Ngọc Chiếu chớp chớp mi, nâng váy cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Triệu Huyền, trên người nàng dính ẩm ướt bên ngoài, không biết chân giẫm phải bùn lúc nào, ngay cả váy cũng dính một chút.
Ngọc Chiếu kéo váy nhìn nhìn, khẽ thở dài: "Không để ý nên váy của ta đều bị bẩn".
Triệu Huyền lấy một cái khăn tay đưa cho Ngọc Chiếu, trước mặt người khác Ngọc Chiếu luôn giả vờ điềm tĩnh, nói một tiếng đa tạ, cầm khăn tay cúi đầu lau váy.
Triệu Huyền không nói gì, đôi mắt dừng trên bàn tay đang lau váy của Ngọc Chiếu, không có gì đẹp và trắng hơn bàn tay của nàng, mềm mại như không xương, hắn không khỏi hoài niệm xúc cảm của đôi tay kia.
Ngọc Chiếu cũng không phải không phát hiện ra, lập tức trái tim cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, mu bàn tay cũng nổi lên sắc đỏ nhàn nhạt.
Một màn hai người giả vờ đứng đắn trước mặt người khác này, khiến trong lòng Đan Dương chân nhân cảm thấy có ý tứ, nhưng như thế nào ông cũng không dám cười Hoàng đế, không khỏi nhìn Ngọc Chiếu thêm vài lần.
Ngọc Chiếu cũng có hơi tò mò nhìn Đan Dương chân nhân, có phần cung kính hỏi ông: "Nghe nói chân nhân là quốc sư, biết pháp thuật sao?".
Đan Dương chân nhân nghe xong cười cười, "Chẳng qua là được bệ hạ ưu ái, thế nhân đồn đãi mà thôi, bần đạo chỉ hơi tinh thông công pháp cơ bản. Hôm nay vừa gặp cô nương, coi như là hữu duyên, thế nhân thường cầu phúc lộc thọ, cô nương có muốn hỏi một chút không?".
Ngọc Chiếu không nghĩ Đan Dương chân nhân chủ động mở miệng muốn giải thích nghi hoặc cho nàng, lập tức vui mừng khôn siết.
"Chân nhân có thể giải mộng không? Gần đây ta gặp mấy cơn ác mộng...".
Ngọc Chiếu nói xong không khỏi hối hận vài phần, những giấc mơ kỳ lạ của mình, đừng nói đến là không có căn cứ, chỉ riêng chuyện trong mơ cũng khiến nàng khó có thể mở lời, đặc biệt là trước mặt còn có đạo trưởng cùng nghe, nếu bảo nàng nói ra, chỉ sợ ngày sau lại sinh ra tâm ma.
Ý cười trên mặt Đan Dương chân nhân không đổi, vừa hạ xuống một quân cờ trên bàn cờ, vừa nói chuyện với nàng: "Chuyện này e là đã làm cô nương thất vọng, bần đạo đối với việc giải mộng một chút cũng không biết".
Hiện giờ thế gian sớm đã không còn người tinh thông thuật giải mộng.
Ngọc Chiếu nghe xong có hơi thất vọng, lại nghe được Đan Dương chân nhân nói với nàng: "Gan chứa máu, máu dưỡng hồn, hồn bất an sẽ sinh ra ác mộng triền miên, cô nương còn trẻ, cũng chưa trải qua nhiều chuyện, e rằng không phải là hồn phách bất an. Khi còn nhỏ cô nương có bị thiếu máu hay không?".
Người tiền kiếp thì hồn phách dễ bất an, nhưng thế gian hiếm thấy trường hợp này, Đan Dương chân nhân nhìn sắc mặt Ngọc Chiếu, chỉ sợ là bệnh thiếu máu.
Ngọc Chiếu suy nghĩ một chút gật gật đầu, rồi lại cảm thấy không đúng, có thể nào mình là bị hồn phách bất an hay không...
"Đêm qua ngủ không ngon, gặp ác mộng sao?" Triệu Huyền hỏi nàng.
Ngọc Chiếu lắc đầu, nàng nhìn nhưng không hiểu ván cờ của hai người, chỉ cảm thấy không thú vị: "Lúc trước gặp ác mộng, đã rất lâu rồi cũng không gặp nữa".
