Chờ mọi người trong cung đều đã đi hết, Thái hậu nói: "Bệ hạ đừng chơi trò bí hiểm gì đó với ai gia, là cô nương nhà nào vậy?".
Nói đến vị cô nương kia, trong mắt Triệu Huyền hiện lên ý cười, quả thực là trịnh trọng.
"Nói đến cũng là trùng hợp, Thái hậu nhất định là biết nàng, chính là đại cô nương Tín An Hầu phủ, chẳng qua lúc ấy trẫm bận rộn chính vụ cũng không rảnh nhìn kỹ, thật đúng là bỏ lỡ một đoạn thời gian tốt".
Trong lòng Thái hậu ngẫm nghĩ một lúc lâu, nhớ tới người nọ.
Nếu là một quý nữ Hầu môn bình thường, ngay cả khi nàng ấy vào cấm đình bái kiến mình, Thái hậu thật đúng là chưa chắc có thể có ấn tượng, song cô nương kia... dung mạo như nữ thần, ngược lại khiến bà nhớ như in.
Nhớ ra rồi, Thái hậu nhất thời khó nén tức giận: "Hoàng đế đây là có ý gì? Lúc trước ai gia gọi nàng ấy tiến cung, người ở trước mặt mọi người nói thế nào? Hiện giờ như vậy, là muốn lật lọng, làm trò cười cho mọi người sao?!".
Triệu Huyền cũng không giấu chuyện này, đôi mắt sâu xa thanh minh, bình tĩnh dựa vào lưng ghế, chỉ nhã nhặn nói: "Lúc ấy không quen biết với nàng, tất nhiên cảm thấy không phù hợp, hiện giờ thần xui quỷ khiến gặp được, chẳng lẽ còn phải quan tâm đến ý kiến của người khác? Ai lại dám chê cười trẫm sao?".
Thái hậu vừa nghe, chợt cảm thấy đau đầu, lời này nghe sao mà ngu xuẩn không có đạo lí như vậy chứ?.
Lời này sẽ giống một Hoàng đế có thể nói ra sao?.
Nếu không phải dáng vẻ dung mạo Hoàng đế trước mắt này vẫn như thường ngày độc nhất vô nhị, bà thậm chí hoài nghi có phải cốt tủy đổi với người khác rồi hay không.
Bà nhịn không được liếc nhìn Hoàng đế, nhịn phẫn nộ nói: "Trách không được vừa rồi một mực cự tuyệt chuyện của Tân An, thì ra là như vậy... Ai gia muốn nói đạo lý với bệ hạ vài câu, người khi còn trẻ rất quy củ, hiện giờ lớn tuổi ngược lại không biết lễ độ như xưa nữa rồi? Như vậy...".
Bà không biết phải nói gì nữa.
"Mẫu hậu nói phải, nhưng thanh danh với trẫm chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi". Triệu Huyền thản nhiên ngước mắt lên, con ngươi hời hợt từ từ nhìn thẳng vào Thái hậu không còn trẻ trước mặt.
"Mẫu hậu có thời gian thì tuyên gia quyến của Tín An Hầu vào cung, lập Hậu cần đề ra nhật trình".
Mí mắt Thái hậu giật giật, ngăn không được nhíu mày, nổi lên trào phúng: "Hoàng đế, nghe lời này của người, người đây là tìm ai gia bàn bạc sao? Là đến hỏi ý của ai gia sao? Nếu đã tìm ai gia bàn bạc, vậy ai gia muốn nói một câu, lập Hậu không phải trò đùa, phẩm chất tư cách, gia đình, tổ tiên ba đời đều phải điều tra kỹ càng, lâu thì ba năm, năm năm, ngắn hơn nữa cũng phải một hai năm, hiện giờ Hoàng đế nóng vội như vậy, có phải đã sắp xếp cuộc sống xong hết rồi hay không?".
Đây vốn là Thái hậu tức giận cố ý nói trái với lòng để mỉa mai hắn, không ngờ Triệu Huyền lại nghiêm túc, khẽ vâng một tiếng.
Thái hậu kinh hãi đến mức làm đổ nước trà ra ngoài, chén trà lắc lư bị bà thẳng tay đặt ở trên góc bàn, trầm mặt không nói lời nào.
Ngược lại Triệu Huyền tự mình nói tiếp: "Ngày lập Hậu trẫm cũng lệnh cho Khâm Thiên Giám xem, cuối năm đúng lúc có một ngày lành hiếm thấy, nếu bỏ lỡ không biết phải đợi đến khi nào".
