Kim Đồng

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phản ứng đầu tiên của Tô Bùi là Hạ Nhất Minh đang giận dỗi, sao cậu ta lại không quan tâm chứ?

Vào mùa đông năm ngoái, Hạ Nhất Minh từng hỏi anh và Phương Tử Linh có gì mờ ám hay không, giờ nghĩ lại mới thấy đó chẳng phải một câu hỏi bình thường.

“Em đã nói rồi, hãy cứ ngủ với bất kỳ ai mà anh muốn.”

Tô Bùi càng đọc lại càng thấy tim mình nhức nhối, dù đã cẩn thận cách mấy thì anh vẫn chạm phải niềm đau của Hạ Nhất Minh, bước lên ranh giới báo động của cậu, vậy nên cậu ta mới kháng cự và lạnh lùng đến vậy.

Dù cậu thích anh…

Lòng tự trọng và ham muốn kiểm soát của cậu ta lúc nào cũng mãnh liệt như thế.

Nếu đã không thể đón nhận tình cảm ấy thì chẳng lẽ anh nên im lặng vờ như không biết mới là đúng ư?

Tô Bùi nắm chặt điện thoại ngồi ngẩn ngơ, sau đó thì hoảng hốt với suy đoán mới.

Phải chăng bác sỹ Hứa đã đúng?

Rằng Hạ Nhất Minh không thực sự đặt nặng mối quan hệ thể xác.

Tô Bùi không biết nên đáp lại hay xử lý thế nào. Anh nghĩ có lẽ cả anh và cậu đều cần bình tĩnh hơn.

Anh cần thời gian để tiêu hóa nó.

Nửa tiếng sau, Tô Bùi nhắn lại cho Hạ Nhất Minh, “Đó là sự thật, anh và cô ấy không có gì cả.”

Lần này cậu ta không trả lời nữa.

Mặc dù Tô Bùi đã khẳng định như thế với Hạ Nhất Minh, nhưng bên phía Phương Tử Linh thì lại muốn mọi chuyện rùng beng hơn. Đã nhiều ngày cô liên tục đăng hình ảnh các cuốn tiểu thuyết của Tô Bùi lên weibo, cả cũ và cả mới.

Mục bình luận có không thiếu những lời đâm chọc.

“Đá biên kịch ra khỏi đoàn, giờ lại làm bộ làm tịch à.”

“Eo ôi, cuối cùng cũng biết tên một tác giả văn học nên khoe vội à?”

“Bày đặt.”

Nhưng cũng có số lượng lớn người hâm mộ của Phương Tử Linh muốn định hướng dư luận để thổi phồng nói cô là người tài sắc vẹn toàn, thiện lương, yêu sách lại độ lượng với biên kịch có mâu thuẫn trước kia.

Thậm chí một số thành phần tích cực hơn đã nhận ra những ám hiệu của cô.

“Hay là chị với biên kịch đang có gì đó rồi?”

“Ỏ, ngày nào cũng ngắm sách của người ta, hỏny quá hà.”

Phương Tử Linh ngầm đồng ý cho những lời đồn và không có động thái đính chính nào.

Đây cũng là ý tưởng tẩy trắng mới mà ekip của cô ta mới đề ra.

Phương Tử Linh từng cặp kè với Bách Văn Thâm để vươn lên hàng siêu sao nhưng bất thành khi ông ta trở về gia đình với vợ và ba đứa con. Kế hoạch vẫn có thể thành công nếu có thời gian dài hơi hơn, thế nhưng hiện giờ cô đang ở độ tuổi nghề đẹp nhất, một năm kiếm được bộn tiền, nếu giám đốc Bách không thể đưa cô lên thì một khi danh tiếng xuống dốc, cô sẽ chỉ còn có thể nhận các loại vai phụ hay vào vai bà mẹ khó ưa ở tuổi ba mươi mà thôi.

Vậy nên Phương Tử Linh cắn răng vứt bỏ giám đốc Bách để nghĩ cách đánh bóng tên tuổi khác.

