Tôi, một thành viên tình nguyện trong ban an ninh của lễ hội, được một đàn em năm hai đến báo rằng có một đám sinh viên đang đi quậy phá và quay video lại những chuyện đó ở lễ hội trường.
Khung cảnh đầu tiên đập vào mắt tôi khi tới nơi là một tốp sinh viên đang mặc tạp dề cố gắng ngăn cản bốn tên mặt mũi bặm trợn đang cười cợt và giẫm đạp thứ gì đó dưới đất, hai tên còn lại đang cầm máy điện thoại ghi lại cảnh đó.
Nhưng sao lại phải quay phim lại nhỉ?
Mấy tên này bị ngu hay sao mà tự đi quay lại cảnh làm loạn của mình?
Cơ mà trước tiên gì thì gì tôi cũng phải ngừng vụ ồn ào này lại đã.
-Xin lỗi, tôi là thành viên ban an ninh. Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
Tôi rẽ đám đông bước vào, lựa vị trí đứng ngay trước ống kính máy quay, mục đích vừa là để ngăn cản hành động của đám thanh niên, vừa là che tầm nhìn của máy quay.
-Eh…là Kashiwagi đó à. Sao ông lại ăn mặc như thế này?
Sự hiện diện cùng bộ đồ kì lạ của tôi ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám đông và cả bốn tên kia.
Nhân tiện thì người vừa gọi tên tôi đó là một bạn học cùng khoa với tôi, Akira Hasumi. Tôi không thân với cậu ta tới mức như là bạn bè, nhưng quan hệ quen biết sơ sơ thì cũng có. Theo những người cùng khoa kể lại thì cậu ta là một người tương đối hòa đồng, hay lo lắng chăm sóc cho đàn em và không có tiền sự xấu nào.
Nếu vậy có thể cậu ta là người bị hại. Nhưng cứ từ từ để hỏi cặn kẽ mọi chuyện coi sao đã. Tôi không thể chỉ dựa vào quan hệ quen biết mà đưa ra phán quyết được.
-Ừm…chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?
-Mấy tên này đã mua Okonomiyaki(bánh xèo NHật bản) ở chỗ tôi rồi ném xuống đất và dẫm lên chúng. Không những thế chúng còn quay phim lại nữa.
Hasumi giải thích với vẻ rõ ràng là không hài lòng. Tôi đảo mắt một vòng nhìn các thành viên khác trong gian hàng, họ cũng gật đầu như thể xác nhận việc đó.
Nhìn xuống đất, có thể thấy rất nhiều mảnh đồ ăn văng tung tóe khắp nơi, nhìn cũng giống các thành phần của okonomiyaki đó. Tuy nhiên chưa thể chắc được nó là okonomiyaki hay takoyaki.
Bỏ tiền ra mua rồi dẫm đạp món đồ mình vừa mua, tôi không hiểu đám này nghĩ cái gì nữa. Nếu có một cách lý giải nào đó thì nó giống như kiểu quấy rối của đám yakuza chợ búa hay thấy trên phim truyền hình mà thôi.
Dù sao thì tôi sẽ nghe thêm lời trình bày từ bên kia coi sao.
-Được rồi, vậy các cậu thì sao? Những gì anh ta nói có phải là sự thật không?
-Oh, chẳng phải đó là cosplay sao? Nhìn quen thế nhỉ?
-Ờ, tao cũng thấy ngờ ngợ…
-Để tao chụp lại chơi.
Tôi sẽ vờ như không nghe mấy lời đó.
Còn cái điện thoại kia, tôi sẽ xử lý nó sau nếu dám lưu mấy hình ảnh này.
-Tôi nhắc lại câu hỏi. Tôi muốn nghe chi tiết về tình huống này. Hãy cho tôi biết lý do tại sao các cậu lại đến đây quấy rối?
Tôi hỏi lại, gằn giọng và có sử dụng một chút uy áp.
-…c…chúng tôi không tới đây để đánh nhau…
-Đúng
thế, chỉ là tới mua hàng thôi.
-Nếu chỉ vậy thôi thì tôi không có ý kiến, nhưng tại sao các cậu lại quay video?
Bị uy áp của tôi làm cho sợ dúm cả lại, nhưng đám thanh niên vẫn cố giơ máy điện thoại ra để quay tiếp.
