Kikanshita Yuusha no Gojitsudan

chương 73: người bảo vệ tình yêu chính là cựu anh hùng (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

-Thế, trong hai đứa tụi bay, đứa nào là Goshogawara?

Tất cả chúng tôi đều cứng đờ trước câu nói đó đến từ lão già.

-Cha à…bình tĩnh đã…

Một câu nói mang sặc mùi nguy hiểm.

-Đừng có câm như hến thế. Nói, đứa nào là Goshogawara?

Mặc kệ lời can ngăn của Kiyoka-san, ông ta vẫn lớn tiếng.

-L…l….là cháu ạ…

Akio-senpai trả lời với vẻ mặt sỡ hãi như sắp khóc.

Lập tức, áp lực và sát khí từ ông già đang đứng kia tăng lên khủng khiếp, không chỉ có vậy, đám mặc đồ đen đằng sau cũng chuyển sang vẻ mặt hình sự.

-C….ch…cháu chào bác ạ.

Akio-senpai co dúm lại và lắp bắp chào, cảm giác như chỉ khẽ thở mạnh thôi anh ấy cũng có thể ngất xỉu.

Có lẽ tôi sẽ giúp anh ấy một tay.

Nghĩ vậy, tôi giải phóng một chút sức mạnh ma thuật và uy áp để đe dọa tất cả mọi người trong phòng trừ Akio-senpai, Kiyoka-san và Tia.

-Ugh…..

Ngay lập tức, những gì tôi làm có tác dụng, ông già kia đang sừng cồ lên bất ngờ nghiến răng như đang chịu đựng và mặt hơi tái nhợt đi trước sát khí của tôi.

Tia thì đã quá quen với những gì tôi làm và có thể cảm nhận được uy áp của tôi, nhưng Akio-senpai và Kiyoka-san thì không, họ quay sang ngơ ngác nhìn tôi trước sự thay đổi kì lạ của môi trường xung quanh.

-T…thưa bác, cháu vô cùng nghiêm túc trong quan hệ với Kiyoka-san, vì vậy xin bác hãy cho phép.

Akio-senpai như đã lấy lại được chút dũng khí, nói lớn tiếng và cúi đầu thật sâu.

Làm tốt lắm, anh đã dũng cảm làm được điều đó.

Đến đó, tôi loại bỏ uy áp của mình, ngay lập tức, lão già thở phào nhẹ nhõm và hướng mắt về phía Akio-senpai.

-Hẳn cậu đã thấy gia đình ta như thế nào rồi đó, kể cả như vậy, cậu vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ này sao?

-V…vâng, cháu không quan tâm đến những điều đó. Dù có ra sao, cháu vẫn muốn tiếp tục quen với Kiyoka-san.

Senpai vội vã đáp lại một cách thật thà.

-Ho….kể cả khi đã biết như vạy mà nhóc vẫn muốn tiếp tục quen con gái ta sao? Nhóc có biết là nếu làm con gái ta buồn thì hậu quả sẽ thế nào không?

-Ha….vâng…

Akio-senpai lớn tiếng trả lời trước lời đe dọa của ông già.

Oi, anh thực sự nghĩ chuyện đó ổn chứ?

Nhưng liền ngay sau đó, ánh mắt của ông già hoàn toàn mất đi vẻ nguy hiểm và sát khí ban đầu.

-Được rồi, Kiyoka, nhờ con dẫn cậu bé đi thăm qua nhà chúng ta. Ta có vài chuyện cần nói với cặp anh em này.

-Ah…vâng, Akio-san, xin mời theo em.

Kiyoka-san nói vậy rồi vẫy Akio-senpai đi theo mình.

Chưa biết phải làm gì, anh ấy lại nhìn sang tôi với vẻ bối rối, mãi tới khi nhận được cái xua tay ra hiệu cứ đi đi, anh ấy mới chịu đi theo.

Tôi thực sự cảm thấy khá là bất lực với ông anh của mình.

-Được rồi.

Hai người vừa rời đi sau cánh cửa phòng đóng lại, ông già quay sang nhìn chúng tôi.

-Ta rất xin lỗi vì đã làm cả hai cháu khó xử. Xin tự giới thiệu, ta là người đứng đầu gia tộc Mitsuoka Kengo.