Ban đầu, ekip của cô hướng đến các nam thần tượng trẻ đang nổi để tạo tin đồn nhằm át đi phần nào bê bối liên quan đến giám đốc Bách trước đây. Nhưng đầu tiên là chưa tìm được ai thích hợp, thứ hai là fan hâm mộ của nam thần tượng trẻ bây giờ rất hung hãn, nếu không cẩn thận còn mất cả chì lẫn chài.

Lúc đó, Phương Tử Linh chủ động đề xuất một ứng viên.

“Sư phụ Tô thì sao?”

Tô Bùi có fan yêu sách ủng hộ, nhưng lượng fan này không có cửa so với đội quân đông đảo của minh tinh. Tô Bùi xuất thân trong sạch, đã ly hôn, không có tin đồn người thứ ba, bản thân tốt nghiệp từ trường đại học danh giá, sáng tác tiểu thuyết bán chạy và đang giữ vai trò biên kịch, tuy không quá nổi tiếng nhưng thắng ở lý lịch đẹp như mơ.

Quá hoàn mỹ cho một chiếc bàn đạp chuyển mình, thậm chí vừa có thể tạo cho công chúng ấn tượng – về một kiều nữ yêu tài hoa, một Phương Tử Linh không ham phú quý, một người con gái chỉ thiết tha tình yêu thuần túy.

Cả một kế hoạch tẩy trắng hoàn hảo.

Vì vậy, Phương Tử Linh chỉ cần tung vài ba thông tin, một chút ám chỉ trên weibo là đủ để giúp cô ta thực hiện kế hoạch.

Bên phía Tô Bùi thì rắc rối hơn, dù đã phủ nhận trong vòng bạn bè nhưng vẫn có người tỏ ra “Chúng ta hiểu mà, cậu không muốn bị chú ý.”

Tô Bùi nhức hết cả đầu, hiểu gì mà hiểu? Chính anh còn chẳng hiểu tình trạng của mình nữa đây.

Thẩm Lam cũng xem được ‘scandal’ của Tô Bùi.

Hiện cô đang hợp tác với một người bạn thân mở tiệm trang sức, mặt tiền hơi nhỏ nhưng thắng ở vị trí đẹp, chủ nhà cho cô thuê cả hai tầng, tầng hai có ban công nơi cô thường ngồi hút thuốc, nhâm nhi tách cafe và nhìn ngắm du khách qua lại bên dưới vào những buổi chiều tà.

Hôm nay, Thẩm Lam đang thương lượng đơn hàng với một nhà thiết kế kim hoàn trong tiệm thì mẹ cô gọi điện đến.

Bà luyên huyên mãi về chuyện của Tô Bùi.

“Mẹ có biết đâu, hôm qua đang chơi mạt chược thì bà Tiền hỏi mẹ là chồng trước của con đang hẹn hò với minh tinh à, làm mẹ cũng giật mình. Con có biết chuyện này không?”

Thẩm Lam châm điếu thuốc, “Con đọc rồi, trông anh ta vui vẻ đấy chứ.”

Mẹ Thẩm Lam sốt ruột, “Thế Bích Quy thì sao!”

Thẩm Lam thản nhiên đáp, “Thì càng tốt chứ sao, Bích Quy có mẹ kế giàu có.”

Mẹ Thẩm Lam tức giận nhặng lên, sau đó Thẩm Lam mới nói, “Mẹ à, mẹ cứ bình tĩnh, mấy chuyện trên mạng đáng tin được mấy phần, mà cũng mới là tin đồn yêu đương thôi mà, Phương Tử Linh chẳng đời nào tiến tới với Tô Bùi đâu, anh ta cũng thế.”

Mẹ Thẩm Lam vẫn lo ngại, “Thật chứ, con chắc không?”

Thẩm Lam chậm rãi thở ra một vòng khói, thản nhiên đáp, “Kiểu phụ nữ xinh đẹp hám tiền, đời này anh ta vớ phải một người còn chưa đủ ư.”

