Kim Chi Sủng Hậu

chương 47: chiếu thư phong hậu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người cả phủ cũng không dám rời đi trước, đều đứng ngồi không yên chờ trong chính đường tiền viện, đợi Thành Hầu cung cấp tin chính xác.

Cũng không mất nhiều thời gian, chưa đến một khắc Thành Hầu bèn đứng dậy tiễn Đại Lý Tự Khanh, lúc trở về mặt đen đến mức dọa người.

Lâm thị thấy vậy trong lòng sợ sệt, hiện giờ cũng không phải lúc chùn bước, khép áo choàng trên người lại, tiến lên hai bước khẽ cười nói: "Hầu gia, thiếp đi hậu viện gọi đại cô nương đến đây hay sao?".

Cả phủ đều đang quỳ cung tiễn bệ hạ, vậy mà ngay cả một người trong viện đại cô nương cũng không thấy đâu.

Ánh mắt Thành Hầu dừng trên người Lâm thị, nhìn gương mặt thanh tú không quá xuất sắc của bà ta, trong lòng hắn khó nén sự ghê tởm.

Một phụ nhân vô tri như vậy, vốn tưởng rằng chỉ có vài phần khôn vặt, làm sao biết lòng dạ độc ác như vậy...

Hắn khoát tay, vẻ mặt mệt mỏi, cũng không phải nói với Lâm thị, mà là nói với những người khác: "Trước đừng gọi đại cô nương đến".

Sau đó quay đầu nói với mọi người trong phủ: "Sáng sớm ngày mai chiếu thư của bệ hạ đến phủ, căn dặn hạ nhân lập tức đi gỡ bỏ bậc cửa Hầu phủ, tối nay không đóng đại môn, mọi người trong nhà chuẩn bị đầy đủ các việc quan trọng, mặt khác phái người canh chừng kỹ bên ngoài mười hai canh giờ, chớ giống như đêm nay, tiếp giá mà hốt ha hốt hoảng còn ra thể thống gì!".

Trong phủ hiện giờ nhị phòng tam phòng đều biết chút tin tức, ngay cả Lâm thị cũng sớm có suy đoán, chỉ có mấy đứa trẻ đại phòng vẫn chẳng hay biết gì.

Đầu óc Thành Khác rối mù: "Phụ thân, bệ hạ muốn hạ chiếu thư đến phủ chúng ta sao? Là chiếu thư gì?".

Thành Hầu không muốn nhiều lời, chuyện cho tới bây giờ trong lòng ai cũng rõ ràng, chỉ là muốn có được tin tức chuẩn xác từ trong miệng hắn mà thôi.

"Trưởng tỷ con sắp vào cung rồi". Thành Hầu chỉ nói một câu này.

Ngọc Yên sững sờ một lúc, môi run run, cổ họng giống như bị bóp nghẹn, thật lâu không phát ra được tiếng.

Dặn dò xong một phen, sắc mặt Thành Hầu chợt trầm xuống, trợn trừng mắt nhìn Lâm thị: "Lâm thị, còn nàng đi theo ta...".

Hắn không phát tác trước mặt mọi người, là giữ thể diện cho bà ta ở trước mặt con cái và những người khác trong phủ.

Ngọc Yên và Thành Khác đưa mắt nhìn nhau, Ngọc Yên đi lên nắm cổ tay Lâm thị: "Sáng sớm hôm nay mẫu thân vào cung, bận rộn cả ngày, ngay cả cơm cũng chưa ăn một miếng, phụ thân có chuyện gì mà sốt ruột như vậy!".

Thành Kiệu nhìn Ngọc Yên thật sâu, mở miệng mắng nàng ta: "Lăn về đợi, đừng ở đây chọc cho người khác bực bội".

Bên ngoài lại ồn ào huyên náo một mảnh, nguyên là trong cung phái nữ quan cung nhân vào Hầu phủ.

Các đời trước cũng đều có quy định bất thành văn, nếu hoàng gia cưới nữ tử, sợ là không am hiểu phép tắc, trước tiên phải cử một vài nữ quan ma ma đến phủ dạy trong một năm rưỡi, làm quen với tất cả cung nhân trước cũng là một chuyện tốt.

Thành Kiệu còn phải xử lý chuyện của Lâm thị, sợ không kịp thời gian, đành phải nói với lão phu nhân: "Phiền mẫu thân thu xếp giúp, nhi tử có việc".

Đôi mắt dày dạn phong sương của lão phu nhân dừng ở trên người Lâm thị, trong mắt Lâm thị hàm chứa cầu khẩn, một đôi cháu trai cháu gái của mình cũng đang trông mong nhìn mình, hy vọng mình có thể cầu tình cho mẫu thân bọn họ.

Lão phu nhân dời mắt, cuối cùng hạ quyết tâm, không quan tâm đến bọn họ nữa.

......

Ngọc Chiếu trở về Giáng Vân Viện đã lâu không đến, bước lên hành lang định đi đến sương phòng, ngoảnh đầu lại nhìn thấy có nhiều đồ vật phủ lụa đỏ chất đầy trên bàn ở chính phòng.

Triệu ma ma đến gọi nàng lại: "Cô nương mau đến xem một chút, đây đều là buổi trưa trong cung ban thưởng, thưởng cho cô nương người đó".

