Thời gian này Tô Bùi luôn liên hệ tìm công việc mới, nhưng sau khi lược đi những đoàn phim không thực sự uy tín thì lựa chọn của anh chẳng còn mấy nhiêu. Sau chốt anh nhận viết kịch bản cho một bộ phim truyền hình về đề tài lập nghiệp những thập niên tám mươi. Đoàn phim trả thù lao không cao lắm, nhưng lợi thế là sản xuất tại Bắc Kinh, địa điểm quay hầu như được cố định tại một phim trường ngay ngoại ô thành phố, nhờ thế Tô Bùi không phải đi công tác xa mấy, việc di chuyển theo đoàn phim cũng thuận tiện hơn nhiều.
Sau khi trải qua kha khá chuyện thì Tô Bùi nghĩ tốt hơn hết là nên ở gần nhà.
Mới đầu năm mới đã trúng thưởng món quà siêu to khổng lồ là căn bệnh tim được cộp dấu, khiến anh không khỏi tự hỏi cuộc đời mình có phải lắm drama quá không.
Bác sỹ Tăng kê cho anh một sớ những lời căn dặn không thể tỉ mỉ hơn: cai thuốc, kiêng rượu, ăn uống khoa học, làm việc và nghỉ ngơi điều độ, tâm trạng thoải mái, không lo nghĩ, không áp lực, phải giữ tâm trạng vui vẻ lạc quan.
Cơ mà Tô Bùi chỉ muốn xổ cái toẹt, ai lạc quan cả đời thì có mà bệnh tim giời.
Lược đi cảm xúc không thể điều khiển bởi khoa học, anh chỉ có thể cố gắng hết sức cân bằng lại đời sống mất cân bằng của mình.
Ngày nhận được kết quả chẩn đoán, anh cứ nghĩ mãi một chuyện trên đường về nhà, rằng kết quả xấu nhất có thể xảy ra sẽ là gì? Là nếu anh qua đời, Bích Quy sẽ học hành tiếp làm sao? Thẩm Lam sẽ gánh vác trách nhiệm đó hay lại đùn đẩy cho ông bà gồng gánh học phí rồi sinh hoạt phí cho con bé? Nuôi một đứa trẻ dăm bữa nửa tháng là một chuyện, chăm sóc nuôi nấng cho tới khi trưởng thành lại là một chuyện rất khác.
Mẹ anh thì sao? Nhà anh con một, bố đã qua đời, mẹ anh có thể trang trải cuộc sống nhờ vào nguồn lương hưu nhưng bà sẽ đối mặt với nỗi buồn và cô đơn thế nào? Năm mươi tuổi, bà chưa cần ai chăm sóc, nhưng bảy mươi rồi tám mươi tuổi thì sao?
Miên man những điều tồi tệ có thể xảy đến khiến Tô Bùi bần thần suýt thì tông vào đít con xe đang dừng đèn đỏ phía trước, tiếng phanh rít lên khó nhọc dừng chiếc xe nhưng chẳng phanh được trái tim anh nhảy lên bình bịch vội vàng.
Tô Bùi cố trấn tĩnh lại, anh nhớ đến mấy người bạn đáng tin có thể cậy nhờ được, nhưng sẽ chẳng ai đủ khả năng để chăm sóc người không phải ruột thịt của mình. Diêu Chí Thành là một người hiền lành, cậu ta sẽ thương cảm trước bia mộ của anh, còn Hạ Nhất Minh, cậu ta sẽ chẳng tới đâu, có khi còn chẳng thèm đến tang lễ của anh nữa chứ đùa, không phải vì cậu ta không biết buồn, mà vì giận dỗi.
Thôi chả nghĩ nữa – nghĩ nhiều lại đau diều. May là y học bây giờ tân tiến vượt bậc, bác sỹ Tăng bảo anh không cần phẫu thuật, hiện tại cứ uống thuốc và theo dõi định kỳ trước đã.
Anh không kể với Bích Quy chuyện mình bị bệnh, gia đình ly tán đã đủ khiến con bé thiếu cảm giác an toàn và anh thì không muốn con bé bị nhấn chìm trong lo sợ thêm nữa. Còn phía mẹ anh, anh tính sẽ từ tốn kể cho bà nghe vào một thời điểm thích hợp.
Anh chỉ khoe với con bé rằng anh sẽ làm việc trong thành phố từ năm nay và như thế thì sẽ thường xuyên ở nhà.