Đan Dương chân nhân sờ râu, "Mọi chuyện trên thế gian đều phải thuận theo tự nhiên, nếu cô nương cầu an, có thể đi tiền điện cầu mấy tấm bùa bình an đeo bên người".
Thấy dáng vẻ Đan Dương chân nhân không thèm để ý, Ngọc Chiếu cũng chỉ có thể gật gật đầu.
Sau đó, Triệu Huyền đi sai vài đường, liên tục bị ăn rất nhiều quân cờ, Ngọc Chiếu nhìn quân cờ lẻ loi trên bàn cờ không khỏi xót xa, ngược lại Đan Dương chân nhân vuốt râu liên tục thở dài: "Thí chủ không muốn tiếp bần đạo chơi cờ sao?".
Thần sắc Triệu Huyền ung dung, cũng không phủ nhận, ngược lại khiến Ngọc Chiếu đỏ mặt, nàng cảm thấy ngượng ngùng, nên nói với hai người: "Ta ra ngoài xem một chút, hai người cứ từ từ chơi đi".
Tiếng bước chân đi xa, Triệu Huyền ở trong phòng loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng Ngọc Chiếu nói chuyện với Lý Cận Lân.
Hình như là đang tranh luận gì đó, tiếng của tiểu cô nương không nhỏ.
Đan Dương chân nhân ngồi đối diện, từ sau khi Ngọc Chiếu rời đi, sắc mặt mới nghiêm hẳn lên.
"Bệ hạ đưa vị cô nương kia đến đây, là muốn để thần xem tướng sao?" Hắn được sắc phong làm quốc sư, quả thật là thần tử của bệ hạ.
Triệu Huyền cũng chưa từng giấu ý định, trầm ngâm một chút, mới nói: "Đó là thê tử sau này của trẫm, đúng lúc rảnh rỗi, muốn bảo khanh xem cho nàng một chút".
Từ sau khi Ngọc Chiếu rời đi, Đan Dương chân nhân đối với Triệu Huyền vạn phần tôn kính, nghe vậy lập tức sửa miệng hỏi: "Bệ hạ là lo lắng bát tự của Hoàng hậu nương nương không hợp với vận mệnh quốc gia hay sao?".
Triệu Huyền khẽ nhíu mày, lại mang theo vài phần cười khổ: "Trẫm không hỏi chuyện này. Nàng có bệnh khó chữa, đám Thái Y Viện kia cũng bàn bạc không ra phương thuốc, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, trẫm muốn biết, ngày sau nàng có thể bình an khỏe mạnh hay không?".
Đan Dương chân nhân ngẩn ra, làm sao hắn cũng không nghĩ tới Hoàng đế tìm hắn đến đây, lại chỉ vì chuyện này... Ngay cả thọ mệnh cũng không dám hỏi cặn kẽ? Chỉ hỏi về bệnh tật thôi sao? Hay là sợ hỏi xong sẽ có chuyện xấu gì?.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Đan Dương chân nhân cách cửa sổ, chăm chú nhìn cây bạch quả sống ngàn năm bên ngoài.
Đan Dương chân nhân khẽ thở dài: "Nếu nói đây là chứng bệnh nhẹ, thật sự là bệ hạ làm khó thần, thần chỉ biết xem tướng mà suy diễn. Có thể trả lời bệ hạ, nhưng nói ra chỉ sợ bệ hạ không thích nghe".
Ngón tay Triệu Huyền xoa xoa ấn đường, nhìn phương hướng Ngọc Chiếu rời đi, sau đó tầm mắt dừng lại trên mặt Đan Dương chân nhân, đã có chút giận dữ, tựa hồ đã đoán được lời kế tiếp của hắn.
Đan Dương chân nhân suy nghĩ thật lâu, vẫn thành thật nói: "Vị cô nương kia cũng không phải là người có phúc trạch thâm hậu".
Triệu Huyền nhẫn bạch ngọc trên ngón tay, không nói lời nào, chỉ là khí áp quanh thân bỗng nhiên vô cùng nặng nề.
Đan Dương chân nhân vẫn không cố kỵ gì, thổn thức nói: "Đoản mệnh, lại không có duyên phận với con cái".