-Vâng, cháu là bạn của Kiyoka-san và Akio Goshogawara-san, tên là Kashiwagi Yuuya. Đây là em gái cháu, Tia.

-Oh, ra là vậy à. Thế, ta có thể hỏi cháu đang làm nghề gì không?

Ông già mỉm cười nhìn tôi sau màn giới thiệu.

-Hiện cháu đang là sinh viên đại học.

-Sinh viên đại học sao? Vậy mà có thể chịu được không khí căng thẳng hồi nãy, cả cô bé này nữa. Không hề giống cậu nhóc kia.

Thực ra tôi cũng đã quen với cảnh này, và đó cũng chỉ là một thủ thuật cơ bản mà thôi.

Sau khi trò chuyện bình thường trở lại, ông già tên Kengo gọi người hầu bên ngoài vào để chuẩn bị trà.

-Anh ấy là một người tốt. Chỉ có điều là thiếu một chút kinh nghiệm giao tiếp xã hội nên anh ấy có hơi nhút nhát.

-Nhìn qua chuyện vừa nãy là ta hiểu rồi. Ta cũng biết làm thế này có thể khiến con gái ta ghét bỏ ta. Nhưng ta thực sự muốn nó có được một người chồng xứng đáng và có thể hạnh phúc. Không chỉ vậy, đó sẽ còn phải là người kế nghiệp được gia đình này khi ta nghỉ hưu.

-Nếu vậy cháu nghĩ anh ấy không thể đáp ứng được chuyện kế nghiệp đâu ạ.

-Ahahaha…ta hiểu chứ, đâu có ai lại mong muốn trở thành Yakuza. Chỉ cần nó học hành thật tử tế, sau này con gái ta cũng sẽ phấn đấu trở thành một Luật sư, vậy là đủ rồi. Hai đứa biết đó, cái nghiệp Yakuza này đâu có tương lai.

Kengo-san cười lớn trước câu trả lời có phần hơi thẳng thắn của tôi.

-Nhưng ít nhất, ta cũng muốn chắc rằng con rể tương lai của mình không phải một tên hèn nhát. Nếu nó bỏ chạy, nó chẳng xứng đáng với con gái ta.

Có lẽ tôi sẽ không tiết lộ chuyện này với Akio-senpai, anh ấy không cần thiết biết điều đó.

-Lâu nay ta không có đối thủ trong thành phố này. Nhà Mitsuoka chúng ta đã hoạt động trong một thời gian rất dài. Nhưng gần đây, có nhiều nhóm yakuza mới nổi lên. Chúng khiến những khoảng thời gian thư giãn ngồi uống trà như thế này của ta hầu như chẳng còn được là bao.

-Tại sao đột nhiên bác lại nói về chuyện đó?

Một sự thay đổi chủ đề rất khó hiểu.

-Thực ra, chuyện này phải nói bắt đầu từ thời sau thế chiến.

Trong thế chiến thứ hai, khi Nhật Bản đầu hàng và bị phe Đồng minh chiếm đóng, công tác an ninh ở khắp nơi hầu như đều xuống cấp nghiêm trọng.

Nghèo đói, thất nghiệp, túng quẫn sinh ra rất nhiều tội phạm. Nhưng chính quyền Nhật Bản lại không có thực quyền để giải quyết. Không chỉ có thế, còn có những người nước ngoài được chính phủ Hoa Kỳ bảo trợ để ngang nhiên tự tung tự tác.

Những người nước ngoài này chủ yếu tới từ Đài Loan và Hàn Quốc đã tràn vào Nhật Bản cùng với người.

Họ được công nhận là Công dân của phe đồng minh và được chính phủ Mỹ bảo hộ. Đặc biệt là người Hàn Quốc, họ không ưa người Nhật một chút nào.

Trong cái bối cảnh loạn lạc đó, các tập đoàn Yakuza đáng ngạc nhiên lại trở thành một lực lượng đáng tin cậy trong bối cảnh chính quyền và cảnh sát không có tác dụng. Thời điểm này, nòng cốt của họ là những người công nhân lao động chân tay, công nhân hầm mỏ và bến cảng.

hầu hết là những thành phần không mấy đứng đắn và nghiêm túc, nhưng họ cũng có những quy tắc và trật tự riêng, họ không bao giờ cướp sạch của người dân và sẵn sàng xử lý đám người ngoại quốc làm loạn, dù chúng có ở trong trại bảo hộ đặc biệt đi nữa.

