Editor: Tư Di
Tiêu Đình rất am hiểu việc bồi các trưởng bối nói chuyện đùa cợt, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ nói chuyện với Cao thị.
Gặp mặt liền khóc, nhìn Cao thị có vẻ rất hối hận, nhưng Cao thị có thể nhẫn tâm không vào cung thăm Tứ công chúa nhiều năm như vậy, đủ thấy tình cảm của bà với Tứ công chúa là có hạn, đã như vậy, thì việc gì Tứ công chúa phải ngoan ngoãn làm cháu gái ngoại ngoan khi Cao thị đến đây?
Quá tự hạ thấp thân phận.
Sớm muộn gì thì Tứ công chúa cũng gả cho hắn, Tiêu Đình lại cảm thây hắn có tư cách thay Tứ công chúa quyết định chút, vì vậy hắn ngồi xuống, mặt không chút thay đổi, Cao thị hỏi hắn liền trả lời nửa thật nửa giả, Cao thị dừng lại, hắn cũng không chủ động hỏi thăm chuyện của Hộ quốc công.
Cao thị nhìn ra cháu ngoại lạnh nhạt, nhưng bà cũng không ngại, cháu ngoại chịu chấp nhận bà, chịu cho bà cơ hội quan tâm, Cao thị đã mãn nguyện rồi.
"Cảnh Nghi, rốt cuộc vì sao tối hôm trước con rớt xuống nước thế? Thật sự là do con không cẩn thận rớt xuống sao?" Vốn Cao thị vì chuyện này mà tới, tất nhiên muốn hỏi một câu: "Còn có tam công tử Tiêu gia, ta nghe nói hắn là người quần áo lụa là, vì sao lại nguyện ý mạo hiểm cứu con? Các con vừa rồi.... ...."
Nói được một nửa, Tiêu Đình đột nhiên nghiêng đầu, mắt xếch lạnh lùng nhìn bà chằm chằm.
Cao thị im lặng theo bản năng, ánh mắt lại mờ mịt, không hiểu mình nói sai chỗ nào.
Tiêu Đình lại nhìn bà chòng chọc chốc lát, lúc này mới nhìn về phía hành lang đối diện lần nữa, âm thầm bình ổn lại cơn tức trong ngực. Quần áo lụa là, quần áo lụa là, hắn thừa nhận mình là người không học vấn không nghề nghiệp, quần áo lụa là, nhưng hắn chưa từng làm chuyện bất lương, thế thì sao không thể làm chuyện tốt? Thái hậu tự nhiên hiểu lầm hắn đẩy Tứ công chúa xuống nước, giờ lại đột nhiên lòi ra Hộ quốc công phu nhân cũng cho là vậy, thật bực mình mà.
Thật may là Tứ công chúa biết hắn là anh hùng.
Nghĩ đến nhóm người Hoàng hậu đến lúc trước, Tứ công chúa thực lòng quan tâm hắn, Tiểu Đình lập tức thấy thoải mái hơn nhiều, liếc mắt nhìn Cao thị ở một bên đang thấp thỏm quan sát hắn, Tiêu Đình suy nghĩ một chút, trong đầu chợt hiện lên một ý tưởng, ngay sau đó cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Ngoại tổ mẫu, mặc dù thỉnh thoảng tam công tử không tốt, nhưng bản chất hắn thuần lương, đêm hôm đó con không thấy rõ đường đi nền trượt chân rớt xuống nước, may mắn được tam công tử kịp thời cứu giúp, nếu không con sợ rằng, sẽ không còn được gặp lại người...... Hôm nay tam công tử vào cung, con cố ý tới nói cảm ơn.... ..."
Dù nói thế nào, Cao thị cũng là ngoại tổ mẫu ruột của Tứ công chúa, Tiêu Đình muốn thay đổi thành kiến của lão nhân gia với hắn.
Chỉ có điều lần đầu tiên khoe khoang trước mặt một trưởng bối xa lạ, Tiêu Đình ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút chột dạ, giọng nói luôn hạ thấp xuống, khuôn mặt trắng nõn mềm mại như đậu hũ cũng hiện lên phiến hồng khiến người ta mộng tưởng, giống như đóa hoa đào đầu tiên nở rộ ngày xuân, xinh đẹp tràn đầy sức sống. Bản thân hắn biết đó là ngượng, người khác.... .....
Cao thị ngạc nhiên nhìn gò má của cháu ngoại.
Một cô nương, nếu như lúc đó nhắc tới một người nam nhi mà đỏ mặt, thì hơn phần nửa là, động tình.
Cháu ngoại coi trọng tam công tử của Tiêu gia sao?