Bích Quy sướng rơn, con bé không tài nào biết được đánh đổi niềm hạnh phúc ấy là bí mật gì.Hạ Nhất Minh liên lạc với Tô Bùi mấy bận từ sau ngày hôm đó, nhưng cuối năm có ti tỉ công việc phải làm và chẳng thể dành ra thời gian dư dả nào cho đến Tết Nguyên đán.
Tô Bùi vẫn chưa hết xấu hổ từ sau hôm Thẩm Lam đến gây chuyện tại biệt thự của Hạ Nhất Minh, nên tạm thời anh chả muốn làm phiền cậu ta.
“Này, anh tránh mặt em thực sự không phải vì Thẩm Lam đấy chứ?” – giọng cậu ta bắt đầu cáu nhặng lên, cứ như thể cậu ta vẫn là chàng sinh viên mà không phải giám đốc lãnh đạo gần chục nghìn nhân viên vậy.
Tô Bùi cười hề hề, “Đời nào thế, nhưng cậu cũng bận còn gì, dạo này anh cũng nhận một kịch bản mới.”
Vừa nghe thấy hai chữ kịch bản là Hạ Nhất Minh nhặng xị cả lên, “Thế tiểu thuyết mới thì sao? Đến hôm kỷ niệm trường em có được đọc không đấy?”
Tô Bùi thề thốt, “Anh vẫn viết đều đều đây mà, anh hứa sẽ mang cho cậu xem vào hôm đó.”
Được thề hứa đảm bảo rồi Hạ Nhất Minh mới để yên, cơ mà vẫn cứ lẩm bẩm càu nhàu, “Tô Bùi, anh đừng có tin mấy kẻ xúi anh viết kịch bản, trừ khi giao cho anh toàn quyền biên kịch chứ không thì chớ có tin họ, họ sẽ thay da đổi thịt hết tác phẩm của anh cho mà xem.”
Cớ sao Tô Bùi không biết chứ, anh biết ngay từ khi bắt tay vào công việc biên kịch rồi.
Một nhà biên kịch không thể thuận theo ý mình, phải học cách lồng ghép ý của rất nhiều người, ngay cả khi những ý tưởng đó chả liên quan gì nhau hay thậm chí là trái ngược hoàn toàn. Song đó cũng là kinh nghiệm đáng quý mà anh đạt được nhờ công việc biên kịch, nhờ những kinh nghiệm này mà anh có thể cân bằng những ý tưởng liên tục đấu đá trong nội tâm mình, điều đó giúp anh biên kịch trôi chảy và hoàn thiện bản thân hơn nữa.
“Cảm ơn cậu.” – anh nói với Hạ Nhất Minh. Có thể những cuốn tiểu thuyết của anh đã lỗi thời, nhưng Hạ Nhất Minh luôn đốc thúc để anh biết chí ít trên đời vẫn có một độc giả chung thành và mãi nhớ về tài năng của anh.
Hạ Nhất Minh hỏi, “Cảm ơn gì chứ, không mướn. Từ hôm về anh có sốt nữa không?” – cậu vẫn nhớ sắc mặt Tô Bùi tệ thế nào.
Tô Bùi ngập ngừng rồi đáp, “Ổn rồi, không sao rồi.”
Tô Bùi bắt tay vào viết kịch bản mới. Bộ phim “Bí mật Dung Thành” đã đóng máy, đạo diễn và diễn viên chính trong đoàn thông báo rầm rộ trên Weibo để chúc mừng công việc đã hoàn thành, fan cũng chia sẻ và an ủi nam chính – “Anh đã làm việc rất chăm chỉ rồi!”, và chẳng có lấy một ai gắn tên @Tô Bùi cùng, anh chỉ biết khi thông tin bộ phim đóng máy trở thành tiêu đề trên nhiều báo mạng, cơ mà anh chẳng ngạc nhiên chút nào – dù sao anh cũng bị buộc phải rời khỏi đoàn, rồi sau đó còn trở mặt vì việc thanh toán nhuận bút nữa cơ mà.
Giờ mà họ niềm nở với anh mới đáng sợ ấy.
Tô Bùi đã cạch mặt đoàn phim, việc quay đã hoàn tất và lương lậu cũng được thanh toán, anh chẳng có gì phải thực sự lo nghĩ về bộ phim nữa. Anh sẽ chỉ tò mò chút xíu thôi, tò mò xem vị biên kịch tiếp nhận công việc dang dở của anh sẽ nối tiếp câu chuyện như thế nào. Bởi vì phải thay đổi rất nhiều trong quá trình quay phim nên anh chỉ có thể tùy chỉnh nội dung theo từng thời điểm, để dành lại vài cú lộn ngược dòng cho phân đoạn sau, đại ý đã được thương lượng cùng đạo diễn nhưng chi tiết thì chỉ có trong đầu anh và chẳng được tiết lộ cho bất cứ ai. Song chưa đợi anh bật mí thì đoàn phim đã xảy ra bão tố, anh rời khỏi đoàn mà chẳng kịp dặn dò gì, cơ mà vị biên kịch mới cũng có tới hỏi han gì anh đâu cơ chứ.
