Kim Chủ Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

chương 21: giao phong

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Editor: Mèo tam thể

Bạch Thần đi tới trước bàn, muốn hỏi xem Thần Phong xem có gì cần giúp đỡ hay không, kết quả cậu vừa mới tiến lại gần, Thần Phong bèn lập tức xoay người đi vào bếp.

Thời điểm rời đi khoé môi Thần Phong còn nhấc lên một tia cười nhạt.

Tuy rằng động tác của Thần Phong thoạt nhìn rất tự nhiên, không giống như cố ý, Bạch Thần lại không giải thích được mà cảm thấy có chút lúng túng.

Sau đó, Bạch Thần liền nghe thấy tiếng Thần Phong thoắt ẩn thoắt hiện truyền ra từ trong phòng bếp.

“Cậu đừng dùng cái găng tay đó, cái đó không cách nhiệt đâu, dùng cái này này.”

“Ồ, cám ơn.” Đây là tiếng của Lục Hành Vũ.

Bạch Thần nghe thấy âm thanh của Lục Hành Vũ, trong lòng khẽ nhói, không tự chủ được đứng dậy liếc mắt nhìn vào phía trong bếp.

Thần Phong cởi găng tay ra, đưa cho Lục Hành Vũ, hắn vừa chuẩn bị nhận lấy thì Thần Phong lại rút tay về, nói, “Thôi, cậu đợi chút, đừng qua bên này, dầu bắn đấy.”

Lục Hành Vũ ngoan ngoãn đứng yên, Thần Phong nhìn hắn cười cười, đem hai cái găng tay dày cộm mặc vào cho Lục Hành Vũ.

Vừa đeo găng tay, Thần Phong vừa giả bộ vô ý sờ sờ đồng hồ của Lục Hành Vũ, cười nói, “Mới đổi hả? Chiếc này đẹp ghê.”

Lục Hành Vũ bất động thanh sắc rút tay về, quay đầu bê nồi canh ra ngoài, vừa đi vừa trả lời. “Ờ, cậu thích thì để mai tôi đưa cậu số điện thoại của cửa hàng đó cho.”

Thần Phong nghe vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười, lui qua một bên rửa tay, vừa rửa vừa nói, “Thôi, bình thường tôi cũng không thích đeo mấy thứ đó.”

Lục Hành Vũ không đáp lại, quay đầu đi ra ngoài.

Bạch Thần thấy Lục Hành Vũ đi tới, tuy rằng tâm tình có chút khó chịu, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, yên lặng đứng bên cạnh bàn.

Lục Hành Vũ đặt nồi canh lên bàn, Thần Phong sau khi rửa tay xong cũng cầm bát đũa đi ra, Bạch Thần thấy thế, trầm mặc một chút, thấp giọng hỏi, “Anh có gì cần giúp đỡ không ạ?”

Thần Phong cúi đầu dọn bát đũa, nghe Bạch Thần nói vậy, cười trả lời, “Em là khách, sao lại để em giúp được, anh nhờ Hành Vũ làm là được rồi.”

Bạch Thần: …

Lục Hành Vũ nghe vậy, không khỏi có chút phật ý, “A Thần không phải là khách, cậu không cần phải khách khí như vậy.”

Nói xong lời này, Lục Hành Vũ quay đầu nhìn về phía Bạch Thần, nói, “A Thần, em lấy cho tôi hai cốc trà ra đây đi, tôi có hơi khát.”

Bạch Thần còn đang thẫn thờ vì câu nói kia của Thần Phong, nghe Lục Hành Vũ nói vậy bèn vội vàng gật đầu, sau đó quay đầu đi lấy trà.

Sau khi Bạch Thần quay lưng đi, sắc mặt Lục Hành Vũ lập tức trở nên không vui, làm một cái khẩu hình ‘Đừng nghịch’ với Thần Phong, nhưng Thần Phong lại yên lặng cười cười, cũng trưng ra một cái khẩu hình ‘Đừng nghịch’.

Sắc mặt Lục Hành Vũ càng thêm trầm.

Thần Phong nhìn thấy vẻ mặt sắp bùng nổ của Lục Hành Vũ, lập tức vung vung tay, thấp giọng nói, “Đùa tí mà, cậu đừng như vậy chứ.”