Triệu ma ma thật lòng thật dạ cao hứng vì cô nương nhà mình được Thái hậu trong cung ban thưởng, không quan trọng danh quý hay không, cho dù trong cung chỉ ban thưởng một cuộn vải, đó cũng là vật từ trong cung, nói ra cũng dễ nghe.

Ngọc Chiếu nửa đường rời tiệc, cũng không biết sau đó Thái hậu ban thưởng cái gì, thấy vậy nổi lên vài phần tò mò, đi đến vén mấy tấm lụa đỏ lên thì nhìn thấy trong khay đặt một cặp ngà voi như ý, còn có một pho tượng Phật cẩm thạch vàng.

Ngoài ra còn có một hộp gỗ đàn hương mạ vàng, Ngọc Chiếu từ từ mở ra, bên trong là một cái hộp chứa rất nhiều viên bắc châu to như trứng bồ câu tỏa kim quang rực rỡ.

Khoảnh khắc Triệu ma ma nhìn thấy bắc châu, bà đã rất luống cuống.

Bắc châu từ trước đến nay là cống phẩm, một viên khó cầu, chứ đừng nói đến là đầy một hộp như vậy?.

Xưa nay bắc châu chính là vật chỉ cung đình mới có thể dùng, còn chưa từng thấy qua có thần nữ nào đeo, chủ tử nhà mình dùng, chẳng phải là đi quá giới hạn rồi sao?.

Mí mắt Triệu ma ma giật giật, đoạn thời gian này bệ hạ nhiều lần đến Giang Đô Vương phủ, mấy tỳ nữ trong viện cô nương đều biết.

Bà có ý muốn hỏi, Ngọc Chiếu nhìn Triệu ma ma, dứt khoát nói thẳng ra.

"Ma ma có chuyện muốn hỏi ta sao?".

"...Phải, cô nương, lời này lão nô vốn không nên hỏi, hôm nay lão nô vượt quá bổn phận, cả gan hỏi một chút... Cô nương người cùng Thánh thượng, trong cung đến tột cùng..." Triệu ma ma nói những lời này đứt quãng, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ngọc Chiếu nghe xong cũng không tức giận, thay vào đó khẽ cười đóng hộp lại, tiến lên vài bước mở cửa sổ đang khép trước mặt hai người ra, thoáng chốc ánh mặt trời lập tức chiếu vào.

"Ma ma, lúc ta mới hai tuổi đến Giang Đô, ngoại tổ mẫu đã đưa bà cho ta, hồi nhỏ ta phát bệnh, bà luôn canh giữ ở đầu giường ta cả đêm... Có chuyện gì mà bà không thể hiểu rõ".

Triệu ma ma nghe lời thành thật của Ngọc Chiếu, khó tránh khỏi cảm giác xót xa.

Cô nương nàng trông như được nuông chiều, thường không nghe người khác khuyên, có chủ ý của mình, nhưng cũng chỉ có đám người bọn họ gần gũi hầu hạ biết tâm địa cô nương có bao nhiêu lương thiện.

Chưa từng hà khắc với hạ nhân, đi ra ngoài thấy đồ ăn ngon cũng không quên mua thêm hai phần đem về cho tiểu nha hoàn trong viện ăn.

Trước kia lúc còn ở Giang Đô, vừa đến mùa đông, luôn lo đám thị nữ bọn họ bị đông lạnh.

Đi đâu tìm chủ tử còn thiện tâm hơn cô nương chứ?.

Cũng vì vậy Triệu ma ma dạy dỗ đám nha hoàn càng thêm nghiêm khắc, chỉ sợ đám nha hoàn tuổi còn nhỏ này được sủng ái mà quên thân quên phận, cũng may đám tiểu nha đầu này là đích thân lão thái phi tuyển chọn, ánh mắt lão thái phi nhạy bén, những người được chọn đều là người thông tuệ biết giữ gìn bổn phận hơn người.

Tính cô nương bướng bỉnh, thường chịu tủi thân cứ nén trong lòng, bộ dạng thờ ơ như không. Sau khi về Hầu phủ, bà tận mắt nhìn thấy cô nương nhà mình chịu biết bao uất ức.

Lời thành thật như vậy, nếu là cô nương trước kia, làm sao có thể nói được chứ?.

Mới đến kinh thành bao lâu, cô nương vậy mà đã trưởng thành rồi...

"Ma ma muốn hỏi chuyện trong cung, trong cung bên kia đúng là có ý gọi ta vào cung, ước chừng ngày mai sẽ hạ chỉ".

Triệu ma ma nghe xong cũng không cảm thấy kỳ lạ, dường như đã sớm có dự liệu, như thể một tảng đá vẫn treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.

"Vậy Thánh thượng bên kia, cô nương có vui không?" Triệu ma ma hỏi một câu không có chừng mực, lời này bà đã muốn hỏi từ lâu.

Lời bệ hạ ngày đó vẫn còn bên tai, hiện giờ lại đổi quẻ, thay đổi chủ ý. Thánh thượng và cô nương mới gặp mấy lần? Hiểu rõ được mấy phần? Sợ là không phải nhìn trúng nhan sắc của cô nương...

Ngọc Chiếu hơi ngượng ngùng: "Ma ma, ta và bệ hạ đã gặp mặt từ lâu, lúc ấy ta cũng không biết ngài ấy là Hoàng đế, ngài ấy cũng không biết thân phận của ta, lúc ấy hai chúng ta liền thích nhau...".