Cuối cùng còn chắp tay với Thái hậu, ôn hòa cười nói: "Phiền mẫu hậu để tâm dùm nhi tử, nhi tử từng tuổi này, thật vất vả mới tìm được một cô nương mình thích, nếu vì những chuyện khác mà xảy ra sai sót gì, vậy chắc chắn nhi tử cũng phải tính với từng người một".
***
Tín An Hầu phủ bên kia...
Từ sau khi hai người hồi phủ đêm qua, Thành Khang liền bị Thành Kiệu nghiêm khắc dạy bảo, muốn hắn phải giữ mồm giữ miệng chuyện nhìn thấy đêm qua, cho dù là gặp lão phu nhân, cũng phải suy nghĩ mà nói.
Thành Khang xưa nay tuy không nghiêm chỉnh, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
Tất nhiên hiểu được đạo lý này, nếu bây giờ liều lĩnh gây ồn ào ra ngoài, ngộ nhỡ để lộ tin đồn, ngày sau phàm là có bất trắc gì, trong phủ mất mặt, đại ca có thể sẽ lột da hắn.
Hắn muốn khoe khoang cũng phải kiềm chế.
"Ai ôi...Ta đau lưng chết đi được...".
Thành Khang tuổi còn trẻ mà lưng đã không tốt, đêm qua gặp Thánh thượng dưới sự kinh hãi không biết tại sao lại vặn vẹo eo, đêm qua chưa phát hiện gì, buổi sáng thức dậy mới cảm thấy đau dữ dội, lúc này nằm sấp trên giường kêu .
"Nàng mau tìm thuốc dán gì đó, dán cho ta một miếng".
Phu nhân Kỷ thị của hắn ngồi trên giường nhỏ dưới cửa sổ cử chỉ thêu thùa khoa tay múa chân, ánh mắt như một con dao sắc bén, ngửi thấy trên người hắn đầy mùi rượu, thấy bộ dạng hắn liên tục kêu thảm thiết, mặt cười lạnh, tìm một miếng thuốc dán, tùy tiện tát mạnh một cái dán xuống giữa lưng hắn.
"A! Bà cái đồ độc phụ này!" Thân thể Thành Khang co rúm lại, nhịn không được nhe răng trợn mắt, chửi mát.
Phu thê mười mấy năm, Kỷ thị căn bản không sợ hắn, con cháu nhà mẹ đẻ bà đều là người có tiền đồ, trước đây đều là Thành Khang dỗ ngọt nhường nhịn bà, chưa từng bị hắn mắng như vậy?.
Móng tay nhọn của bà hung hăng cấu lên cánh tay hắn, cười lạnh nói: "Lại dám mắng ta? Đúng, ta chính là độc phụ, hận không thể thuốc chết ông! Tối qua đi ở đâu? Ta sẽ bắt ông đi báo quan!".
"Cút! Đừng lấy vuốt mèo của bà chạm vào ta! Các lão gia đây đi ra ngoài uống rượu mà bà cũng dám quản?".
Hiện giờ Thành Khang cũng không sợ con hổ cái ở ngoài thì nhát ở nhà thì dữ này, nhớ đến chuyện đêm qua, trên mặt không khỏi mang theo vài phần đắc ý điên cuồng. Nếu đại chất nữ vào cung, đừng nói làm Hoàng hậu nương nương, dựa vào sắc đẹp của nàng cùng với chức vị của đại ca, đến lúc đó cho dù chỉ là một phi tần thì cũng là người duy nhất trong hậu cung.
Nhà bọn họ chẳng phải chính là phủ Quốc trượng sao!.
"Ô, hôm nay Nhị công tử sao lại lợi hại như vậy? Phụ nhân chúng ta phàm là ra ngoài dự tiệc hồi phủ trễ một lát thôi, thì thanh danh đã khó nghe muốn chết rồi, người cả phủ sẽ mắng vào lỗ tai ông. Nam nhân các ông lại tiêu sái, tự đi vào ổ phong lưu tiêu sái cả đêm, bị yêu tinh quyến rũ hỏng cả người, trở về còn dám làm ầm ĩ?".
Bốn góc ngoài cửa sổ treo chuông gió, leng keng leng keng giòn vang, ve kêu không ngừng, quấy nhiễu sự thanh tĩnh.