Hắn cũng không phải khuyên Hoàng đế bỏ ý niệm lập nữ tử kia làm hậu, mệnh số tự có trời định, hắn có khuyên bảo nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Hơn nữa lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô nương kia cũng cảm thấy tiếc hận, nhưng đây chính là số mệnh, cưỡng cầu cũng không được, nghịch thiên cải mệnh? Đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Trong lúc nhất thời, huyệt thái dương của Triệu Huyền ong ong một hồi, nổi lên đau đớn.
Hắn ném quân cờ trong tay, đứng dậy đi ra ngoài.
Số mệnh do trời định cái gì? Quả là buồn cười cực điểm.
Hắn hai tuổi đã được lập làm thái tử, nếu thật sự tin vào số trời, ngồi không hưởng lộc, cũng không biết bây giờ cỏ trên mộ đã cao cỡ nào.
Giờ phút này, hắn thống trị bách quan, hiệu lệnh thiên hạ, dựa vào cũng không phải là số mệnh gì.
***
Kinh thành ít mưa, đoạn thời gian này lại liên tục mưa vài trận.
Sau cơn mưa này, bầu trời xanh biếc như được gột rửa, một mảnh sáng sủa, vô cùng ấm áp.
Ngọc Chiếu ngồi dưới tàng cây bạch quả không biết đang nhìn cái gì, cành lá rậm rạp, ngăn trở nước mưa, gốc cây sạch sẽ mát mẻ.
Hôm nay nàng mặc váy bách điệp xuyên hoa, đang ngồi trong một góc vàng rực, ánh nắng vàng óng đầy trời xuyên thấu qua bóng cây che phủ, chiếu xuống mái tóc đen nhánh của nàng, giống như nữ thần đi lạc vào chốn nhân gian.
Ngọc Chiếu nghe tiếng bước chân trầm ổn phía sau bèn biết là đạo trưởng tới.
Nàng quay đầu nhìn thấy hắn, trên mặt nở nụ cười, dung nhan diễm lệ như hoa đào.
Ngọc Chiếu đưa bàn tay mềm mại về phía hắn.
Một sợi dây bị kéo căng trong lòng Triệu Huyền đột nhiên đứt ra, hắn đi tới cúi người cầm đôi tay trắng xanh kia, đỡ nàng đứng lên.
"Chàng để ta chờ thật lâu, chân đều tê rần hết". Ngọc Chiếu bất mãn, trước giờ sự kiên nhẫn của nàng chỉ có một chút như vậy.
Triệu Huyền nắm chặt lòng bàn tay, dưới tay nhẵn nhụi trơn bóng, khiến hắn sinh ra vài phần say mê, hắn có hơi vội tựa hồ muốn bắt lấy thời gian: "Trạch viện nhà ta cách nơi này không xa, hôm nay nàng có muốn đi xem một chút không?".
Ngọc Chiếu nghe xong liên tục lắc đầu, lần trước đạo trưởng nói hắn chỉ có một mình, huynh đệ tỷ muội cách xa, chỉ có một vị mẫu thân không thường gặp mặt.
Ngọc Chiếu sợ nhất là lão nhân, hơn nữa nàng còn chưa chuẩn bị tốt để gặp gia trưởng, phải tiến hành từng bước một, làm sao có thể mới vừa có chút tiến triển đã trực tiếp đến cửa?.
Hôm nay không biết vì sao, đạo trưởng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nàng.
"Ví như ta cũng không phải kiểu người giống như chàng từng biết trước kia, ngay cả thói quen, tính tình hàng ngày của ta cũng không phải như chàng nhìn thấy hiện tại...".
Ngọc Chiếu chớp chớp mắt, trong lòng cảm thấy đạo trưởng buồn cười như vậy, nàng cũng không giống với biểu hiện bên ngoài như vậy đâu, lúc này đạo trưởng ở bên nàng cũng không lâu, ngày sau nhất định sẽ phát hiện tính tình nàng không tốt.
Rất nhiều người đều nói nàng rất cổ quái, hẹp hòi hay ghi thù trong lòng, lại thích khóc, còn rất thích nổi cáu.
Có được mấy người vẫn thể hiện ra được sự tốt đẹp như họ muốn đây?.