Triệu ma ma nghe vậy, thần sắc trên mặt vốn ưu sầu nặng nề trái lại tiêu tan vài phần.

"Tất cả đều là duyên phận, chẳng qua cô nương có vui lòng không? Có bằng lòng đi đến nơi đó không?".

Nói ra lời này khiến Triệu ma ma có hơi hối hận, bà hỏi những thứ này làm gì? Nếu thật không muốn còn có thể cự tuyệt hay sao? Nói ra chẳng phải là vô duyên vô cớ khiến chủ tử thương tâm sao?.

Mắt Ngọc Chiếu hơi ánh lên tia sáng: "Không ai ép buộc ta, đương nhiên là ta bằng lòng, ma ma, ban đầu ta sợ trong cung kia là nơi ăn thịt người không nhả xương, sợ mình chết ở bên trong.... Nhưng ngài ấy đối xử với ta cực kỳ tốt, ta tin ngài ấy sẽ không để cho ta chịu uất ức".

Triệu ma ma thấy dáng vẻ này của Ngọc Chiếu, trong lòng thổn thức nhưng cũng không nói nên lời.

Nam tử bình thường mà nói, còn làm không được.

Chứ đừng nói là Hoàng đế?.

Nhưng lập tức cũng nghĩ thoáng ra một chút, dù sao cô nương nhà mình cũng phải lập gia đình, lúc trước mặc cho ai cũng nói Ngụy Quốc Công là rể hiền, rốt cuộc lại không phải như vậy.

Đã như thế, vị kia dù sao cũng là chí tôn thiên hạ, như thế nào cũng chỉ có tốt hơn chứ không kém hơn Ngụy Quốc Công.

Trong cung bệ hạ còn chưa có phi tần, cô nương đi chính là phi tần đầu tiên.

Như vậy xem ra, đây làm sao lại không phải là phúc phận, chính là phúc phận của cô nương nhà mình.

Ngoài hành lang thấp thoáng bóng người, tiếng cười của một đám thị nữ cùng ánh chiều tà ùa vào trong sảnh, Trụy Nhi từ bên ngoài tiến vào nói với Ngọc Chiếu: "Trong Vương phủ đã đưa chó và vẹt đến đây, cô nương, lần trước chúng ta làm cái ổ chó kia chẳng phải là có thể phát huy công dụng rồi sao? Lúc này trong phòng cũng không buồn chán nữa".

Triệu ma ma tưởng chừng như bị đám thị nữ này tức giận choáng váng, mắng: "Một đám nha đầu cả ngày chỉ nghĩ chơi đùa, nhìn xem đây là mùa nào rồi? Lần trước các ngươi may cái ổ chó dày như vậy, cho dù là mùa đông giá rét chó cũng có thể bệnh vì nóng, hiện giờ chỉ mới qua tháng nóng nhất, nhưng đã muốn mạng của nó rồi sao?".

Ngọc Chiếu nghe xong vội nói: "Vậy phải tìm cho nó một cái ổ làm bằng hàn ngọc, nó ngủ mới thoải mái".

Triệu ma ma nghe xong trên mặt giật giật một hồi, thấy là chủ tử nói nên nhịn xuống, lại thấy các thị nữ bên ngoài cửa sổ đang kê cao chân, ngửa cổ đùa nghịch con vẹt treo trên hành lang.

Con vẹt kia lúc thì bắt chước tiếng của thiếu nữ, lúc thì bắt chước tiếng của lão nô bộc nào đó, còn có thể bắt chước tiếng của chó, quả thực giống như đúc.

Triệu ma ma nghe cả buổi cũng cảm thấy kỳ lạ: "Vì sao con chim này lại thông minh như vậy? Nói cái gì cũng đều giống hệt".

Trụy Nhi đương nhiên là biết nhiều nhất trong đám thị nữ này, nàng cười hì hì khoe khoang: "Đây là trong cung ban thưởng, chọn ra từ trong ngàn con, còn được thú sư trong cung huấn luyện, tất nhiên là không tầm thường. Ban đầu là cho Vương gia chúng ta, về sau mỗi ngày chủ tử đều đùa giỡn nói muốn nó, bệ hạ quay đầu bèn phân phó cung nhân tặng một con chim hoàng vũ khác cho Vương gia chúng ta, con này thì bảo cô nương giữ lại chơi".

Mấy thị nữ khác hầu hạ ngoài viện vẫn luôn ở lại Hầu phủ, cũng không biết rõ sự tình, nghe xong những lời này đều thay Ngọc Chiếu cao hứng: "Bệ hạ đối với cô nương chúng ta cũng quá tốt đi...Cô thật là thạo tin nha, đám người chúng ta chỉ có mấy người cô đã gặp qua bệ hạ, nào giống chúng ta, bị để lại trong Hầu phủ, hai mắt bôi đen, cái gì cũng không biết".

Trụy Nhi hơi chột dạ, nàng là người duy nhất bên trong biết đạo trưởng ở Tử Dương Quán kia chính là bệ hạ, còn có gã sai vặt của đạo trưởng suýt nữa bị nàng mắng cho hộc máu đầm đìa, không ngờ lại là Lý đại giám trong cung, cũng không biết có đắc tội với hắn hay không...

