Đường Ẩn có chút nghi ngờ, ông và Thẩm Đình Giao coi như cũng có chút quen biết, tuy không nên nghĩ xấu cho người khác, nhưng ông vẫn cảm thấy vị Cửu gia này thật quá nhu nhược. Nhưng hắn là một người tốt, không ham mê tửu sắc. Trong lúc nhất thời, ông thật không nghĩ ra hai người có gì để nói.
Nhưng ông vần hòa nhã “Cửu gia xin mời nói.”
Hai người ngồi xuống trên ghế đá cạnh bờ ao, Thẩm Đình Giao cũng sai hạ nhân nào vào châm trà “Hôm nay Trục Ly có phải đến xin tiên sinh rời thành Trường An cùng nàng không?”
Đường Ẩn hơi bất ngờ “Hôm nay đúng thật là Trục Ly có tới nhưng Đường mỗ không nghe Trục Ly nhắc tới.”
Thẩm Đình Giao liền ra vẻ trách móc “Tiên sinh không biết thôi, Khúc đại tướng quân đã điều binh mã, muốn khởi binh từ Kim thành, nhưng trong tay hoàng huynh có sáu vạn Ngự lâm quân, dưới tình hình khẩn cấp này, chúng ta phải rời khỏi Trường An, theo Khúc tướng quân đi tới huyện Kim Thành.”
Đường Ẩn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc “Cửu vương gia, tình hình này Đường Mỗ có thể đoán được, nhưng Đường mỗ và Khúc Thiên có thù không đợi trời chung, còn chưa kịp giải quyết xong, tuyệt đối sẽ không vì an nguy của bản thân mà ở dưới trướng Khúc gia, ngài và… vương phi sẽ rời khỏi thành Trường An với Khúc Thiên sao?”
Thẩm Đình Giao cười nhẹ “Nếu tiên sinh không đi, bổn Vương phi sao chịu đi được?”
Đường Ẩn bị những lời này làm cho mặt đỏ tới mang tai “Vương gia nói thế là sao, Đường mỗ và Vương phi chỉ là tình thầy trò, mà Vương gia và nàng ấy là nghĩa phu thê…”
Không đợi ông nói xong, Thẩm Đình Giao đã cắt lời, giọng nói mang theo vẻ tự giễu cợt “Ý của bổn vương, không phải trong lòng tiên sinh vô cùng thấu hiểu sao.” Hắn đứng dậy, giọng nói mang theo chất vấn “Tình cảm của nàng ấy với ngươi, ngươi không biết một chút nào sao?”
Đường Ẩn cầm lấy cây sáo bên hông, muốn nói lại thôi. Thẩm Đình Giao ép sát từng bước “Người trong thiên hạ đều nói ngươi chung tình, nhưng ngươi có dám nói là từ trước tới nay, trong lòng nguoi chỉ có một mình Ân Đại đương gia Ân Bích Ngô không, ngươi có dám nói ngươi không hề động lòng với Vương phi của Bổn vương không? Ngươi âm thầm lợi dụng tình cảm cua nàng, ngoài miệng là nói là tình nghĩa thầy trò, người như ngươi, loạn luân phép tắc cũng dám tự xưng là quân tử sao?”
Đường Ẩn nắm chặt Bích Lạc Giai, gân xanh nổi lên “Ta không có!”
Thẩm Đình Giao lại bước tới một bước, ánh mắt sắc như dao “Không có sao? Hôm nay nàng tới tm ngươi, ngươi biết rõ nàng muốn gì, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi không cho nàng nói! Ngươi thật sự không biết nàng ta đang làm gì sao? Đường Ẩn, ngươi nghĩ cái chết của Khúc Lưu Thương thật sự là tai nạn sao? Ân sư, dạy dỗ nàng hai mươi năm, ngươi đã dạy nàng những gì vậy hả?”