Cao thị cố gắng nhớ lại tình hình vừa rồi khi theo Hoàng hậu tới, lúc ấy cháu ngoại bị một thiếu niên thân thể cao gầy chặn lại, Cao thị không thể không nhìn bóng lưng thiếu niên đó mấy lần, thon dài cao lớn như trúc, chỉ nhìn bòng lưng một cách đơn thuần, cảm thấy nhất định dáng vẻ không tầm thường.
Vẻ ngoài tuấn lãng, lại có lòng hiệp nghĩa, có ân cứu mạng ngoại tôn, quả thực như vậy, ngoại tôn động tình cũng là hợp tình hợp lý.
Muốn hỏi cháu ngoại một chút xem rốt cuộc có ý gì với tam công tử Tiêu gia, lát sau lại cảm thấy hai bà cháu mới quen biết nhau, quan hệ còn chưa đến mức thân mật, Cao thị khó khăn lắm mới ép nghi vấn xuống, theo lời nói khen: "Xem ra lời đồn cũng không hoàn toàn đáng tin, sau này gặp tam công tử, ngoại tổ mẫu phái cảm ơn hắn mới được."
Tam công tử cứu mạng cháu ngoại, Cao thị thật tâm muốn cảm ơn, thuận tiện cũng xem xem rốt cuộc tam công tử sinh ra thế nào.
Tiêu Đình vừa nghe, rốt cuộc tìm được cớ thoát khỏi Cao thị, nhìn phòng chính nói: "Ngoại tổ mẫu, chúng ta nên nhanh chóng vào đi thôi, đừng để Thái hậu chờ lâu."
Cuối cùng Cao thị xoa mặt một chút, gật đầu một cái.
Tiêu Đình như trút được gánh nặng, dẫn Cao thị đi thỉnh an Thái hậu.
Thái hậu tiếp đãi Cao thị hết sức long trọng, không để ý Cao thị tự xưng thường dân, kiên trì mời Cao thị cùng ngồi xuống giường nhỏ sưởi ấm với mình, Cao thị nhiều lần từ chối nhã nhặn, Thái hậu liền nháy mắt với Tiêu Đình dd.lqddi. Tiêu Đình thuận miệng khuyên câu, Cao thị nhìn "cháu ngoại" một lúc, không còn cự tuyệt nữa.
Vào giờ phút này, với Cao thị mà nói, lời nói của cháu ngoại hữu hiệu hơn tất cả.
Ngồi xong, Cao thị liền cung kính nói cảm ơn với Thái hậu: "Nghe nói lần này là nhờ tam công tử cứu Cảnh Nghi, dân phụ vừa cảm kích tam công tử, cũng phải cảm ơn nương nương có phương pháp giáo dục, dạy ra mội hậu sinh tốt như tam công tử dám xả thân cứu người, khiến cho dân phụ còn có ngày sum vầy với Cảnh Nghi."
Thái hậu khoát khoát tay, cười nói: "Quốc công phu nhân quá khen, Đình Sinh, Cảnh Nghi là biểu huynh muội, Cảnh Nghi gặp chuyện không may, Đình Sinh là huynh trưởng, về lý về tình cũng nên ra tay giúp đỡ."
Tiêu Đình nghe vậy, hơi nhíu lông mày một cái, lặng lẽ nhìn về phía Cảnh Nghi, giữa hai lông mày ẩn chứa lo lắng. Lúc ấy tại sao lại mạo hiểm cứu nàng, bản thân Tiêu Đình cũng không nói rõ ràng được, nhưng hắn không hi vọng Cảnh Nghi bị Thái hậu dắt đi, cho rằng hắn ví quan hệ huynh muội chó má gì đó mới cứu nàng. Nàng thích hắn như vậy, một khi tin lới Thái hậu nói, nhất định sẽ đau lòng nhỉ?
Mà đang lúc Tiêu Đình nhìn sang thì Cảnh Nghi chạy tới chỗ Thái hậu, Cao thị ngồi đối diện trước giường, cung kính hành lễ nói: "Cô tổ mẫu nói đúng lắm, trong mắt vãn bối các vị công chúa đều là muội muội, đêm đó dù là muội muội nào gặp chuyện không may, vãn bối cũng sẽ xả thân cứu giúp, kính xin Quốc công phu nhân đừng tiếp tục để việc này ở trong lòng."
Lời nói của Thái hậu thâm ý sâu sắc, Cảnh Nghi cũng không hi vọng Thái hậu hiểu lầm nàng nhờ vào đó mà "với cao" lòng Tiêu Đình.
Nàng nói mấy câu đơn giản đã phủi sạch cái cọc anh hùng cứu mỹ nhân này, Thái hậu lộ vẻ tán thưởng. Bà thương tiếc Tứ công chúa, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới việc tác hợp Tứ công chúa cho cháu trai đằng ngoại của bà. Tứ công chúa lạnh lùng, tuyệt đối không phải hiền thê dịu dàng hiểu lòng người.
