạt vụ án này để khơi dậy sự chú ý cao độ chưa từng có của cư dân mạng và dư luận đối với loại sự việc này.
Anh ta bị thẩm vấn với tư cách là nghi phạm, nhưng thái độ của anh ta không giống nghi phạm, anh ta rất bình tĩnh thong dong, khi trả lời câu hỏi thì giống như đang được phỏng vấn, tựa như anh ta từ lâu đã nghĩ tới mình sẽ có ngày này, hơn nữa bản thân sẽ phải tiếp nhận loại thẩm vấn xét xử mà mình sắp trải qua, hoàn toàn không để tâm tới – một tiến sĩ luật hình sự, anh ta còn hiểu rõ hành vi phạm tội hơn bất cứ người nào có mặt ở đây, mình sẽ nhận được hình phạt gì.
– Hai năm trước, tôi phụ trách vụ án liên quan đến một nữ nghiên cứu sinh, cuối cùng tòa án ra phán quyết chỉ có bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật và người môi giới mới bị kết án, còn những người khác đều không sao cả.
– Tôi dùng hết năng lực học tập cả đời của mình, chính là muốn tìm kiếm công lý cho người chết, cuối cùng lại phát hiện, mọi quy định luật hình sự mà tôi từng học đều không thể làm được gì cả.
– …
– Tôi biết các anh muốn nói, việc xây dựng nhà nước pháp quyền cần có quá trình và sẽ ngày càng hoàn thiện hơn trong tương lai, nhưng những gì chúng ta có hiện tại lẽ nào chưa đủ tốt, có đúng vậy không?
– Tôi chỉ muốn làm điều gì đó vì sự công bằng và chính nghĩa trong lòng mình. Dẫu cho tan xương nát thịt, máu chảy đầu rơi, tôi cũng sẽ không hối hận.
Lời nói của anh ta không phải là không thể phản bác, bất luận công bằng hay chính nghĩa gì, khi tội ác được dùng làm con bài mặc cả, thứ được trao đổi về không còn là sự công bằng và chính nghĩa nữa.
Nhưng đồng thời, mọi người ở đây cũng không phải là không hiểu Phương Thành, mỗi một người chấp pháp đều ở từng thời khắc đã từng có những nghi ngờ tương tự như Phương Thành. Chỉ là mọi người ở đây đều đã vượt qua rào cản này. Nó giống như một lò luyện, thử thách niềm tin và tín ngưỡng, vượt qua được nó, và theo đuổi về phía trước, chỉ cần bước chân không nghỉ, mọi việc bạn làm hôm nay sẽ có ý nghĩa. Nếu bạn dừng lại, nếu không làm gì cả, chúng ta không chỉ “xứng đáng” ở hiện tại mà còn không có gì trong tương lai.
Vượt qua trở ngại này là một thử thách, là kinh nghiệm quý giá và của cải tinh thần, nếu không vượt qua, kẻ giết rồng sẽ biến thành ác long.
Đáng tiếc Phương Thành đã biến thành ác long, khiến người ta tiếc nuối, trạng thái của anh ta lúc này tràn ngập một loại kiêu ngạo anh hùng.
Sau khi trả lời làm cách nào để tài xế của Tỉnh Hiên đồng ý lấy dấu vân tay của Tỉnh Hiên giúp anh ta hoàn thành việc dàn dựng vu oan giá họa, anh ta còn hỏi lại nhóm cảnh sát:
– Tôi có thể khẳng định căn nhà hiện trường vụ án kia đã bị tôi dọn dẹp sạch sẽ. Cùng ngày tôi đóng giả thành người giao hàng vào căn nhà mà người chết thuê, khi đi vào còn mang bọc giày và đeo găng tay, để tránh vô tình bị rụng tóc, khi nhìn trộm tôi còn đội thêm mũ tắm. Xin hỏi, các anh đã phát hiện được gì ở hiện trường, có thể chứng minh là tôi có mặt ở đó không?
Kim Húc ngồi ở bên rìa đầu tiên của hàng người thẩm vấn, hắn cẩn thận quan sát Phương Thành, đồng thời phát hiện Phương Thành cũng đang tuần tra, quan sát mỗi người ở đây, bao gồm cả chính hắn. Điều này làm hắn dâng lên một linh cảm rất kỳ lạ.
Bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, cảnh sát cũng không cần phải che giấu nghi phạm, một vị cảnh sát thị cục nói:
– Anh có nhớ có gì khác biệt ở hành lang khi anh đi lên và đi xuống ngày hôm đó không?
Phương Thành hơi suy nghĩ, sau đó bừng tỉnh nói:
– Hộp cơm bị đổ… Có vẻ như tôi đã vô tình để lại dấu chân ở điểm mù dưới phần rìa của hành lang.
Anh ta từng là công tố viên hình sự, ở trên việc điều tra, trình độ trong nghề của anh ta không thua kém gì điều tra viên bình thường, trình độ phản trinh sát cũng cao hơn đại đa số kẻ phạm tội, đóng giả thành nhân viên giao cơm hộp vào căn nhà xảy ra tội ác, đến gây án xong rồi rời đi, trong điểm mù camera giám sát của một trung tâm mua sắm lớn gần đó, anh ta thay đổi toàn bộ quần áo, thậm chí thay đổi tư thế đi lại trước sau mà không để lại bất kỳ manh mối nào về danh tính trên camera.
Các điều tra viên do thị cục phái đến điều tra vụ án đã tiến hành khám xét hiện trường vụ án nhiều lần, trong nhà không cần phải nói, đúng như Phương Thành nói, anh ta đã dọn dẹp rất sạch sẽ. Khu nhà thuê kia rất hỗn độn, người đến người đi, ngoại trừ căn phòng mà người chết ở ra, môi trường bên ngoài đã bị phá hủy hoàn toàn trong vòng ba ngày kể từ khi người chết cho đến khi phát hiện ra thi thể.
Phương Thành đi lên tầng và vào phòng để thực hiện vụ giết người, một người thuê nhà riêng khác vô tình làm đổ hộp cơm trưa của anh ta ở hành lang. Phương Thành gây tội ác xong để lại vân tay của Tỉnh Hiên, dọn dẹp sạch sẽ dấu vết của mình, thoát đi khỏi hiện trường. Sau khi ra ngoài, anh ta cởi bọc giày ra để tránh gây chú ý, nhưng lúc đi xuống tầng để không giẫm vào bãi cơm nát bị đổ ở cầu thang, anh ta đã bước một chân, chân kia dẫm lên mép cầu thang ngay rìa, bước qua bãi bẩn kia, nhưng nó cũng để lại những vết chân không dễ nhận thấy bằng mắt thường trên lớp bụi ở những điểm mù mà chưa ai dọn dẹp. Sau khi anh ta rời đi, người thuê nhà làm đổ hộp cơm sợ chủ nhà nhìn thấy làm ầm ĩ nên lấy dụng cụ vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ, không còn bãi bẩn nữa, người khác có thể đi vào giữa, bình thường sẽ không đặt chân vào chỗ rìa, cho nên một dấu chân kia của Phương Thành vào mấy ngày sau cũng không bị dấu chân mới phủ lên.
Cái này trở thành chứng cứ chứng minh Phương Thành đã từng đến hiện trường vụ án.
– Buổi sáng hôm nay, chúng tôi tìm thấy bộ quần áo giả làm người giao hàng mà anh giấu trong nhà. – Cảnh sát cầm ảnh chụp vật chứng, nói, – Còn cả sợi dây câu mà anh dùng để siết cổ người chết, tại sao anh không vứt bỏ nó đi?
Phương Thành vẻ mặt ngơ ngác mấy giây mới nói:
– Ồ, tôi quên mất.
Vài giây này hơi khác so với sự bình tĩnh thong dong mà anh ta có được kể từ khi bước vào phòng thẩm vấn.
Kim Húc quan sát đến người này, không khỏi nghĩ rằng nếu Thượng Dương ở đây thì tốt qua, đối phó với loại “nhà lý luận chính nghĩa” này thì nên để chủ nhiệm Thượng tới, dùng ma pháp đánh bại ma pháp.
Cảnh sát nói:
– Vì sao anh lại giết người giao hàng? Mục tiêu giết người của anh có phải Tỉnh Hiên hay không?
Phương Thành nói:
– Không giết được Tỉnh Hiên. Tôi thử rồi, tôi không có cơ hội tiếp cận anh ta, ở bên ngoài anh ta thậm chí không tùy tiện uống nước ăn cơm. Tài xế thì gan nhỏ, bảo anh ta hãm hại Tỉnh Hiên anh ta còn dám thử một lần, bảo anh ta giết người, anh ta không có gan này.