Ánh mắt của Đường ẨN mờ mịt, Thẩm Đình Giao có chút hả dạ “Ngươi biết rõ nếu ngươi ở lại đây, chắc chắn sẽ có ngày hoàng huynh của ta dùng ngươi để uy hiếp nàng. Nhưng Đường Ẩn, ngươi chỉ nghĩ tới bản thân, có bao giờ ngươi làm gì vì nàng? Ngươi ở lại Ân gia hai mươi mấy năm, ngươi đã làm gì cho nàng? Loại người như ngươi, tự tư tự lợi, có xứng làm sư phụ không?”
Đường Ẩn lùi một bước, ông ít khi tranh chấp với người khác, nhưng lúc này lại không còn lời nào để phản bác. Thẩm Đình Giao quan sát ông, trong ánh mắt hiện lên chút khinh miệt “Ngươi biết rõ nàng là phụ nữ đã có chồng, nhưng ngươi lại làm như không biết. Đêm đó ở ven hồ, ngươi tưởng những gì ngươi làm Bổn vương không thấy sao?”
Trong lòng Đường Ẩn hoảng sợ, chuyện liên quan tới danh tiết của Ân Trục Ly, ông không thể hàm hò “Đêm đó ta không làm gì với Vương phi hết! Ngài…”
Thẩm Đình Giao cũng không muốn nói nữa “Bổn vương có mắt, có thể nhìn. Ngươi dám tự hỏi lương tâm mình rồi nói cho Bổn vương, Vương phi của Bổn vương chưa bao giờ yêu ngươi sao?” Rõ ràng chỉ nói để khích Đường Ẩn, nhưng hắn không hiểu sao trong lòng lại đau đớn “Ngươi dám nói trong lòng ngươi đối với nàng không hề có chút tình cảm nào sao?”
Đường Ẩn nói không ra lời, ông không biết. Trong những giấc chiêm bao đã thấy bao nhiêu năm, ông không biết đó là Ân Trục Ly hay Ân Bích Ngô. Trí nhớ của con người thật ra rất kém, không thể nhớ rõ một gương mặt suốt hai mươi mấy năm.
Thẩm Đình Giao sải bước rời đi, lúc ra tới cửa thì thấy Trương Thanh vẫn đứng canh cửa, đôi mắt của hắn tối lại, quần áo trắng như tuyết nổi bật trong đêm, vô cùng đẹp đẽ “Có ai tới không?”
Trương Thanh gật đầu “Noãn Ngọc có tới một lần nhưng thuộc hạ đã đuổi đi rồi.”
Thẩm Đình Giao phất tay “Đi thôi.”
Trương Thanh có chút do dự “Cửu gia, Đường tiên sinh…”
Thẩm Đình Giao quay đầu nhìn, miệng nâng lên một nụ cười “Sao, ngươi nghĩ rằng Bổn vương giết hắn sao?” Nụ cười của hắn thật rạng rỡ, diễm lệ hơn hoa “Bổn vương sao có thể ra tay giết hắn được, có điều … Đi thôi.”
Ngày hôm sau, Ân Trục Ly quay về Phúc Lộc vương phủ, Thẩm Đình Giao đang chơi đá dế với Trương Thanh, thấy nàng thì ngoắt lại “Trục Ly, mau tới đây dạy dỗ tên Đồ tể này cho Bổn vương.”
Ân Trục Ly bật cười “Cửu gia, ngài đã nhận hắn là con riêng, bây giờ lại bảo hắn là đồ tể, thế là thế nào.”
Miệng thì nói thế, nhưng nàng evẫn cất bước đi cvề phía hai người cđó, nghiêng ffngười nhìn hai con dế abđang điên cuồng đá canhau. Thẩm Đình Giao dựa vào fngười nàng, fđặt cằm alên vai nàng “Nàng hôm eequa đi đâu thế? Ta tới Ân gia cũng dchẳng thấy.”
Ân bTrục Ly cầm acọng cỏ, khích tới bkhích lui echo hai con dế đá nhau, đáp qua loa “Hôm qua ở lầu Quảng Lăng fcó chút việc, ta ngủ lại bên đó. b DiendanLeQuyDon.comĐêm hôm khuya khoắt, Cửu gia không ccở nhà ngủ đi, đi tìm ta làm gì.”
