Rome không thể xây dựng trong một ngày, và La Mã cũng không thể sụp đổ trong một ngày.
Đã qua giờ đêm, Tô Bùi vẫn đang mải miết sửa chữa kịch bản trong một khách sạn ngay gần trường quay.
Căn phòng chật chội kín bưng nhưng vẫn may chán khi chỉ có mình anh sử dụng. Hành lý chiếm nguyên một chiếc giường còn tư liệu sách báo thì chồng chất trên chiếc còn lại. Đã tròn một ngày một đêm từ lúc nhận phòng và anh chỉ ngủ được ba bốn tiếng đứt quãng.
Chiếc điều hòa cũ rên rỉ ì ạch, bình giữ nhiệt và ấm nước thì trống không, anh quá lười để đứng dậy đun nước. Giờ thì anh thèm nhấm nháp một chén rượu hơn là nước nhưng chỉ có thể đè nèn cái ham muốn ấy xuống – tiến độ của đoàn làm phim đã chậm hơn một tuần nên phải đẩy nhanh tốc độ quay hơn. Anh sẽ gửi kịch bản mới cho đạo diễn khi trời vừa rạng.
Tô Bùi đã làm biên kịch được mấy năm, hiện tại anh đang hợp tác với đoàn làm phim quay một bộ phim gián điệp lấy bối cảnh thời kỳ dân quốc.
Cả nam và nữ chính đều là người mới, trình độ có hạn mà ô dù thì có thừa. Trong đoàn làm phim có trọng lượng hơn biên kịch chính là anh, nên cứ hứng lên là lại phải sửa kịch bản theo ý người ta.
Đầu tiên là nữ chính làm mình làm mẩy vì đất diễn quá ít, phải thêm. Kế là đến nam chính cảm thấy hình tượng nhân vật chưa đủ hoàn hảo, phải sửa. Cứ thế mỗi người mười ý, kịch bản đã sửa gần hết, mạch truyện cũng thay đổi theo.
Tô Bùi đang chỉnh sửa lại mấy phân cảnh của nam chính bằng cách cố gắng viết vài lời thoại triết lý dài dòng để anh ta có thêm mấy khoảnh khắc tỏa sáng.
Anh xoa cổ tay mỏi nhừ trong lúc nhìn chăm chăm máy tính lẩm nhẩm đọc lại mấy lời thoại trước khi thò vào bao rút một điếu thuốc ra hút. Tô Bùi đã cai thuốc mấy năm nay, nhưng từ lúc bắt đầu viết kịch bản thì anh biết lại thất bại rồi. Thậm chí anh còn hưởng thụ cái mùi vị của hắc ín và ni-cô-tin trong điếu thuốc là đằng khác, nhân lúc rảnh tay, anh kiểm tra thông báo chưa đọc trên điện thoại.
Vài quảng cáo rác.
Một số thông báo đến kỳ hạn trả nợ. Tô Bùi lướt qua chúng, không dám đọc kỹ.
Bích Quy nhắn tin cho anh lúc h:
“Cố lên bố, mau về với con nhớ. Con ngủ đây, chúc bố ngủ ngon.”
Tô Bùi nhắn lại hai chữ ngủ ngon. Anh ngó lên thời gian, hơn giờ, Bích Quy đã ngủ.
Từ sau khi ly hôn, Bích Quy ở với anh, khi anh đi công tác xa nhà thì nhờ mẹ anh trông hộ.
Tô Bùi mở một trang web mua sắm trực tuyến, mua cho con gái mình một bộ lego.
Một tin nhắn trò chuyện nhảy ra:
“Ông đang ở thành phố L đấy à? Tôi nghe nói Hạ Nhất Minh cũng đang ở đó được hai hôm rồi đấy. Hai người có hẹn nhau làm một bữa không?”
Tô Bùi cầm điếu thuốc rồi mím môi. Tin nhắn được gửi từ người bạn hồi đại học của anh, Diêu Chí Thành.
Hạ Nhất Minh đến thành phố L.
Tô Bùi cứ nhìn cái tin mãi.
Bây giờ, mỗi lần thấy cái tên Hạ Nhất Minh là anh lại có cảm giác xa vời và vô thực. Vì anh thường được thấy cậu ta trong các loại báo đài, từ những lời đồn thổi của người khác, như công ty của Hạ Nhất Minh thành công lên sàn giao dịch, giá trị của Hạ Nhất Minh tăng vọt, Hạ Nhất Minh ném tiền mua một căn biệt thư cao cấp, bê bối giữa Hạ Nhất Minh và nữ diễn viên…
Hạ Nhất Minh mà công chúng đồn đại có phải là Hạ Nhất Minh mà anh đã quen biết mười hai năm trước không?