-Các cậu đúng là đã trả tiền mua nó và có thể làm bất kì điều gì với nó. Nhưng việc các cậu đạp lên món đồ đó ngay trước mặt người làm ra thì đương nhiên họ sẽ tức giận. Các cậu đều là những người có ăn học nên phải hiểu điều đó, vậy có thể cho tôi biết lý do chính đáng của việc này không?
Tôi tiếp tục giữ uy áp và hỏi thêm lần nữa.
-C…chúng tôi định đăng tải nó lên mạng.
-N..nếu nó thu hút nhiều lượt xem thì chúng tôi sẽ nhận được phần thưởng…
….lũ ngốc này.
Hóa ra chúng định quay video phá hoại thành quả của người khác chỉ để câu view sao?
Nghĩ đến đó, tôi giải phóng ra nhiều uy áp hơn nữa.
-Mấy người các cậu có phải là sinh viên đại học không vậy? Học cho lắm vào rồi không phân biệt được tốt xấu, hơn thiệt hay sao hả?
-Chuyện đó không liên quan đến mày…
-Đúng thế, nếu video được xem nhiều, bọn tao có thể kiếm được 1 triệu yên mỗi tháng.
Đúng là tôi có từng nghe nhiều vụ quay video clip bạo lực hay nhạy cảm để câu view trên TV.
Cũng có những video dàn dựng kiểu như giả vờ tự tử tại Jukai(một địa danh với tên gọi khác là Rừng tự tử ở Nhật bản), giả vờ bắt cóc trẻ con hoặc thậm chí là vào nhà hàng gia đình gọi một núi đồ ăn, gặm nham nhở rồi bỏ lại.
Có một trang web ngầm chuyên đăng tải mấy video kiểu đó và doanh thu của họ đến từ những công ty quảng cáo. Họ lợi dụng những video gây sốt hoặc gây phẫn nộ này để chạy quảng cáo và thu tiền về cho mình.
Dù đã có nhiều lần chính phủ ra các quy định để xử lý, loại bỏ việc này, nhưng hầu hết đều chỉ được một thời gian trước khi chúng quay trở lại còn mạnh mẽ hơn.
Với 1 triệu yên mỗi tháng, tức là 250 ngàn yên cho mỗi tên, đúng là một khoản tiền rất lớn, khó mà kiếm được đối với những người trẻ tuổi như chúng tôi. Nhưng mà…
-Ra là như thế, nếu vậy thì chúc mừng, các cậu sắp trở thành mấy tên thất nghiệp rồi đó.
Nghe xong câu nói của tôi, khuôn mặt của bốn tên kia xám ngoét lại.
-Tên khốn…mày mới nói gì hả?
-Ủa, chưa nghe rõ tôi nói sao? Vậy để tôi giải thích ngắn gọn nhé. Cứ cho là các cậu có thể kiếm được tiền từ những video này đi. Nhưng tên tuổi của các cậu sẽ gắn liền mãi với nó, và sau này, dù đến bất kì công ty nào thì chỉ cần họ thấy cái video này với lai lịch là từ các cậu, họ không sa thải các cậu ngay mới lạ. Liệu số tiền bây giờ kiếm được có đủ để xóa cái vết nhơ đó không?
Bốn tên ngốc lập tức đần mặt ra sau khi nghe tôi giải thích.
Tên cầm điện thoại còn sợ đến mức đánh rơi cả xuống đất, có lẽ chúng chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả này.
Điều tương tự cũng sẽ xảy ra với những kẻ đăng mấy hình ảnh dại dột lên mạng xã hội.
-N…Nghiêm túc chứ… Những gì anh nói đều là thật sao?
-Tao đang bắt đầu đi xin việc rồi đó…
-Nghe anh ta nói cũng có lý…
-Không phải mày mới là đứa nghĩ ra vụ này sao?
Bốn tên thanh niên bắt đầu tranh cãi, chúng thực sự là những tên ngốc hay sao vậy???
Mặc kệ những ánh mắt ngạc nhiên đến khó tin của những người xung quanh, chúng vẫn tiếp tục cãi nhau một cách khí thế.
-Đám này, chúng đúng là lũ ngốc mà.