Tuy rằng đạo trưởng thanh cao thuần khiết, tốt tính, nhưng cũng là người, Ngọc Chiếu chưa bao giờ cảm thấy chỉ có mình mới có thể có tính tình ngang ngược, thích đùa giỡn.
Ai cũng có thể có tính tình như vậy, tất nhiên đạo trưởng cũng có thể.
"Đạo trưởng yên tâm đi, vô luận chàng như thế nào ta đều thích". Ngọc Chiếu nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, nhanh chóng chui đầu vào trong ngực hắn, tự tìm một vị trí thoải mái, chóp mũi nhăn lại, giống như chó con ngửi ngửi mùi hương quanh người hắn.
Từ sau ngày hôm qua, tình ý giữa hai người tương thông, rốt cuộc Ngọc Chiếu không cố kỵ gì nữa, nàng thích đạo trưởng, thích mùi hương của đạo trưởng, thích thân thể của đạo trưởng.
Triệu Huyền nhịn không được nở nụ cười, tiếng nói xuyên qua ngực, Ngọc Chiếu dựa vào ngực hắn cũng có thể nhận ra ý cười của hắn.
Hắn vuốt ve gáy tròn của Ngọc Chiếu: "Nàng đây là ngửi cái gì?".
"Mùi hương trên người đạo trưởng thật thơm". Ngọc Chiếu cười hì hì trả lời hắn, vừa nói, hai tay siết lại càng chặt.
Triệu Huyền ho khụ, trong lòng dâng lên một cỗ khô nóng, biết rõ tiếp tục nữa sẽ tột cùng khó nhịn, nhưng hắn lại không muốn đẩy nàng ra. Chỉ có thể cứng đờ hỏi nàng: "Nàng nói thân quyến trong nhà, tháng sau khi nào sẽ trở về? Hôn nhân đại sự, vẫn là trước tiên bẩm báo trưởng bối trong nhà nàng cho tốt, nếu nàng sợ bị trách mắng, thì dẫn ta đến đó, ta sẽ tự xử lý tốt hết thảy, được không?".
Ngọc Chiếu ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt kia giảo hoạt như nữ yêu trên núi, lại rất nhanh dời mắt đi không nhìn hắn nữa, chỉ mập mờ nói: "Dù sao cũng nhanh thôi, đạo trưởng yên tâm, ta không có gì không dám nói, trưởng bối trong nhà ta rất sáng suốt, đã sớm bảo ta tự chọn hôn phu, người nhất định sẽ rất thích chàng".
Triệu Huyền vẫn là lo lắng, hắn một chút cũng không yên tâm, tiểu cô nương ngay cả thị nữ cũng gạt, làm sao dám nói rõ chân tướng với trưởng bối trong nhà?.
Nhưng tình yêu luôn che mờ đi giác quan của người ta, trong đầu hỗn độn, hắn đã sớm không còn lý trí, chỉ biết tin lời nói của tiểu cô nương, cũng không thể nghịch ý của nàng, bất luận như thế nào hắn cũng không muốn khiến nàng không vui.
Ngọc Chiếu vẫn lên tiếng trấn an hắn, nàng nắm lấy tay hắn, nghiêm túc nói: "Không ai có thể thay đổi được trái tim của ta, chỉ cần ta thích chàng là đủ rồi".
Đôi môi của tiểu cô nương như mật. Xưa nay Triệu Huyền bình tĩnh biết tự kiềm chế, hôm nay lại không nhịn được nữa.
Hắn duỗi tay ôm người trước mặt vào lòng, hai người kề sát vào nhau, Ngọc Chiếu chỉ đứng đến cằm hắn, hắn cúi đầu chính là cái trán mượt mà trơn bóng của tiểu cô nương, hai hàng mi rậm rạp giống như cánh quạt, khẽ run run, tựa hồ là không hài lòng khi mình chủ động ôm nàng, nhưng rốt cuộc không đẩy ra.
Hôm nay Ngọc Chiếu không đeo hoa tai, vành tai nhỏ nhắn xinh xắn hơi hơi phiếm hồng, thật giống như vỏ sò.
