Khuôn mặt Hạ Nhất Minh chẳng có tẹo cảm xúc nào, cậu chỉ chăm chú đọc, lật trang đều đều, nghe chừng chưa đọc xong thì còn lâu cậu ta mới chịu mở miệng nhận xét.
Tâm trạng Tô Bùi cũng bình tĩnh xuôi dần theo đó, và anh cảm thấy mình có thể tiếp nhận được bất cứ lời phê bình nào mà Hạ Nhất Minh có thể thốt lên.
Anh tin tưởng vào nhận xét của Hạ Nhất Minh.
Khi “Bên kia thời gian” mới vừa hoàn thành, cậu ta cũng là độc giả đầu tiên.
Những năm tháng ấy, anh dốc hết tâm huyết cho câu lạc bộ Kịch, biên kịch lại một số tác phẩm kinh điển, viết vài ba vở kịch ngắn, hầu như học kỳ nào cũng ra lò mấy vở.
Ngoài biên kịch cho câu lạc bộ thì thi thoảng anh cũng lên sân khấu với tư cách khách mời, còn những khâu khác như thiết kế trang phục, thiết kế poster quảng cáo hay sáng tạo đạo cụ sân khấu đều được mọi người trong câu lạc bộ san sẻ nhau thực hiện.
Hạ Nhất Minh chưa bao giờ xuất hiện trên sâu khấu, cậu ta nói rằng mình không thích đọc lời thoại, càng không thích bộc lộ cảm xúc trước đám đông – điều rất hiếm thấy ở trong các câu lạc bộ về biểu diễn, thế nhưng cậu ta cùng biên kịch với Tô Bùi và đôi khi cũng làm vài công việc lặt vặt sau hậu trường khác. Ngoài ra thì Hạ Nhất Minh có tướng dữ dằn, khó bắt nạt nên dần dà lại trở thành một thành viên không thể thiếu của câu lạc bộ.
Tô Bùi không kể với bất cứ ai khi bắt tay viết “Bên kia thời gian”. Trước đó anh có viết vài truyện ngắn, hai trong số đó được đăng lên tạp chí và số còn lại thì bị từ chối. Vậy nên ngay từ những ngày đầu viết truyện dài, anh không thực sự chắc chắn nó có thể thành công.
Cho tới một buổi tối sau khi sinh hoạt câu lạc bộ chấm dứt, mọi người rủ nhau đi ăn đêm, Tô Bùi và Hạ Nhất Minh ngồi cùng một bàn.
Tô Bùi đã than thở với Hạ Nhất Minh rằng năm sau là năm cuối đại học của anh, có lẽ anh sẽ không còn nhiều thời gian hoạt động trong câu lạc bộ nữa.
Hạ Nhất Minh hỏi có phải anh định tìm việc làm hay không.
Tô Bùi đáp, “Ừ thì chắc anh sẽ tìm việc trong một công ty quảng cáo nào đó, hoặc cũng có thể là tham gia kỳ thi công chức.”
Anh vẫn nhớ khi đó Hạ Nhất Minh đã thở dài đánh thượt.
“Có chuyện gì sao?” – anh hỏi.
“Em chỉ cảm thấy anh sẽ không thích những công việc như vậy.” – cậu ta nhìn vào mắt anh và trả lời.
Thế rồi ma xuy quỷ khiến, Tô Bùi đã thốt lên, “Thực ra anh đang viết tiểu thuyết.”
Mắt cậu ta sáng bừng.
Ba tháng sau, Tô Bùi viết xong bản thảo cuốn “Bên kia thời gian”, Hạ Nhất Minh là độc giả đầu tiên.
Tô Bùi vẫn nhớ như in tâm trạng mình ngày hôm ấy, nửa hồi hộp xen lẫn nửa bất an trong lúc chờ đợi phản hồi của Hạ Nhất Minh, bởi anh tin vào cảm nhận và quan điểm của cậu. Nếu cảm thấy tệ thì chưa hẳn đã là tệ, nhưng nếu cậu ta thấy hay thì nhất định là thực sự hay.
Bao nhiêu năm đã trôi vụt đi như một chớp mắt mà vẫn có những thứ chẳng hề đổi thay.