-Thực sự sẽ có thể bị như thế sao?
-Tất nhiên rồi, những gì Kronos nói đều không hề sai đâu.
Cái này chẳng liên quan gì đến Kronos đâu nha các vị…
Nếu chúng là mấy tên côn đồ hiếu chiến thì tôi còn có thể dạy dỗ được bằng sức mạnh của mình, nhưng hành động ngu ngốc đến mức này thì đành chịu.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì cuộc cãi vã đã đến hồi gay cấn hơn.
Theo những gì chúng nói, có vẻ không chỉ có một video phản cảm đã được đăng. Nếu vậy thì việc chúng có quay tiếp cái này và đăng hay không cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa.
Tôi không thể làm được gì để cứu vãn chúng, nhưng cứ bỏ mặc tương lai của bốn sinh viên đại học chỉ vì một phút bốc đồng thì cũng hơi tệ. Vì thế tôi sẽ thử cho lời khuyên coi sao.
-Nếu các cậu thực sự đã nhận ra sai lầm của mình thì…haiz…chắc là tôi sẽ giúp các cậu sửa sai.
-Eh…anh nghiêm túc sao?
-Được sao? Xin vui lòng chỉ cho chúng tôi với.
-Tôi thực sự xin lỗi vì những gì đã làm hôm nay.
-Tôi không ngờ việc này lại nguy hiểm đến vậy.
Thở dài sau những lời xin lỗi muộn màng, tôi vẫy cả bốn tên lại và nói thầm.
-Cho…cái đó…
-Không thể nào…
-Tại sao chúng tôi phải làm như thế??
Nghe xong lời “tư vấn” từ tôi, đám thanh niên lần nữa tái mét mặt.
-Tất nhiên, tôi không ép các cậu. Các cậu ra sao cũng chẳng liên quan gì tới tôi, nhưng nghĩ kĩ lại thì mấy video các cậu đã đăng sẽ gây ảnh hưởng xấu đến mọi người nên tôi muốn giúp một chút.
Nói cách khác là nếu bạn cho thấy mình nhận ra sai lầm trong những trò đùa tai quái của mình thì người ta sẽ không làm lớn chuyện nữa. Chắc vậy…tôi cũng không biết là có được như vậy không nữa…
Vì vậy, nếu mọi người thấy bạn xin lỗi thì bạn có thể tránh được việc mang tiếng xấu, hoặc nếu có thì cũng chỉ một thời gian ngắn sau đó mọi chuyện sẽ chìm vào quên lãng mà thôi.
Tất nhiên những gì tôi nói đều là dựa trên lẽ thường, còn thực tế ra sao thì phải phụ thuộc vào thái độ của “cộng đồng mạng”. Nhưng méo mó có vẫn hơn là không.
-Mấu chốt ở đây là để cho mọi người biết được các cậu thực sự hối lỗi khi làm ra những video đó. Vì thế các cậu phải quay và đăng một video xin lỗi chân thành nhất có thể. Còn nếu không, đích thân tôi sẽ làm điều đó.
Vừa nói, tôi vừa dùng một tay nhấc lên một khối bê tông rất lớn bên cạnh gian hàng của Hasumi và ném nó vào giữa.
Hành động đó khiến tất cả đám đông xung quanh ồ lên kinh ngạc.
Nói sao nhỉ, tôi chỉ làm vậy để cho họ thấy họ đang đối diện với ai mà thôi.
Ngay lập tức, khuôn mặt đám kia cắt không ra một giọt máu.
-A…a…..anh là ai vậy?
-May mà chúng ta không định đánh anh ta…
-Đúng thế, có lẽ chúng ta không còn lựa chọn khác…
-Như vậy còn tốt hơn là không kiếm được việc làm. Nhà tao sẽ xé xác tao mất…
Bốn thanh niên lại cúi đầu xì xầm bàn tán với nhau.
Có lẽ sức ép từ lời đe dọa của tôi đã đẩy được cả bốn sang phần thiện.
-Được rồi, tôi sẽ làm việc đó.
-Nhưng chúng tôi đâu có mang theo dụng cụ?
Vừa cho cậu ta nói dứt câu, tôi thò tay vào túi áo, thực ra là hộp ma thuật và lôi ra một chiếc tông đơ.