Cửu agia bị những blời này làm cho nóng máu “Nàng ddlà Vương phi của dBổn Vương, enàng nói đi, Bổn vương đi etìm nàng làm gì!”
Ân ecTrục Ly không muốn hắn nổi cơn quậy, bèn ôm hắn vào trong ngực “Ta edĩ nhiên fbiết mình flà Vương fphi của bCửu gia rồi, Cửu gia ngoan, nhìn con dế này xem, nó lợi hại ghê dchưa!”
Thẩm eĐình Giao dvẫn giãy nãy “Hừ, tất nhiên. DiendanLeQuyDon.comCao thủ đấu dế fcũng biết cloại dế này, hắn bsao có thể là đối athủ của bBổn vương.”
Ân ecTrục Ly fnịnh nọt không chớp mắt “Đương nhiên, con edế này esao là đối thủ của eCửu gia nhà chúng eta được, Cửu gia nhà chúng ta là vô địch đá edế mà!”
“Nói dvậy cũng đúng đúng dđó.” Thẩm dtiểu vương ecgia gật đầu, sau đó lại ccảm thấy… hình như fcó gì đó không đúng dthì phải…
Buổi dtrưa, Khúc ephủ sai engười tới hối thúc, ftình hình khẩn trương, akhông thể trì hoãn thêm được.
Ân bTrục Ly cbđang khổ sở tìm cách đối phó thì bên ngoài blại có cthị nữ tới báo “Đại fđương gia, dĐường tiên sinh bên đại trạch Ân gia mời acĐại đương gia về một achuyến.”
Ân dTrục Ly liền thay đồ để eđi, đối với lời nói của aĐường ẨN, nàng luôn xem eeđó là thánh dchỉ. Thẩm atiểu vương cgia vẫn đang ngồi cvẽ tranh, khuôn mặt bxinh đẹp lạnh lùng, không biết dđang buồn hay vui.
Lúc anàng về, Đường Ẩn còn đang ở brừng Khê eThủy, mặt ftrời đã lên cao, những tia anắng mùa acthu mong manh, anhuộm vàng cả bầu trời đầy bmây. Đường cẨn mặc dáo xanh, vô cùng thanh cao, fánh mặt trời chiếu trên người bông, cả người đều có khí chất fthanh thanh dnhư dòng bsuối đón ánh trăng.
Ân Trục Ly đi tới dtrước mặt ông, ông eđang ngồi bên bờ ao, cười enhẹ “Có phải sư phụ đã làm khó fbngươi rồi dkhông?”
Ân efTrục Ly dlắc đầu, ông đưa btay vuốt ffmái tóc cdài của cnàng “Trục Ly, sư phụ cvẫn không ffbằng lòng việc ngươi đối địch evới Khúc fgia, cũng bquên mất ngươi với cKhúc Thiên avốn là ftình phụ tử.”
Ông brất ít khi nhắc tới Khúc eThiên, Ân Trục Ly fngẩng đầu, ethấy ông ađang cười enhẹ, nụ cười ấm fáp như gió exuân “Sư abphụ chỉ muốn nếu ngày sau ngươi có gì khó xử, hắn ta là fphụ thân ngươi, sẽ chăm sóc fcho ngươi.”
Ân Trục Ly ở trước mặt ông ethì luôn nhẹ nhàng “Sư phụ lo lắng avậy cũng ecó lý, nhưng Trục Ly vốn không dcần sự chiếu cố của Khúc fgia.”
Đường Ẩn vuốt acầm, ánh dbmắt trải trên mặt hồ xanh fthẳm, như ađang có cđiều suy enghĩ “Đúng vậy, đến hôm nay sư phụ mới phát hiện được đồ anhi của ta cho tới bây giờ fcũng chẳng cần kẻ cnào chiếu ecố dùm.”
