Ngày thứ ba của trại hè.
Các thành viên của nhóm đã rời khỏi nhà trọ suối nước nóng từ 7h sáng và đi tiếp theo tỉnh lộ 5 để đến thăm Công viên Goryokaku trước khi tới tu viện Trappistine.
Dù là một di tích lịch sử, nhưng tu viện này ngày nay vẫn còn những nữ tu sinh sống, một cuộc sống biệt lập với thế giới bên ngoài, chủ yếu là những lời cầu nguyện qua ngày. Bên cạnh tu viện chính, nơi này còn có những cửa hàng bán đồ lưu niệm và những nhân viên trong đó cũng không phải là tu sĩ.
Khuôn viên bên trong bị cấm sự hiện diện của nam giới, nó mang lại khá nhiều cơ hội cho trí tưởng bở bay xa, nhưng nghĩ lại thì cũng có thể nó cũng khá đáng sợ.
Chúng tôi đã mua món bánh bông lan đặc sản chỉ có bán ở đây và ăn cùng nhau. Vỏ bánh hơi cứng giòn cùng với mùi bơ thơm nhẹ khiến bất kì ai dù là lần đầu hay đã nhiều lần thưởng thức cũng phải cảm thấy kinh ngạc.
Có vẻ loại bánh này khá sạch vì không sử dụng bất kì loại phụ gia nào, nhưng kèm theo đó cũng là thời gian bảo quản không được lâu. Tuy nhiên với hộp ma thuật của tôi thì không vấn đề, tránh ánh mắt của mọi người, tôi mua thêm một đống và định sẽ mang về làm quà cho Ayumi và Mel.
Đến 11h, chúng tôi rời Hakodate, đi tiếp theo quốc lộ 228 ven biển đến Iwanai, đi vào đất liền của đảo chính và trọ lại tại một nhà khách tại Yoichi.
Đây cũng là nơi sản xuất ra loại vang Nikka Whisky nổi tiếng và còn là nơi sản xuất trái cây danh tiếng hàng đầu tại Hokkaido này.
Quả không hổ danh là xứ sở trái cây của Nhật Bản, ngay trên đường đi đã có rất nhiều sạp hàng bán trái cây mới hái với giá thấp bất ngờ.
Tôi cũng được nhà khách địa phương phục vụ rất nhiều hoa quả ướp lạnh. Vị của chúng giữa mùa hè quả nhiên là không thể chối từ.
Một dì bán trái cây ven đường có nói, thời điểm này đang là mùa của rất nhiều loại hoa quả trên đất Yoichi này như dâu tây, anh đào, mận, việt quất, mâm xôi, nam việt quất, nho, lê, táo v….v….. Nhưng nổi tiếng nhất chắc có lẽ là táo. Thấy chúng tôi có vẻ rất quan tâm tới chúng, dì ấy còn tặng chúng tôi rất nhiều hoa quả nữa. Cơ mà nghĩ đến chuyện phải vác chúng về tận Tokyo khiến tôi thấy hơi sợ đấy.
Nhân tiện, không chỉ có hoa quả, những nhà nghỉ ở Yoichi này cũng vô cùng chất lượng, tất cả được thiết kế vô cùng trang nhã và thay đổi theo mùa. Chỉ tiếc là nơi này không phụ vụ bữa ăn, nên chúng tôi phải đi kiếm ramen ở gần đó. Hương vị ramen cũng không tệ, nên tôi sẽ bỏ qua cho thiếu sót đó/.
Tổng kết lại, chỉ riêng trong ngày thứ ba này, chúng tôi đã di chuyển quãng đường tổng cộng gần 500km/
Và ngày thứ tư của chuyến cắm trại bắt đầu khi chúng tôi khởi hành từ nhà trọ lúc 6h sáng.
Tiếp tục đi theo đường số năm qua Otaru.
Con đường này là tuyến quốc lộ dài nhất Nhật Bản, trải dài gần hết Hokkaido, và cũng là tuyến đường có đoạn đường thẳng dài nhất Nhật Bản với một đoạn thẳng tắp dài 29.2 km từ Kouzai
đến cầu Sorachi ở Sunagawa. Nó thẳng và bằng phẳng đến độ, dù đã đi hết cả đoạn đó nhưng tôi chẳng cảm thấy có chút khác biệt nào về khoảng cách.