-Sao ông lại mang nó theo người vậy?
Hasumi tròn mắt nhìn tôi khó hiểu, nhưng tôi quyết định bỏ qua nó.
Sau khi yêu cầu một đàn em mang ra một chiếc ghế gấp, một cậu nhóc bê ra cho tôi một cái gì đó nhìn như bục để ngồi nghỉ.
-Anh thực sự đã chuẩn bị để làm việc này sao?
Trước sự chuẩn bị “chu đáo” đến đáng sợ của tôi, bốn thanh niên mặt đã tái giờ còn tái lệch hơn nữa.
Những người thông thái hẳn đọc đến đây đều đã biết tôi định làm gì rồi nhỉ? (Trans: không, em méo hiểu gì đâu anh ạ, phải lên google sợt đấy -_-)
Đây chính là một phần trong nghi thức Misogi(nghi thức thanh tẩy tội lỗi của người nhật, gồm nhiều hoạt động, trong đó có cái mà MC sắp làm sau đây), một hình thức khá là cổ điển và truyền thống, nhưng tôi nghĩ là sẽ ổn thôi.
Các thanh niên này sẽ được quay một video tạ lỗi theo nghi thức này, phải làm đến vậy vì tôi nghĩ mấy kiểu xinn lỗi thông thường chắc chả có tác dụng gì đâu.
À phải rồi, còn về cái tông đơ thì tôi đã mua nó để cắt bớt lông cho Kuro trước thời tiết oi bức của mùa hè vừa rồi, cơ mà khi tôi lại gần thì nó đã nhận ra và trốn vào bóng tối luôn. Phần nữa cũng là vì mấy thứ kim loại thường ở thế giới này hình như chẳng xi nhê gì với bộ lông đen tuyền kia nên chắc phải dùng tới cây kéo huyền thoại nào đó mới cắt được nó. Do đó mà đến giờ cái này vẫn chưa có dịp được dùng.
-Được rồi, bắt đầu nhé.
Người đầu tiên ngồi xuống, nhắm mắt và bấu tay chặt vào đầu gối trong khi đôi mắt nhắm nghiền lại với vẻ đau khổ sau từng nhát lia của chiếc tông đơ.
*rè rè rè rè*
Tôi đẩy thẳng một mạch chiếc tông đơ từ gáy lên đến gần đỉnh đầu.
-Đau quá…
Ah, chết, tôi lỡ cắt vào da rồi. Có chút máu chảy ra này.
Nhưng dù có là chảy máu hay ướt đỏ cả đầu máu thì tôi vẫn tiếp tục cắt tỉa để biến cái đầu cậu ta thành trọc lốc.
Chết dở, cái này vui quá!!!
-Đừng mà….
Cuối cùng cũng xong.
Bỏ lại tên đầu tiên với hai hàng nước mắt, tôi tiếp tục lôi tên tiếp theo vào.
Cậu ta có râu, và cũng bị tôi cạo nhẵn bóng luôn.
Tôi làm việc này mà chẳng phải lo lắng gì cả, vì dù sao thì đây cũng chẳng phải hành động vi phạm pháp luật hay gì hết.
Mỗi người năm phút và sau 20 phút, một băng đảng đầu sự cọ đã xuất hiện.
Và còn cái này nữa…
-CHÚNG TÔI THÀNH THỰC XIN LỖI!!
Một màn cúi đầu xin lỗi với những chiếc đầu bóng loáng tuyệt đẹp được diễn ra ngay trước quầy hàng vừa bị làm loạn và các thành viên của họ.
Tất nhiên, tôi có quay phim bằng điện thoại của mình.
Sau khi mọi thứ hoàn thành, tôi vỗ vai và tiễn từng người ra về.
-Kashiwagi thật đáng sợ…
-Senpai….ghê thật đó…
-Không có gì. À phải rồi. Có ai muốn cắt luôn không? Tôi làm free cho?
“”””XIN KIẾU””””
Và sau đó, bằng cách nào đó, tin đồn vốn dĩ đã xấu của tôi còn trở nên xấu hơn bằng: “Nếu bạn chống lại hắn, bạn sẽ bị cạo hết lông tóc”.
Sao lại thành ra như thế? Tôi đâu có nhớ là mình ác như vậy???