-Xin lỗi vì đã làm phiền. Cảm ơn rất nhiều.
Sau khi cúi đầu cảm ơn, tôi rời khỏi căn phòng dùng làm địa điểm phỏng vấn, xuống thang máy và rời khỏi tòa nhà.
Khi đã đi đủ xa, tôi mới thở dài.
Từ tháng 12, tôi đã bắt đầu nộp đơn và thử nghiêm túc tìm kiếm một công việc.
Những công ty mà tôi nộp hồ sơ không chỉ có công ty lớn, mà còn có cả các công ty vừa và nhỏ.
Một số hình như chưa nhận được hồ sơ của tôi, số khác thì đã nhận và còn hẹn tôi tới phỏng vấn nữa.
Vì vậy, đương nhiên, tôi đã chuẩn bị rất kĩ càng cho những buổi phỏng vấn như thế này.
Tính cả cuộc phỏng vấn vừa rồi đã là công ty thứ ba mà tôi đi qua, nhưng…
Phản hồi từ phía họ có vẻ không được tốt cho lắm.
Khách quan mà nói, hồ sơ của tôi không hề tệ với một sinh viên đại học.
Học tại một trường đại học uy tính trong 4 năm, bảng điểm không hề thấp, có tham gia các hoạt động ngoại khóa và cả thực tập. Dù chưa đi du học nhưng khả năng ngoại ngữ của tôi cực kì hoàn hảo(cái này thì là do cheat).
Có thể nói là hồ sơ của tôi hoàn toàn có thể được thông qua dù ở bất kì công ty nào.
Vấn đề duy nhất chính là khi đến phỏng vấn, mọi chuyện dường như nhanh chóng xấu đi.
Tất cả luôn khởi đầu khá bình thường, họ có ấn tượng khá tốt với tôi, nhưng sau khi tôi trả lời những câu hỏi đầu tiên mang tính chất làm quen, nhìn họ lại không được thoải mái lắm.
Tôi chẳng hiểu tại sao lại thành ra như vậy. Tôi đã chuẩn bị rất kĩ, tìm hiểu những câu hỏi thường gặp trong những buổi phỏng vấn, trả lời theo như những gì các ngày hội tư vấn việc làm và trang thông tin việc làm trực tuyến hướng dẫn, tôi còn hỏi cả các giảng viên và tư vấn viên của trường, họ đều xác nhận rằng tôi sẽ “OK” khi đi phỏng vấn và đảm bảo sẽ không có vấn đề gì.
Tôi trả lời mọi thứ một cách trơn tru, chưa có câu nào khiến tôi bị bất ngờ hay bị động cả.
Kể cả cuộc phỏng vấn thứ hai theo hình thức phỏng vấn nhóm, tôi vẫn cố gắng làm theo những người đi trước, nhưng kì lạ là, cứ đến phần của tôi thì mọi thứ lại có chút gì đó rất kì lạ.
Tại sao vậy??
Kết quả của buổi phỏng vấn chưa có ngay, nhưng xét không khí và thái độ đó thì có vẻ không được khả quan cho lắm.
Nhân tiện, tôi cũng có trao đổi qua email với mấy người trong nhóm thực tập lần trước.
Itagaki đã sớm nhận được thông báo tuyển dụng, và dù còn đôi chút khó khăn khi mới bước vào làm việc chính thức, nhưng dường như anh ấy khá là hài lòng với nó. Kusunoki cũng đang chờ kết quả phỏng vấn như tôi, nhưng có vẻ khá hơn rất nhiều.
Itagaki là trường hợp đặc biệt, dựa trên bài thuyết trình mà họ đã quyết định tuyển dụng anh ấy.
Tôi không hề ghen tị với việc đó vì biết anh ấy phù hợp và xứng đáng với nó, nhưng xét về mặt bằng chung, rõ ràng chúng tôi đang phải vất vả hơn anh ấy rất nhiều.
Không thể cứ ngồi đó mà chờ may mắn quay lại được.
=====
-Sao cậu lại tới đây thế? Tôi đang bận lắm…
-Không phải chính ông đã bảo tôi có thể đến hỏi ông về những vấn đề thông thường bất kì lúc nào sao? Sao giờ mặt lại khó đăm đăm thế?
Senba-san, người đàn ông đang ngồi trên sofa đối diện thở dài nhìn tôi sau khi nghe câu đó. Nhưng theo tôi nhớ thì chắc chắn ông ta có từng nói điều gì đó tương tự như thế…
-Đúng là tôi từng tốt nghiệp Học viện cảnh sát biển Nhật Bản, nhưng mà tôi không giỏi ba cái vụ tìm việc này đâu. Không phải những chuyện này cậu nên hỏi bên phụ trách sinh viên hay tư vấn việc làm hay hơn sao?