Cao thị nhìn nam tử tuấn tú đối diện, kín kẽ như đầm nước, trẻ tuổi nho nhã lễ độ, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Con nhà giàu cái gì, đây rõ ràng chính là một công tử tao nhã, phong thần tuấn lãng phong thái lỗi lạc, nhất định tương lai có đất dụng võ, nếu cháu ngoại thật sự có thể khiến tam công tử làm phò mã, đây mới thật sự là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho.
"Đối với tam công tử mà nói, đây là chuyện nhỏ, đối với Cảnh Nghi mà nói đây cũng là ân cứu mạnh, Cảnh Nghi là người trong cung, không giúp được tam công tử cái gì, ngày khác tam công tử có cần gì, cứ tới nói với ta, mặc dù ngoại công của Cảnh Nghi đã từ quan rồi, cũng may còn có chút nhân tình có thể dùng."
Cao thị thưởng thức nhìn tới trước thiếu niên trẻ tuổi nói.
Thái hậu cường điệu tam công tử đối với cháu ngoại bà chỉ là tình huynh muội, âm thầm nhắc nhở bà và cháu ngoại chớ nghĩ quá nhiều, cuối cùng, còn không phải vì cảm thấy cháu ngoại bà không được Hoàng thượng sủng ái, không xứng với tam công tử phủ Tướng quân sao? Nhưng cháu ngoại bà có chỗ nào kém cỏi?
Bàn về dáng vẻ, không cần nhìn công chúa khác, Cao thị cũng có lòng tin cháu gái bà là đẹp nhất. Bàn về bối cảnh mẫu tộc, không đề cập tới Nhị công chúa, Tam công chúa, đến Ngũ công chúa do Vĩnh phi sinh ra, còn kém cháu ngoại bà một đoạn. Lão gia trong nhà từ quan rồi, nhưng sau bao nhiêu năm danh dũng tướng đệ nhất Đại Chu vẫn luôn trong miệng dân chúng, đại đa số các tướng lĩnh ngoài biên cương đều đã từng đi theo lão gia, bất kể là võ công của bản thân hay lãnh binh đánh giặc đều uy danh trong lòng quân, Uy viễn tướng quân Tiêu Bá Nghiêm còn kém lão gia một đoạn, ngay cả Hoàng thượng, hàng năm cũng sẽ tới cửa bái phong cầu xin lão gia rời núi, nhờ lão gia giúp hắn chống đỡ địch ngoại xâm di.ddlqd. Mẫu tộc như vậy, lại sao Thái hậu lại cảm thấy tam công tử làm phò mã cho cháu ngoại là thấp kém đây?
Trước kia do bà hồ đồ, mặc cho lão gia cản bà chừng mười năm, hiện tại cháu ngoại đã trưởng thành, đã đến tuổi bàn đám hỏi, lão gia có thể không làm quan, ông còn dám không quan tâm cháu ngoại và không cho cháu ngoại chỗ dựa tốt, bà liền rời phủ, không ở với ông nữa!
Không thích nhìn cháu ngoại bị Thái hậu coi thường, Cao thị lại ném ra một mồi, cười với Cảnh Nghi nói: "Đúng rồi, nghe nói trong phủ kiếm thuật của đại công tử cao siêu, nhị công tử giỏi đao pháp, không biết tam công tử có ý học võ không? Mấy năm nay lão gia nhà chúng ta quá rảnh rỗi, gần đây muốn nhận mấy đồ đệ, nếu tam công tử có hứng thú với thương pháp, thì đến thử một chút."
Hộ quốc công Từ Nghiễm muốn thu đồ đệ, còn truyền thụ thương pháp của Từ gia?
Thái hậu khiếp sợ siết chặt tay.
Tổ tiên Từ gia chính là môn phái trên giang hồ, tự nghĩ ra thương pháp Từ gia, Đầu Hổ Lưu Vân Thương gia truyền càng lợi hại, xếp hạng một trong ba binh khí lợi hại. Lúc bấy giờ tổ tiên của Hoàng đế khởi nghĩa vô tình gặp được gia chủ Từ gia, tính tình hai người tương đối hợp nên kết bái huynh đệ, từ đó cùng giành chính quyền, cuối cùng tổ tiên Hoàng đế lên ngôi, phong vị cho gia chủ Từ gia là Hộ quốc công.