Mẹ cô làu bàu thêm gì đó ở đầu bên kia nhưng cô chả buồn nghe. Cô nghĩ, nếu Tô Bùi và Phương Tử Linh đến với nhau thật thì mới vui. Về bản chất, Phương Tử Linh cùng một loại người với cô, quay đi quay lại Tô Bùi vẫn vập phải hạng ấy thì chắc là Hạ Nhất Minh lên cơn đau tim mất. Nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến cô có được nỗi khoái cảm được trả thù.

“Tiểu Lam, con vẫn đang nghe mẹ nói đấy chứ?” – mẹ Thẩm Lam nói, “Bích Quy sắp được nghỉ hè đến chỗ mẹ chơi một tuần, con về chơi với con bé nhé.”

Thẩm Lam đồng ý, “Ok mẹ.”

Bích Quy được nghỉ hè nên đến nhà bà ngoại chơi gần chục ngày, Thẩm Lam ở nhà mấy hôm, mua váy, mua giầy tập múa và đưa con bé đi tập luyện, tối đến hai mẹ con trang điểm cho nhau.

Bích Quy đưa mẹ xem ảnh chụp hôm diễn vở Hoàng tử bé, con bé rất mong mỏi được nhận lời khen ngợi từ mẹ.

Đêm trước khi về nhà, hai mẹ con nằm tỉ tê tâm sự, Thẩm Lam nói với Bích Quy, “Qua hè này là con lên lớp bốn rồi, lên một lớp rồi phải trưởng thành hơn, đừng để bố phải lo lắng, nghe chưa?”

Bích Quy ngoan ngoãn đáp, “Con đâu để bố phải lo lắng đâu ạ.”

Thẩm Lam nói tiếp, “Mẹ nói nghiêm túc nên con hãy lắng nghe thật kỹ, nếu sau này bố muốn tái hôn thì con đừng cãi lời bố.”

Bích Quy ngây ra, con bé mới tập quen dần với sự thật là bố mẹ mình đã ly hôn và không sống chung với nhau nữa, nhưng chưa bao giờ con bé nghĩ bố sẽ lấy một người khác hay sẽ chung sống với một người khác. Một số đứa bạn cùng lớp có bố tái hôn và chẳng đứa nào thích người mẹ mới cả.

Thẩm Lam vuốt tóc Bích Quy an ủi, “Con biết sức khỏe của bố không tốt mà phải không? Khi con ở trường, bố đã đau tim một lần… nhưng mọi người không nói cho con biết, thực ra bố đã phải nằm viện một thời gian đấy.”

“Nên nếu bố muốn tìm một người để chăm sóc mình và chăm sóc con thì con hãy hiểu cho bố nhé…” – Thẩm Lam thì thầm vào tai Bích Quy rất nhiều cho đến khi con bé ngủ thiếp đi.

Hôm sau, Bích Quy được cậu chở về nhà.

Tô Bùi sắp xếp đống túi hành lý cho con gái, Thẩm Lam đã mua cho con bé rất nhiều đồ.

“Đây là váy múa mới hả con? Đã giặt chưa nhỉ? Không biết loại vải này có giặt máy được không?” – Tô Bùi phân loại ra từng chồng một.

Bích Quy ngồi ủ rũ một chỗ, rồi con bé chợt nói với bố, “Bố ơi, con không học múa nữa, con không muốn múa nữa.”

Tô Bùi hỏi, “Tại sao? Con thích lên sân khấu lắm mà.”

“Con không muốn học bơi, con không muốn học thư pháp, con không muốn học bất kỳ lớp dạy thêm nào nữa.”

Sự khác thường của con trẻ không giấu được, Tô Bùi dò hỏi mất một lúc thì Bích Quy mới ứa nước mắt òa lên nói con bé đã biết bệnh tình của Tô Bùi, con bé ôm chặt bố nức nở, “Bố ơi bố, con không muốn bố tốn kém vì con nữa, con không muốn gì cả, con chỉ cần bố thôi, bố đừng đến đoàn phim nữa… con sợ…”

Trái tim Tô Bùi quặn lên theo tiếng khóc của cô con gái.