Nhưng chuyện này cũng không trách được nàng, ai có thể nghĩ đến hai người Thiên tử cùng đại giám không ở trong cung, lại đi thanh tu ở trong đạo quán chứ?.

Một đám người vây quanh con vẹt đùa nghịch, không biết qua bao lâu, sắc trời dần tối, trong phủ phái người đến Giáng Vân viện truyền tin, nói Hầu gia gọi đại cô nương đến tiền viện nói chuyện.

Trong mắt thị nữ truyền lời đều là cẩn thận cùng cung kính.

Hiện giờ tính tình Ngọc Chiếu cũng dễ chịu, dù sao nhịn thêm mấy ngày nữa là được, nàng cũng không làm khó thị nữ truyền lời, đứng lên uể oải nói: "Bây giờ ta sẽ đi qua".

Còn chưa bước ra khỏi cửa, lại thấy thị nữ ngoài viện chạy một mạch đến.

"Đại cô nương, trong cung phái rất nhiều nữ quan đến phủ chúng ta, hiện giờ chờ ở tiền viện, còn có hai vị y chính đến từ Thái Y Viện, nói là Thái hậu gửi đến, mỗi ngày đến bắt mạch cho đại cô nương, điều dưỡng thân thể. Lão phu nhân gọi người mau đi qua xem một chút, rốt cuộc là muốn sắp xếp như thế nào".

Ngọc Chiếu trầm tư một lát, Thái hậu.... nhìn thái độ đối với nàng không tính là lạnh nhạt, nhưng cũng không thân thiện, thế nhưng đối với nàng tốt như vậy sao?.

****

Ngọc Chiếu bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi bước qua bậc cửa, khoảnh khắc đi vào chính đường, mọi người không khỏi ngồi ngay ngắn hơn một chút, hai vị thúc thúc thẩm thẩm cách phòng suýt nữa đứng lên từ trên ghế, muốn hành lễ với Ngọc Chiếu.

"Đại cô nương đến rồi...".

"Ôi, là đại cô nương đến rồi".

Hiện giờ thánh chỉ còn chưa hạ xuống, người cả nhà đã kinh sợ thành bộ dạng như vậy.

Thành Hầu bây giờ vẫn có thể bình tĩnh, vẫn có thể xuất ra phong thái của đại gia trưởng, thấy nàng đến gật đầu nói: "Đến rồi sao?".

Ngọc Chiếu phúc lễ với Thành Hầu, tùy ý tìm một chỗ trống phía dưới ngồi xuống.

Hôm nay vẻ mặt lão phu nhân trông có vẻ hồng hào hơn trước đây nhiều, bà cười nói với Ngọc Chiếu: "Thái y trong cung đưa tới, dù sao cũng là nam quyến, nên sai người sắp xếp ở tiền viện, sau này mỗi ngày đúng giờ đúng chỗ bắt mạch cho con, thiếu cái gì bảo công quỹ xuất ra là được. Mặt khác những cung nhân kia, Giáng Vân Viện của con cũng còn trống rất nhiều sương phòng, vậy kêu bọn họ vào ở, hầu hạ bên cạnh con".

Đây vốn nên là Hầu phu nhân sắp xếp, không ngờ lại là lão phu nhân tiếp nhận trọng trách, Ngọc Chiếu gật đầu đáp một tiếng, coi như là cho mọi người vài phần thể diện.

Ánh mắt Ngọc Chiếu khẽ động, mới chú ý tới Lâm thị cũng không ở trong chính đường, Khác ca nhi cũng không có ở đây.

Bệ hạ đến phủ, mọi người đương nhiên đều phải đi qua hành lễ, cũng bởi vì Ngọc Chiếu nên người trong viện Ngọc Chiếu cũng đã sớm lui về.

Lâm thị cũng chạy rồi?.

Ánh mắt Ngọc Chiếu chuyển đến trên người Ngọc Yên đang ngồi trong góc, thấy vành mắt nàng ta đỏ bừng, sưng lên rất to, ngay cả khóe mắt cũng không thấy, bộ dạng mới vừa khóc lóc xong, không khỏi âm thầm ngạc nhiên.

Thành Hầu vốn có lời trong bụng muốn nói, lúc này nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên thờ ơ của Ngọc Chiếu với mọi người, nhất thời nói không nên lời, đành phải chua xót nói: "Thân thể con trước giờ không tốt, nếu mệt thì tạm thời trở về nghỉ ngơi trước, những nữ quan kia cũng đừng gọi bọn họ đến hầu hạ bên cạnh, chờ ngày mai hạ chỉ rồi nói sau...".

Dù sao cũng là nữ quan trong cung, hiện giờ vẫn còn vô danh vô phận.

Lời còn chưa hết, nhưng đầu óc mọi người đều thông suốt.

Gọi nàng đến một chuyến thế nhưng chỉ căn dặn một câu này, Ngọc Chiếu cũng không muốn nói nhiều với bọn họ, lòng dạ nàng mệt mỏi đối với trong phủ, dù cho nói thêm hai câu cũng cảm thấy mệt.

"Tổ mẫu phụ thân xem lo liệu là tốt rồi, nếu không có việc gì, vậy nữ nhi lui ra trước...".