Bẵng đi mấy giây Tô Bùi mới nhận ra mình vừa ngây ra như phỗng, anh gẩy tàn thuốc, nhắn tin trả lời Diêu Chí Thành: Tôi đang bù đầu trong đoàn làm phim đây, lấy đâu có thời gian.
Diêu Chí Thành nhắn lại ngay: Tại tôi thấy mấy chuyện hục hặc trước kia cũng có gì to tát đâu, gặp nhau làm bữa là xuôi chứ gì.
Tô Bùi cười khổ rồi nhắn lại: Biết rồi, tính sau đi, tôi đang cắm đầu viết kịch bản cả đêm đây.
Với quan điểm của Diêu Chí Thành thì giữa anh và Hạ Nhất Minh không mâu thuẫn, không đối chọi, chỉ vài ba khúc mắc nho nhỏ giảng hòa là xong chuyện.
Nhưng Tô Bùi biết, trong những năm sau tốt nghiệp, anh và Hạ Nhất Minh không chỉ đối mặt với những thay đổi bề ngoài. Thậm chí anh còn không nhớ nổi mối quan hệ giữa hai người rạn nứt từ khi nào. Hóa ra, tình bạn cũng giống như hôn nhân, chỉ từ những xích mích rất nhỏ tích lũy theo thời gian cũng sẽ biến thành những vết rạn sâu huếch hoác.
Anh chỉ còn nhớ hai người đã cãi vã trong buổi họp lớp năm ngoái, Hạ Nhất Minh phê phán công việc biên kịch của anh, còn anh thì say bí tỉ nên đã buông lời mạt sát cậu ta.
Nên những rạn nứt trong tình bạn giữa anh và Hạ Nhất Minh chỉ có thể đổ lỗi cho thời gian – thời gian thay đổi mọi thứ, thời gian cũng bào mòn mọi thứ.
Tô Bùi dập tắt điếu thuốc, anh rờ các ngón tay lên bàn phím.
Vào một đêm thế này, không gì khoái hơn là được ngồi bên ban công của căn nhà cũ nhưng thoải mái, rót một ly rượu cho mình, nhớ về những người ta từng gặp gỡ, như thế thì cả những tiếc nuối chạnh lòng cũng sẽ trở thành những ký ức êm đềm.
Mà không phải như bây giờ, bị gò ép vào nếp sống xô bồ hối hả mà mỗi lúc nhớ về những kỷ niệm xưa cũ chỉ khiến ngực quặn đau, cơn đau bức bối ấy không phải cảm giác, nó đã biến thành những tra tấn hữu hình, khiến anh suy sút cho đến khi kiệt quệ.
Tô Bùi cố ngăn bản thân ra khỏi cảm xúc hối hận, anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và tự nhủ với mình rằng hãy nghĩ về đoàn làm phim, về kịch bản phải giao vào sáng sớm ngày mai và về khuôn mặt điển trai nhưng đần độn của nam chính.
Sau cùng, anh lại máy móc tiếp tục gõ bàn phím.
Gần giờ sáng, kịch bản cũng được hoàn thành, Tô Bùi nằm phịch ra giường, quần áo không buồn thay và người cũng chẳng buồn xê xích.
Sớm tinh mơ, Tô Bùi bất chợt bị đánh thức khỏi giấc ngủ say bởi cuộc điện thoại.
Chiếc điện thoại réo triền miên cho đến khi anh cầm lên.
“Alo.”
“Sư phụ Tô,” – là giọng của Tiểu Nhan, cô bé trợ lý biên kịch.
“Sao thế?” – đầu óc anh mơ màng như thể khối lượng công việc khổng lồ một ngày một đêm trước đã vắt kiệt trí óc anh chỉ để lại cái vỏ không rỗng tuếch rỗng toác.
“Dạ, đã xong kịch bản chưa ạ?” – người trẻ tuổi lúc nào cũng vậy, kiểu nói chuyện thẳng thắn đến vô duyên nhưng được bù bởi giọng điệu lanh lợi chưa đến nỗi gây ức chế. Đôi khi Tô Bùi cảm thấy đó chính là những điều mà anh đang thiếu, thiếu một sức trẻ ngông nghênh để có thể tiêu xài thoải mái tùy thích.
Anh duỗi người và thở dài, “Mấy giờ rồi?”
Tiểu Nhan đáp, “Sáu rưỡi rồi, tối qua anh bảo em gọi cho anh lúc sáu rưỡi ấy, chúng ta phải có mặt ở trường quay trước giờ sáng, giờ em đến đón anh nhé?”
