Tô Bùi đã đánh giá thấp tốc độ lan truyền của tin đồn, và đúng là chả có bí mật gì che giấu được trong đoàn làm phim.
Chỉ cần một người thuật lại cuộc đối đầu giữa Hạ Nhất Minh và Phương Tử Linh trong bữa tiệc tối qua thôi thì chẳng tốn bao nhiêu thời gian là cả nửa đoàn làm phim cũng biết – “Hạ Nhất Minh móc mỉa Phương Tử Linh là thất học” hay “Phương Tử Linh bị chế giễu là không đọc nổi một cuốn sách.”
Giờ Tô Bùi đã tỉnh táo và bắt đầu cảm thấy đây chẳng còn là chuyện cười nữa.
Tiểu Nhan hả hê nói, “Em vẫn buồn cười quá. Trước kia Phương Tử Linh vẫn rầm rộ cô ta thích đọc sách lắm còn gì, xây dựng cả hình tượng tài nữ nữa cơ mà. Kết quả thì sao, cô ta tham gia một show thực tế và không thể kể nổi tên ba nhà văn của Trung Quốc, ba cái tên, chỉ ba cái tên thôi đấy. Tài nữ bị nghiệp quật nhanh quá. Hạ Nhất Minh chê thẳng mặt cô ta là để trút giận cho anh đấy.”
Tô Bùi nghĩ, anh đâu cần Hạ Nhất Minh trút giận cho mình, song lại không thể nói vậy với Tiểu Nhan.
Anh chỉ cảnh cáo cô, “Đừng có viết chuyện này lên weibo nghe chưa, cẩn thận phải vạ.”
Anh biết Tiểu Nhan có một tài khoản riêng hay viết về tóc tai, trang điểm, chia sẻ vài thứ thường nhật và lẻ tẻ một ít nội dung liên quan đến đoàn làm phim, cô rất chăm chỉ đăng weibo nên ngày càng có nhiều người theo dõi.
Tiểu Nhan biện giải ngay, “Sư phụ Tô à, em biết chừng mực chứ. Anh lo nghĩ quá rồi đó.”
Rồi cô ríu rít hỏi han thêm về Hạ Nhất Minh và những chuyện của cậu ta, nhưng Tô Bùi không muốn nhớ lại quá khứ trước mặt cô gái trẻ như cô nên anh ậm ừ lướt qua.
Có một số sự thật, là khi có nhiều chuyện trùng hợp xảy ra thì việc tiết lộ chỉ khiến nó giống như đang khoe khoang và chẳng khác nào tự dát vàng lên mặt vậy, nên rất ít khi Tô Bùi nhắc đến.
Nhưng anh biết rằng có một sự thật – là ngay từ khi còn ngồi trên giảng đường, anh đã tin chắc rằng Hạ Nhất Minh sẽ thành công, cậu ta sẽ trở thành một nhân vật có tầm ảnh hưởng, anh đã nghĩ vậy trước khi tất cả mọi người phát hiện ra tài năng của cậu ấy.
Đó là khi bố cậu ta phá sản, mẹ bị bệnh nặng và quan hệ giữa bố mẹ cậu thì ngày một tồi tệ. Cậu ta lang thang cả ngày ở trường, bên bờ bỏ học và giết hầu hết thì giờ ở trong câu lạc bộ kịch, chỉ có mỗi khuôn mặt là được lòng các cô gái nhưng rồi cũng nhanh chóng khiến họ bỏ đi vì giận dữ.
Thời điểm đó, cả giáo viên, bạn bè hay thành viên câu lạc bộ Kịch đều coi Hạ Nhất Minh là một kẻ lập dị chán đời. Lúc mà không ai để ý Hạ Nhất Minh thì Tô Bùi đã khẳng định rằng cậu ấy là người thông minh và tài năng nhất mà anh từng gặp.
Anh nhớ khi mới đến câu lạc bộ, lúc nào Hạ Nhất Minh cũng lầm lì, luôn ru rú trong góc phòng nhìn họ tập luyện.
Cho đến khi hai người có cuộc chuyện trò đầu tiên thì anh lập tức nhận ra mỗi đề nghị của Hạ Nhất Minh đều đúng trọng điểm.