Tô Bùi đang đọc thông tin về việc bữa tiệc đóng máy phim “Bí mật Dung Thành”, nhưng chỉ thấy ảnh nam nữ chính cùng vài câu chuyên bên lề về các nhân vật phụ khác, không thấy đả động gì đến kịch bản.
Phương Tử Linh trong ảnh trông vẫn thiểu não, không rõ có phải vì vụ scandal không. Sau vụ lùm xùm với giám đốc Bách thì cô vẫn bị gán mác “con giáp thứ mười ba”, fan hâm hộ bao biện mấy cũng không xuể, hiện giờ mỗi khi nhắc tới Phương Tử Linh là người ta chỉ nhớ hai chữ “tuesday”.
Sự tình càng tệ hơn khi giám đốc Bách không hề đả động một lời nào, sau này cũng chưa từng thấy công khai xuất hiện cùng Phương Tử Linh thêm lần nào nữa, như thể anh ta đã giũ sạch mọi quan hệ với cô. Không ít người kháo nhau rằng Phương Tử Linh nhả mồi thất bại và đã bị giám đốc Bách loại khỏi cuộc chơi.
Người trong đoàn tiết lộ rằng Phương Tử Linh đang im hơi lặng tiếng đợi bộ phim “Bí mật Dung Thành” lên sóng với rating khủng để vực cô lại ngôi vị số một.
Tô Bùi không quan tâm liệu cuối cùng Phương Tử Linh có vực lại danh tiếng hay không, anh chỉ tò mò không biết bộ phim sẽ như thế nào.
Không lâu sau, Bích Quy nghỉ đông.
Con bé đến nhà ông bà ngoại chơi và được Thẩm Lam mang trả sau mấy hôm. Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên từ sau hôm cãi cọ ở nhà Hạ Nhất Minh. Tô Bùi không ngờ Thẩm Lam sẽ lên tận nhà – thông thường cô chỉ để con bé ở bên dưới rồi rời đi.
Rõ ràng là cô có chuyện muốn nói.
“Là chuyện Bích Quy đón tết ở đâu.” – hôm nay, Thẩm Lam có tâm trạng khá ổn định, thái độ cũng vì thế mà thân thiện hơn.
Tô Bùi từ chối ngay tắp lự, “Không được.” – rồi anh ra lệnh cho Bích Quy, “Con về phòng đi.”
Bích Quy phụng phịu, “Tại sao con không được nghe chuyện của con chứ!”
Thẩm Lam nói, “Ông bà bảo đưa Bích Quy sang đón Tết với nhà em. Bố mẹ em tính đi du lịch nên bảo cả nhà cùng đi, cả Bích Quy nữa. Dù sao Tết anh cũng ở nhà viết kịch bản, để Bích Quy ở nhà với anh cũng chán chết.”
Bích Quy vội vàng réo lên, “Con không chán! Con thích ở với bố!”
Thẩm Lam hỏi, “Thế con có muốn ra đảo chơi không?”
Tô Bùi nói, “Đừng có rủ rê con bé.”
Anh biết Bích Quy khó quyết định. Nhưng là người thì ai cũng ích kỷ, anh cũng không ngoại lệ.
Anh muốn nói rằng mẹ mình dành thời gian chăm sóc Bích Quy quanh năm suốt tháng, nhiều hơn bố mẹ Thẩm Lam rất nhiều, cớ sao vào dịp quan trọng như vậy còn muốn tranh giành con bé. Song lý do này không thực sự thuyết phục lắm.
Nên anh đổi sang một lý do khác, “Năm nay Bích Quy về quê tôi đón Tết.”
Thẩm Lam không hiểu, “Về quê anh?”
Tô Bùi nói, “Năm ngoái tôi không về nên năm nay sẽ dẫn Bích Quy về quê thăm cụ.” – đó là bố mẹ của mẹ anh, cụ của Bích Quy, sắp đại thọ chín mươi tuổi. Với vai vế này thì Thẩm Lam không thể nói gì bất kính được.
Quả nhiên, cô bực dọc bỏ đi.
Tô Bùi đã nói thế nên mọi chuyện cũng quyết như vậy. Chẳng mấy chốc đã tới đêm ba mươi, anh đưa Bích Quy và mẹ mình về quê.
________