Đương nhiên, nhóm quân đồng minh và chính phủ Mỹ ngay lập tức lên tiếng phản đối và yêu cầu chính phủ Nhật Bản xử lý, đàn áp họ, nhưng vốn dĩ một chính phủ thiếu quân đội hoàn toàn chẳng thể đủ sức giải quyết chuyện đó. Không những vậy, thậm chí họ còn bí mật hỗ trợ những nhóm Yakuza để duy trì an ninh.

Và như thế, mối quan hệ tương hỗ giữa yakuza và cảnh sát ra đời từ đó.

Sau khi Nhật Bản lấy lại chủ quyền, lực lượng quân đội và cảnh sát theo đó cũng phục hồi, vai trò của lực lượng yakuza dần bị giảm đi.

Hơn nữa, việc các nhóm Yakuza mới nổi cạnh tranh lẫn nhau gây ảnh hưởng tới người dân tại Nhật Bản bị các chính phủ quốc gia khác và các tổ chức quốc tế lên tiếng chỉ trích rất nhiều. Điều đó buộc chính phủ Nhật Bản phải ra các đạo luật đàn áp chính lực lượng mình từng ủng hộ trong quá khứ. Yakuza cũng từ đó mà suy yếu dần.

Kết quả là những tổ chức tội phạm quốc tế dần xâm lược và có chỗ đứng ở Nhật Bản.

Nghe tôi nói tất cả những thứ này từ hiểu biết của mình, ông già cười lớn với vẻ ấn tượng.

-Ta không biết lịch sử của nghiệp yakuza lại dài đến vậy đó.

-Thực ra đó chỉ là những lời cháu nhớ được từ ông già cháu khi đang uống rượu thôi.

-Ahaha, ta không có vĩ đại như các bậc tiền bối đó đâu. Ta chỉ đơn thuần là một kẻ không muốn bị mấy tên rác rưởi quấy rối trong địa bàn làm ăn của mình mà thôi. Hơn nữa, chỉ cần một chút sơ hở, ta có thể bị cảnh sát gông cổ bất kì lúc nào. Công việc này vốn dĩ không hề dễ nhai chút nào.

-Cháu lại không nghĩ vậy, dù sao việc điều hành này cũng không hề đơn giản. Cần phải có một tư duy tính toán cực kì sáng suốt mới có thể duy trì được những hoạt động.

-Nói hay lắm. Nhưng cháu thử nói ta nghe xem, liệu cậu bé đó có thực sự bảo vệ được…ít nhất là con gái ta hay không?

-Không, cháu thực sự nghĩ điều đó là không thể. Nó quá khó với Akio-senpai.

-Cái gì?

-Anh ấy vốn dĩ là người rất nhát gan. Có nhiều chuyện anh ấy chắc chắn sẽ không thể đủ khả năng bảo vệ những gì mình cần phải bảo vệ. Nếu cháu là bác, cháu là bác, cháu sẽ không bao giờ chấp nhận Akio-senpai.

-Thật sao?

-Vâng, nhưng anh ấy là người không bao giờ từ bỏ hay chạy trốn. TÌnh yêu anh ấy giành cho ai đó có thể sẽ là sức mạnh để anh ấy vượt qua mọi khó khăn.

Nghe tôi nói, Tia khẽ mỉm cười.

-Có thể cháu nói đúng. Nhưng liệu ta có thể hi vọng được lòng dũng cảm của một con người phải nhờ đàn em học cùng trường tới ra mắt nhà bạn gái không?

Đúng là tôi không thể phủ nhận điều đó.

Trên thực tế, nếu phải xếp hạng, anh ấy sẽ là loại người cuối cùng mà tôi muốn con gái mình hẹn hò.

-Cháu thì thấy Kiyoka-san có vẻ có chút vấn đề với cách nhìn người của mình…. Atatata…. em đùa…đùa thôi mà Nii-san…

Khoảnh khắc Tia nói xong câu đó, cảm giác như căn phòng lạnh đi thêm 10 độ.