– Anh giết người giao cơm hộp, chính là muốn chúng tôi đi điều tra Tỉnh Hiên? – Cảnh sát hỏi.
– Một nửa là thế. – Phương Thành nói, – Một nửa còn lại…bởi vì người giao cơm hộp đã để vợ mình đi làm người đẻ thuê.
Cảnh sát nói:
– Nhưng chúng tôi tìm hiểu tình hình, người giao cơm hộp cũng không đồng ý cho vợ mình đi làm việc đó.
Phương Thành nói:
– Có đồng ý hay không không phải mấu chốt, mấu chốt là anh ta có thể hưởng lợi mà không phải trả gì cả.
Các cảnh sát im lặng một lúc, trước khi thẩm vấn, bao gồm Kim Húc ở trong những người thẩn vấn từng thảo luận với nhau, người giao cơm hộp có sự khác biệt đáng kể so với những người khác, việc lựa chọn những người chết này chẳng lẽ là để bao trùm từ đầu này đến đầu kia của cơ sở bất hợp pháp? Câu trả lời của Phương Thành lúc này dường như đã xác nhận điểm này.
– Anh thật sự muốn giết anh ta thật sao? – Từ lúc bắt đầu thẩm vấn, Kim Húc vẫn im lặng đột nhiên mở miệng hỏi.
Các cảnh sát xung quanh vẫn bình tĩnh, nhưng cũng không đoán được cách thức của “người mới” này là gì.
Phương Thành quay sang nhìn Kim Húc ngồi ở ngoài cùng, nhưng cũng không trực tiếp trả lời mà nói:
– Chẳng phải tôi đã giết anh ta rồi đấy à?
Kim Húc nói:
– Hoặc là đổi cách hỏi khác, sau khi giết anh ta xong, anh có từng hối hận không?
Phương Thành mặt không chút biểu cảm, nói:
– Tôi không hối hận về bất cứ điều gì mình đã làm, tôi làm điều đó vì sự công bằng và chính nghĩa trong trái tim mình.
– Công bằng chính nghĩa trong lòng anh? – Kim Húc nói, – Chính là siết cổ giết chết một người nông dân làm công phải giao đồ ăn hơn 14 đến 15 giờ mỗi ngày, sống trong một căn phòng với tiền thuê nhà hàng tháng dưới nhân dân tệ, ăn rau muối hoặc bánh hấp vào bữa trưa, sống ở tầng lớp đáy xã hội, mỗi một phân tiền đều là đồng tiền mồ hôi nước mắt, nhưng vẫn dành để mua sữa bột nhập khẩu cho đứa con không cùng huyết thống của mình phải không.
Phương Thành: – …
Lon sữa bột được đặt ở góc bàn trong căn phòng xảy ra án mạng, những túi cải bẹ đã mở sẵn và vài chiếc bánh bao hấp cũng được đặt gần đó, Phương Thành đột nhập vào nhà giết người và dọn dẹp hiện trường, anh ta không thể không nhìn thấy nó.
Vừa rồi lúc anh ta có nhắc tới người giao cơm hộp trong mắt có lướt qua một tia mờ mịt trong một cái chớp mắt, Kim Húc suy đoán đó là sau khi anh ta giết người giao cơm hộp xong, phát hiện không giống như trong tưởng tượng của mình mà sinh ra một tia hối hận.
Kim Húc nói tiếp:
– Vợ anh ta chạy về quê, bị cảnh sát địa phương bắt được, bởi vì chị ta muốn bán đứa con kia. Hiện tại chị ta đang ở trong trại tạm giam. Tối hôm qua chị ta khai nhận với cảnh sát, bởi vì chị ta không thể đi làm, cảm thấy trẻ con làm mình vướng bận, nhìn thấy con là thấy ngứa mắt, động một chút là đánh chửi con. Là người chồng đã che chở cho đứa bé, điều này là nguyên nhân quan trọng dẫn tới hai vợ chồng này luôn cãi nhau đánh nhau.
Ánh mắt Phương Thành dường như dao động.
– Anh hối hận là đúng. – Kim Húc nói, – Bởi vì anh đã giết một người không đáng chết. Thứ nhất là anh ta không muốn vợ mình đi làm người đẻ thuê, thứ hai là từ trong việc này anh ta không lấy được một phân tiền nào, thứ ba là anh ta đã cho đi không ít, đến cuối cùng ngay cả mạng sống của mình cũng bị liên lụy.