Thành Hầu gật đầu, suy nghĩ trong lòng cũng không nói được, chỉ nói: "Hôm nay cũng mệt nhọc cả ngày, quay về viện nghỉ ngơi đi".

Hắn muốn hỏi những lời kia, thôi thôi, mai lại hỏi đi.

Một trận tiếng bước chân đột ngột, Ngọc Yên chạy đến trước mặt nàng, kéo ống tay áo của nàng khóc lên.

"Trưởng tỷ...xin tỷ thương xót, tỷ...tạm tha cho mẫu thân lần này đi".

Thành Hầu ngẩn ra, "Yên nhi! Không được vô lễ!".

Ngọc Yên cắn chặt răng, vứt bỏ xấu hổ, quỳ xuống đất, địa y đều đã được hái vào mùa hè, hiện giờ hai đầu gối Ngọc Yên tiếp xúc trực tiếp với phiến đá xanh vang dội một tiếng.

Răng hàm của Ngọc Chiếu cũng buốt theo.

"Ta cũng không biết mẫu thân làm sai cái gì... Hu hu... Từ sau khi bệ hạ rời đi, phụ thân bèn nhốt mẫu thân lại, còn không cho phép chúng ta vào thăm mẫu thân, trưởng tỷ, xin tỷ thương xót, bảo phụ thân thả mẫu thân ra có được không?".

Trong lúc nhất thời chính đường đột ngột yên tĩnh lại, người các phòng đều là người nhạy bén, biết đây không phải là chuyện bọn họ nên nghe, đều tìm cớ lui ra ngoài.

Chợt, trong phòng chỉ còn lại mấy người lão phu nhân, Thành Hầu, Ngọc Chiếu và Ngọc Yên.

Ngọc Chiếu thấy vậy, hít sâu một hơi, ánh mắt chuyển đến Thành Hầu cùng lão phu nhân không nói thêm gì nữa, thậm chí không thèm nhìn Ngọc Yên đang quỳ trên mặt đất kéo ống tay áo mình.

Trong lòng lão phu nhân bất đắc dĩ cười khổ, nhưng cũng muốn Ngọc Chiếu có thể được Ngọc Yên thuyết phục mà mở ra một con đường.

Thành Hầu bị Ngọc Yên quấy nhiễu phiền hết sức, lần đầu tiên cảm thấy nhị nữ nhi này ngu xuẩn, nóng nảy quá mức như vậy.

"Lâm thị bên kia, lại làm ra nhiều chuyện như vậy, là phụ thân không có năng lực, hổ thẹn với con!" Đây là thái độ của hắn đang thăm dò Ngọc Chiếu.

Dù có căm hận Lâm thị nóng lòng muốn lập tức hưu bà ta, nhưng vì lợi ích trong phủ cũng phải thay Lâm thị vẫn hồi một chút.

Nếu trưởng nữ có thể buông tay, ba mẹ con Lâm thị ngày sau mới có thể bảo toàn, ít nhất cũng đừng để Khác ca nhi xảy ra mâu thuẫn với trưởng nữ.

Trong lòng hắn biết rõ, Khác ca nhi và trưởng nữ mới là ưu tiên hàng đầu, nếu thật sự phải hủy Lâm thị, ngày sau Khác ca nhi cũng bị hủy một nửa.

Ngọc Yên lại không rõ tâm tư của Thành Hầu, chỉ cảm thấy phụ thân là đang cố ngụy biện cho hắn, càng quyết tâm thật sự muốn giam lỏng mẫu thân mình.

Cũng không giả bộ đáng thương cầu tình nữa, nàng cười lạnh với Ngọc Chiếu: "Bây giờ trưởng tỷ là bay lên cành cây, bèn muốn trở mặt vô tình như vậy? Mẫu thân ta ở trong phủ nhiều năm nơm nớp lo sợ, không có công lao cũng có khổ lao, đối đãi ngươi khó khăn đến mức không tốt sao? Mọi việc đều nghĩ đến trưởng tỷ, càng chưa từng bạc đãi trưởng tỷ".

Mắng nàng bay lên cành cây? Còn nói Lâm thị đối xử tốt với mình?.

Ngọc Chiếu còn chưa lên tiếng, ngược lại Thành Hầu tiến lên hai bước, hung hăng tát vào mặt Ngọc Yên: "Ngươi là cái đồ không biết trên dưới! Câm miệng lại cho bổn Hầu!".

Ai ngờ Ngọc Yên không những không câm miệng, một cái tát này càng khiến nàng ta thêm liều lĩnh, "Phụ thân, con không hề nói sai? Hiện giờ ngay cả nữ nhi của người, người cũng sợ rồi sao? Đây là còn chưa tiến cung đâu, một hai người đã coi nàng ta như Bồ Tát mà cung phụng... Các người cho rằng nàng ta sẽ giúp Hầu phủ sao? Huynh đệ tỷ muội chúng ta ở trong mắt nàng ta không là cái gì hết, Hầu gia người đây ở trong mắt nàng ta cũng không là cái gì hết!".

Ngọc Chiếu nghe xong có phần tức giận, nàng hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Thành Hầu, nhưng cũng kỳ quái: "Phụ thân giam lỏng Lâm thị, nữ nhi cũng muốn biết nguyên nhân là gì".

Cũng không thể là do đạo trưởng mắng cha nàng một trận...