Có đôi khi Tô Bùi vẫn cảm thấy, có lẽ anh quan tâm và chẳng thể bỏ rơi cậu ta có một phần lý do là vì anh chính là người đã phát hiện ra hào quang của cậu ấy khi mà chưa một ai trông thấy, anh là người đầu tiên phát hiện viên ngọc mang tên Hạ Nhất Minh này.
Tô Bùi giữ im lặng không nhắc về quá khứ của Hạ Nhất Minh, anh hiếm khi nghiêm khắc với Tiểu Nhan, “Tập trung viết kịch bản của em đi, đừng để ý mấy chuyện tầm phào.”
Cùng lúc đó.
Hạ Nhất Minh đang ngồi trên xe, tài xế chở anh trên cao tốc dẫn ra phi trường.
Ngoài cửa sổ xe là khung cảnh đầu đông, cây cối cằn cỗi và đất đai thì khô rang như đang chờ trận tuyết đầu mùa bao phủ.
Nhìn khung cảnh chạy vùn vụt ra sau, Hạ Nhất Minh nhớ về những chuyện cách đây rất lâu, vào mùa đông khi “Bên kia thời gian” được xuất bản, Tô Bùi và anh đã tự lái xe cho chuyến du lịch đầu tiên, hai người thay phiên nhau cầm lái, không quen đường xá, xuống nhầm một ngã rẽ trên xa lộ… lạc đến một nơi đồng không mông quạnh, rồi bực dọc tấp vào lề đường.
Bụng thì đói meo, hai thanh niên ngồi bên vệ đường ăn qua loa trừ bữa, trước mắt là cánh đồng lúa mênh mông đã thu hoạch, đường nét dãy núi mờ mờ xa xa đang phai dần trong ánh chiều tà.
Họ ăn gà quay đóng gói, bánh mì với táo, cuối cùng cơn giận dỗi cũng chìm dần, ngưng càu nhàu với nhau và bắt đầu trò chuyện vui vẻ trở lại.
Tô Bùi bất ngờ thông báo, “Anh sắp kết hôn.”
Anh buột miệng hỏi, “Gì cơ? Vì sao?”
Tô Bùi bật cười nhìn anh, “Có cần hỏi tại sao ư?”
Hạ Nhất Minh ngắt ký ức của chính mình, anh không muốn nhớ tiếp nữa. Anh đã cho rằng khi thời gian trôi vụt đi thì ký ức ấy sẽ phai nhạt dần rồi từ từ biến mất hẳn chẳng để lại vết tích, nhưng hóa ra anh đã nhầm. Cho tới tận hôm nay, khung cảnh và giọng nói của Tô Bùi khi đó vẫn tươi mới và khiến anh nhức nhối như cũ.
Để mỗi lần nhớ lại, anh chỉ có thể gồng mình bứt ra.
Nghĩ đến đây, Hạ Nhất Minh lấy di động nhắn tin cho Diêu Chí Thành, “Em đến đoàn phim gặp Tô Bùi rồi, anh ấy hơi gầy nhưng tinh thần khá tốt, mọi người trong đoàn đều quý anh ấy.”
Ba ngày sau, Phương Tử Linh “khỏi ốm” trở lại.
Cô kéo theo mấy chiếc vali chứa đầy áo khoác, áo gió, áo da, váy, bốt, giày cao gót và đủ loại phụ kiện khăn, mũ, kính râm đi kèm, cùng cả núi những món quà to nhỏ khác nữa, trợ lý của cô tốn kha khá thời gian mới sắp xếp hết chúng.
Ngoài những ‘chiến lợi phẩm’ bình thường đó ra, Phương Tử Linh còn cầm theo một thứ – sách.
Rõ ràng là Phương Tử Linh vẫn canh cánh lời châm chọc của Hạ Nhất Minh, cô nhờ trợ lý lấy một hộp sách từ trong chiếc vali LV cũ và để nó vào xe cho cô. Giữa lúc quay phim, cô luôn cầm một cuốn sách trên tay, thường là tiểu thuyết của Higashini Keigo, nhưng chỉ lướt trong phút và sau khi yêu cầu trợ lý chụp cho cô vài bức ảnh thì cuốn sách nhanh chóng trở thành đồ kê điện thoại.
