Lòng Dương Lỗi lập tức chùng xuống.
La Cửu bị Kiều Hoằng, anh trai của Kiều Tân nổ súng bắn chết.
Nhà họ Kiều có ba anh em, Kiều Hoằng, Kiều Tân, Kiều Minh, ba người tự xưng là “Kiều gia tam hổ” (ba con hổ nhà họ Kiều), trong đó lão nhị Kiều Tân là người nổi tiếng nhất. Kiều Minh bị Phòng Vũ đánh tàn phế, cả đời phải ngồi xe lăn, sau đó Kiều Tân lại bị La Cửu giết chết. La Cửu biết hôm đó cưỡng hiếp La Văn, ngoại trừ Kiều Tân còn có Kiều Hoằng, hắn một thân một mình mò vào nhà Kiều Hoằng định giết Kiều Hoằng, hắn thiến Kiều Hoằng, nhưng lại bị Kiều Hoằng dùng súng giấu dưới gối bắn chết.
Cả đời La Cửu tài cao mật lớn, còn Kiều Hoằng lại nổi tiếng sợ chết, mỗi ngày phải giấu súng dưới gối mới có thể ngủ ngon. La Cửu mất mạng dưới tay một tên chuột nhắt, chết không nhắm mắt.
“Cậu đi xem chừng Phòng Vũ đi, bảo cậu ta đừng kích động!”
Yến Tử Ất nói.
Dương Lỗi cúp điện thoại, vội vàng gọi đến bệnh viện, nhưng đã muộn mất rồi.
“Anh Lỗi! Không thấy anh Vũ đâu hết!”
Giọng nói hoảng hốt truyền đến từ đầu bên kia…
Dương Lỗi cầm ống nghe…
Phòng Vũ biến mất một ngày một đêm.
“Tại sao các cậu không cản anh ấy?!” Dương Lỗi tức giận nắm cổ áo đám anh em trong phòng bệnh.
“Anh Vũ bảo bọn tôi đừng kích động! Còn ngăn không cho bọn tôi đi báo thù! Ai ngờ mới chớp mắt một cái đã không thấy anh ấy đâu…”
Tin chết của La Cửu truyền đến, cả tổ chức của La Cửu đều phát điên.
Đêm hôm đó, người của La Cửu và Dương Lỗi lật tung cả Tỉnh Thành. Trước cửa nhà họ Kiều có xe cảnh sát bao vây, Kiều Hoằng và đồng bọn đã biến mất. Sau cái đêm bắn chết La Cửu, Kiều Hoằng biết thuộc hạ của La Cửu sẽ không bỏ qua cho mình, vì vậy đã bỏ chạy ngay trong đêm.
Kiều Hoằng không có tin tức, Phòng Vũ cũng không có tin tức, Dương Lỗi lần lượt tìm hết tất cả những nơi có thể tìm, nhiều nhóm anh em chạy hơn trăm km trên khắp các quốc lộ ở ngoài Tỉnh Thành, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của Kiều Hoằng và Phòng Vũ.
Tối hôm sau, trong một con hẻm tại thị trấn H xảy ra một vụ nổ súng, một người đàn ông trúng hai phát đạn, một viên bắn nát xương bánh chè ở phạm vi mét, viên còn lại ghim vào giữa lồng ngực, xuyên thủng lá phổi, người nọ ngã xuống ngay tại chỗ.
Tiếng súng kinh động đến cảnh sát ở thị trấn, cảnh sát lập tức triển khai đuổi bắt ngay trong đêm.
Cảnh sát ba vùng nhanh chóng xâu chuỗi vụ nổ súng, vụ Kiều Hoằng và Kiều Tân ở Tỉnh Thành, nhận định đây chính là cuộc báo thù của các thế lực xã hội đen.
Người trúng đạn là Kiều Hoằng, thủ phạm chính trong vụ án mạng ở Kiều gia viện, sát thủ nổ súng vẫn đang lẩn trốn.
Kiều gia viện = nhà của gia đình họ Kiều, ý nói vụ Kiều Hoằng bắn chết La Cửu.
Tin tức truyền đến bên La Cửu, mọi người trong phòng đều im lặng.
“Đại ca một mình báo thù cho anh Cửu… tại sao lại không gọi chúng ta? Tại sao lại gánh hết một mình?!”
Lão Lượng đau khổ. Cánh tay của Lão Lượng bị thương nặng, băng bó lung tung, chính cánh tay này khiến hắn cảm thấy vô cùng tự trách, ngay thời khắc mấu chốt như vậy, hắn lại chẳng khác gì người tàn phế, không thể làm gì được!
“Còn hỏi gì nữa? Anh ấy không muốn liên lụy chúng ta! Còn hỏi gì nữa??” Đã mấy ngày rồi Hoa Miêu không chợp mắt, sắc mặt xanh mét, hai mắt đỏ ngầu.