Ngọc Yên vẫn cười lạnh: "Chuyện cho tới nước này, ngươi vẫn còn giả vờ".

Ngọc Chiếu đã sớm nhịn không được nữa, nếu không phải mộng cảnh dẫn dắt mình tránh được tương lai, có phải nàng vẫn luôn cho rằng đây là muội muội tốt của nàng hay không? Mãi đến nhiều năm sau mới nếm thử thống khổ bị lang quân cùng thân muội đồng thời phản bội?.

Nàng học theo bộ dạng muốn ăn thịt người của Thành Hầu, tát một cái lên mặt bên kia của Ngọc Yên, một cái tát này đánh xuống, cũng làm lòng bàn tay mình bị đau.

Ngọc Yên mang đến cho nàng bóng ma cùng tuyệt vọng, thế nhưng bị nàng tìm được lối thoát.

Lão phu nhân thấy Ngọc Chiếu động thủ đánh Ngọc Yên, kinh ngạc đứng thẳng người, muốn động thủ ngăn cản, cuối cùng ngậm miệng, nhắm mắt lại.

"Ta thật sự không rõ vì lý do gì mà Lâm thị bị giam lỏng? Dù sao... Lâm thị làm sai cũng không chỉ một chuyện". Ngọc Chiếu mở to đôi mắt sáng trong, bình tĩnh nhìn Thành Hầu.

Thành Hầu thấy Ngọc Chiếu ăn nói sắc sảo như vậy, trước đây trông có vẻ là một người ngây thơ, hiện giờ thế nhưng cũng ăn nói như vậy?.

Bản thân thật sự chưa từng hiểu rõ nữ nhi này.

Hắn than thở một tiếng, thấy không thể giấu được, đưa một xấp văn kiện cho Ngọc Chiếu xem.

"Là Đại Lý Tự đưa chứng cứ phạm tội về Lâm thị..." Phụ nhân trong nhà qua tay Đại Lý Tự, ngược lại là hiếm thấy, Thành Hầu cũng nghĩ rõ ràng, chỉ sợ là ý của phía trên.

Dính dáng đến cái từ chứng cứ phạm tội này, đó chính là phạm pháp, vốn tưởng rằng Lâm thị chỉ quen dùng chút thủ đoạn, trong nhà âm u mà thôi, hiện giờ vừa nhìn lên tên người màu đỏ tươi bên trên, lại khiến Ngọc Chiếu sởn gai ốc toàn thân.

Vô cớ một mình giết hại nhiều nô tỳ.

Tuy mua bán nô tỳ nô lệ rộng rãi, ở tiền triều ngược lại có thể tùy gia chủ xử trí, nhưng đây cũng là một trong những nguồn gốc khiến cho giai đoạn sau tiền triều bị loạn lạc, hiện giờ là Đại Tề, luật pháp quy định, nô tỳ có tội, chủ nhân không báo quan tự tiện sát hại, phải đánh một trăm gậy.

Chứ đừng nói đến còn là mệnh phụ triều đình, nhất phẩm Hầu tước phu nhân, thế nhưng biết pháp phạm pháp, giết hại nhiều tỳ nữ, nếu thật sự đày bà ta vào ngục chịu trượng hình, Lâm thị không chết cũng phải tàn phế.

Lúc trước Thành Hầu nhìn thấy danh sách này, suýt nữa ngã ngồi xuống đất trước mặt Trần đại nhân.

Chỉ vì trong danh sách này, có rất nhiều tỳ nữ hắn từng biết, sau này nghe nói không biết tung tích, còn có một vị thiếp thị, là người mấy năm trước khó sinh một thi hai mạng...

Nói cho cùng bệ hạ là giữ lại vài phần thể diện cho hắn, lúc đến thư phòng nói chuyện với hắn cũng chỉ nói về nghi thức hôn sự với trưởng nữ, cũng không đàm luận cái khác, nhưng sau đó Đại Lý Tự Khanh đưa văn kiện đến...

Vụ án đang được Đại Lý Tự áp chế, lựa chọn như thế nào quả thực phải xem hắn.

Lâm thị tốt xấu gì cũng là Hầu phu nhân, ngoại mệnh phụ triều đình, vạch trần chứng cớ xác thực ra ngoài thì Hầu gia như hắn ngày sau ở quan trường cũng gian nan.

Quan trọng nhất là, chiếu thư chưa hạ, thời điểm Hoàng hậu chưa vào cung, nhà cha Hoàng hậu, làm sao có thể xảy ra bê bối bực này!.

Phút chốc, trong lòng Thành Hầu tìm mọi cách giãy dụa, căm hận Lâm thị xem thường luật pháp, liên lụy cả phủ, nhưng hôm nay kết cục đã định, hắn chỉ có thể nghĩ làm sao chuyện lớn hóa nhỏ, không thể liên lụy đến thanh danh trưởng nữ.

Ngọc Yên lại bắt đầu cất giọng nức nở: "Đương triều môn đình nào chưa từng đánh chết nô tỳ? Người khác đều không sao, vì sao lại phải bám lấy điểm sai này của mẫu thân con?! Người giam lỏng mẫu thân như vậy, ngày sau mẫu thân con phải làm sao khiến người khác tin phục?".

Ngọc Chiếu nghe xong cảm thấy lạnh lòng, càng cảm thấy muội muội này không chỉ không có luân thường đạo lý tam cương ngũ thường, mà ngay cả lương tâm cơ bản cũng không có.

