Kikanshita Yuusha no Gojitsudan

chương 135: mel's side story: cuộc sống hàng ngày của thánh nữ (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh đổ dồn vào chúng tôi.

Nghĩ lại những gì vừa làm, tôi không thấy có gì không ổn hay bất thường cả.

Vậy thì tại sao nhỉ?

Có lẽ là do tôi đã hấp tấp giúp đỡ người phụ nữ này mà không có sự hướng dẫn của giảng viên chăng? Nhưng nhìn thế nào thì ai cũng thấy rằng cô ấy không thể tự thoát ra được, và càng để lâu thì đôi chân cô ấy sẽ càng bị đau do bị đè.

-Tôi rất xin lỗi vì đã làm gián đoạn việc hướng dẫn của thầy. Xin hãy tiếp tục.

-Eh…v…vâng….Dù sao thì, mọi người tản bớt ra nào. Vậy thì, chúng ta sẽ chia ra hai nhóm, một nhóm luyện tập lại bài đi hình chữ S, nhóm còn lại tiếp tục bài đi cầu thăng bằng. Mọi người xếp hàng nào. (Bài chữ S hay ở VN là bài đi số 8)

Nghe tôi thúc giục, nhưng phải một lúc sau giáo viên hướng dẫn mới giật mình tỉnh lại và vội vã chỉ chúng tôi sang bài tiếp theo.

Có vẻ bài đi cầu thăng bằng này không hề đơn giản để mọi người có thể vượt qua. Nghe nói nó là phần khó nhất trong bài thi bằng lái.

Tuy nhiên tôi đã được Yuuya chỉ cho một vài mẹo để dễ dàng xử lý nó.

Đầu tiên, hãy xuất phát thật chậm và dừng một nhịp trước cây cầu.

Ngay thời điểm này, bạn cần đảm bảo rằng hai bánh xe và chiếc cầu nằm trên một đường thẳng. Nếu không việc qua cầu sẽ cực kì khó khăn.

Khi mọi thứ đã vào vị trí, từ từ nhả tay khỏi phanh trước bên phải và ấn nhẹ vào phanh sau bằng chân phải, dồn trọng tâm về trước và hơi nâng hông lên khỏi yên.

Sau đó, khi cả hai bánh xe đã ở trên cầu, giảm tốc bằng phanh chân trong khi lên nhẹ ga để điều chỉnh tốc độ.

Tập trung nhìn vào phía cuối cây cầu, di chuyển tay lái từng chút một sang trái và phải một cách đều đặn để giữ thăng bằng. Làm vậy sẽ dễ hơn là cố gắng giữ tay lái theo đường thẳng, bạn có thể đánh mất vị trí cân bằng lúc nào không biết.

Sau khi tôi hoàn thành cây cầu dài 15 mét trong hơn 30 giây, người hướng dẫn vỗ tay với ánh mắt vô cùng hài lòng.

Thời gian còn lại chúng tôi tiếp tục luyện tập thêm và đổi vị trí cho nhau.

Nhóm thứ hai cũng được giảng viên hướng dẫn lại đúng những gì mà tôi đã được Yuuya dạy và cho thực hành nhiều lần. Sau đó thì tất cả mọi người đều đã thành công.

Có cảm giác những gì anh ấy dạy còn dễ hiểu và hiệu quả hơn nhiều những thứ mà họ dạy ở đây. Nhưng anh ấy lại lắc đầu không cho rằng tôi đúng bởi nếu vậy thì ai cũng có thể đi xe máy mà chẳng cần bằng lái/

Kết thúc buổi học lái xe, tôi trở về nhà.

Bữa trưa với Raira, Ayumi, Tia đã sẵn sàng.

Raira và Tia hiện đang được phân công thay nhau “trực chiến” trong trường hợp có bất kì điều gì không ổn xảy ra với mẹ. Raira có thể sử dụng ma thuật dịch chuyển nếu cần và cả một chút ma thuật chữa bệnh nữa.

Về phần mình, tôi cùng Ayumi bắt tàu tới Tokyo để đi mua sắm.