Hắn vươn ngón tay xoa xoa vành tai của Ngọc Chiếu, chỉ hận không thể đem nàng xoa vào trong cơ thể của mình.
Đan Dương tử thật sự là miệng nói bậy, tiểu cô nương xinh đẹp tinh nghịch như vậy, như thế nào cũng nên sống lấu trăm tuổi, ít nhất cũng phải đi sau hắn.
...
Mạt đế tiền triều tàn bạo bất nhân, xa hoa dâm dật, làm cho thiên hạ đại loạn. Lãnh thổ nhanh chóng bị chia năm xẻ bảy, các chư hầu liên tiếp phản loạn, lần lượt thành lập nên mấy chục vương triều.
Các quốc gia quanh năm chinh chiến, đất đai hoang tàn khắp nơi, dân chúng lầm than.
Sau nhiều năm chiến tranh, trải qua nhiều thế hệ vua Đại Tề nam chinh bắc chiến, thu phục lãnh thổ.
Bây giờ đã sớm không còn thấy nửa điểm hoang tàn ở Đại Tề, chung quanh phồn vinh hưng thịnh, quốc thái dân an.
Mà từ khi đăng cơ đến nay văn thao võ lược không nói, chỉ một chuyện cũng đã hơn các đời tiên hoàng. Kim thượng đăng cơ khi còn nhỏ, hổ lang chầu chực, Thái hậu không chịu buông quyền, một lần hành động lập tức tru sát rất nhiều quan thần lạm quyền, vĩnh viễn chấm dứt thế gia đại tộc loạn lạc.
Tháng trước Giang Nam đạo truyền tin về kinh thành, Giang Đô Vương dẫn thủy quân từ đảo Từ Cổ đi vòng qua, bao vây tiêu diệt một ngàn hải tặc.
Vì chuyện này trong triều ầm ĩ hơn một tháng, chỉ vì trận chiến tranh chủ lực nước sâu này làm ảnh hưởng đến thế lực trong triều nhiều vô kể. Trong triều la hét chia làm hai phe.
Mấy vị tể tướng ở phía dưới ầm ĩ đến rối bời, cuối cùng Hoàng đế nghe xong từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi người bên cạnh: "Giang Đô vương đang ở đâu?".
Hắn sớm tuyên triệu Giang Đô Vương vào kinh, không ngờ tiền tuyến lại có chuyện trì hoãn.
"Ước chừng còn phải năm ngày nữa mới có thể vào kinh".
Nói đến phiên vương vào kinh, ngược lại Lý Cận Lân nhớ tới một chuyện khác: "Bệ hạ, hôm qua An Vương dẫn theo gia quyến vào kinh, giờ Thìn vào cung bái kiến Thái hậu, Thái hậu ở Vĩnh An cung sai người đến hỏi bệ hạ, không biết bệ hạ có rảnh hay không?".
Tất nhiên chuyện này Hoàng đế còn nhớ rõ, ngược lại mấy năm nay An Vương rất quy củ, lần này vào kinh cũng là đưa tấu chương trước cho hắn, hắn chấp thuận mới khởi hành.
Đến cùng vẫn là huynh đệ ruột thịt, mấy năm nay tâm tính Triệu Huyền cũng bình thản không ít, nghe vậy nói: "Trẫm rảnh sẽ đi".
***
Bình thường trong hoàng cung cả ngày đều vắng vẻ, nhưng hôm nay lại đặc biệt vô cùng náo nhiệt.
Từ sau cuộc đảo chính năm đó, Hoàng thái hậu và nhi tử làm Hoàng đế hoàn toàn xé rách da mặt xa cách với nhau, mấy năm nay vẫn dời đến biệt cung.
Suy cho cùng vẫn là mẫu tử ruột thịt, mấy năm nay Hoàng đế lại nhớ tới tình cảm mẫu tử, Hoa thái hậu có thể trở về cấm đình lần nữa. Ngày mừng thọ Thái hậu cũng sắp đến, năm nay được Hoàng đế đặc biệt ân chuẩn, An Vương ở đất phong xa xôi dẫn theo gia quyến sớm hồi kinh để mừng thọ Thái hậu.
Hôm nay không chỉ có gia quyến của An Vương, ngay cả phủ công chúa, Lương Vương phủ cũng đều vào cung.