Tiếp tục bẻ lái theo quốc lộ 232 ở Takikawa, chúng tôi lại vòng ra sát biển và dừng lại ở Tomamae, đây cũng là nơi đã xảy ra vụ án thú hoang tấn công người kinh hoàng nhất tại Nhật Bản, sự cố Sankehetsu Higumajiken.
Dành cho ai chưa biết thì đó là một sự kiện xảy ra vào ngày 9/12/1912, một chú gấu nâu nhỏ xinh dài khoảng 2,7m và nặng 350kg đã tấn công, sát hại và ăn thịt 7 người, có cả trẻ em, phụ nữ có thai và còn làm ba người bị thương nặng.
Nó cũng trở thành chủ đề cho nhiều tiểu thuyết, phim điện ảnh đến tận ngày nay.
Nhân tiện thì chúng tôi dừng ở đây là bởi lời đề nghị của Yamazaki để đến thăm bảo tàng nơi còn lưu giữ những hình ảnh về vụ việc này.
Bên trong bảo tàng địa phương, họ có dựng lại hầu như toàn bộ bối cảnh của cuộc tấn công và có cả mô hình tỉ lệ thật của của con gấu đó.
Hình như nó còn có tên, Taro Kitami hay gì đó. Và mặc dù có cái tên hiền khô như vậy nhưng nhìn nó lại không hề dễ mến chút nào.
Trước đây, ở thế giới khác, tôi cũng từng đối mặt với không ít những loại quái vật hay dã thú to lớn kiểu này, nhưng nếu xét về chỉ số của con người ở thế giới này, đó thực sự là một thảm họa.
Không chỉ là mô hình, chúng tôi còn được dẫn đến thăm ngôi làng đã chứng kiến sự kiện đó hơn 100 năm trước.
Dọc theo đường đi là những tấm bảng chỉ dẫn, mô tả và phục dựng những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.
Nhưng đây chắc chắn chỉ là một phần rất nhỏ của vụ việc đó, tràng cảnh thảm khốc lúc đó hẳn còn đáng sợ hơn nhiều.
Đến địa điểm cuối cùng, nơi con gấu đã gây ra vụ án, có một đài tưởng niệm lớn được dựng trên đó, nó có hình dạng gần như một túp lều của dân địa phương với một mô hình con gấu to lớn bên cạnh, không một nhân viên hay bóng người ở gần mà chỉ có một bảng giải thích to tướng bên cạnh.
-Chú mày ngắm chán chưa thế?
Ngoài Yamazaki, người duy nhất tỏ ra hứng thú với nơi này, tôi tự hỏi liệu những người khác có cảm thấy phiền phức và chán nản hay không với chuyến đi rõ dài dòng này.
Vì lý do nào đó, chúng tôi tốn hơn hai tiếng đồng hồ thăm quan trước khi có thể trở lại chuyến đi. Đích đến cuối cùng chính là mũi Soya(điểm cực bắc của Hokkaido và cũng là cực bắc của Nhật Bản).
Như dự đoán về một địa điểm nổi tiếng trên bản đồ Nhật Bản, nơi này hiện có rất nhiều ô tô, xe máy hay xe bus của các đoàn thăm quan đang có mặt gần đó.
Đã đặt chân đến Hokkaido, hẳn ai cũng muốn một lần được có mặt ở nơi này. Và tôi cũng thế.
Công viên bên cạnh mũi đất này cũng là một địa điểm thăm quan thu hút rất nhiều khách du lịch bằng những bảo tàng và một thứ đặc biệt khác của nơi này, những chú cáo hoang.
Tôi cũng nghe được rất nhiều tiếng reo hò trên đường đi của các nhóm khách du lịch khi nhìn thấy những con cáo nhỏ đang chạy long nhong trên mặt đất.
Tất nhiên là nhà chức trách có để biển cảnh báo cấm cho chúng đồ ăn hay xả rác, nhưng vẫn có vài người bất chấp quy định đó và đuổi theo lũ cáo chỉ để cho chúng một miếng thịt xông khói.
Tất nhiên, với vẻ ngoài nhỏ nhắn, dễ thương và cái đuôi phồng như bông, chúng cực kì thu hút những ánh nhìn. Khi thấy Raira và Tia đến gần, chúng chỉ ngơ ra một lúc rồi cũng nhanh chóng bỏ chạy.
Tia nhìn buồn thiu khi không thể chạm vào chúng nên tôi đành xoa đầu em ấy để an ủi. Cơ mà…sao Raira và Akane cũng xếp hàng đằng sau vậy?