Thị nữ phe phẩy cây quạt quạt hơi lạnh từ nước đá đựng trong cái đĩa vào phòng, mát lạnh khiến người ta thoải mái. Thành Khang nhe răng trợn mắt xoay người lại, cầm ly trà nguội đặt trên bàn nhỏ ở trên giường uống một hơi cạn sạch, nhìn bà một cái, cũng không mắng nhau với bà nữa, chỉ sâu xa nói: "Ta biết trước đây nàng bị đại tẩu chọc tức không ít, lại không phát tác được, nên quay đầu phát trên người ta".
Kỷ thị liếc hắn một cái, trong lòng lại có chút chua xót, tưởng rằng người này chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của các nữ quyến, hóa ra người này cũng biết.
Nhưng không nhịn được mắng hắn: "Ông lại đang nói bậy gì vậy?".
Ánh mắt Thành Khang có một tia hiểu thấu: "Sau này sợ là đại tẩu phải mặt co mày cáu rồi, phỏng chừng ngày sau cũng vô tâm đấu với nàng, nàng cũng đừng phát cáu với ta nữa".
Nam nhân đều là như vậy, trước đây trên mặt Thành Khang tôn trọng trưởng tẩu Lâm thị này, đối với chuyện trưởng tẩu tranh đấu gay gắt với thê tử, thê tử mình chịu uất ức mười mấy năm, hắn cũng không phải nhìn không ra, nhưng cũng chỉ có thể coi như không biết, còn có thể có biện pháp gì?.
Đại ca là Hầu gia, ngày sau cái gì cũng là của đại ca, hắn lại là người không có bản lĩnh, mình còn sống thì đều phải dựa vào đại ca, dựa vào mẫu thân. Nếu nhị phòng đắc tội Hầu phu nhân, Lâm thị tiện tay động thủ một chút là có thể khiến người cả viện bọn họ khổ không thể tả.
Kỷ thị lúc này nghe được gì đó, truy hỏi: "Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì rồi?".
Thành Khang khoát tay áo, muốn nói, lại không dám nói nhiều, đến mức trong lòng hắn khó chịu, trong miệng ngứa ngáy.
Đều nói nữ tử lắm mồm, kỳ thật không phải như vậy, thật sự lắm mồm chính là những nam tử tự xưng phong lưu thích đàm luận chính sự kia.
Lát sau, rèm cửa khẽ lay động, thị nữ bên ngoài nhỏ giọng gọi hai người: "Nhị gia nhị phu nhân, người gác cửa sai người đến hỏi, nếu phu nhân rảnh, thì theo mọi người trong phủ cùng đi đón đại cô nương đi".
Kỷ thị không cảm thấy có gì khác thường, nhưng cũng thật trùng hợp, buổi chiều nhà mẹ đẻ bà có việc gấp gọi bà trở về, đang định thoái thác, chuẩn bị chờ đại cô nương hồi phủ lại dẫn theo Chu thị đến viện của nàng ấy trò chuyện.
Lại nghe được giọng nói hứng khởi của trượng phu bà, vẫy tay vội thúc giục bà: "Đừng có rề rà nữa, mau đi đón đại chất nữ của ta về, thái độ phóng khoáng kính cẩn một chút".
***
Hôm sau giờ Mão một khắc, trời quang mây tạnh, gió mát khí trong.
Đại giám Nguyên Thăng của Vĩnh An cung đem ý chỉ của Thái hậu chính thức đi đến Tín An Hầu phủ.
Nguyên Thăng là lão nhân bên cạnh Thái hậu, khi tiên đế còn tại thế đã vào Vĩnh An cung hầu hạ Thái hậu, chớp mắt cũng đã hai mươi năm.
Thái hậu ít khi định ra ý chỉ, bình thường tuyên mệnh phụ nữ quyến vào cung, truyền khẩu dụ đã xem như coi trọng rồi. Ý chỉ lần trước, vẫn là ba năm trước tứ hôn cho Lương Vương thế tử.
Lão phu nhân dẫn theo người cả phủ quỳ đón tiếp, mồ hôi lạnh không khỏi túa ra. Thái hậu có thân phận cỡ nào, làm gì có vài phần thân quen với Tín An Hầu phủ? Dù là lão phu nhân cũng không dám làm ra vẻ có quan hệ thân thích với Thái hậu.
Thành Kiệu tất nhiên là biết, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy, vốn tưởng rằng bệ hạ nói chọn ngày là qua mười ngày nửa tháng, cách lâu ngày gặp mặt cũng không đến mức xấu hổ.
Nhưng làm sao biết mới qua hôm sau ý chỉ lại đến rồi.