Vĩnh An cung náo nhiệt hơn trước đây rất nhiều, một đám tôn bối vây quanh Thái hậu, trước giờ tính tình Thái hậu không tốt, lúc này nghiễm nhiên trở thành một lão tổ mẫu đức cao vọng trọng của một gia đình bình thường.
Thế nhân coi trọng nhiều con nhiều phúc, không ai ghét bỏ việc có nhiều con cháu.
Khi còn trẻ Thái hậu một lòng một dạ tranh đoạt địa vị, sự sủng ái của tiên đế,...
Về sau lại tranh đoạt quyền thế với nhi tử, giằng co mấy chục năm, căn bản không có tâm tư để tâm đến con cái, nhưng trong mấy đứa con này, người duy nhất khiến bà bận lòng vài phần chính là tiểu nhi tử An Vương.
An Vương nhỏ hơn mấy vị ca ca tỷ tỷ, là nhi tử Thái hậu sinh ra lúc đã bốn mươi tuổi, không chỉ có Thái hậu, tiên đế cũng có vài phần thiên vị hơn.
Hai năm nay Thái hậu đã nhìn thấu một chút, có lẽ là biết mình dần dần già nua, thể xác và tinh thần vô lực, chấp nhận rằng nanh vuốt đã bị nhổ sạch, biết là có tiếp tục tung hoành cũng không tạo ra được sóng gió gì, ngược lại còn gây họa đến con cháu, lúc này mới chỉ một lòng một dạ quây quần bên con cháu.
Đã nhiều năm An Vương không gặp Thái hậu, lần trước hồi kinh còn là năm năm trước, năm năm qua Thái hậu già đi không ít, khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn, ngay cả trưởng tỷ Trọng Hoa trưởng công chúa cũng thay đổi không ít, lần trước gặp mặt vẫn còn là trưởng tỷ trẻ trung, hiện giờ ngay cả tôn tử cũng đã có.
Hắn dẫn theo thê tử và con cái lần lượt chào hỏi huynh tỷ và Hoàng thái hậu, tiểu nhi tử mới hai tuổi của An Vương phi, đã nói rõ từng chữ, từng câu từng câu gọi hoàng tổ mẫu, làm cho Thái hậu cười vô cùng vui vẻ, liên tiếp được ban thưởng rất nhiều.
"Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, không thể ở bên cạnh người tận hiếu...".
An Vương không để ý nhiều đến những ánh mắt đang nhìn trên đại điện, khóc rống lên với Thái hậu, Lương Vương thấy thế không khỏi cười châm chọc, mí mắt Trọng Hoa trưởng công chúa giật giật, bị An Vương ầm ĩ đến có phần không kiên nhẫn.
Đây chính là thiên gia, ruột thịt cùng một mẹ còn xa lạ như vậy, đừng nói đến các huynh đệ tỷ muội khác.
Trọng Hoa trưởng công chúa bảo dưỡng cẩn thận, nhìn chừng ba mươi tuổi, đã làm tổ mẫu người ta, nhìn trầm ổn nhất.
Thấy vậy không khỏi chuyển đề tài, trêu ghẹo An Vương nói: "Trước kia mẫu hậu thiên vị thập bát đệ, hiện tại lại thiên vị con của thập bát đệ".
Lương Vương ở lại kinh thành, một đại gia tộc cũng không bằng An Vương ở trên đất phong của mình tiêu sái tùy hứng.
Hắn chướng mắt bộ dạng khóc cha gọi mẹ của An Vương kia giống như một phụ nhân đức hạnh động một chút là rơi nước mắt, lão tiểu được sủng ái nhất, cái này còn cần phải nói? Hắn lười biếng dựa lưng vào ghế đảo mắt một vòng, Lương Vương phi ngồi bên cạnh giống như người gỗ, thấy Lương Vương nhìn qua, có hơi run rẩy chấn chỉnh thân thể, nửa điểm cũng không dám nói chuyện.
Tất nhiên Thái hậu không chịu thừa nhận mình thiên vị: "Chẳng lẽ thiếu phần của con sao? Đứa nhỏ nào của con ai gia để thiếu phần đâu? Đệ đệ con hiếm khi trở về một chuyến, con còn tranh sủng với nó nữa sao?".