Ân bTrục Ly fngồi sát abên ông, ftrong giọng nói mang etheo ý cười b“Đúng bvậy, chỉ acần có sư phụ là tốt crồi.”
Đường fẨn vuốt nhẹ mái ftóc nàng, ahành động fvô cùng fdịu dàng, làm ngươi eta sinh ra cảm giác dnhư ngày edài tháng cfrộng “Trục Ly, thật fra thì sư phụ có chuyện luôn muốn nói evới ngươi, nhưng mấy cnăm nay vẫn chưa tìm eđược cơ hội thích hợp.”
Ân Trục Ly ađứng bật dậy “Con fđột nhiên nhớ tới fở Thiên aY Phường aecó chút chuyện, sư phụ, con đi trước.”
Đường fẨn nắm ctay nàng, akéo nàng engồi xuống f“Trục eLy, lúc con mới sinh ra, Bích Ngô từng fdặn dò cta mang con crời khỏi eÂn gia, chăm asóc con thật chu đáo.” eÔng phát fhiện mình fcvẫn còn enhớ được những lời anói hôm đó của Ân Bích Ngô, tâm atrạng cũng atốt lên b“Ta biết rõ những ngày tháng econ trải dqua ở Ân gia cũng dchẳng vui davẻ gì, anhưng ta evẫn canh cánh tới dthù riêng bcủa mình bmà để bmặc con trưởng ethành ở đây. Ta thề là fmuốn báo thù,nhưng hết lần này tới blần khác cũng chẳng có cách aegì, vẫn etrì hoãn tới giờ. DiendanLeQuyDon.comNghĩ lại echuyện hai mươi mấy bdnăm nay làm bvi sư vô ecùng xấu ehổ.”
“Sư fphụ! Ngài gần đây aequá nhạy fcảm rồi, sao lại bcâu sầu bnhư vậy, đừng bắt chước những văn nhân efkia âu sầu fđưa đám, dsư phụ.” dÂn Trục Ly nhặt lấy một hòn đó, eném nó ra xa thật xa, giọng nói vui mừng b“Nếu không ccó sư phụ, blúc này không biết Trục Ly bsẽ thế cnào đây.”
Đường Ẩn nắm tay nàng, nhiệt độ từ bàn ctay đó làm enàng lúng aatúng, vẻ mặt của cfông như đang nắm tay một bđứa bé “Những enăm nay ngươi dhay đi theo ta, giữa sư đồ cchúng ta có vẻ thân mật, ăn ý.” Ông bmỉm cười “Có đôi ckhi sư phụ athậm chí không phân biệt được người đang dđứng trước cmặt là caBích Ngô ahay là ngươi. b DiendanLeQuyDon.comNhưng Trục aLy, sư phụ ekhông phải dlà thần thánh. Sư bphụ chẳng dqua chỉ blà một engười đi qua cuộc fđời ngươi, chỉ vậy thôi.”
Hạnh ephúc vừa dmới chớm lại tàn lụi như mây khói. DiendanLeQuyDon.comÂn Trục Ly nhìn thẳng vào mắt bông, đôi mắt ông sâu thẳm như biển dfkhơi, gương emặt dịu dàng. Nàng anhư bị chìm vào trong đôi bmắt ông, không thể bvùng vẫy. b DiendanLeQuyDon.comNàng cười bbkhổ “Sư bphụ, tạm gác những dchuyện này lại nói sau. Bây bgiờ… Sư fphụ cùng con rời khỏi Trường An nhé?”
Đường Ẩn im lặng fnhìn nàng, trên môi evẫn mang etheo nụ cười “Được, chiều nay dở lại ăn cơm với fsư phụ được không? Sư phụ bvà ngươi fđã lâu echưa ngồi dùng cơm achung rồi.”
Hai tay của Ân Trục Ly vẫn còn cđang nằm trong tay của Đường eẨn, nhiệt fđộ này blàm nàng cmê muội e“Đồ nhi tuân lệnh.”