Bàn tay bị mắc kẹt trong vòng còng của Phương Thành theo những lời của Phương Thành siết chặt chiếc bàn nhỏ trước ghế thẩm vấn.
Kim Húc nói:
– Đừng sống trong giấc mơ anh hùng nữa, hãy tỉnh dậy đi, giả vờ ngủ cũng vô ích, anh biết mình đã giết sai người rồi.
Phương Thành hồi lâu không nói gì.
Sau khi giết người giao cơm hộp xong, anh ta quan sát hoàn cảnh chung quanh, liền nhạy bén ý thức sâu sắc rằng có thể mình đã chọn nhầm đối tượng để giết, bởi vì tâm lý hoảng loạn nên khi trốn khỏi hiện trường dù cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót mà để lại dấu chân kia.
Trong hai năm chuẩn bị phạm tội và tự thôi miên bản thân, Phương Thành đã buông thanh kiếm chính nghĩa trong tay mình xuống, vừa xúi giục người khác phạm tội, vừa bị “công lý” tự cho là đúng của mình làm mù quáng và tàn sát những người vô tội, biết rõ sai rồi thế nhưng vẫn còn muốn lừa mình dối người.
Lời nói của Kim Húc đã đập tan ảo tưởng của anh ta, anh ta không thể nào tự lừa gạt rằng mình vẫn là một “anh hùng” được nữa.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng và giễu cợt, nhìn Kim Húc:
– Cảnh sát Kim, tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?
Trong giờ nghỉ trưa, Thượng Dương họp cả một buổi sáng nằm úp trên bàn làm việc của mình mà ngủ bù, trong mơ liên tiếp xảy ra hết vụ án này đến vụ án khác, mỗi một vụ đều là thảm kịch nhân gian. Anh cố gắng hết sức để tỉnh lại, lại giống như bị quỷ áp tường không thể tỉnh lại được. Giãy giụa rất lâu, anh mới choàng dậy bừng tỉnh, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng gây nên, trên trán túa mồ hôi, vừa mới dùng mu bàn tay chạm vào thì lập tức sứng sốt.
Trên chiếc ghế sofa hai chỗ dành cho khách bên cạnh có một người đàn ông to lớn quá mức so với chiếc ghế sofa nhỏ đang cuộn tròn ở đó mà ngủ.
Nhanh vậy đã thẩm vấn xong rồi à! Thượng Dương vui mừng hết sức, bước nhanh tới, cũng nhào vào sô pha, cố gắng đánh thức người đó, nói:
– Ngủ gì mà ngủ! Anh mau kể cho em đội diều hâu lập công lớn như nào đi! Mau kể cho em nghe đi.
Kim Húc cũng không mở mắt, chuẩn xác lấp miệng anh lại, nhỏ giọng nói:
– Để anh ngủ một lát, anh buồn ngủ quá.
Thương Dương nắm lấy tay hắn kéo xuống, giữ nguyên tư thế bất động, nằm ở khoảng cách gần trước mặt hắn, nhìn hắn ngủ không chớp mắt, phát hiện tim mình đang đập rất nhanh.
– Em cứ luôn nhìn anh làm gì? – Kim Húc như cảm nhận được, không ngủ nữa, mở mắt ra, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Thượng Dương.
– Chờ anh tỉnh…- Thượng Dương vốn muốn nói muốn nghe hắn nói về vụ án, lời đến bên miệng lại quyết định nói thật, – Em rất nhớ anh.
Thực ra cũng chỉ nửa ngày không gặp, cũng chỉ chưa thân mật với nhau một hai ngày, nhưng mà cảm giác như nửa đời người chưa chạm vào nhau vậy.
– Lại đây, để anh hôn em. – Kim Húc nói, còn muốn nói cho anh lúc mình vào thì đã khóa trái cửa rồi, nhưng còn chưa kịp nói thì Thượng Dương đã giống như Elizabeth cắn lên.
Nếu lúc này thật sự có người tiến vào, nhất định sẽ bênh vực kẻ yếu mà lên tiếng: Hai người đàn ông này mau tha cho cái sô pha mảnh mai yếu đuối kia đi.
Hết chương 67