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn chúng tôi ánh mắt kinh ngạc. Đặc biệt là đôi mắt tò mò đến đáng sợ của Wakabayashi-san.
Kubo-san và Shinji thì kéo nhau đi riêng một chỗ, đám con trai cũng kéo nhau ra chỗ tượng đài Mamiya Rinzo để chụp ảnh. Tuy không mấy hứng thú nhưng do bị nhóm Akane kéo ra nên tôi cũng đành chụp vài kiểu trước khi rút quân về bởi gió biển lạnh toát cứ liên tục thổi vào.
Trên đường đi, chúng tôi rẽ vào một cửa hàng tạp hóa để mua nguyên liệu tươi và đồ uống trước khi đến địa điểm cắm trại do Shinji đã lựa chọn trước đó.
Sau khi nhận đồ dùng cắm trại và làm thủ tục ở quầy lễ tân, chúng tôi còn thuê thêm một căn nhà gỗ bên cạnh,
Ngôi nhà này có thể ở được 10 người, nên nó sẽ thuộc về các cô gái, nhưng vì chỉ có một phòng vệ sinh lớn nên mọi người có thể chia nhau sử dụng nếu cần. Hành lý cũng được xếp gọn vào kho vì ai cũng có chìa khóa.
À nhân tiện, nếu bạn chưa biết thì tôi sẽ giải thích, nhà gỗ ở đây và nhà trọ mà chúng tôi đã đi qua khác nhau như thế nào.
Gọi là nhà gỗ nhưng chúng giống như một túp lều có mái, không có nhà tắm hay nhà vệ sinh. Còn nhà nghỉ thì có hầu như đầy đủ tiện nghi.
Giờ đã là sáu giờ tối.
Dù trời vẫn sáng, nhưng nếu không bắt tay vào dựng lều thì chúng tôi sẽ phải rất vất vả khi trời tối thật.
Tất cả ba căn lều được dựng lên, mỗi cái đủ chỗ cho 4-6 người, để cho thoải mái thì tôi chia 10 tên con trai thành 4-3-3 vào các lều.
Trong lúc đó, đám con gái chuẩn bị bữa tối và giúp đỡ chúng tôi dựng lều.
Khu vực dựng lều nằm ngay cạnh nhà gỗ.
Tôi có mượn thêm được hai cái lều dự phòng từ bạn của bố tôi, thêm mười cái túi ngủ được thuê nữa. Akio-senpai cũng mang theo lều và túi ngủ, nhưng đều là chưa có gia đình nên ngủ chung vẫn hay hơn.
-Nào…giữ chặt coi…Tashiro, với cho anh cái cột với.
-Otake-senpai, cái nào cắm trước vậy ạ?
-Cái gì đây? Em chả hiểu sách hướng dẫn viết cái gì cả???
-Đừng có giẫm lên lều thằng kia.
-Eh…em xin lỗi…
-Kashiwagi….đồ phản bội…sao ông có thể làm nhanh thế chứ?
Bình thường nhìn hầm hố thế thôi, nhưng đám con trai hoàn toàn trở thành mấy tay gà mờ khi dính vào cái lều, về phần tôi, do đã quá quen cắm trại ngủ ngoài trời nên việc cắm trại của tôi hoàn thành chỉ sau vài phút.
Lều của tôi là cái lớn nhất, và có 4 người sẽ ngủ ở đây, nên ngay sau khi hoàn thành, tôi đã hô Nomura và Aikawa đi giúp những nhóm khác.
-Anh chẳng hiểu phải làm gì cả…
-Akio-senpai, cái này thì anh không thể nào so được với em rồi.
-Tch…thằng ranh, đừng có lên mặt dạy đời anh mày…
Về phần mình, tôi chỉ đứng đó cười khẩy nhìn các nhóm vật lộn với hai cái lều còn lại. Bởi vì dù có muốn thì việc tôi sờ tay vào cũng chỉ làm vướng chân họ mà thôi.
Họ đều chỉ hơn kém tôi 1-2 tuổi, nhưng so về kinh nghiệm sinh tồn thì vẫn còn thua kém tôi rất nhiều.
Cuối cùng, sau 30 phút, hai cái lều cũng được dựng lên.
Akio-senpai kiểm tra lần cuối lớp bạt phủ lên nóc lều, dây và cọc chốt lần cuối trước khi xách ra đống túi ngủ và ném vào lều.