“Bích Quy,” – anh hôn lên mái đầu con bé, “Bố không sao cả, bố ở bên con mà.”

Phải mất một lúc lâu anh mới dỗ dành Bích Quy ngừng khóc và bình tĩnh lại, con bé cũng hứa nếu bố lấy mẹ kế thì con bé sẽ không phản đối, sẽ ngoan ngoãn vâng lời.

Không cần hỏi Tô Bùi cũng biết là do Thẩm Lam nhồi nhét vào đầu con bé.

Trấn an Bích Quy xong, Tô Bùi gọi thẳng cho Thẩm Lam.

“Cô nhồi nhét vào đầu Bích Quy cái quái gì vậy! Cô có biết là con bé đang ở độ tuổi nhạy cảm không?” – Tô Bùi giận dữ chất vấn.

“Đứa trẻ nào cũng phải lớn thôi, mà tôi dặn trước để con bé đề phòng thôi mà, nhỡ anh và Phương Tử Linh thành người một nhà thật thì sao?”

“Đó đều là giả.”

Thẩm Lam cười, “Tôi với Bích Quy đều ủng hộ nên cứ thoải mái đi nếu anh muốn.”

Tô Bùi không muốn tiếp chuyện với Thẩm Lam một chút nào, anh chỉ cảnh cáo cô, “Cô đừng tiêm nhiễm vào đầu con bé những chuyện thế này nữa, tôi không muốn Bích Quy hiểu chuyện của người lớn quá sớm, không tốt cho sự phát triển tâm lý của con bé.”

Trước khi cúp máy, Thẩm Lam đột nhiên hỏi, “Dạo này Hạ Nhất Minh thế nào?”

Tô Bùi thoáng ngừng rồi đáp, “Vẫn khỏe, vẫn như trước.”

Anh không thể cho Thẩm Lam biết.

Thẩm Lam lặp lại, “Vẫn như trước à.”

Tô Bùi không để cô có cơ hội tọc mạch, “Đúng thế, tôi có việc, chào cô.”

Sau đó, Phương Tử Linh chủ động liên lạc với Tô Bùi muốn mời anh đi ăn tối với danh nghĩa để chúc mừng “Bí mật Dung Thành” đã kết thúc phần một với tỷ lệ phản hồi khả quan.

Tô Bùi từ chối, anh nói thẳng với cô rằng mình không muốn lan truyền bất kỳ sự hiểu nhầm nào nữa. Dù sao chuyện xảy ra trên mạng vốn dĩ chẳng cần phải có bằng chứng xác thực, chỉ cần một bịa đặt mập mờ đã đủ nên chuyện, Phương Tử Linh cũng đã diễn đủ bài rồi nên họ chẳng cần gì phải dính dáng với nhau nữa.

Thời gian này, Tô Bùi chỉ muốn trải qua một mùa hè đáng nhớ với con gái.

Chuyện tình cảm, anh không còn lòng dạ nào đi quan tâm.Tô Bùi đã hẹn với phụ huynh của một cô bé cùng lớp Bích Quy, rằng sẽ cùng đưa hai đứa trẻ đến công viên Disney Land Thượng Hải du chơi vào kỳ nghỉ hè. Vì có bệnh tim nên Tô Bùi buộc phải đi cùng với người trưởng thành khác, có nhiều trò chơi mạo hiểm mà anh không thể chơi cùng Bích Quy.

Anh cũng liên lạc với một người bạn là nhà văn sống ở Thượng Hải, người đã đồng ý cho anh mượn ngôi nhà trong vòng hai tuần lễ. Anh sẽ dẫn Bích Quy đến Thượng Hải chơi, vừa để thay đổi tâm trạng vừa để tham gia hội sách tổ chức tại đó.

Song, trước chuyến đi chơi một tuần, gia đình hẹn cùng đi với hai bố con bỗng gặp phải chuyện ngoài ý muốn – con gái họ bị thủy đậu nên phải ở trong nhà cho đến khi khỏi bệnh.