Chúng tôi tới đây để mua quần áo, chủ yếu là cho tôi, bởi tôi không có nhiều quần áo phù hợp với thế giới này,Ayumi sẽ là cố vấn giúp tôi chuyện đó.

Gần nhà tôi cũng có cửa hàng quần áo nên tôi đã định đến đó mua luôn cũng được, nhưng Ayumi lại nhấn mạnh rằng không phải đồ mua ở Tokyo thì không thể được.

Nhưng đúng là, nếu tôi ăn mặc tệ thì Yuuya sẽ cảm thấy không ổn chút nào.

Thậm chí chính anh ấy còn đưa tiền nhờ Ayumi mua giúp cho tôi. Cô bé còn nói sẽ dùng tiền của mình để mua tặng tôi một bộ nữa. Nó khiến tôi cảm thấy thực sự rất ngại.

Mặc dù vậy, phải công nhận rằng những cửa hàng ở thế giới này thật là tuyệt.

Ở thế giới của tôi, quần áo đa số là do người dân tự may hoặc sản xuất theo đặt hàng. Nhưng ở thế giới này, dường như các sản phẩm hoàn thiện mới là thứ thường được bày ngay trên kệ với rất nhiều kiểu dáng, màu sắc khác nhau.

-Xin chào quý khách.

Sau khi xem qua vài món hàng ở cửa, chúng tôi bước vào trong và một nhân viên bán hàng lập tức niềm nở bước ra chào đón.

Cái này cũng khác hẳn so với những cửa hàng mà tôi biết.

Khi tôi đang định nhờ Ayumi xem giúp mình một vài món đồ thì cô nhân viên đã nhanh chóng lại gần.

-Hello. What can I do for you?

Rồi cô ấy nói với tôi bằng một ngôn ngữ kì lạ.

-Ah, xin lỗi, nhưng cô có thể nói tiếng Nhật cũng được. Tôi đang muốn kiếm một bộ đồ…

-Nhờ chị kiếm cho chị gái em vài bộ đồ thu-đông hợp nhất với chị ấy được không ạ?

-Chị gái em tuyệt vời như vậy….Được rồi, cứ để đó cho chị.

Nói rồi cô ấy kéo tôi vào phòng thay đồ phía trước.

Ayumi cũng theo sau tôi mà chẳng nói gì cả.

-Đây, mẫu màu trắng này là cỡ 40, sau đó là cái này…cái áo này nữa….chắc chắn sẽ rất hợp với quý khách.

Cô nhân viên nhanh chóng vác ra một đống đồ đủ kiểu dáng.

-A…Ayumi…?

-Chị cứ mặc thử xem sao.

Tôi thực sự lo lắng về sự nhiệt tình của cô ấy, nhưng Ayumi lại tỏ ra khá bình thản.

Rồi cứ thế, thêm nhiều quần áo nữa được đưa ra, tôi được bảo thay hết bộ này đến bộ khác.

-Waaa…

-Tuyệt quá…xin hãy thử cả cái này nữa…

Tôi bắt đầu thấy sợ vì cô bán hàng cứ vừa nói vừa thở dốc.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục mặc thử.

-Như vậy được sao?

-Nếu chỉ một tấm thì được.

-Nếu vậy…tôi xin phép….

Khi tôi mở rèm ra, Ayumi và cô nhân viên đã bắt tay nhau như vừa thỏa thuận gì đó.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sau đó, tôi lại tiếp tục thay quần áo và vì lý do nào đó, tôi còn bị chụp ảnh nữa.

Tôi còn được dẫn ra một chỗ với một tấm phông vải màu trắng và đen phía sau cùng đèn chiếu sáng rực rỡ để chụp ảnh nữa.

Dù có hơi ngại, nhưng vậy cũng tốt, tôi luôn muốn thử xem liệu chúng có thoải mái ở các tư thế khác nhau hay không/

Sau cùng, chúng tôi đã mua rất nhiều quần áo. Không biết Yuuya đã đưa cho Ayumi bao nhiêu tiền vậy?