Cũng không ai nhắc gì trước mặt Phương Tử Linh từ đó nữa. Cô tặng những món quà kỷ niệm nho nhỏ cho gần như mọi thành viên trong đoàn phim, ngay cả Tiểu Nhan cũng ngừng buôn chuyện trong mấy bữa vì món quà bịt miệng và chụp ảnh đăng ngay lên weibo: “Món quà chị Tử Linh tặng cho nhân viên đoàn phim nè, đáng iu quá.”
Thái độ của Phương Tử Linh với Tô Bùi cũng tốt hơn trước, không biết Bách Văn Thâm đã nói gì nhưng cô không còn can thiệp vào công việc của anh nữa.
Tô Bùi biết đó là do ảnh hưởng của Hạ Nhất Minh.
Mà đâu riêng gì Phương Tử Linh, ngay cả đạo diễn cũng lịch sự với anh hơn nhiều.
Hôm nay, họ quay phân cảnh vũ hội mà nữ chính bị say rượu. Để nhập vai, Phương Tử Linh đã uống một ly rượu nhỏ trước khi quay khiến cả khuôn mặt cô hồng hào tự nhiên trong đêm đầu đông.
Trong giờ giải lao, Phương Tử Linh đã bắt chuyện với Tô Bùi, đây là lần đầu tiên họ chuyện trò riêng tư từ sau bữa tiệc hôm trước.
“Anh thấy em vừa diễn thế nào?” – Phương Tử Linh mỉm cười hỏi, cô choàng chiếc áo lông, chỉ để lộ phần đuôi váy lộng lẫy.
Tô Bùi khen thật lòng, “Tuyệt lắm, đẹp hệt như Văn Lệ trong kịch bản.”
Phương Tử Linh khẽ cười, “Hừ, không phải em kiêu ngạo đâu nhưng em diễn tốt hơn anh ta nhiều!” – cô ám chỉ nam chính không có kỹ năng chỉ vào nhờ quan hệ.
Cách đó không xa, phó đạo diễn đang ra hiệu với nam chính.
Tô Bùi nói, “Chắc đạo diễn cũng nghĩ vậy.”
Phương Tử Linh mở chiếc hộp kim loại tinh xảo đựng thuốc lá, cô đưa một điếu cho Tô Bùi, họ cùng nhau hút thuốc.
Cô bâng quơ hỏi, “Anh quen biết Hạ Nhất Minh lâu rồi mà không nghĩ đến việc hợp tác với anh ta à?”
Quả nhiên, đề tài lại lái sang Hạ Nhất Minh, anh cũng chẳng ngạc nhiên là mấy, song anh vẫn giữ nụ cười và trả lời qua loa, “Anh với cậu ta thì có gì để làm với nhau chứ.”
Tuy đã có ba năm trong nghề biên kịch, nhưng anh vẫn chẳng tài nào học được cách khoe khoang và quảng cáo bản thân cả.
Phương Tử Linh thì lại nghĩ Tô Bùi đang ra vẻ khiêm tốn, cô cười nói, “Nhỡ anh ta đầu tư vào điện ảnh thì sao? Em nghe nói gần đây đang có đơn vị muốn thực hiện dự án sản xuất truyện ký cho anh ta.”
Đây là lần đầu Tô Bùi được nghe về chuyện này, không ngờ Hạ Nhất Minh chưa đến tuổi đã có người muốn làm phim về cậu ấy.
Anh nhớ Hạ Nhất Minh đã nói rằng Bách Văn Thâm muốn lôi kéo cậu ta đầu tư vào mảng điện ảnh.
Anh nói đùa, “Nếu là phim truyện kỳ về Hạ Nhất Minh thì em muốn đóng vai gì nào?”
Câu hỏi này gần như hạ gục Phương Tử Linh, bởi không có nhân vật nữ chính nào trong câu chuyện của Hạ Nhất Minh cả, dù vướng vào nhiều scandal nhưng chưa bao giờ có tin đồn về người mà cậu ta yêu thật sự.
Phương Tử Linh hỏi, “Tại sao, không có mối tình đầu nào khiến trái tim anh ta tan nát khi còn học đại học ư?”