Tô Bùi nghĩ, tâm trạng hiện giờ của mình vẫn y như khi trước ấy, điều anh tha thiết mong mỏi chính là cảm nhận thuần túy nhất của Hạ Nhất Minh.
Cậu ta vẫn đang đọc tập bản thảo mới, nhưng đã được hơn nửa.
Tô Bùi nhẹ nhàng hãm một ấm trà rồi mang ra, yên lặng ngồi đợi cậu đọc xong.
Vào khoảng mười một giờ, Hạ Nhất Minh lật trang cuối cùng trước khi đặt tập bản thảo xuống.
Tô Bùi đưa chén trà cho cậu, “Thế nào?”
Hạ Nhất Minh thẳng thừng, “Em không thích.”
Tô Bùi không ngờ Hạ Nhất Minh lại phủ đầu trực tiếp như vậy, anh đã bối rối một quãng rồi vội vàng cầm tập bảo thảo lên, cuộn tròn lại như để tự vệ rồi tự biện hộ, “Anh đã bảo, anh còn đang viết dở mà, phần sau đã xong đâu, còn nhiều chỗ phải chỉnh sửa lắm.”
Hạ Nhất Minh nói, “Thì em đang nói đến phần mà em được đọc ấy, em không thích.”
Tô Bùi hớp một ngụm trà lấy lại bình tĩnh. Hành trình viết cuốn tiểu thuyết bị đứt đoạn liên miên, anh cũng đã có linh tính trước rồi, giờ chỉ có thể cố gắng bù đắp mà thôi.
“Vậy thì chính xác là cậu không thích điều gì? Lan man quá hay sao?”
Hạ Nhất Minh đáp không do dự, “Em không thích nữ chính.”
“Hả? Tại sao?” – Tô Bùi hơi chột dạ.
“Là Thẩm Lam đúng không?” – Hạ Nhất Minh vạch trần chẳng thương tiếc, “Nữ chính phỏng theo Thẩm Lam chứ gì?”
Cậu không ngờ Thẩm Lam đã ly hôn với Tô Bùi rồi mà còn vương vất như hồn ma bóng quế như vậy, vừa thấy nữ chính xuất hiện là cậu đã nhận ngay ra đó là cô ta, làm sao có thể không nhận ra cơ chứ.
Tô Bùi cố gắng biện giải, “Chỉ tham khảo chút ít thôi.”
Hạ Nhất Minh rất muốn xốc cổ Tô Bùi lên mà lay anh thật mạnh.
“Trên đời thiếu gì phụ nữ mà tại sao anh cứ phải dùng kiểu phụ nữ như cô ta làm nữ chính của mình? Anh không thể thay đổi được ư…”
Rồi đột nhiên cậu đâm ra nghi ngờ, “Hay là anh định dùng quyển sách này để níu kéo cô ta đấy?”
Tô Bùi lắc đầu, “Trời ơi không. Anh với cô ấy chấm hết rồi. Dù trước đấy có khoảng thời gian hạnh phúc nhưng cả hai đều hiểu nên tách ra thì tốt hơn. Chắc là anh viết theo quán tính thôi nên mới vậy…”
Rồi anh tự giễu, “Anh biết cậu và cô ấy không hợp nhau. Nhưng cậu không thấy kiểu phụ nữ như cô ấy… ừm, với dung mạo và cá tính ấy… rất dễ tạo ra tình tiết truyện à, kiểu rất drama ấy?”
Hạ Nhất Minh bực dọc xổ toẹt, “Em chỉ thấy cô ta bị điên thôi.”
Tô Bùi bật cười rồi lắc đầu. Có lẽ anh đã bắt đầu buồn ngủ, tư thế ngồi trên ghế cũng từ từ ngả ngón chuyển sang nửa nằm nửa ngồi.
“Cô ấy hơi điên rồ… nhưng nhờ thế cũng gợi cho anh nhiều linh cảm. Nhưng rồi đột nhiên tới một ngày, trong cuộc sống của cả hai chỉ còn những trận cãi vã, không còn hạnh phúc và cảm hứng, lúc đó anh đã nhận ra mình không còn muốn giữ cô ấy nữa.”
Anh cười với Hạ Nhất Minh, “Có khi cậu không lập gia đình lại là lựa chọn đúng đắn đấy. Duy trì một cuộc hôn nhân khó hơn yêu đương rất nhiều, rất nhiều.”
