*Cạch cạch*
-Nâng cao lên chút nữa coi.
-Oi, thằng kia, đó là chỗ của tụi tao mà.
-Đắt quá. TÍnh cách gì mà hạ bớt bớt xuống đi.
-Senpai, chưa thấy có điện đâu.
-Ai bảo chú mày mang bình xịt propane tới đây vậy? Nguy hiểm lắm đó.
Khuôn viên trường đại học của tôi giờ đang ngổn ngang như một bãi chiến trường.
Hôm nay là ngày chuẩn bị cuối cùng trước khi lễ hội chính thức khai mạc vào ngày mai.
Ở khắp mọi nơi, những tiếng ồn ào, huyên náo, cưa đục, gọt đẽo vân vân và mây mây vang lên, những thứ mà bạn sẽ chẳng bao giờ thấy được ở những người đã đủ tuổi công dân thường ngày.
Dù có cả các tân sinh năm nhất và đàn anh năm cuối, tuy nhiên trước không khí tất bật và khẩn trương này, mọi thứ đều có thể thay đổi rất nhanh.
Các thành viên của ủy ban điều hành cũng đang phải làm việc hết công suất để giữ cho lễ hội được diễn ra trong hòa bình. Có điều hình như hôm qua có ai đó đã phải nhập viện bằng xe cứu thương thì phải.
Năm ngoái, tôi đã không thể tham gia lễ hội vì phải tham gia khóa thực tập, nhưng mọi người ở câu lạc bộ vẫn xử lý mọi thứ rất ổn thỏa, nên năm nay chắc cũng sẽ vậy thôi.
Như thông lệ mọi năm, sẽ có rất nhiều người đến tham dự lễ hội trường của chúng tôi.
Tất nhiên là không thể so sánh với con số hơn 150.000 người của những Đại học hàng đầu như Waseda, Seigaku hay Keio, nơi những lễ hội trường của họ đã trở thành sự kiện nổi tiếng khắp cả nước. Tuy nhiên chúng tôi cũng tự tin mỗi năm sẽ thu hút khoảng 10.000 người.
Đương nhiên là không chỉ có các gian hàng trong trường phục vụ họ, còn có các cửa hàng, quầy hàng và khu phố mua sắm lân cận nữa.
-Có vẻ mọi thứ ok rồi đó.
-Thế à?
Sau khi kiểm tra đống thiết bị cho Yamazaki mang đến, chúng tôi cũng bắt tay vào chuẩn bị.
Tôi thực sự đánh giá rất cao những thứ trước mắt mình. Những vỉ nướng, quầy hàng được chế tạo bởi người quen của cậu ta vô cùng chắc chắn nhưng cũng rất dễ tháo lắp ngay cả với đám gà mờ chúng tôi.
Mấy thứ này có chất lượng cao đến mức thậm chí để sang năm dùng lại vẫn được nữa. Có điều là nó khá nặng và cồng kềnh. Hi vọng chúng tôi sẽ không làm ai nổi giận khi xây một tầng hầm bên dưới phòng câu lạc bộ.
Đầu tiên là căng một tấm bạt lớn vào vị trí đã được chỉ định.
Nó nhìn giống như một cái lều mà không có vách bên, được cố định bằng một cây cột ở giữa và dây dù. Nói dễ hiểu thì nhìn giống như một cái rạp được dựng cho những vị khách trong ngày hội thể thao vậy.
Những thứ này chúng tôi có thể dễ dàng mua được ở những cửa hàng chuyên đồ ngoài trời hoặc đồ gia dụng.
Ngoài tấm bạt lớn mà Akio-senpai có sẵn, tôi đã mua thêm một cái vì nó không đủ lớn.
Kết hợp cả hai cái lại, chúng tôi sẽ có một tấm bạt vừa đủ che diện tích khu vực mình được phân.
Khi lễ hội trường kết thúc, lợi nhuận chúng tôi thu lại chắc sẽ bù được những chi phí đó.
Tiếp theo là lắp giáp gian hàng.