Anh nhớ tối qua có nhờ Tiểu Nhan đánh thức mình thật. Kịch bản đã được chỉnh sửa xong dù cuối cùng thật sự quá gấp. Đến trường quay trước giờ và đưa kịch bản cho đạo diễn… Tô Bùi cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó, một chuyện rất quan trọng.
Nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ về nó, anh tắm qua loa rồi xuống tầng để gặp Tiểu Nhan ở khu vực buffet sáng.
Bữa sáng luôn được Tô Bùi tối giản nhất, một tách cà phê và hai lát bánh mì là đủ. Sau đó anh gửi kịch bản vào mail của Tiểu Nhan và bảo cô hãy đi in nó.
Tiểu Nhan vừa ôm điện thoại đọc kịch bản của Tô Bùi vừa ngưỡng mộ khen tấm tắc, “Quả là sư phụ Tô, có một đêm mà anh viết được thêm bao nhiêu bước ngoặt. Hay quá đi… sao em không thể viết được như thế cơ chứ?”
Tô Bùi mải mê uống cà phê nên chẳng nói năng gì, anh cần uống một cốc để nâng cao tinh thần vào sáng sớm, nhưng cà phê của khách sạn này loãng toẹt đâm ra anh phải đổ thêm nhiều đường hơn để giữ được tỉnh táo, thành thử cũng không chú tâm nghe lời khen của Tiểu Nhan.
“À sư phụ Tô!” – Tiểu Nhan nhớ ra chuyện thú vị nào đấy, cô đột nhiên thì thầm, “Anh nghe tin gì chưa! Nghe nói hôm nay Bách Văn Thâm đến trường quay đấy!”
Tô Bùi mỉm cười, “Có gì mà phấn khởi thế?”
Tiểu Nhan không ngại bị trêu chọc, cô đáp, “Bách Văn Thâm đấy ạ! Đúng là công ty ông ấy đầu tư bộ phim này, cơ mà cỡ đại gia trăm công nghìn việc như thế thì đến trường quay làm gì đúng không ạ! Mà…”
Cô hạ tông giọng gần như thì thào, “… Em nghe người ta đồn, Phương Tử Linh đang cặp kè với giám đốc Bách!”
Phương Tử Linh là nữ chính trong bộ phim mà họ đang quay. Bách Văn Thâm đã có vợ con, cũng chưa ly hôn, nhưng điều đó chẳng ngăn được tin đồn lặng lẽ lan truyền, càng truyền càng lan rộng.
“Nếu hôm nay Bách Văn Thâm đến đây thật thì chả phải chứng tỏ họ cặp kè với nhau còn gì?” – Tiểu Nhan kết luận.
Tô Bùi đáp, “Vậy thì chỉ có thể chờ xem thôi.”
Nói thì nói vậy nhưng giọng điệu của Tô Bùi rất lơ đễnh, thái độ của anh quá nhạt nhẽo trước tin đồn lớn như vậy, Tiểu Nhan bèn tò mò hỏi, “Sư phụ Tô, anh không quan tâm chuyện này à? Hay là lăn lộn trong giới lâu nên chuyện gì cũng thấy hết rồi ạ?”
Tô Bùi ngước mắt nhìn Tiểu Nhan, “Hôm nay uốn tóc cơ à, mới sáng ra đã uốn tóc có phải vì Bách Văn Thâm xuất hiện không?”
Lần này thì mặt cô gái ửng lên vì bị vạch trần, song vẫn cố thanh minh, “Thi thoảng em cũng làm dáng chứ bộ… mà anh đừng có đánh trống lảng nữa mà! Anh không quan tâm hay là do anh thấy nhiều rồi?”
Tô Bùi nói, “Anh ngưỡng mộ cô thật đấy, cái gì cũng tò mò với tưởng tượng được.”
Tiểu Nhan chả hiểu gì, “Là sao?” – cô tự hỏi liệu có phải Tô Bùi đang phê bình mình không, nhưng cô lại chẳng nghe ra ý tứ gì trong đó cả. Nét mặt Tô Bùi vẫn điềm đạm, thậm chí có gì đó lơ đễnh, dường như anh vẫn chưa tỉnh giấc hoàn toàn.
Cuối cùng, Tô Bùi không trả lời câu hỏi của cô, hai người không có nhiều thời gian để trò chuyện. Sau khi in xong kịch bản, tài xế của đoàn đón và đưa hai người đến trường quay. Tận dụng thời gian đi đường, Tô Bùi trau chuốt kịch bản lần cuối.