Một áp lực khủng khiếp lại thoát ra bên cạnh tôi.

Tôi vội cốc đầu Tia một cái để giải tỏa không khí.

-Unya…đau em…

-Em không cần phải đùa vậy đâu.

-Nhưng em thấy anh ấy thực sự không xứng đáng với chị ấy mà.

Tia chu môi ra giận dỗi với tôi.

-Cháu xin lỗi, con bé chỉ đùa chút thôi.

--Ahaha, được rồi, ta hiểu mà, nói như cô bé đây chắc cũng có phần đúng đó.

Sau đó, không khí trở lại bình thường, chúng tôi tiếp tục trò chuyện đến khi Akio-senpai trở lại và chúng tôi cũng xin phép ra về.

-Vậy, mọi người về cẩn thận.

-Ha….vâng….

Thay vì bối rối như hồi nãy, Akio-senpai đứng nghiêm và chào giống như kiểu quân đội.

Tôi không biết phải nói gì, chỉ biết bụm miệng cố không bật cười mà thôi.

=========

Sáng hôm sau.

Sau khi hoàn thành việc được nhờ hôm qua, chúng tôi đến gặp Akio-senpai để nhận lấy phần thưởng mà anh ấy đã hứa.

Những người đi cùng tôi và Akio-senpai là Kanzaki-senpai, Kiyoka-san, Akane, Raira và Tia…tại sao còn có cả Ayumi nữa vậy?

-Akio-senpai, số người bên tụi em có hơi đông hơn một tí, anh có ổn với nó không?

-Một chút của chú em mày là gấp đôi đấy hả? Mà thôi, dù sao thì mấy đứa đã giúp anh rất nhiều.

Để có thể nhận được sự “giúp đỡ” từ chúng tôi, Akio-senpai đã hứa sẽ đưa tất cả đi ăn hàng bao nhiêu tùy thích. Trước khi đi, tôi cũng có gọi điện hỏi báo anh ấy rằng số người đến có tăng lên một chút và anh ấy cũng đồng ý.

Raira ở nhà có một mình khá tội nên tôi gọi đi cùng luôn, còn Ayumi cũng chợt đi học về nghe thấy và đòi đi theo.

Khi chúng tôi tới nhà hàng, đã là gần giữa trưa, cả nhóm vẫn may mắn tìm được chỗ ngồi.

-Anh rất tiếc vì chỉ đưa được các em tới một nhà hàng gia đình. Nhưng hôm nay anh bao, nên mấy đứa cứ thoải mái gọi bất kì cái gì. Đừng ngại nhé.

Đấy, anh cứ nói chuyện nam tính thế này có hơn không?

-Vâng…nếu vậy thì em gọi món bít tết đặc biệt naỳ…

-Em cũng được sao…nếu vậy em chọn món mì ống sốt thịt bằm

này.

-Ta thì không cần nhiều, khoảng 6 cái Paf là được.

-Em muốn gọi hamburger đặc biệt, Cola, salad rau, trà nóng, bánh tráng miệng…

Raira, Tia, Akane và Ayumi cùng lên tiếng.

Nụ cười của Akio-senpai cứ méo dần đi sau mỗi món ăn được ghi vào hóa đơn.

Nhưng cả đám cứ nhao nhao gọi món, mặc kệ sự bất lực đó.

Bên ngoài sự hỗn loạn đó, Mitsuoka-san đang nhìn chúng tôi mỉm cười lắc đầu.

-Mitsuoka-san thì sao?

Nghe tôi hỏi, cô ấy chỉ mỉm cười.

-Akio-san có những người bạn thật tuyệt vời. Em có hơi ghen tị với anh ấy.

Cô ấy vẫn luôn thanh lịch và hòa đồng như vậy từ lần đầu chúng tôi gặp mặt.

Có lẽ cô ấy là một người phù hợp với Akio-senpai.

-Em cũng có vài người bạn thân. Nhưng em chưa bao giờ nói với họ về gia thế của mình. Có thể họ sẽ chẳng còn thân thiết với em như thế nữa nếu biết chuyện đó.

-Vậy tại sao em lại quen với senpai?