Sau khi lắng nghe những gì tôi kể, Senba khoanh tay lại và nhăn mặt khó chịu.
-Nếu cậu đã tham khảo hết những gì có thể. Chẳng phải vấn đề chỉ là giữa cậu và những người phỏng vấn đó không hợp nhau sao? Cứ về và nộp hồ sơ đến chỗ khác xem?
Tôi cũng muốn hỏi ý kiến của cha mẹ tôi để giải quyết chuyện này, nhưng dù sao họ cũng là người nhà, tôi muốn nghe ý kiến từ ai đó khách quan hơn.
Mặc dù vậy, kiếm được một người trưởng thành có đủ kinh nghiệm để nhận xét giúp tôi thì chẳng có mấy người mà tôi quen biết.
Người đầu tiên tôi nghĩ tới là Jii-san, nhưng giờ ông đã già lắm rồi và có vẻ cũng không còn nắm bắt được xu hướng việc làm hiện tại nữa.
Mizusaki-san(chị quản lý ấy) cũng là người lớn, và là quản lý của chúng tôi, nhưng có cảm giác lúc nào chị ấy cũng muốn gạ gẫm tôi trở thành nhân viên chính thức ở đó
nên là xin kiếu…
Trong lúc miên man suy nghĩ, tôi chợt nhớ đến hai công chức siêu ưu tú của chính phủ Nhật Bản:
Akira Akechi-san, trưởng phòng Phòng chống tội phạm có tổ chức và khủng bố, Sở cảnh sát Tokyo.
Và Yutaro Senba, Phó chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy Cảnh sát biển Vùng 3.
Cả hai đều là những người có nhiều kinh nghiệm va chạm xã hội, chắc chắn họ sẽ biết tôi đang gặp vấn đề ở chỗ nào.
Dù lúc đầu có hơi khó chịu, nhưng rồi Akechi-san và Senba-san cũng chịu ngồi đây lắng nghe câu chuyện của tôi.
-Nói thực, tôi khá là ngạc nhiên khi cậu muốn kiếm một công việc bình thường đó.
-Ý ông là sao? Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người Nhật khác, vì thế lẽ dĩ nhiên là phải tìm kiếm việc làm rồi.
-Với chừng đó sức mạnh sao? Cậu có thể….à mà thôi…
-Có thể làm gì cơ? Nào, nói đi chứ?
Senba ăn nói lấp lửng khiến tôi càng sốt ruột hơn.
Sau màn truy hỏi không thành, tôi đành quay lại vấn đề chính, tôi quyết định sẽ nhờ Senba-san và Akechi-san thử trở thành người phỏng vấn tôi xem sao.
Đưa ra hồ sơ xin việc, bảng điểm và trả lời những câu hỏi quen thuộc mà bất kì nhà tuyển dụng nào cũng sẽ hỏi.
Dù sao thì, những giấy tờ kia chắc chắn không phải là vấn đề, cái chính là phần phỏng vấn kìa.
-Hm…xem nào, có lẽ tôi chưa bao giờ phỏng vấn ai theo kiểu này, tôi cũng chưa làm ở các công ty tư nhân bao giờ, vì thế dù không chắc lắm, nhưng có lẽ tôi đã hiểu lý do vì sao cậu lại thất bại rồi.
-Nghiêm túc sao? Có thể nói cho tôi biết không?
-Cậu…chắc là sẽ không tẩy não chúng tôi sau khi biết chứ?
Mặc kệ ông ấy có nói gì, miễn là có ích cho chuyện tìm việc của tôi thì tôi sẵn sàng làm mọi thứ. Vì vậy tôi đã gật đầu.
-Vậy thì…nếu là một giám đốc nhân sự của một công ty, tôi chắc chắn sẽ không thuê cậu làm việc. Các công ty cần một người luôn đặt lợi ích của tổ chức mình lên hàng đầu.
-Vậy là ý gì?
-Nói dễ hiểu thì, việc vận hành cậu trong một tổ chức lớn không hề đơn giản. Đầu tiên là về bản thân cậu, các con số, thành tích của cậu thì đều tốt cả, có điều cái thứ hào quang mà cậu tỏa ra khiến người ta cảm thấy cậu không hề bình thường, từ đó sẽ nảy sinh tâm lý đề phòng. Thứ hai, vấn đề này nói dễ hiểu thì giống như việc nếu cậu là cấp dưới của tôi và chúng ta cùng đi chung một con thuyền, thì cậu sẽ có thể dễ dàng một mình xử lý cả con thuyền mà chẳng cần quan tâm tới mệnh lệnh của tôi.
Hm? Đó là lý do khiến tôi không tìm được việc sao?