Hạ Nhất Minh hỏi, “Kế tiếp anh có dự định gì không?”
Cậu muốn hỏi anh những dự định gì về tình yêu và hôn nhân.
Nhưng Tô Bùi vỗ bản thảo đáp rằng, “Chỉnh sửa lại cuốn tiểu thuyết này và xem liệu anh có thể viết kiểu nữ chính khác hay không. Như cậu nói đấy, có lẽ anh nên thử thách thức giới hạn của mình xem sao.”
Hạ Nhất Minh nói, “Em có dự cảm rằng anh vẫn sẽ viết như vậy thôi, đúng chứ?”
Tô Bùi cười, “Cậu hiểu anh rõ quá rồi đấy. Biết sao được? Anh chỉ đành cố hết sức thôi, khi nào viết xong anh sẽ đưa cậu xem.”
Anh lẩm bẩm thật khẽ, “Để người khác xem bán thành phẩm đã ngại lắm rồi.” – rồi ngó lên nhìn thời gian, “Đã gần mười hai giờ rồi cơ à… Anh muốn giữ cậu ở lại lắm nhưng phòng chưa dọn, anh đây còn phải ngủ trên sô pha, nên cậu về đi.”
Hạ Nhất Minh thấy anh ta chả có ý tứ giữ khách tẹo nào, cậu đành phải gọi tài xế đến đón.
Trong khi đợi lái xe tới, Tô Bùi bỗng nhiên hỏi, “Cậu có nhớ cuốn tiểu thuyết đầu tay của anh không? Cậu cũng là người đầu tiên đọc thử đấy.”
“Nhớ chứ. Tuy nữ chính vẫn là…” – cậu tỏ vẻ anh-em-ta-đều-hiểu-rồi-đấy và nói, “Nhưng cuốn đó hay thật, là cuốn em thích nhất, ấn bản đầu tiên có chữ ký của tác giả luôn nằm trong tủ sách của em.”
Tô Bùi chợt nhớ lại, “Hình như lúc đó chúng ta cũng mới quen nhau chưa lâu…”
Hạ Nhất Minh sửa lại, “Sao lại chưa lâu? Lúc đó đã quen nhau gần nửa năm rồi.”
Rồi cậu hỏi Tô Bùi, “Anh có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là khi nào và ở đâu không?”
Tô Bùi hồi tưởng một lúc rồi đáp, “Anh nhớ đó là hôm câu lạc bộ đang tập… chính La Tiểu Nhàn dẫn cậu tới rồi nói là bạn cùng lớp muốn đến xem, đúng không? Sau đó cậu ngồi trong góc phòng mà chẳng nói chẳng rằng gì cả. Lúc đó anh còn nghĩ cậu chàng này lạnh lùng thật đấy, có tiềm năng diễn vai phản diện lắm. Đến khi câu lạc bộ tập luyện xong cậu mới đến nói mấy câu với anh. Ban đầu cậu thực sự rất ít nói…”
Anh vừa nhớ vừa cười kể lại.
Hạ Nhất Minh lặng thinh nghe, Tô Bùi hỏi, “Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau phải không? Anh không nhớ nhầm chứ?”
Hạ Nhất Minh đáp, “Anh không nhớ nhầm.”
Tài xế đã đến, Tô Bùi ra mở cửa cuốn theo luồng gió buốt giá ập vào, Hạ Nhất Minh khoác áo bước ra, cậu nói, “Không phải tiễn em đâu, lúc nào có thời gian gặp nhau.”
“Hạ Nhất Minh!” – Tô Bùi đột nhiên gọi cậu lại.
Hạ Nhất Minh quay lại, cậu nhìn Tô Bùi, Tô Bùi cũng nhìn cậu, ánh mắt họ chạm nhau.
Tô Bùi đứng bên cửa, cuối cùng anh cũng thốt ra lời mà mình đã rất muốn nói vào tối nay, “Tiểu Hạ, cảm ơn cậu.”
Hạ Nhất Minh hỏi, “Cảm ơn gì? Vì bữa tối ư?”