Trước đây, anh không thích sửa đổi kịch bản theo yêu cầu của người khác, nếu là đạo diễn thì anh còn có thể suy nghĩ bàn bạc, thế nhưng thực tế thì ngoài đạo diễn và nhà sản xuất, có quá nhiều người đòi hỏi soi mói kịch bản của anh. Đó là quãng thời gian dài để tập thích nghi trước khi anh bỏ cuộc việc đối đầu lại họ. Chung quy anh cũng chỉ là một tay biên kịch mà không phải tác giả sống bằng tác phẩm, để nuôi sống gia đình, anh chỉ có thể hoàn thành kịch bản vừa lòng nhất, điều đó tốt cho cả bản thân Tô Bùi và đoàn làm phim.
Đoàn làm phim chuẩn bị quay ở một khu danh lam thắng cảnh xa tít mù khơi. Thời tiết ngày một lạnh hơn nên lượng khách du lịch đến cũng giảm nhiều. Khi Tô Bùi đến trường quay, chỉ có nhân viên trong đoàn là tất bật chuẩn bị cho buổi quay chính thức.
Mọi người lục tục có mặt, diễn viên quần chúng đã chờ sẵn. Tô Bùi ngồi một bên ôm laptop, quấn chiếc áo gió và đợi lệnh. Anh sửa sang lại kịch bản đã quay trong hai ngày qua trong lúc đợi đoàn làm phim đến bàn bạc về việc quay bổ sung một vài chỗ đã điều chỉnh trong ngày.
Hơn giờ, nam nữ chính cũng trang điểm xong và xuống phim trường trong sự bao quanh của đám trợ lý.
Phó đạo diễn đang diễn giải cảnh quay với diễn viên chính, Tiểu Nhan đứng bên cạnh nghe họ phản hồi, Tô Bùi thì ngồi cách đó không xa quan sát. Nhìn biểu cảm trên mặt nam chính, anh có linh cảm rằng hôm nay sẽ không được suôn sẻ.
Nam chính của họ đẹp trai, và vì vừa đi phẫu thuật mũi nên trông đường nét từ trán đến mũi đúng là mượt như “dao gọt”. Nổi tiếng, trẻ trung, đẹp trai, được công ty nâng đỡ, anh ta chả thiếu gì ngoài tài năng diễn xuất.
Y như rằng, nam chính không thể vượt qua được phân cảnh quay lại theo kịch bản mới.
Đánh nhẽ anh ta phải nghiêm túc chất vấn nữ chính có đánh cắp thông tin tình báo không, nhạy bén đưa ra một loạt câu hỏi, vừa nghi ngờ nữ chính anh ta cũng vừa phải kìm nén những tình cảm và mập mờ với cô.
“Cắt!”
Đạo diễn lại hô một lần nữa.
Nam chính lại nói sai lời thoại, đôi mắt thì đần thối xen lẫn bối rối – chỉ đọc lời thoại đã căng thẳng thế rồi thì lấy đâu ra tâm trí mà thể hiện nỗi dằn vặt quằn quại khi tình yêu bị đè nén chứ.
Tô Bùi bóp trán, đã là lần thứ sáu bị ngừng giữa chừng, nữ chính Phương Tử Linh đóng cùng với anh ta cũng hết chịu nổi, cô kéo phứt chiếc khăn choàng trên vai rồi bực dọc, “Tôi muốn đi trang điểm lại, nghỉ ở đây đi.”
Phương Tử Linh khó chịu ra mặt, trợ lý vội vàng bưng nước ép ra cho cô uống, cô chỉ cười nói, “Ai viết ra cái lời thoại này vậy? Chơi khó nhau à? Sư phụ Tô này, hình như tổ biên kịch các anh càng sửa càng phức tạp hóa lên ấy nhỉ, em thật lòng không biết khán giả có hiểu nổi không đấy! Đừng để đến lúc tuyên truyền rồi người ta lại hỏi không biết biên kịch có biết viết kịch bản không.”
Tô Bùi nghe cô ta lải nhải phàn nàn, anh không thèm đôi co mà đến nói chuyện với đạo diễn.
Đạo diễn cũng nửa đùa nửa thật, “Sư phụ Tô, lời thoại của anh phức tạp quá, anh cũng phải xem xét tình hình thực tế lúc viết chứ.”
Tô Bùi bất lực, chủ động đề nghị, “Vậy có cần sửa không?”
Anh đã chai lì rồi.
Đạo diễn suy nghĩ mấy giây rồi mới ban ơn bảo, “Thôi, tôi cũng không muốn bỏ thoại hay thế này, để tôi tính.”