-Đặc biệt là với các công ty và văn phòng tại Nhật Bản, cả văn phòng chính phủ vẫn vậy, dù cậu có giỏi bằng trời, nhưng ở đây người ta lại ưu tiên làm việc theo nhóm hơn. Đối diện với những người quá xuất sắc như cậu, người ta sẽ không biết cần phải làm gì. Vì thế, nếu vẫn muốn tìm việc, tôi khuyên cậu hãy thử đến một công ty nước ngoài, ở đó họ xem trọng khả năng cá nhân hơn, và các tiêu chí tuyển dụng cũng khác nữa.
Công ty nước ngoài? Nhắc vụ đó thì hình như Kanzaki-senpai, một người với bề ngoài tương đối đáng sợ, cũng đã tìm được việc ở một công ty như thế.
Nếu là vậy, tôi có nên thu hẹp phạm vi xin việc của mình xuống các công ty nước ngoài không nhỉ?
-Để tôi hỏi cậu thêm câu này, nếu cậu đang ở tầng thấp nhất của một tổ chức, liệu cậu có thể chấp nhận mọi mệnh lệnh từ cấp trên dù nó cực kì vô lý không?
-Hm….có lẽ…
-Vấn đề nữa chính là ở đó đấy.Đương nhiên là cậu không thể khẳng định hay phủ định, bởi nếu cậu là tầng thấp nhất của một tổ chức, chẳng phải sẽ có rất nhiều trường hợp cậu không thể thực hiện được những chỉ đạo của cấp trên do mâu thuẫn quan điểm giữa họ với nhau hay giữa chính cậu với họ vì những quan điểm đó xuất phát từ cảm xúc cá nhân, chắc chắn cậu cũng không hề muốn bắt bản thân làm một điều mình không hề muốn và cảm thấy không hề hợp lý đúng không? Chưa kể đến việc, với sức mạnh phi thường của mình, cậu hoàn toàn có thể bất tuân mệnh lệnh đó. Ngay cả mấy kẻ chẳng đâu vào đâu còn sẵn sàng phát khùng và hành hung ông chủ của mình hay sao?
Đúng là,…tôi chưa từng nghĩ về việc đó.
Nghĩ kĩ lại thì từ đó đến giờ tôi chưa từng thuộc vào một tổ chức lớn nào theo đúng nghĩa đen. Tổ đội anh hùng của tôi chỉ là một nhóm nhỏ với những người bạn cùng chí hướng đồng hành cùng nhau. Mỗi người đều có những khả năng riêng và chỉ có một mục tiêu chung mà thôi.
Câu lạc bộ cũng chỉ là nơi tập trung những người có cùng sở thích, thậm chí mối quan hệ đàn anh-đàn em ở đó còn bị thu hẹp.
Vì thế, tôi chưa bao giờ có thể được xem là thành viên của một tổ chức chặt chẽ nào đó.
Liệu nó có khác nếu tôi ở trong một câu lạc bộ về thể thao không?
Hồi học sơ trung tôi có từng tham gia câu lạc bộ bóng rôt, nhưng hồi đó đám nhóc chúng tôi chưa biết cạnh tranh là gì và tôi cũng chưa có sức mạnh như bây giờ.
Rốt cuộc, ý Senba muốn nói rằng.
Không phải chỉ cần có quyết tâm hay năng lực đã là đủ, mà quan trọng hơn là bạn có phù hợp với tổ chức đó không và bạn có thể làm được những gì trong tổ chức đó.
Càng nghĩ về kết luận đó, tôi càng cảm thấy mình dần đi vào ngõ cụt.
-Trong khi các sinh viên đại học khác còn chưa có tương lai rõ ràng cho mình thì cậu lại hiểu rất rõ sức mạnh của bản thân. Vì thế, cậu sẽ chẳng thể nào hòa hợp được với ai đó, trừ khi để họ hiểu rõ hơn một chút về những gì cậu đang có. Như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cậu tự mình tạo ra việc làm cho mình hay sao?
-Cảm ơn ông rất nhiều vì những lời khuyên. Ước gì tôi có ông chủ giống như Senba-san nhỉ?
-Dẹp ngay. Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu. Và đừng bao giờ tới đây nữa..
Ác khẩu quá đó.
Mà, dù sao thì tôi cũng đã hiểu được mình có vấn đề ở đâu.
Thậm chí tôi còn được chỉ cho con đường tự làm chủ nữa.
Thực tế thì, chẳng phải tôi đã đang làm kinh doanh phụ kiện sao?
Nhưng mà…
Càng nghĩ, tôi lại càng cảm thấy tương lai của mình rối bời hơn.
Không biết ngày mai rồi sẽ ra sao đây…
-Đừng có tới đây nữa. Cứ gọi cho tôi nếu có bất kì điều gì cậu cần. Chỉ cần gọi thôi…hiểu chưa hả???