Chân đế được làm bằng gỗ đã qua xử lý hóa chất, không bắt lửa và cực kì an toàn, chắc chắn khi sử dụng. Tôi đã nghĩ một thứ như thế này có hơi quá so với một gian hàng tự phát của một đám sinh viên đại học, nhưng ông ngoại của Tokuda có nói với tôi rằng: “Đừng lo lắng, đằng nào thì nó cũng chỉ để mốc trong kho mà thôi, nên cháu cứ thoải mái mang về mà sử dụng. Ta rất vui vì có thể làm được gì đó giúp cho nhóm bạn của cháu ta”.
Giá bày đồ ăn được làm từ gỗ thừa lấy từ một công trình do người thân của Otake đang điều hành.
Dù nó không chắc chắn cho lắm nhưng chúng tôi cũng không thể sử dụng kim loại thay vào được và vì đó là đồ miễn phí nên cũng không nên đòi hỏi quá.
Yosh, vậy là những thứ cơ bản đã xong.
-Mọi người! Chúng ta cùng bắt đầu nào.
-OOHHH…
Đặt phần thân bếp nướng lên đế, phần dưới của bếp cũng được làm bằng thép nên cảm giác tương đối là chắc chắn.
-Cái đó…không phải nặng gần 100kg sao?
-Kashiwagi-senpai đúng là quái vật!!
-Quả nhiên là Aniki.
Những tiếng trầm trồ vang lên khi tôi chỉ dùng hai tay để di chuyển cái bếp nướng nặng hơn 100kg.
Nhân tiện thì giờ chỉ có đám con trai đang làm việc ngoài này.
Vì toàn là việc chân tay nên có càng ít người càng đỡ vướng chân vướng tay.
Các cô gái hiện đang chuẩn bị đồ ăn trong phòng câu lạc bộ.
Hôm qua, chúng tôi đã chia nhau đến những nơi cung cấp nguyên liệu để tập trung mọi thứ và thịt mới được chuyển đến nhà Kubo sáng sớm nay.
Tất cả sẽ được xắt miếng vừa ăn, xiên vào một cái xiên tre và giữ trong hộp lạnh do mọi người mang đến.
Mỗi xiên dài chừng 20cm gồm cả thịt và rau.
Thịt lợn, thịt gà, bắp cải, hành tây, cà tím, khoai tây, ớt mangaji, cà rốt vân vân và mây mây.
Tuy là có đủ màu sắc và có kích thước lớn vậy nhưng chi phí để làm ra mỗi xiên như thế này chỉ là 150 yên(khoảng 32k VND)
Tôi muốn gửi lời cảm ơn gia đình Kubo đã cung cấp thịt với giá như bán buôn, cha mẹ Wakabayashi và Tashiro cung cấp rau cũng với giá khá rẻ.
Tôi đã định mang mấy loại thịt ở thế giới khác qua, cơ mà sau khi suy nghĩ kĩ ra thì không nên, thậm chí còn rất nguy hiểm. Hương vị và kết cấu khác nhau là một chuyện, nhưng vấn đề là chuyện nguồn gốc nguyên liệu có thể bị điều tra và tệ nhất là chúng tôi sẽ bị cấm bán hàng từ năm sau.
Dù sao thì cả bọn quyết định mỗi xiên này sẽ được bán với giá 300 yên(khoảng 65k)
Gia vị ăn kèm sẽ có muối và hai loại nước tương được Miki-san đích thân tạo ra. Những thứ gia vị này sẽ góp phần làm phong phú thêm cho hương vị khi được thêm vào trong lúc nướng.
Hôm trước chúng tôi đã “nháp” thử một bữa và thấy cũng khá ok.
Mục tiêu của chúng tôi trong lần lễ hội lần này được đặt ra là 5000 xiên. Tương đương số tiền thu về sẽ vào khoảng 1.5 triệu yên. TÍnh trừ mọi chi phí sẽ có lãi khoảng 750.000 yên.
Đây là một mục tiêu khá là khả thi nếu xem xét đến lượng khách và tiềm năng của lễ hội bởi không chỉ bán thịt nướng, chúng tôi còn bán cả nước giải khát và đồ uống nữa.
-Yuuya.
-Kashiwagi-kun.
Trong lúc tôi đang cúi xuống kiểm tra phần bếp nướng xem có vấn đề gì không, chợt có tiếng ai đó gọi tên tôi.