Đội ngũ làm phim bàn bạc một thôi một hồi rồi nhất trí sử dụng bảng chạy chữ điện tử, bằng cách viết lời thoại lên bảng rồi cho một nhân viên đứng giơ ở đối diện để nam chính chỉ cần đọc thật cảm xúc là được, sẽ có một góc quay đặc tả nam chính, sau đó quay thêm một số phân cảnh nam nữ chính cùng diễn rồi đạo diễn sẽ cắt ghép biên tập lại trong khâu hậu kỳ.
Khi quay phần này, đại diện và trợ lý của nam chính cố tình xua những nhân viên không liên quan ra ngoài, đồng thời không cho phép ai được sử dụng điện thoại di động tránh trường hợp bị quay lén và tung lên mạng.
Ai cũng nghiêm túc thực hiện mà không một lời phàn nàn hay khinh bỉ. Phương Tử Linh ngồi một bên cười khẩy, “Ai bảo hôm nay đẩy nhanh tốc độ quay ấy nhỉ? Đây là nhanh lên hay chậm đi vậy không biết? Tôi còn phải quay một bộ khác nữa kìa.”
Cô càng kêu ca, đoàn làm phim càng xúm xít an ủi.
Tiểu Nhan thì thầm với Tô Bùi, “Hề thật ấy. Phương Tử Linh cứng thế có phải vì biết có giám đốc Bách chống lưng không nhỉ?”
Tô Bùi chỉ cười, anh luôn cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó, và tiếng ồn trong đoàn làm phim chả giúp anh tập trung nổi để nghĩ về điều anh quên béng ấy.
Sau khi sử dụng đủ mọi cách cũng là lúc buổi quay chính thức kết thúc, giám đốc Bách Văn Thâm nổi như cồn cuối cùng cũng xuất hiện. Không khí cả ekip làm phim thay đổi khi có mặt vị đại gia, Tiểu Nhan dặm lại mỹ phẩm và mượn một đôi giày cao gót từ tổ trang phục. Tô Bùi tắt máy tính, anh gọi với theo phó đạo diễn rằng mình cũng muốn được gặp Bách Văn Thâm.
Tiểu Nhan cười hì hì nhìn anh theo kiểu “Em biết tỏng anh sẽ tò mò mà”.
Tô Bùi không giải thích, anh muốn bảo với cô rằng quen một ông lớn cũng thêm nhiều cơ hội, ngoài ra nếu anh có thể trò chuyện với Bách Văn Thâm cũng là một cơ hội để tích lũy tư liệu thực tế.
Bách Văn Thâm đang trò chuyện với đạo diễn, hai diễn viên chính cũng có mặt tiếp chuyện, họ đang thảo luận về bữa tiệc tối nay. Khi Tô Bùi đi qua, đạo diễn lập tức giới thiệu anh.
“Đây là biên kịch của đoàn chúng tôi, Tô Bùi…”
Nhưng Tô Bùi không còn nghe thấy đạo diễn nói gì cả, anh cũng không nhìn thấy Bách Văn Thâm, trong mắt anh chỉ thấy một người khác đang đứng bên cạnh Bách Văn Thâm, anh nhìn trân trân vào người đó, và cuối cùng anh cũng biết mình quên mất chuyện gì, một chuyện thật quan trọng.
Anh nhớ cuộc chuyện trò đêm qua với Diêu Chí Thành – “Ông nên liên lạc với Hạ Nhất Minh.”
Hạ Nhất Minh ngước lên và cũng nhìn về phía anh. Tô Bùi mỉm cười nhưng Hạ Nhất Minh chỉ nhìn hoắm vào anh.
Cậu ta có hốc mắt sâu, đôi mắt sắc dữ dằn như muốn gây sự với cả thế giới. Nhưng giờ Tô Bùi không hiểu ánh mắt của Hạ Nhất Minh, cậu ta trông có vẻ khó chịu, hoặc thậm chí là đau đớn. Tô Bùi nhớ lần cuối hai người gặp nhau, khi ấy họ đã tan rã trong không vui.
“Hai người biết nhau à?” – Bách Văn Thâm nhận thấy sự im lặng của người bên cạnh.
Hạ Nhất Minh đáp, “Sư phụ Tô là tiền bối của tôi khi còn ở trường, không ngờ lại gặp ở đây.”
Giọng cậu ta bình thản như chả có tẹo “bất ngờ” nào.
Tô Bùi nghĩ, chỉ có mấy kịch bản ba xu mới trùng hợp như thế, với tính của Hạ Nhất Minh thì trời sập mới trùng hợp.
_______