Ayumi nhìn cũng có vẻ rất vui, cả cô gái bán hàng nữa. Tôi không hiểu lắm chuyện gì đã xảy ra, có lẽ để tối nay về hỏi mẹ hoặc Yuuya xem sao.

Chúng tôi tiếp tục đi dạo và mua thêm vài món đồ nhỏ trong phòng rồi thanh toán.

Không được dùng ma thuật lưu trữ khiến tôi có chút khó khăn. Bởi Ayumi nói mỗi món hàng ở đây đều có dán nhãn để kiểm soát tránh mất cắp.

Rời khỏi cửa hàng, tôi thấy bên ngoài có rất đông người, hơn hẳn so với khi tôi đến.

Đám đông cũng gần giống mỗi lần Hoàng tộc vi hành.

-Mel-anesama, gần đây có một cửa hàng đồ ngọt rất nổi tiếng, vẫn còn thời gian nên chị có muốn tới đó không?

Ayumi hỏi và nhìn tôi bằng một ánh mắt khó mà từ chối được nên tôi đành miễn cưỡng gật đầu. Dù tôi không thích đồ ngọt cho lắm.

Theo hướng dẫn từ bản đồ trên điện thoại, Ayumi dắt tôi đi qua đám đông và tìm đến một cửa hàng nằm ở khu phố trung tâm.

Cửa hàng ở tầng một của tòa nhà, dù nhìn nó hơi cũ kĩ nhưng lại toát lên vẻ thoải mái và thanh bình. Những chiếc bánh bán trong đó cũng đầy màu sắc và hình dạng.

Sau khi cân nhắc một chút, tôi gọi một chiếc bánh và cùng Ayumi ăn ngay tại cửa hàng.

Chiếc bánh được cho thêm rất nhiều quả mọng và những tách trà cũng được lựa chọn rất cẩn thận để phù hợp với bánh. Tôi thực sự thấy tiếc cho Raira vì chắc chắn cô ấy sẽ thích mê chỗ này cho xem.

Vì sẽ phải về nhà bằng tàu nên

không thể mua bánh mang về được, tôi quyết định mua một ít bánh quy và quà lưu niệm cho hai cô gái ở nhà.

Đang đi bộ rời khỏi cửa hàng và hướng đến nhà ga, tôi đột nhiên cảm thấy cái gì đó rất khó chịu xung quanh và một âm thanh khô khốc của thứ gì đó vừa phát nổ vang lên.

Tuy nhiên xung quanh chẳng có dấu hiệu hỗn

loạn nào cả.

-Ayumi…

-Sao thế Mel-anesama?

Ayumi dường như không nhận ra điều đó.

Tuy nhiên cảm giác khó chịu đó cứ đeo bám lấy tôi. Xem ra tôi phải tự dựa vào cảm nhận của mình rồi.

-Chị nghĩ là có giao chiến đâu đó quanh đây. Có người bị thương nữa.

-Eh…Anesama…chị đi đâu thế?

Tôi không đáp mà chỉ nhìn quanh rồi vụt chạy đi.

Nhưng tôi phải đi đâu đây….

-Mel-anesama….đằng đó.

Nhìn về hướng tay chỉ của Ayumi, tôi thấy hai người đàn ông đang bỏ chạy khập khiễng vào một ngõ hẹp.

-Chúng ta theo anh ta mau.

Tôi nắm tay Ayumi rồi chạy theo hướng đó.

Chạy vào con hẻm, tôi thấy một người đàn ông đang nằm dưới đất với bàn tay đặt lên phần bụng chảy máu đầm đìa. Và một người khác đang ngồi cạnh anh ta với vẻ tuyệt vọng.

Tôi vội chạy lại kiểm tra tình trạng anh ta.

-Anh không sao chứ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

-AH…Anh ta hình như là người nước ngoài…

Người đàn ông hét lên cái gì đó khi tôi lại gần, nhưng tôi chẳng hiểu và cứ mặc kệ để kiểm tra tình trạng.