“Nếu chúng ta đi cùng anh ấy, ít ra có thể tiếp ứng cho nhau! Bây giờ anh ấy chỉ có một mình, chẳng biết đã đi đâu… cảnh sát lại đang truy lùng khắp nơi…”
Lão Lượng hung hăng vò đầu bứt tai…
“… Không có gì đâu, anh Vũ bỏ trốn rồi, chắc chắn đã chạy xa… không phải anh ấy có hai anh em kết nghĩa ở Quảng Đông sao? Bọn họ vừa trở về từ chiến trường đấy, có lẽ anh Vũ đã đi tìm bọn họ… chúng ta tranh thủ thời gian dặn dò các anh em, những người biết chuyện Quảng Đông phải giữ kín miệng, đứa nào dám lộ ra ngoài một chữ, mẹ nó bắn chết ngay! …”
Một người anh em khác của Phòng Vũ, Dương Tử, trợn mắt nói.
“Đến Quảng Đông mất bao nhiêu ngày? Lại không thể đi xe lửa, dọc đường toàn là trạm kiểm soát, lỡ như…”
Hoa Miêu không nói được nữa. Trái tim Hoa Miêu tan nát rồi.
Mọi người trong phòng đều lặng thinh…
Dương Lỗi vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, không nói tiếng nào…
Phòng Vũ bỏ trốn rồi.
Không ai biết Phòng Vũ đi đâu. Phòng Vũ cũng không liên lạc với bất kỳ ai.
Tuy cảnh sát chưa có bằng chứng xác thực kết tội Phòng Vũ là người nổ súng, nhưng trong quá trình điều tra, rất nhiều dấu hiệu đều chỉ về phía Phòng Vũ, mà bây giờ Phòng Vũ lại mất tích.
La Cửu chết, Phòng Vũ mất tích, người của La Cửu như rắn mất đầu, mặc dù Lão Lượng và Hoa Miêu vẫn còn lo lắng, nhưng bọn họ vẫn phải dàn xếp cho các anh em, còn phải chuẩn bị hậu sự cho La Cửu. Nghĩ đến việc Phòng Vũ đã chạy xa, dựa theo thời gian và khoảng cách, không có tin tức là chuyện tốt, cho thấy có lẽ Phòng Vũ đã vượt qua biên giới tỉnh, chỉ cần vượt qua biên giới tỉnh, coi như đã chạy được một nửa, đuổi bắt ngoài tỉnh cần rất nhiều nhân lực và tinh lực, không thể đuổi kịp nhanh như vậy.
Lão Lượng và Hoa Miêu nghĩ như thế, hai người còn chỉ trỏ trên tấm bản đồ, tính xem Phòng Vũ đã chạy đến đâu.
Dương Lỗi không theo chân bọn họ. Dương Lỗi cũng không thấy bóng dáng.
Không ai biết sáng nay Dương Lỗi đi đâu, cũng không ai biết hắn đi làm chuyện gì. Mãi đến tối, Dương Lỗi mới xuất hiện.
Mặc dù tất cả mọi người đều nói rằng Phòng Vũ đã cao chạy xa bay, Dương Lỗi lại có một loại cảm giác khác. Hắn có cảm giác Phòng Vũ vẫn chưa đi, Phòng Vũ sẽ trở về.
Cảm giác này vô cùng mạnh mẽ, Dương Lỗi cũng không biết giải thích như thế nào, hắn chỉ có cảm giác như thế.
Dường như hắn có thể cảm nhận được Phòng Vũ, Phòng Vũ vẫn chưa chạy xa, Phòng Vũ đang ở một nơi rất gần hắn. Cảm giác này rất huyễn hoặc, không đáng tin cậy, nhưng lại vô cùng mãnh liệt. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Buổi tối, Dương Lỗi không nói gì với ai, lặng lẽ trở về nhà của mình.
Cảnh sát đang theo dõi Phòng Vũ, Dương Lỗi nghĩ, nếu Phòng Vũ trở về, chắc chắn không thể về căn hộ ở lầu tám. Nếu Phòng Vũ trở về tìm hắn, Dương Lỗi tin rằng Phòng Vũ sẽ biết phải đến nơi nào.
Dương Lỗi bước vào nhà, không ra ngoài nữa. Hắn không làm gì cả, chỉ ngồi chờ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cho dù là động tĩnh nhỏ nhất.
Hắn mở đèn nhỏ bên cửa sổ. Ngọn đèn sáng rực ở lầu hai, đứng xa ngoài đường vẫn có thể nhìn thấy, có thể biết hắn ở trong nhà.
Dương Lỗi đợi đến nửa đêm, thế nhưng không có bất cứ động tĩnh gì.