Lục Hành Vũ yên lặng ồ một tiếng, cũng không đáp lại.

Mà Bạch Thần trên đường đi bưng trà cũng thay đổi biểu tình, tâm tư cậu vốn mẫn cảm, những câu nói vô tình hay cố ý nọ của Thần Phong lại khiến cậu vô cùng khó chịu, nhưng lại không dám trưng ra vẻ mặt tức giận.

Cố nhịn đi, đây là bạn của Hành Vũ mà.

Bạch Thần trong lòng khẽ niệm câu nói này thật nhiều lần, hít sâu một hơi, cầm lấy hai cốc trà chanh trên bàn rồi trở về.

Trong lúc này, Thần Phong đã đứng ở trước bàn cắt sườn bò.

Thấy Bạch Thần tiến lại gần, Lục Hành Vũ nhìn cậu cười cười, đứng lên nhận lấy hai cốc trà trong tay cậu, giúp cậu kéo ghế, “Ngồi đi.”

Loạt hành động này của Lục Hành Vũ khiến Bạch Thần cảm thấy dễ chịu hơn mọt ít, cậu ừ một tiếng, ngồi xuống cạnh Lục Hành Vũ.

Thần Phong yên lặng liếc hai người, bỗng dưng cười cười, sau đó hắn đem phần sườn bò được cắt gọn gàng đẩy tới.

Rồi lại chuyên chú cắt cắt cắt.

Lục Hành Vũ nhìn thấy sườn bò, không động đậy, yên lặng cầm cốc lên hớp một ngụm trà chanh.

Bạch Thần nhìn hắn, cũng bắt chước cầm lên ly nước.

Đợi đến khi Thần Phong đã chia xong xuôi ba phần sườn bò, Lục Hành Vũ mới đẩy một đĩa đến trước mặt Bạch Thần, sau đó đẩy một phần cho Thần Phong, rồi mới lấy cho mình.

Thần Phong nhìn phần sườn bò trước mặt mình, môi nở nụ cười, đột ngột mở lời, “Không phải cậu thích ăn phần này nhất sao? Sao lại đưa cho tôi?”

Bạch Thần nghe vậy, trong lòng khẽ cả kinh.

Nói đoạn, Thần Phong định giơ tay đẩy đi phần thịt bò trước mặt.

Lục Hành Vũ liếc mắt nhìn hắn, sau đó đưa tay đẩy trở lại, nói, “Khách thì không nên giành đồ của chủ nhà.”

Sắc mặt Thần Phong nháy mắt cứng đờ, nhưng hắn rất nhanh đã khôi phục lại được bộ dạng xởi lởi, nhận lấy đĩa thức ăn, cười nói, “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không khách khí như vậy chứ.”

Bạch Thần lẳng lặng ngồi đó, nhìn phần sườn bò trước mặt, hận không thể trực tiếp đứng dậy rời đi.

Lục Hành Vũ liếc mắt qua nhìn cậu, nhận thấy Bạch Thần đang nhìn chằm chằm đĩa sườn bò nọ, trong lòng vừa buồn cười vừa đau lòng, hắn yên lặng vươn tay ra, nắm chặt lấy tay cậu.

Suốt bữa cơm này, Bạch Thần chẳng cao hứng được chút nào.

Sườn bò tuy rằng rất non, nhưng lại thả rất nhiều tiêu đen, mùi vị vô cùng nồng, Bạch Thần thấy Lục Hành Vũ cùng Thần Phong vẫn ăn vô cùng tự nhiên, cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể yên lặng uống trà chanh.

Sau khi ăn xong, Thần Phong ngỏ ý mời Lục Hành Vũ ở lại xem phim chơi game, nhưng bị hắn cự tuyệt.

“Ngày mai tôi phải đi làm, mà nhà cậu lại cách công ty quá xa.”

Lời này của Lục Hành Vũ đã tỏ rõ ý từ chối, dù sao lái xe hai mươi phút kì thực cũng không tính là xa.

Nhưng Lục Hành Vũ đã mở miệng, Thần Phong sao có thể từ chối, hắn lẳng lặng nhìn Lục Hành Vũ một hồi rồi mới nói, “Được, vậy các cậu về đi, lần khác lại tới chơi.”

Nói rồi, Thần Phong lại cười cười, vỗ vỗ vai Bạch Thần.