Chuyện này nửa chữ hắn cũng không dám nói với bên ngoài, Lâm thị có đức hạnh gì, trong lòng Thành Hầu ít nhiều hiểu rõ. Mẫu thân mình cũng là người có mồm miệng không kín đáo, Thành Hầu càng không tin được.
Thử ngẫm lại, nếu là người không giữ mồm giữ miệng truyền ra ngoài, cả hoàng thành đều là tin nhà hắn sắp xuất hiện nương nương, đến lúc đó chẳng phải là khiến bệ hạ hoài nghi là mình phát tán lời đồn, muốn đưa nữ nhi vào cung hòng chiếm được thánh tâm.
Nguyên Thăng nghiêm tay đứng, thấy bộ dạng mọi người mồ hôi lạnh đầm đìa, ánh mắt lướt qua Ngọc Chiếu, chỉ nhìn một cái trong lòng liền sáng tỏ.
Quả thật là quốc sắc thiên hương, thanh cao thoát tục, khó trách khiến Thánh thượng cũng động tâm. Như vậy, hắn cũng không dám phơi người, vị này ngày sau chính là nương nương, chủ tử của Khôn Ninh Cung.
"Thái hậu ý chỉ, tuyên Tín An Hầu phủ lão phu nhân, Hầu phu nhân, quý phủ đại cô nương vào cung yết kiến".
"Các vị đại nhân phu nhân không cần lo lắng, chuẩn bị theo nô tài vào cung một chuyến là được".
Hạ ý chỉ tuyên triệu ba người vào cung yết kiến?.
Mọi người ở đây đều không phải dễ lừa gạt, trong lòng lo sợ bất an, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ tuyên lão phu nhân cùng Hầu phu nhân vào cung, ngược lại không có gì lạ.
Các phòng khác của Hầu phủ đều là tiểu thiếp, Thái hậu tuyên triệu đi mới là kỳ quái.
Nhưng chỉ đích danh muốn đại cô nương đi...
Trong lúc chờ chuẩn bị xe ngựa vào cung, Thành Hầu tìm cơ hội tiết lộ một chút ẩn ý cho lão phu nhân.
"Mẫu thân chớ lo lắng, đoán chừng là vì chuyện của Ngọc Chiếu, chuyện này chớ tùy tiện tuyên dương, nếu truyền ra ngoài lại xảy ra biến cố, vậy phủ chúng ta ngày sau ở trong kinh thành không ngốc đầu lên nổi rồi, tóm lại vào trong cung Thái hậu nói cái gì các người đáp ứng là được. Nếu là hỏi về hôn sự của Ngọc Chiếu, thì cứ nói đúng sự thật".
Lão phu nhân nghe xong có chút hoảng sợ, tâm trạng vừa mừng vừa lo, nhịn không được ngẩng đầu đánh giá đại tôn nữ đang ngồi trên nệm ăn mứt, bộ dạng như việc không liên quan đến mình.
Thật sự là nửa điểm nhìn không ra.....
Lời của nhi tử bà xưa nay vẫn nghe, thấy vậy liền nói: "Yên tâm đi, trong lòng mẫu thân con biết rõ, lần trước là lỗi của chúng ta, bây giờ quả quyết sẽ không làm tổn thương đứa nhỏ kia nữa".
Nếu thực như lời nhi tử nói, phú quý khắp phủ bọn họ ngày sau đều phải dựa vào Ngọc Chiếu, cung phụng nàng còn không kịp, làm sao còn dám trêu chọc nàng?.
Ngược lại Thành Hầu nghe xong có hơi thổn thức, một ngụm buồn bực không thở nổi, ánh mắt hắn cũng chuyển đến trên người đại nữ nhi, Ngọc Chiếu cũng nhận ra phụ thân đang nhìn nàng, cụp mắt xuống chỉ coi như không phát hiện, xoay lưng về phía hắn, nửa điểm cũng không có ý muốn giải thích với hắn.
Đứa nhỏ này gan lớn, đêm trước còn biết chút e ngại né tránh, hiện giờ thấy hắn lại nửa điểm cũng không biết sợ.
Thành Hầu không ngừng hoài nghi, có phải bệ hạ hứa hẹn cái gì với nàng hay không?.
Lại chợt phát giác, khuê nữ này sớm đã xa cách với mình, nếu không phải trùng hợp bị mình nhìn thấy, nàng dự định thế nào? Cứ giấu diếm như vậy sao? Giấu đến khi nào?.