Vừa nói, vừa gọi mấy tôn bối đến bên cạnh.
Tám đứa trẻ, hai tôn tử của Trọng Hoa công chúa, hai ấu tử ấu nữ của Lương Vương, còn lại tất cả đều là con nối dõi của An Vương. Đây mới chỉ là do An Vương phi sinh ra, chỉ riêng đứa nhỏ do mấy phòng tiểu thiếp của An Vương phủ sinh ra, số lượng ít nhất phải tăng thêm mười người nữa.
Thái hậu được tôn bối dỗ dành đến mặt mày hớn hở, vẫn không quên thế tử phi bên này, quay đầu lại nhìn Lương Vương thế tử phi một cái: "Ai gia nhớ rõ hai người các con thành hôn cũng gần hai năm rồi phải không? Tại sao vẫn chưa có tin tốt? Thế tử phi phải khẩn trương một chút".
Nói xong có thâm ý nhìn bụng Lâm Lương Huấn.
Lương Vương thế tử nghe vậy nhìn Lâm Lương Huấn một chút, cùng Lâm Lương Huấn bốn mắt nhìn nhau, không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
An Vương nhịn không được hỏi: "Hôm nay trở về không thấy hoàng huynh, hoàng huynh lại đang ngọ triều sao?".
Lương Vương nói: "Đương nhiên, bệ hạ cần chính yêu dân, sau khi lâm triều đã tuyên mấy vị tể tướng đi đến Tử Thần điện rồi".
Trọng Hoa trưởng công chúa nghe xong không khỏi cười nói: "Nói đến, bổn cung cũng đã lâu không gặp bệ hạ, lần trước gặp còn là ngày Đoan Ngọ bắn liễu".
An Vương hào hứng: "Ồ? Bắn liễu? Rồi có ai bị đánh bại không?".
Kỹ nghệ này chính là sở thích phổ biến của nam tử Đại Tề, từ vương tôn quý tộc, cho đến dân chúng bình thường, đều có thể tinh thông kỹ thuật này.
An Vương không hỏi người chiến thắng là ai, lại hỏi kẻ thua cuộc. Chỉ vì bắn liễu quy định, người không bắn trúng, phải bị phạt cởi y phục.
Trọng Hoa trưởng công chúa không muốn trả lời vấn đề này của An Vương: " Đoan Ngọ năm nay bệ hạ đích thân lên sân bắn".
Trọng Hoa trưởng công chúa và đệ đệ Triệu Huyền tính tình cổ quái có giao tình lợt lạt, nhưng trong lòng lại rất kính nể Triệu Huyền, lại càng không dám làm càn: "Người chiến thắng thực xứng với danh, hai mươi mũi tên không lệch một mũi, đều bắn trúng ngay trọng tâm".
Kết quả bệ hạ giành được chiến thắng, nhưng người lại không thấy đâu, nghe nói có người thấy hắn cưỡi ngựa xuất cung.
An Vương đối với vị huynh trưởng này, càng thêm khiếp đảm, vội khen ngợi nói: "Kỹ năng xạ thủ của bệ hạ, mấy năm nay cũng không hề sa sút chút nào".
Lương Vương lạnh lẽo cười hai tiếng: "Chỉ sợ làm thập bát đệ thất vọng rồi, năm trước tốt xấu gì cũng có thể nhìn một thân thịt mỡ trắng trẻo làm thú vui, về sau lại không thể, bệ hạ cảm thấy quy định này không đứng đắn, nên đã cấm người thua cuộc cởi y phục".
An vương nghe xong sắc mặt khó coi, cũng không dám nói một câu bất kính với bệ hạ.
Thái hậu mắng Lương Vương: "Con lại dám ăn nói bậy bạ trước mặt một đám con nít sao?".
Mấy đứa trẻ tuy còn nhỏ nhưng cũng rất tinh ranh, có cái gì là không hiểu chứ? Nên đều che miệng cười.
Trọng Hoa trưởng công chúa thấy trong điện đều là người thân của nàng, cũng không có gì cố kỵ, nhịn không được dò hỏi: "Nghe nói thời gian này bệ hạ liên tiếp xuất cung, thậm chí còn miễn lâm triều hai lần, mẫu hậu, lời đồn này có thật không?".