Bạch Thần thấy Thần Phong đang tiến lại gần, theo bản năng muốn tránh, nhưng lại nhớ ra đây là bạn của Lục Hành Vũ, nên cậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Bất quá ánh mắt lúng túng của Bạch Thần đã bị Lục Hành Vũ nhìn thấu, hắn hơn nhíu mày, không lên tiếng, chủ động nắm lấy tay Bạch Thần, nói, “Chúng ta đi thôi.”

Tay cậu được bao bọc bởi bàn tay ấm áp thon dài của Lục Hành Vũ, tâm tình nhất thời được trấn định.

Lục Hành Vũ lễ độ chào Thần Phong một câu, sau đó liền lôi Bạch Thần đi, cũng không quay đầu lại.

Bạch Thần mơ hồ cảm thấy được Lục Hành Vũ dường như có hơi không cao hứng, nhưng cậu cũng không biết lý do vì sao, có phải là vì cậu làm gì sai với Thần Phong không?

Bạch Thần cũng không dám hỏi nhiều.

Sau khi lên xe, Lục Hành Vũ đem chìa khoá xe cắm vào ổ khởi động, bỗng dưng khựng lại trong giây lát, rồi hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Thần, hỏi, “Em cảm thấy Thần Phong như thế nào?”

Lục Hành Vũ đột nhiên hỏi như vậy khiến Bạch Thần ngơ ngác, cậu mím mím môi, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói, “Cũng được ạ.”

Nói xong câu đó, Bạch Thần nhận thấy ánh mắt Lục Hành Vũ nhìn cậu có hơi thay đổi một chút, cậu lập tức tiếp lời, “Tôi thấy anh ấy rất nhiệt tình.”

Lục Hành Vũ nghe câu trả lời này của Bạch Thần, tâm tình có hơi đi xuống, yên lặng nổ máy xe, hắn nói, “Tính cách cậu ta chính là như vậy, khi nói chuyện khá vô tư, em đừng để ý.”

Bạch Thần nghe vậy, bỗng dưng hiểu ra.

Lục Hành Vũ là đang thay Thần Phong giải thích với mình sao?

Thì ra là vậy.

Mình vừa nãy luôn tỏ ra khá ngượng ngạo không thoải mái, chân mày luôn hiện vẻ căng thẳng, Lục Hành Vũ đại khái là sợ mình chán ghét Thần Phong, phải không?

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Thần liền buồn bực, thả người dựa vào lưng ghế, yên lặng không nói.

Lái xe trở lại khách sạn, Bạch Thần cùng Lục Hành Vũ đều có chút rầu rĩ, trong lúc này cũng không biết là ai cứ luôn gửi tin nhắn cho Lục Hành Vũ.

Bạch Thần đoán chắc là Thần Phong, thế nhưng không dám hỏi, chỉ đành yên lặng đi tắm.

Lục Hành Vũ sau khi thấy Bạch Thần tiến vào phòng tắm, trên khuôn mặt anh tuấn bỗng dưng hiện ra thần sắc dị thường, hắn ra ngoài ban công, đóng cửa, gọi cho Thần Phong một cú điện thoại.

Thần Phong tựa như đã sớm đoán chắc Lục Hành Vũ sẽ gọi điện thoại cho hắn, sau khi nhận chỉ đơn giản nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Lục Hành Vũ vừa nghe thấy tiếng chào từ đầu dây bên kia, lập tức lạnh lùng hỏi, “Cậu ngày hôm nay làm vậy là có ý gì? Cố ý khiến cho A Thần xem?”

Thần Phong nghe Lục Hành Vũ nói vậy, vô tâm vô phế cười cười, “Chẳng phải chỉ là một cái hiệp ước tình nhân thôi sao? Cậu chăm sóc cậu ta kĩ lưỡng như vậy có phải là hơi quá không?”

Lục Hành Vũ nghe vậy, thần sắc bỗng trầm xuống, nhận ra câu chuyện đang dần trở nên không bình thường, hắn lạnh lùng nói, “Có người nói cho cậu biết?”

Thần Phong thấp giọng nở nụ cười, “Không có ai hết, tôi tự biết, cậu tìm người thật quá nhát gan, tôi vừa lơ đãng hỏi đã có câu trả lời rồi.”