Tô Bùi đáp, “Không có, chỉ có cậu ta làm tổn thương trái tim các cô gái thôi.”
Anh nói rồi hút một hơi thuốc, thứ Phương Tử Linh đưa anh là loại thuốc lá nữ dài và mảnh, nhưng chẳng có vẻ gì là không hợp cả, trong làn khói mờ dưới ánh đèn vàng ấm áp trông khuôn mặt anh mềm mại và dịu dàng hơn, không còn nét phờ phạc thường thấy.
Phương Tử Linh đột nhiên nhận ra đây là lần đầu tiên họ ở khoảng cách gần gũi như vậy, cô ngắm nhìn gương mặt của nhà biên kịch trẻ, sắc mặt anh ta nhợt nhạt nên trông thật sạch sẽ, khác hẳn ấn tượng yếu đuối ban đầu mà cô thấy, anh có khuôn mặt thật sự cuốn hút.
Có lẽ anh ta cũng là người có tiểu sử – Phương Tử Linh có một thoáng bần thần.
Tô Bùi nhìn cô, “Anh biết rồi, em có thể đóng một nhân vật hư cấu.” – anh đùa cô, nhẹ nhàng và tự nhiên.
Phương Tử Linh tránh mắt đi, cô cười, “Vậy ư! Nhưng Hạ Nhất Minh chẳng đời nào để em làm nữ thần của anh ta đâu, đúng chứ?”
Tô Bùi cũng bật cười, rồi cô đột nhiên hỏi, “Em không ngờ “Bên kia thời gian„ là của sư phụ Tô viết thật đấy. Em chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Bùi kia chính là anh.”
Anh không ngờ Phương Tử Linh sẽ nhắc đến chuyện này, và giọng điệu của cô còn gì đó khác nữa.
“Sao vậy, em từng đọc à?”
Phương Tử Linh đáp, “Em đã đọc. Trước đây em có thuê chung nhà với một cô bạn, chính cô ấy đã cho em mượn cuốn tiểu thuyết và nói với em rằng nữ chính trong đó rất giống em, xinh đẹp, kiêu hãnh và phóng khoáng… Em đọc xong trong một tuần và đã tự hỏi liệu có phải tác giả này biết về mình hay không…” – cô vừa cười vừa nói.
Tô Bùi chỉ chậm rãi hút thuốc. Phương Tử Linh thấy anh vẫn thật bình tĩnh, không một nét ngạc nhiên hay mừng rỡ nào xuất hiện dù chỉ một thoáng trên khuôn mặt anh, tuy đang cười nhưng đuôi mắt vẫn có gì đó lạnh nhạt và hững hờ.
Cô ngừng cười và hỏi, “Khi còn học đại học, có phải anh cũng làm tan vỡ trái tim nhiều cô gái giống Hạ Nhất Minh không?”
Tô Bùi cười trừ, “Không, anh khác Hạ Nhất Minh.”
“Em không tin, đàn ông kiểu anh ai cũng giống nhau hết. Em gặp đầy rồi.”
“Kiểu nào?”
“Kiểu đẹp trai, có tài. Thời đại học chắc anh được quý mến lắm nhỉ?”
Tô Bùi đáp, “Anh chỉ có một người bạn gái thời đại học, tốt nghiệp xong thì kết hôn luôn.”
Lần này đến lượt cô ngạc nhiên, nhưng Tô Bùi nói thêm, “Nhưng giờ ly hôn rồi.”
“Tại sao vậy?” – Phương Tử Linh thốt lên.
Tô Bùi nói, “Vì kết hôn khi còn quá trẻ, nên có rất nhiều thứ mà chúng ta chẳng thể ngờ tới sau này.”
Anh đã nghĩ rất nhiều, về mình, và về Thẩm Lam.
Cuối cùng chỉ có thể tóm tắt bằng một câu như thế.
Hút thuốc xong, Phương Tử Linh trang điểm lại chuẩn bị cho cảnh quay kế tiếp. Cô cởi chiếc áo lông để lộ chiếc váy mỏng manh bó người.
“Sư phụ Tô, nếu chúng ta trò chuyện sớm hơn thì tốt biết mấy. ” – cô ngoái lại và nhoẻn cười với Tô Bùi.
_________