Trong cung quản cấm cực nghiêm, thám thính bên ngoài sẽ không nghe được bất kỳ tin tức gì của bệ hạ, Trọng Hoa trưởng công chúa muốn hỏi thăm tình hình gần đây của bệ hạ, còn phải cố ý tiến cung hỏi Thái hậu.
Nghe đến đây, vương tử hoàng tôn cả điện đều không khỏi nâng lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe.
Tươi cười trên mặt Thái hậu hơi ngừng, thần sắc nghiêm túc, đối với việc này thờ ơ nói: "Sợ là đi tĩnh tu, bệ hạ là dốc lòng tu đạo".
Lời này không chỉ có mọi người ở đây, mà ngay cả Thái hậu cũng không tin.
Người ngoài không biết, đám người này ai mà không biết bệ hạ là vì chữa bệnh đầu?.
Đang nói, nội thị bên ngoài tiến vào thông truyền, nói là bệ hạ tới.
Triệu Huyền chưa thay đổi y phục và mũ miện, vẫn mặc một thân thường phục đế vương, đeo đai cửu hoàn, mang giày lục hợp, ngẩng cao đầu đi tới, hai người Lương Vương và An Vương không dám nhìn thẳng.
Thái hậu nhìn thấy thiên tử, trên mặt đang căng thẳng lại mỉm cười: "Phiền bệ hạ có tâm, nhớ rõ hôm nay thập bát đệ của bệ hạ vào cung thăm ai gia".
Triệu Huyền bảo mọi người đứng lên, ngược lại hôm nay vô cùng ôn hòa, mọi người thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nói với mọi người: "Ở chỗ Thái hậu, không cần chú trọng lễ nghi phiền phức, như huynh đệ tỷ muội ở chung trong gia đình bình thường là được".
Thiên tử nói như vậy là nhún nhường, tất nhiên thần tử không thể coi là thật, thật là không đúng mực, An Vương theo lời Thái hậu, gọi mấy nhi nữ chưa từng gặp qua Hoàng đế: "Mau tiến lên thỉnh an hoàng bá phụ".
Nói An Vương không có tâm tư khác, đó là tuyệt đối không có khả năng. Nhưng mấy năm trước hắn bị dọa cho suýt bể mật, hiện giờ ngay cả ý niệm trong đầu cũng không dâng lên nổi, lúc này trở về cũng là toàn tâm toàn ý muốn cho Thái hậu gặp tôn tử tôn nữ chưa từng gặp qua, về phần những ý niệm khác, phần lớn là ý của thê tử và mẫu thân, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
Hiện giờ mới gặp hoàng huynh, hắn đã có vài phần sợ hãi, xen vào chuyện kia làm cái gì?.
Chọc cho trong lòng bệ hạ hoài nghi, không khỏi mất nhiều hơn được.
Hôm nay Thái hậu vô cùng hài lòng đối với việc Hoàng đế đến, không khỏi cười nói: "Người là bá phụ còn chưa từng gặp qua con của thập bát đệ người, hôm nay Hoàng đế cũng không nên luyến tiếc, người nên thưởng cho mỗi vãn bối một phần lễ gặp mặt, tư khố của người, mấy năm qua chỉ vào thêm chứ không có ra, hiện giờ đồ tốt bên trong chỉ sợ là chứa không nổi nữa, bảo mấy chất nhi chất nữ của người đi quấy rầy người một chút đi".
Một đám vương tôn quý tộc, làm sao lại đến nông nổi thiếu đồ chơi này nọ, đa phần chẳng qua là Thái hậu cố ý muốn kéo gần quan hệ của bọn họ.
Mấy thân vương công chúa tất nhiên là không buông tha cho Triệu Huyền, người nhỏ tuổi nhất phía dưới, nhưng cũng không sợ, tiến đến bên người Hoàng đế muốn đòi ban thưởng, trên mặt Triệu Huyền không biểu lộ gì, vô cùng hòa ái, giống như thật sự rất thích con nít, nói với Lý Cận Lân: "Mau dẫn bọn nó xuống, mở tư khố để bọn nó tự lựa chọn".