Bên ngoài trời đang mưa, từng giọt rơi xuống lá chuối tây trong sân, phát ra tiếng vang dồn dập mà trống rỗng trong đêm khuya yên tĩnh.
Dương Lỗi ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng nghe quả lắc của đồng hồ treo tường chậm chạp đong đưa. Đã hơn giờ sáng, ngoài cửa sổ là một mảnh tối đen và dày đặc.
Phòng Vũ không xuất hiện, ngược lại trong lòng Dương Lỗi càng yên tâm hơn.
Hắn nghĩ, có lẽ Phòng Vũ đã chạy rất xa, Phòng Vũ là người thông minh, Phòng Vũ nên biết hành động đúng đắn nhất bây giờ chính là rời khỏi đây, lập tức cao chạy xa bay, tuyệt đối không thể trở về… Dương Lỗi sợ Phòng Vũ bất chấp nguy hiểm trở về, sợ Phòng Vũ quay lại Giang Hải sẽ chui đầu vào lưới, cảnh sát đang giăng bẫy đợi Phòng Vũ, hắn hy vọng Phòng Vũ đừng trở về, cứ chạy càng xa càng tốt, chờ hắn sắp xếp xong xuôi mọi việc ở đây, chờ mọi chuyện lắng xuống, hắn sẽ đi đón Phòng Vũ…
Dù cho Phòng Vũ chưa nói tiếng nào đã bỏ đi, dù cho lần này chia xa không biết bao giờ mới có thể gặp lại, nhưng mà Dương Lỗi nghĩ, chỉ cần Phòng Vũ an toàn, chỉ cần như vậy thôi, những việc khác đều không sao cả… chờ Phòng Vũ đến nơi an toàn, Phòng Vũ nhất định sẽ nghĩ cách liên lạc với hắn, chỉ cần cho hắn biết Phòng Vũ không có việc gì là được rồi…
Dương Lỗi suy nghĩ lung tung, nghĩ đến vết thương của Phòng Vũ, cánh tay của Phòng Vũ, Phòng Vũ có bị thương ở đâu nữa hay không… nghĩ xem Phòng Vũ đã liên lạc với bên Quảng Đông chưa, bên đó có tiếp ứng cho Phòng Vũ không… nghĩ xem Phòng Vũ đang trốn ở nơi nào, có chịu đói, chịu khổ gì không…
Ngay lúc đó, Dương Lỗi nghe thấy một tiếng động.
Tiếng động rất nhỏ, nhưng lại làm cho cả người Dương Lỗi căng cứng.
Dương Lỗi đứng bật dậy.
“……”
Hắn đi vài bước đến gần cửa, dán tai nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó vội vã mở cửa ra.
Một người toàn thân ướt đẫm từ ngoài cửa bước vào, Dương Lỗi đưa tay ôm người nọ vào lòng.
Không có âm thanh nào, không ai nói gì hết, Dương Lỗi ôm chặt đối phương, dùng sức lau bọt nước trên mặt hắn, hai má Phòng Vũ lạnh buốt, tóc bị mưa thấm ướt phủ lên mặt, cả người sũng nước, toàn thân lạnh ngắt. Dương Lỗi siết Phòng Vũ vào lòng, hôn lên mặt của hắn, hôn đôi má lạnh như băng của hắn, không ngừng hôn môi hắn, giống như chỉ có làm thế mới mang lại hơi ấm cho Phòng Vũ. Hắn liên tục hôn những nơi bị mưa thấm ướt, đôi môi nóng rực của hắn kề sát vầng trán và khóe miệng của Phòng Vũ, ở đấy toàn là khí lạnh, không có chút độ ấm nào…
Trái tim Dương Lỗi tựa như cảm giác dưới môi hắn vậy, lạnh lẽo, nhức nhối, sít sao đan xen một chỗ…
Hắn siết chặt cánh tay, xoa nhẹ khắp người Phòng Vũ, xác nhận Phòng Vũ không bị thương ở đâu nữa, Phòng Vũ không có việc gì, Phòng Vũ khỏe mạnh ở đây, trong lồng ngực của hắn…
“… Anh còn về đây làm gì… !!”
Giọng nói đau đớn và mâu thuẫn của Dương Lỗi quanh quẩn bên má, bên tai Phòng Vũ.
“… Không biết cảnh sát đang truy nã anh sao! …”
Dương Lỗi kề sát vào mặt Phòng Vũ… anh khờ quá, mẹ nó anh ngốc quá!!
Một lúc lâu sau, Dương Lỗi mới nghe Phòng Vũ nói. Dường như đã nhiều ngày rồi Phòng Vũ không mở miệng, giọng nói khản đặc, mỏi mệt.
“… Tôi muốn gặp em một lần…”
Phòng Vũ nói…