Công việc kết thúc cũng là lúc bữa ăn do các cô gái chuẩn bị hoàn thành.
Kobayashi-san, Miki-san và Wakabayashi-san đang hoàn thiện những bước cuối. Tuy nói là làm bữa tối, nhưng họ chỉ phải cắt thịt và rau củ thôi. Có điều là cách họ cầm dao khiến tôi thấy có hơi không yên tâm lắm…
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị xong, chúng tôi mang thực phẩm đến chỗ bếp nướng.
Kubo-san và Tia đang nấu cơm ở đó và sẽ làm onigiri.
Không có nhân và cũng chẳng có rong biển, nhưng vì chúng sẽ được ăn kèm với rất nhiều đồ nướng nên không vấn đề gì.
Raira đang lo chuẩn bị bếp nướng. Có lẽ là vì không biết nấu ăn nên cô ấy được giao cho việc dễ nhất.
Một cái bếp lửa lớn nhanh chóng được dựng lên, vì có tới tận 4 cái vỉ nướng lớn nên việc cắt cử hẳn Raira ra chuẩn bị bếp chưa chắc đã là thừa thãi.
Sau khi mọi thứ sẵn sàng và mọi người tập hợp.
-Rồi…giờ thì, trước khi bắt đầu, chúng ta sẽ nge chủ tịch Kashiwagi tuyên bố lý do giới thiệu đại biểu cái nhỉ?
Theo lời giới thiệu của Yamazaki, tôi bước ra trong những tiếng vỗ tay.
-Ừm…ehem….sau bốn ngày bốn đêm tính cả thời gian đi phà, cuối cùng chúng ta cũng đến được đây, tôi rất vui vì mọi người đều an toàn và có những giây phút vui vẻ. Giờ thì, hãy cùng nâng cốc, chúc cho phần còn lại của chuyến đi này thành công tốt đẹp.
-Cạn ly
“””””Cạn ly!!!!”””””
Trong lúc tôi đang nói thì Akio-senpai đã bắt đầu xử lý chỗ đồ nướng rồi.
Tia, Kubo-san và Minegishi bắt đầu nướng thịt, Otake thì trổ tài làm yakisoba trên đĩa sắt.
Bữa tiệc hôm nay chủ yếu là thịt gà vì ngân sách hạn chế, nhưng cũng có một ít thịt cừu.
Tất nhiên là cũng có thịt bò, cơ mà chẳng biết đám rồng cuốn này có thể ăn được bao nhiêu nên tôi quyết định cho thêm onigiri và yakisoba vào thực đơn.
-Yuuya-san, thịt chín rồi này.
-Chủ nhân, con tôm này nữa…
-Yuuya, anh uống gì không?
Và rất nhanh sau đó, Tia, Raira và Akane bắt đầu quấn vào tôi, và dù tôi có thể tự ăn bình thường, nhưng chuyện đó cứ thế tiếp tục.
Tôi chắc chắn là rất vui khi được nhiều cô gái vây quanh như vậy. Cảm ơn thần linh !!!
-Chủ nhân, cơ mà em cảm thấy có rất nhiều ánh mắt kì lạ đang nhìn chúng ta.
Raira ghé tai tôi thì thầm.
-Tên khốn đó, mình hắn chiếm luôn ba cô gái…không thể tha thứ được.
-Muốn tống cả tảng thịt này vào mồm ổng ghê….
-Senpai…nếu không phiền thì anh có thể nổ tung được không?
-Đại ca, nếu anh cứ làm thế này thì sau đó em sẽ là người phải gánh hậu quả đó…
-Tên phản bội…
Mấy người….
-Nào, Shinji, ăn cả rau đi chứ, đừng có ăn mỗi thịt thế…
-Eh…um….vâng, em biết rồi. Với lại nếu được senpai nướng nữa thì em không thể từ chối được rồi.
-C…cậu nói gì kì quá vậy…
-Eh…không, em nói thật mà…
Đó, còn có một cặp đôi đang thể hiện toàn màu hường bên cạnh kia kìa.
-Hiii….em muốn tự sát quá senpai…
-Cho anh theo với nhé…
-Akio-senpai….làm gì đi anh???
-Mấy đứa nghĩ anh thì làm được gì???
-Cho.,…Hatsuho-san…cậu đang chảy máu mũi kìa…
-Gufufufu…..tự nhiên em muốn giết người quá….
Tôi tự hỏi liệu bữa tiệc lộn xộn này sẽ diễn ra thế nào đây…