Bích Quy thất vọng, tâm trạng con bé đang chán nản nên cũng không còn thiết tha mấy nữa.

Tô Bùi tìm người thay thế cho chuyến đi chơi, nhưng những người bạn có con thơ thì đều đã có kế hoạch du lịch riêng. Diêu Chí Thành thấy anh hỏi trong vòng bạn bè thì nhảy vào bảo mình cũng muốn đi Disney Land lắm mà con cậu ta còn bé quá, hai năm nữa thì đi tốt.

Cuối cùng, Tiểu Nhan chủ động gọi điện đến.

“Sư phụ Tô, em không có con nhưng em có thể đi với anh. Chúng ta có thể thảo luận về kịch bản trên đường đi ạ.”

Khi Phương Tử Linh tạo tin đồn với Tô Bùi, Tiểu Nhan đã giận dỗi anh một thời gian nhưng cuối cùng cô vẫn chưa bỏ cuộc.

Tô Bùi do dự.

Tiểu Nhan giải thích, “Trước anh không muốn đi Thái Lan với em thì thôi, nhưng đi Disney Land thì phải chơi với lũ trẻ, em biết Bích Quy rất quan trọng với anh, em chỉ không muốn làm cô bé hụt hẫng, cũng không muốn anh thất vọng.”

Tô Bùi nghĩ bụng, Tiểu Nhan ngày càng chín chắn.

Sau cùng anh vẫn bị cô thuyết phục.

“Vậy cảm ơn em, anh đi book vé cho em đây.”

Đêm trước chuyến đi, hành lý đã được chuẩn bị sẵn sàng, Bích Quy tắm rửa đi ngủ sớm. Tô Bùi ngồi trên giường nhưng chưa buồn ngủ nên anh lấy kịch bản ra sửa.

Hơn giờ, Tiểu Nhan nhắn tin đến. Mấy hôm nay, hai người thường tán gẫu đôi chút trước giờ ngủ để sắp xếp cho chuyến đi, Tô Bùi lơ đãng cầm điện thoại lên.

Tiểu Nhan gửi một tin nhắn dài, xin lỗi rằng mai cô không thể ra phi trường với anh, anh trai cô đột nhiên bị bệnh nên cô phải về quê gấp.

Tô Bùi giật mình, anh không ngờ sẽ có chuyện như thế, chuyện này quá đỗi kỳ lạ.

Anh quan tâm hỏi han tình hình có nghiêm trọng không, có cần anh giúp gì không. Nhưng Tiểu Nhan nói không cần, cô về quê chăm sóc bố mẹ mấy ngày sẽ quay trở lại.

Tô Bùi trằn trọc đến nửa đêm, anh nghĩ, thôi cứ đi Disney Land trước vậy.

Sớm tinh mơ hôm sau, Bích Quy vừa hăng hái giúp bố đẩy vali hành lý vào thang máy vừa háo hức hỏi, “Bố con mình gặp cô Tiểu Nhan ở sân bay hay ở đây ạ?”

Tô Bùi đáp, “Bố chưa nói cho con biết là cô Tiểu Nhan có chút việc…”

Anh không thể nói nốt lời dang dở bởi rõ ràng là xe của Hạ Nhất Minh đã chầu sẵn bên dưới tầng, cậu ta đang tựa vào thân xe, diện bộ đồ đen từ đầu đến chân với quả kính râm tối màu, vừa trông thấy hai bố con Tô Bùi là cậu ta mở cửa xe, “Mời lên xe.”

Bích Quy không ngờ cô Tiểu Nhan hẹn trước đâu chẳng thấy, chỉ có khuôn mặt điềm tĩnh của chú Hạ xuất hiện.

Tô Bùi đứng trân tại chỗ.

Hạ Nhất Minh tiến lên cướp vali của hai bố con rồi lẳng vào cốp, sau đó nhắc lại, “Lên xe.”

Tô Bùi dắt Bích Quy lên xe của Hạ Nhất Minh với ảo giác rằng mình đang bị bắt cóc.

Truyện Chữ Hay