Đại Chu lập quốc được ba trăm năm rồi, tước vị Hộ quốc công cũng truyền thừa ba trăm năm, đáng buồn là, triều đại Đại Chu dần dần xuất hiện dấu hiệu lụi bại thất thế, con cháu Từ gia cũng càng ngày càng ít, đến đời của Từ Nghiễm, Cao thị tuổi già, Từ Nghiễm lại không chịu lập thiếp, nếu như Từ Nghiễm kiên trì theo quy củ tương truyền của tổ tiên chỉ truyền thương pháp cho con, thương pháp Từ gia nhất định tuyệt tích trong nhân gian.
Bây giờ Từ Nghiễm thu đồ đệ, dù cháu trai có thể tập được chút da lông của thương pháp Từ gia, cũng là phúc lớn. Nếu Từ Nghiễm chịu dốc túi truyền cho, để cháu trai làm phò mã cho Tứ công chúa, cháu trai cũng buôn bán có lời!
Nghĩ như vậy, Thái hậu có chút không ngồi yên, nhìn thiếu niên trẻ tuổi đang ngây ngốc đứng đằng sau, vội vàng trêu ghẹo nói: "Có phải Đình Sinh vui đến ngớ người không? Thương pháp của Từ gia có thể nói là trấn quốc chí bảo của Đại Chu chúng ta, khó được dịp Quốc công phu nhân có lòng tiến cử con bái sư, còn không mau cảm ơn Quốc công phu nhân?"
Khóe miệng Cao thị cong lên, bà cũng biết, Thái hậu là người biết phân biệt tốt xấu.
Cảnh Nghi nhìn ngoại tổ mẫu, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Trong trí nhớ của nàng, hôm nay là lần đầu tiên nàng gặp ngoại tổ mẫu. Mấy chục năm qua, nàng từng oán hận tổ phụ, tổ mẫu sao? Cảnh Nghi không nói được, chỉ có điều chính tai nghe được lời ngoại tổ mấu nói, biết cõi đời này còn có người quan tâm mình, một vị trí nào đó trong đáy lòng nàng, giống như thổi tới một làn gió xuân, từ từ ấm áp.
Cảnh Nghi cảm kích ngoại tổ mẫu, nhưng kia là thương pháp của Từ gia, là độc môn tuyệt học của Từ gia, Cảnh Nghi không muốn ngoại tổ mẫu vì thương nàng, liền đi khuyên ngoại tổ phụ nhận Tiêu Đình làm đồ đệ. Ngoại tổ phụ quyết định thu đồ đệ, nhất định là có yêu cầu riêng của tổ phụ, Cảnh Nghi cảm kích Tiêu Đình cứu mạng nàng, nhưng từ tác phong bình thường vốn lười biếng của Tiêu Đình, ngoại tổ phụ mà thu hắn làm đệ tử, tương lại khi hồn phác của nàng và Tiêu Đình về vị trí cũ, sợ rằng ngoại tổ phụ không vừa mắt Tiêu Đình thực sự.
"Đa tạ Quốc công phu nhân thưởng thức, nếu có tin tức xác thực truyền ra, vãn bối nhất định đến cửa bái sư, chỉ là vãn bối có một yêu cầu quá đáng." Cảnh Nghi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Cao thị nói: "Xin ngài không nên bời vì con cứu Tứ công chúa mà đi khuyên Quốc công gia thu con làm đồ đệ, vãn bối muốn dựa vào sức của bản thân để giành lấy cơ hội này."
Thái hậu ảo não cau mày, đứa nhỏ này, có chí khí là tốt, nhưng hắn quên mình là gì rồi sao?
Cao thị càng thêm hài lòng, hớn hở đồng ý.
Chỉ có Tiêu Đình, nghe Cảnh Nghi muốn thay hắn đi học võ, gấp đến độ đứng ngồi không yên, liên tiếp nháy mắt với Cảnh Nghi. Nàng là một công chúa, rảnh rỗi không có việc gì thì xem náo nhiệt, ngộ nhỡ Cao thị thật sự vì nàng đi cửa sau xin Hộ quốc công làm thầy, nàng là một cô gái yếu đuối, chịu được khổ sao? Chỉ ngồi trên ngựa thôi cũng khiến nàng chịu đủ. Hơn nữa, đợi sau này hắn trở về thân thể của mình, tiếp tục học võ thì quả thật là lấy mạng của hắn, hắn lười biếng không học, chẳng phải sẽ bị cả Hộ quốc công và phụ thân cầm roi đuổi đánh sao?
Nói tóm lại, Tiêu Đình không cho phép Cảnh Nghi đi bái sư!
Hắn nháy mắt ra hiệu, Cảnh Nghi hiểu ý tứ của hắn, len lén gật đầu một cái.
Đến lúc đó mượn cớ không đi bái sư là được, nàng không đi, cũng không có người có thể buộc nàng đi.