Lập bập chui ra, tôi thấy ở đó hai gương mặt quen thuộc đang đứng trước quầy.
-Lâu không gặp hai người, Shido, Mizukami-san.
Đó là cậu bạn học cùng cao trung với tôi, Shido, người đã từng dính vào mấy vụ bê bối liên quan đến câu lạc bộ và một người bạn cùng lớp khác, Mizukami-san.
-Bên các cậu có vẻ tươm tất rồi ha?
-Ừm, có lẽ thế. Mà năm nay cậu không phải tham gia chuẩn bị lễ hội sao?
Năm ngoái, câu lạc bộ của cậu ta đã dính vào vụ bê bối liên quan đến ma túy và bị đình chỉ hoạt động một năm. Nhưng năm nay thì mọi thứ đã được nối lại từ đầu năm nay và họ cũng sẽ tham gia lễ hội trường.
-Ờm…chưa đến phần việc của tôi thôi…
Shido mỉm cười nhún vai rồi hỏi han tôi thêm vài chuyện về việc chuẩn bị lễ hội.
-Thế, hôm nay ông sang đây có vụ gì thế? Nhìn ông có vẻ không chỉ sang đây chơi.
-Eh…chắc là do cậu tưởng tượng ra thôi.
-Quả nhiên là Kashiwagi-kun, thực ra bọn mình qua đây muốn nhờ cậu giúp đỡ một chút.
-NHờ? Nhưng giờ câu lạc bộ chúng tôi cũng đang làm gian hàng rồi nên chắc không giúp được nhiều đâu…
-Cái đó mình biết. Tuy nhiên vì sự cố năm ngoái mà số thành viên của câu lạc bộ bọn mình hiện tại đang rất thiếu.
-Vì hàng năm có rất nhiều người đến tham dự các lễ hội nên ban quản lý sinh viên đã quyết định sẽ chọn các tình nguyện viên tham gia ủy ban an ninh để giải quyết những vấn đề nảy sinh. Câu lạc bộ của chúng tôi được phân một suất, tuy nhiên do đang thiếu người nên chẳng ai làm nổi cả. Vì thế tôi muốn nhờ cậu nhận giúp công việc đó được không?
Cái này…khá là rắc rối đấy.
-Ừm…các cậu chắc là ổn chứ? Tôi chỉ là một người bình thường thôi mà. Sao hai cậu không nhờ câu lạc bộ bóng bầu dục hay Judo ấy?
“”Cậu mà bình thường cái nỗi gì??””
-Kashiwagi-kun giờ là một người nổi tiếng lắm đó. Những tin đồn về khả năng giải quyết mọi rắc rối của cậu giờ đã lan ra khắp trường.
-Đúng đó. Giờ mọi người đều xem cậu như anh hùng, nhất là sau vụ việc năm ngoái.
Anh hùng gì chứ? Giờ nghĩ lại vụ đó tôi vẫn còn muốn độn thổ đây này…
-Haiz…thôi được rồi, dù sao thì tôi cũng chẳng giúp được gì nhiều cho câu lạc bộ. Tôi sẽ nhận việc này.
Tôi suy nghĩ một lát rồi miễn cưỡng gật đầu. Dù tôi biết chuyện này chắc chắn sẽ không yên lành gì.
-ĐƯợc vậy thì tốt quá. À phải rồi, có một cô bạn trong câu lạc bộ của tôi muốn qua giúp các cậu. Cô ấy nói muốn trả ơn cậu vì vụ năm ngoái. Cô ấy khá là dễ thương đó nhé.
-Cho…chờ đã, sao nãy cậu mới bảo bên cậu đang thiếu người cơ mà….
-Oh, được đó, hai người cứ thoải mái sử dụng Yuuya bao lâu tùy thích nhé.
-Oi, hai tên kia.
Chưa kịp cho tôi phàn nàn gì thêm, Yamazaki và Otake đã bắt tay với Shido như để thỏa thuận gì đó.
Kết quả là người trực tiếp liên quan như tôi lại chẳng được có lấy nửa lời ý kiến khi bản thân bị bán rẻ một cách nhanh chóng như vậy….