Tô Bùi bật cười, anh nói, “Coi như vậy đi. Bữa tối, góp ý, tất cả. Thời gian qua đã có rất nhiều thay đổi, đôi khi anh tự hỏi liệu cậu có còn muốn làm bạn với anh nữa không. Nhưng hôm nay được gặp nhau như thế này làm anh vui lắm… chí ít anh cũng biết có một số thứ vẫn không thay đổi…”
Tình bạn, thứ chưa hề đổi thay.
Hạ Nhất Minh nói, “Đừng có nói mấy câu sến sẩm ấy.”
Tô Bùi cười, “Vậy thì nói nốt câu cuối.”
Anh dừng vài giây trước khi nói, “Cậu nói đúng… cái đoàn phim đó đúng là như shit.”
Hạ Nhất Minh và Tô Bùi cùng phá lên cười, cậu mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt Tô Bùi.
Hạ Nhất Minh lên xe, chiếc xe dần rời xa khỏi ngôi nhà của Tô Bùi, nụ cười trên mặt anh cũng dần tan biến.
Tô Bùi nhớ không nhầm, nhưng chỉ không nhầm với Tô Bùi mà thôi, đó là lần đầu tiên họ gặp nhau với Tô Bùi, nhưng với anh thì không.
Lần đầu tiên anh gặp Tô Bùi là ở trước cửa hội trường, anh vẫn nhớ như in thời tiết, nhiệt độ và dáng hình của hai hàng cây trước hội trường ngày hôm ấy.
Hôm đó, hội trường của trường trình chiếu một bộ phim, anh đang đứng bên ngoài đợi người bạn gái đầu tiên của mình. Rồi đột nhiên cửa hội trường xôn xao náo động, anh nhìn thấy mấy người cầm poster đi ra, là câu lạc bộ Kịch đang tuyên truyền cho vở kịch mới và tuyển thành viên gia nhập.
Lúc đó, anh chẳng thèm quan tâm mọi thứ liên quan đến trường học, trốn học như cơm bữa và không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, câu lạc bộ Kịch với anh là một đám trai gái tụ tập nhau tự kỷ.
Anh không tò mò đến xem như những người khác, cũng chẳng buồn biết vì sao đám đông lại phấn khích như vậy.
Cho tới khi đám đông ấy cứ lan rộng lan rộng dần và Hạ Nhất Minh trông thấy người ở trung tâm đám đông nhốn nháo.
Đó là một “mỹ nhân” mảnh khảnh, ăn diện như tiểu thư nhà giàu thời dân quốc, váy dài, mũ lệch, khuôn mặt trắng hồng cùng đôi mắt và làn môi cuốn hút nhất, ngoài xinh đẹp ra thì anh không tìm được từ ngữ nào khác để hình dung.
Nhưng “mỹ nhân” ấy vẫn có gì đó rất lạ thường, khi mà Hạ Nhất Minh chưa thể phân rõ đó là gì thì “mỹ nhân” đã mỉm cười đưa anh một tờ truyền đơn và cất lời, “Cậu bạn à, cậu có muốn tham gia câu lạc bộ kịch không? Hãy đến xem vở diễn mới của chúng tôi nhé?”
“Mỹ nhân” cất lời cũng là lúc Hạ Nhất Minh nhận ra đó là một chàng trai giả gái.
Đám người gần đó nhao nhao ầm ỹ, “Tô Bùi! Tô Bùi!” – không thiếu giọng nam sinh trong tiếng hò reo nhốn nháo ấy.
Sau đó, Hạ Nhất Minh biết Tô Bùi là người nảy ra ý tưởng mặc quần áo nữ và đi quanh trong trường để kéo doanh thu phòng vé cho câu lạc bộ Kịch, chuyện đó tạo ra hiệu ứng khả quan bất ngờ và trở thành tiêu đề cho báo trường cả tuần liền…
“Giám đốc Hạ.” – tài xế dừng xe và gọi anh dậy.
Hạ Nhất Minh choàng tỉnh, anh nhận ra mình đã ngủ gật trong một thoáng.
Anh lại được thấy Tô Bùi, thấy khuôn mặt tươi cười hân hoan, thấy Tô Bùi mặc trang phục nữ đứng trước mặt mình, như bao nhiêu giấc mơ lặp đi lặp lại bất tận.
Đó là khoảnh khắc mà lần đầu tiên trong đời, Hạ Nhất Minh nghi ngờ ‘khuynh hướng’ của mình.