-Um…em cũng không biết nữa. Em thấy rất vui khi nói chuyện với anh ấy, ngay cả khi đã biết chuyện gia đình nhà em, anh ấy vẫn không hề cư xử khác chút nào với em. Chỉ là, em sợ cha em sẽ không đồng ý cho em tiếp tục quen anh ấy mà thôi….

-Đừng lo Kiyoka-chan. Anh sẽ cố gắng phấn đấu để trở thành người đàn ông xứng đáng với em và để em có thể chấp nhận anh.

Akio-senpai chen vào giữa cuộc nói chuyện của chúng tôi.

Có vẻ anh ấy cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Đó là những điều tôi muốn nghe anh ấy nói lúc này.

-Em thực sự muốn biết, chị thích Akio-senpai ở chỗ nào vậy? Đúng là anh ấy thân thiện và vui tính, nhưng về cơ bản anh ấy vẫn luôn có những lúc lố bịch và ngớ ngẩn, làm mà chẳng chịu suy nghĩ gì cả. Chưa kể còn yếu nhớt và nhát cáy nữa.

Tia lên tiếng hỏi.

Nhưng chưa kịp cho nhân vật chính trả lời, Kanzaki-senpai lên tiếng.

-Anh đã luôn thắc mắc nhưng em có phải cô bé cao trung đã được cậu ấy bảo vệ khỏi đám câu lạc bộ bóng bầu dục mùa hè năm ngoái không?

-Eh…sao anh biết chuyện đó vậy?

Mitsuoka-san tròn mắt ngạc nhiên.

-Đúng là, mùa hè năm ngoái, trong khi đi ngang qua trường đại học, em đã bị đội bóng bầu dục chặn lại trêu ghẹo. Đó là lúc Akio-senpai xuất hiện và bảo vệ em. Dù anh ấy nhìn cũng không khá hơn với hai chân đang run rẩy và phải đối mặt với đám người to gấp đôi mình, nhưng anh ấy vẫn quyết không bỏ rơi em. Lúc đó, em thực sự rất hạnh phúc.

Sau đó, hai người họ gặp nhau ở ngày hội tuyển sinh của trường và nói chuyện với nhau, nhưng Akio-senpai lại không nhớ gì nên chỉ vô tư nói chuyện mà thôi. Họ chỉ chính thức yêu nhau sau khi Kiyoka-san thú nhận vài ngày trước.

Nói cách khác, ông senpai của tôi đã vô tình kiếm được một cô bạn gái trong lúc máu anh hùng trỗi dậy tức thời.

May mà anh ấy còn toàn mạng trở về.

-Mấy đứa nhớ tên Ishijima đã chọc ghẹo Raira-chan hôm cô ấy tới thăm trường chứ? Hắn cũng là tên đầu trò hôm đó với Kiyoka-chan. Lúc đó anh không thấy mặt của cô ấy nên cũng chẳng nhớ gì về người mình đã bảo vệ cả.

-Một câu chuyện khá sến sẩm nhưng cũng đặc biệt đó chứ.

-Đúng thế, cũng không tệ đâu senpai.

Cả Akio-senpai và Kiyoka-san đều mỉm cười nhìn nhau trước những câu đùa đó của chúng tôi.

Sau bữa ăn, chúng tôi cùng trò chuyện và đến gần cuối buổi chiều mới ra về.

Raira và Ayumi hoàn toàn phát cuồng trong bữa ăn, Tia, Akane và Kiyoka-san thì hòa đồng khá nhanh, họ còn hẹn nhau sẽ đi mua sắ nữa.

Có vẻ Mitsuoka-san thực sự rất mừng vì đã tìm được những người bạn đầu tiên không hề quan tâm tới gia thế của mình.

Tôi đã tưởng chuyến đi chơi cuối tuần này sẽ kết thúc êm đẹp, nhưng…

Ngay khi cả nhóm vừa bước ra khỏi nhà hàng, chúng tôi bị một đám đàn ông xuất hiện chặn lại.

Tên đứng giữa nhìn vào Mitsuoka-san và lên tiếng.

-Cô chính là Mitsuoka-san?

Rắc rối lại tới nữa kìa….

Lần này không phải do tôi đâu nhé…

Truyện Chữ Hay