"Điểm sai này? Hơn mười mạng người trong mắt ngươi chỉ là điểm sai này? Nô tỳ phạm tội, báo quan xử trí là được, vì sao phải tự đánh giết?" Nhất là nhà làm quan đặc biệt chú trọng danh dự, nếu nô tỳ thật sự phạm tội, tất nhiên là báo quan thẩm tra rồi mới tiến hành nghiêm trị, cần gì phải lén sát hại? Trừ phi nô tỳ không hề có tội, mà là bị sát hại vì chuyện riêng!.

Còn có thiếp thị một thi hai mạng kia... Ngọc Chiếu đến bây giờ vẫn còn lạnh cả người.

Ngọc Yên một mực khẳng định, "Trưởng tỷ đây chỉ sợ là ôm hận trong lòng, cố ý nhân cơ hội này hại mẫu thân ta!".

Ngọc Chiếu cũng lười biện giải, ngày đó ở phủ cữu cữu đụng phải Lương Vương phi, Thế tử phi đến vọng tưởng cầu thân, nàng đã có hoài nghi, về sau trên đường trở về đạo trưởng cũng nói với nàng chuyện này, hai mẹ con này còn là ở trước mặt nhiều người trong tiệc rượu của Trấn Quốc Công phủ nhất nhất loan truyền...

Thật sự là tàn nhẫn, bẩn thỉu y chang nhau.

Cẩn thận nghĩ lại, quả thật mình cũng có nói xấu kế mẫu một chút với đạo trưởng, có tính là cáo trạng hay không?.

"Có lẽ vậy, những chuyện Lâm thị làm, ngươi dám nói ngươi cũng không biết? Vốn tưởng rằng ta cùng Ngụy Quốc Công từ hôn thì cũng sẽ không chọc hai mẹ con các ngươi đỏ mắt nữa, cũng không còn mấy chuyện ghê tởm kia, nhưng hai mẹ con các ngươi đều là lòng dạ thối nát, một bụng hôi thối khiến ta buồn nôn, ta khổ sở như vậy các ngươi còn muốn làm hỏng thanh danh của ta khắp nơi, chỗ nào cũng loan truyền, hôm nay như vậy chẳng lẽ không phải là do bà ta gieo gió gặt bão sao?".

Ai ngờ Ngọc Yên không những không tức giận, ngược lại quay về phía Thành Hầu cùng lão phu nhân vẫn luôn nhắm mắt tay lần tràng hạt từ lúc biến cố bắt đầu, nói: "Phụ thân, tổ mẫu, các người nghe thấy chưa? Trưởng tỷ thừa nhận là nàng ta hại mẫu thân con! Nàng ta thừa nhận rồi!".

Lão phu nhân thật không nỡ nhìn, trước kia cho rằng cháu gái này là một người thông minh, không ngờ lại ngu xuẩn như vậy! Đúng hay không quan trọng sao? Hiện giờ ai dám đắc tội với đại nha đầu?.

Chuyện Lâm thị phạm pháp bị vạch trần rõ ràng là do bệ hạ phân phó Đại Lý Tự Khanh, chính là vì trút giận cho đại nha đầu, mạng của mẫu thân ngươi bị người ta nắm chặt trong tay, ngươi không lấy lòng còn nói những lời xuyên tim này.

Quả thật là đồ ngu!.

"Đứng đần ra đó làm gì? Mau kéo nhị cô nương xuống, bị bóng đè sao? Miệng toàn lời nhảm nhí!" Lão phu nhân đập bàn thật mạnh, mắng hạ nhân.

Lập tức có người đi lên kéo Ngọc Yên, Ngọc Yên cuối cùng tuyệt vọng, đại khái là ý thức được chuyện này không còn đường lui, không có ai đứng sau nàng, "Ta không nói nhảm! Ngươi nói mẫu thân ta làm hỏng thanh danh của ngươi, đó vốn là sự thật... Là bản thân ngươi không đứng đắn, còn không để mẫu thân ta nói sao... Hơn nữa, không phải ngươi nói ta cùng mẫu thân bạc đãi ngươi, nhưng hôm nay ngươi vẫn tốt lành, có thể làm tổn hại một sợi tóc của ngươi sao? Vì sao lòng dạ trưởng tỷ lại độc ác như thế, sắp làm nương nương rồi thì không tha cho người ta như vậy!".

Ngọc Chiếu giống như nghe được chuyện cười: "Ta có thể còn tốt đứng ở đây, đó là do một đám tiểu nhân không có bản lĩnh xé rách thịt của ta, cũng không phải các ngươi muốn tha cho ta, mà là không có năng lực tổn thương ta. Nhưng ta lại có năng lực, là ta cáo trạng với bệ hạ, thì sao? Cho phép chà đạp ta lại không cho phép ta trả đòn hử?".

Thành Hầu nghe xong mồ hôi lạnh toàn thân, vừa rồi còn ôm hy vọng Thánh thượng không quản chuyện trong nhà của thần tử, hiện giờ áo bào cũng không biết khô rồi ướt, ướt rồi khô mấy lần.

Nhìn dáng vẻ bệ hạ bảo vệ trưởng nữ của hắn như vậy, giờ đây hắn nào dám trách mắng trưởng nữ nửa chữ chứ?.