Sau khi thấy không ngăn cản được tôi, anh ta dường như cũng đã kiệt sức.. Có vẻ là mất nhiều máu quá rồi.

-Các…các…người…đừng đến…đây…

-Tránh xa đại ca tôi ra…

Anh ta cố nói bằng tiếng Nhật như có vẻ đang muốn cảnh báo chúng tôi cái gì đó.

Dù chưa biết anh ta muốn nói gì, nhưng quan trọng hơn giờ là phải cứu chữa anh ta đã.

-Đừng nói gì nữa. Tôi sẽ chữa trị cho anh ngay.

Đặt bàn tay lên vị trí bị thương của anh ta, tôi kích hoạt ma thuật hồi phục.

Có vẻ như bên trong nó còn có thứ gì đó…

-Sẽ đau đó, nhưng ráng chịu một chút nhé.

-AAAA…

-Nằm yên coi.

-Các người đang làm cái quái gì vậy?

Người kia gào lên và giơ tay ra cố đẩy tôi. Nhưng vì quanh tôi có những rào cản ma thuật và Ayumi hỗ trợ nên không có vấn đề gì.

Tôi lấy được dị vật ra rồi tiếp tục thực hiện phép chữa bệnh, miệng vết thương dần đóng lại và máu đã ngừng chảy.

Tuy nhiên vẫn cần phải bù máu đã mất và vết thương cũng chưa lành hẳn, đồng thời nội tạng bên trong cũng đã bị hư hại khá lớn, vì thế nếu cứ bỏ mặc anh ta ở đây, cái chết sẽ là kết quả chắc chắn.

-C…cái gì…cơn đau biến mất rồi…

-Anh không sao chứ?

Sau cùng thì vết thương cũng đã được đóng lại, nó sẽ tiếp tục được hồi phục chậm cho đến khi không còn dấu vết nào.

Mặc dù người đàn ông đã tái mặt vì mất nhiều máu nhưng anh ta vẫn không khỏi bị sốc bởi vết thương không hề còn đau nữa.

Dù sao thì tôi cũng chẳng quan tâm lắm đến chuyện đó.

Trong lúc đang nghĩ vậy, tôi đứng dậy, lau tay và máu dính trên quần áo…

-Uwa….cô…cô có phải là nữ thần không?

-Eh?

-Đại ca?

Đột nhiên, anh ta lẩm bẩm cái gì đó.

Người ngồi cạnh anh ta cũng trố mắt kinh ngạc.

-Cô đã chữa khỏi vết thương chí mạng trên bụng của tôi khi bị bắn ở cự ly gần như vậy. Làm được chuyện đó thì chỉ có thể là thần linh mà thôi.

-Nữ thần-sama. Cảm ơn Ngài rất nhiều vì đã cứu cái mạng hèn của tên yakuza này. Dù tôi chưa làm được gì cho xã hội này, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa làm hại đến ai cả. Tôi nhất định sẽ không bao giờ quên ơn huệ này. Tôi nhất định sẽ đền ơn Ngài.

-Ahaha…

Tôi chẳng biết phải phản ứng sao trước người đàn ông đang dập đầu lạy như tế sao trước mặt.

-Chị nên làm gì đây?

Tôi nhìn quanh để tìm kiếm sự giúp đỡ và bắt gặp ánh mắt Ayumi.

Cô bé đang cười, nhưng tại sao lại có rất nhiều chữ “Go” ở đằng sau em ấy vậy (ゴゴゴゴ ….cái này ai xem Jojo nhiều chắc sẽ biết :v )

Ah….hình như tôi vừa vi phạm chính quy định mà mình đặt ra. Sử dụng phép thuật trên thế giới này…

Cái này tệ quá

Hôm trước, chính tôi đã bắt lỗi cô bé về việc đó, vậy mà…

Ayumi tiến lại gần tôi bằng ánh mắt không chút vui vẻ.

-Mel-anesama. Sau khi về nhà chúng ta nói chuyện được chứ?

-…vâng…

Truyện Chữ Hay