Lục Hành Vũ: “…”

Mãi một lúc sau, Lục Hành Vũ mới giảm thấp âm thanh, nói, “Chuyện này cậu tuyệt không được nói cho ai biết, nghe chưa?”

Thần Phong nghe vậy, ngữ khí có hơi khó chịu, “Cậu cho rằng tôi tra được thì người khác sẽ không tra được sao?”

Lục Hành Vũ trầm mặc mấy giây, đáp, “Thế nào đi nữa, cậu cũng không được nói.”

Thần Phong bên kia đầu giây khẽ co giật khoé miệng, hỏi, “Cậu không phải là sẽ thật tâm yêu thích bình hoa nhỏ kia chứ?”

Lục Hành Vũ nghe giọng điệu ngả ngớn của Thần Phong, biết nếu hắn không nói rõ rằng Thần Phong sẽ không từ bỏ, cho nên hắn chỉ đơn giản đáp lại, “Đúng thế, cậu muốn thế nào?”

Thần Phong vốn đã đoán ra được câu trả lời này, nhưng nguồn tin của hắn vô cùng chính xác, Bạch Thần chỉ là một người được thuê để kí hợp đồng, hắn không hề tin Lục Hành Vũ sẽ qua loa thích một người như vậy.

Thần Phong trầm mặc một chốc, bỗng nhiên cười nói, “Cậu làm vậy là để từ chối tôi sao?”

Lục Hành Vũ nghe lời này của Thần Phong, suýt chút nữa muốn ngất, hắn cảm thấy lời mình nói nãy giờ đều toàn là nước đổ đầu vịt.

Ổn định lại suy nghĩ, Lục Hành Vũ trả lời, “Thần Phong, tôi rất xin lỗi.”

Thần Phong ở đầu dây bên kia nghe được câu này, trong lòng như bị nhéo một cái, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cố ra vẻ tiêu sái, nói, “Tôi đã làm gì để cậu áy náy đâu?”

Lục Hành Vũ yên lặng nhìn cao ốc Hoa Đỉnh được giăng đèn sáng trưng ở phía xa xa, nhàn nhạt mở miệng, “Lúc trước tôi bảo mình không thích đàn ông, chỉ là để lừa cậu thôi.

Gương mặt cười được đeo trên mặt Thần Phong hiện giờ đã sụp đổ hoàn toàn, hắn tận lực duy trì vững vàng âm thanh, cười khẽ, “Tôi có nghĩ cũng không tưởng tượng được cậu cũng sẽ thành cái dạng nhất kiến chung tình kia.”

Lục Hành Vũ nghe vậy, đoán không ra cảm xúc của Thần Phong, trầm mặc một chút, hắn nói, “Không phải nhất kiến chung tình, tôi cùng Bạch Thần thời cấp ba đã từng trải qua một đoạn thời gian yêu đương rồi, lần nay may mắn gặp lại, nên tái hợp thôi.”

Thần Phong không nói gì.

Lục Hành Vũ sau khi giải thích xong, trong đầu lặng lẽ thở dài một hơi, nhưng là vì sợ Thần Phong sẽ nói năng lung tung gì đó. Dù sao, Lục Hành Vũ cũng không muốn chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà trở mặt với Thần Phong.

Đáng tiếc, Lục Hành Vũ cái gì cũng không đợi được, chỉ một lúc sau, Thần Phong đã lặng lẽ cúp điện thoại.

Lục Hành Vũ nghe âm thanh tút tút khô khan phát ra từ đầu dây bên kia, hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào nhà.

Trong lúc đi vào, Lục Hành Vũ trông thấy Bạch Thần đang ngồi đung đưa chân ở phía bên giường, quay lưng về phía hắn, trong lòng có chút nhẹ nhõm, rón rén tiến lại gần.

Bạch Thần vừa mới tắm xong, lúc đi ra nhìn thấy Lục Hành Vũ đang gọi điện thoại ngoài ban công bèn cảm thấy có chút không đúng, nên cậu một mình ngồi chơi trên giường, ngẩn người đến là vui vẻ.

Lục Hành Vũ đi tới phía sau lưng cậu, đưa hai tay đem cậu ôm chặt vào lòng, hắn khẽ tiến đến tai Bạch Thần, thấp giọng nói, “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Truyện Chữ Hay