Mấy năm nay hắn bận rộn việc công, không chú ý chuyện vụn vặt trong nhà, hai tỷ muội thân thiết thế nhưng trở mặt thành thù, căm ghét oán hận nhau.

Một đại gia đình, đấu đá thành chướng khí mù mịt như vậy!.

Thành Hầu khẽ nhắm mắt, trầm giọng nói với người gác cổng: "Chút chuyện cũng làm không xong, lập tức dẫn nhị tiểu thư xuống canh chừng, nếu ngày nào vẫn còn bộ dạng điên khùng như vậy, thì ngày đó không thả ra!".

Tay lão phu nhân phe phẩy quạt ngừng lại, thổn thức thở ra một hơi, lại nói với Ngọc Chiếu: "Chuyện của Lâm thị, cả phủ đều bị lừa dối, hiện giờ đã biết nhất định sẽ không để con chịu uất ức. Chẳng qua thời điểm hiện tại, như thế nào cũng không tiện truy cứu đến cùng nữa, bèn cấm túc nó trước, kêu nó đợi ở trong viện của nó, chờ mọi chuyện kết thúc... tất nhiên sẽ nghiêm trị nó, được không?".

Mắt Thành Hầu giật giật, nhìn qua Ngọc Chiếu.

Ngọc Chiếu đương nhiên hiểu được đạo lý này, nàng nhớ kỹ lời này, mà trong phủ cũng đừng đánh chủ ý cho rằng theo thời gian trôi qua nàng sẽ quên chuyện này.

"Vậy làm phiền phụ thân, tổ mẫu nhớ kỹ chuyện này...".

***

Sáng sớm hôm sau, mặt trời mới mọc, cửa cung mở ra, cấm vệ quân mở đường, đại giám Lý Cận Lân phụng thánh chỉ băng qua đường cái Uy Vũ, đi vào trong An Nhơn phường.

Bách tính dưới chân thiên tử dù sao cũng đã thấy qua cảnh đời, lập tức có mấy ngàn dân chúng nhìn từ xa, có kẻ hô con gọi cái hơn mấy trăm người, tốc độ của dân chúng còn nhanh hơn chó săn, chỉ trong chốc lát, người vây kín trong An Nhơn phường khiến con kiến chui không lọt, cho dù có phủ đệ của Công Hầu khác, cũng có con cháu quý tộc già chuyện cùng đám người hỗn tạp ở một chỗ, rướn cổ nhìn xung quanh.

"Là Tín An Hầu phủ!" Có người lập tức nhận ra phủ đệ nội thị tiến vào...

Hầu phủ sớm sai người canh chừng, thấy vậy phái gã sai vặt chạy một mạch, thở hổn hển thông truyền đến các phòng: "Thánh chỉ trong cung đã đến, thánh chỉ trong cung đã đến!".

Lão gia phu nhân các phòng cũng đã có kinh nghiệm hôm qua, sớm chuẩn bị xong, hôm nay cũng không gấp gáp như hôm qua nữa.

Một đám nữ quyến vội thay trang phục mệnh phụ đến tiền viện tiếp chỉ.

Ngay cả Lâm thị hôm qua biến mất không thấy đâu, hôm nay cũng mặc một bộ trang phục mệnh phụ xuất hiện trong hàng ngũ nữ quyến.

Ánh mắt Lâm thị nhìn Ngọc Chiếu sợ hãi, né né tránh tránh, hiện giờ cũng không còn trầm ổn, thấy biến không sợ như trước nữa.

Hai bên trái phải mỗi bên đều có một lão bộc đỡ bà ta, cũng không phải người trước kia bên cạnh kế mẫu.

Ngọc Chiếu cũng hiểu, hôm nay bất luận như thế nào Hầu phu nhân cũng phải có mặt, không chỉ như vậy, ngày sau, ít nhất trước khi nàng vào cung, Lâm thị cũng phải ngồi vững vị trí này.

Cũng không thể thánh chỉ mới hạ, kế mẫu của nàng lại bị hòa ly, bị hưu, chỉ chốc lát người cả hoàng thành đều hăng say nói về chuyện này, nói nàng được ân sủng đắc ý vênh váo, bức bách kế mẫu.

Đến lúc đó chỉ sợ không phải đánh vào mặt mũi của kế mẫu, mà là đánh vào thể diện của chính nàng.

Nhắm mắt làm ngơ, Ngọc Chiếu cũng không quan tâm đến mấy ngày này, hiện giờ nàng mong ngoại tổ mẫu sớm ngày vào kinh, còn có cữu cữu.

Ngọc Chiếu cảm thấy, nàng đã không còn thể diện đối mặt với cữu cữu sắp trở về rồi.

Nàng không dám đối mặt, vậy chỉ có thể giao cho đạo trưởng thôi.

Bắc châu: là một loại ngọc trai nước ngọt, có màu vàng nhạt, chủ yếu được sản xuất ở các sông nước ngọt Cát Lâm và Hắc Long Giang ở đông bắc Trung Quốc

Bắc châu: là một loại ngọc trai nước ngọt, có màu vàng nhạt, chủ yếu được sản xuất ở các sông nước ngọt Cát Lâm và Hắc Long Giang ở đông bắc Trung Quốc.

Truyện Chữ Hay