Kikanshita Yuusha no Gojitsudan

chương 125: trại hè lần 2 cùng cựu anh hùng (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tối ngày chủ nhật.

Toàn bộ gia đình và “những nàng dâu tương lai” của nhà Kashiwagi đã cùng tập trung tại ngôi nhà mới.

Trên chiếc bàn ăn đủ dài cho 20 người cùng ngồi đang bày rất nhiều món ăn với mùi thơm nức mũi, dù cả thảy chúng tôi chỉ có 10 người.

NHưng có rất nhiều người có “sức ăn” tốt như tôi, Ayumi, Raira hay Tia nên chỗ này có lẽ cũng là vừa đủ.

Tôi bê ra và đặt lên bàn một đĩa thịt nướng siêu to khổng lồ nhìn sửng sững như một ngọn núi.

Đó là một loại thịt với kết cấu rất chắc chắn, ít mỡ và hương vị cực kì thơm ngon. Theo lời Mel thì nó không phải thịt lợn mà là thịt orc.

-Tuyệt quá….Mọi người vẫn thường ăn nhiều đồ ngon như vậy sao? Nii-san, em chuyển tới đây sống luôn được không?

-Nào, Shinji, em nói gì thế.

-Ufufu, ta đâu có giỏi như vậy, toàn là Tia-chan nấu hết đó. Ta chỉ phụ giúp một tay thôi.

-Vâng….mọi người, còn nhiều đồ ăn lắm đó, nên cứ thoải mái ăn bao nhiều tùy thích nhé. Yuuya-san, anh muốn ăn thêm không?

Tia giơ tay ra đón lấy đĩa của tôi, thao tác gọn gàng và thành thục như một bà nội trợ thực sự.

Như bạn có thể thấy qua cuộc trò chuyện, Shinji cũng tham gia bữa tối cùng gia đình tôi. Bữa hôm nay cũng là để chúc mừng cả hai chị em đã hoàn thành kì thi của mình.

-Thế, Shinji, thi tốt chứ?

-A…vâng, em nghĩ là cũng ổn. Hầu hết đều là kiến thức cơ bản và các môn chuyên ngành cũng chưa quá sâu nên em vẫn còn học được. Vậy còn Ayumi-chan thì sao ạ?

Chúng tôi trao đổi với nhau về kết quả của kì thi vừa qua trong bữa ăn. Tùy vào điểm số của kì thi này mà số lượng lớp học bổ sung và số ngày nghỉ trong năm tới của chúng tôi sẽ thay đổi.

-Ý anh là sao chứ? Lần này em cũng đã học nhiều lắm đó.

-Thật sao? Anh thấy em hầu như chỉ toàn đi chơi với Yuuya-niisan hoặc lao vào làm công việc bán thời gian đó chứ?

-Nhưng ban đêm em cũng có học chứ bộ.

-Thế sao? Anh tưởng em ngủ sớm lắm chứ.

-À phải rồi, môn tiếng anh của chú mày thế nào? Việc kèm cặp của Kubo-san hiệu quả chứ?

Nếu nói thêm một hồi nữa thì chuyện chúng tôi học ở thế giới khác sẽ bị bại lộ, vì thế tôi quyết định kiếm chuyện khác để đổi chủ đề.

-Um…..

Anh chàng đang yêu của chúng ta nhanh chóng đỏ lừ mặt khi bị tôi hỏi trong khi chị gái anh ấy lại mỉm cười nguy hiểm.

Quả nhiên là một bà chị tâm lý nhỉ?

Bố mẹ tôi cũng mỉm cười như đã nhận ra điều gì đó.

-Hình như tuần sau Anii lại đi cắm trại đúng không?

-À ừm, bắt đầu từ ngày 23. Nhờ em với Mel trông nhà nhé.

-A….vâng…xin hãy để việc chăm sóc mẹ (okaa-san) cho em. Em cũng sẽ giúp Ayumi-chan làm việc nhà luôn.

-Việc nhà à….để em làm anh lại thấy hơi lo đó.

-Muu…em sẽ cố hết sức mà…

Thân là một Công chúa, Mel hầu như chưa từng phải đụng chân đụng tay vào việc nhà. Trong mấy ngày gần đây, tôi và mọi người cũng cố gắng hướng dẫn cô ấy cách sử dụng những thiết bị gia dụng, có điều để cô ấy tự mình làm tôi vẫn thấy hơi lo.

-Được rồi, con không cần quá lo, vẫn còn mẹ ở nhà nữa mà.

-Phải đó, quan trọng hơn, anh nên lái xe cẩn thận đó.

-Đúng thế, và anh nhớ mua quà cho mọi người đó, cua, nhím biển hay dưa Yubari gì cũng được.

-Được rồi…được rồi….để xem sao đã.

Toàn là đặc sản cả, không biết tôi có thể mua được hết không đây…

-Em thì mong đợi một món parfait đặc biệt chỉ có ở Hookeydo đó. (Hokkaido, nhưng Raira vẫn chưa chuẩn tiếng Nhật).

-Thịt lợn ở đó nghe nói cũng rất ngon. Em muốn thử Ramen ở đó quá.

-Sao toàn là đồ ăn hết vậy??

Tôi bắt đầu thấy lo lắng cho cái ví của mình dần dần rồi đó…

=========

Vài ngày sau, dù có người trượt, người qua, nhưng dù sao thì kì học đầu tiên của năm học đã trôi qua và giờ sẽ là lúc trại hè truyền thống của câu lạc bộ chính thức bắt đầu.

Căn phòng quen thuộc của chúng tôi giờ đang rất huyên náo, đó là bởi tất cả các thành viên đều đã tập trung sẵn sàng trong buổi họp cuối cùng trước chuyến đi vào tuần tới.

Dù đã tính trước là căn phòng không đủ rộng, nhưng kể cả đã gấp gọn hết bàn ghế vào một góc, chúng tôi vẫn không có đủ chỗ ngồi và có vài người phải đứng.

Hiện tại ở đây, tính cả tôi và Akio-senpai có tất cả 18 người.

Đó là một con số khá là đáng lo đấy.

Sau khi bàn luận, chúng tôi quyết định chia 18 người thành 4 nhóm với 2 nhóm 5 người và 2 nhóm 4 người. Vì không có thay đổi nào về số thành viên so với trước khi các senpai năm bốn ra trường nên tôi vẫn sẽ giữ nguyên cách chia nhóm như năm ngoái.

Và sau đó, danh sách từng nhóm được tôi công bố.

Nhóm A gồm có tôi là trưởng nhóm, Kubo là nhóm phó, còn lại là Nomura, Tokuda và Seo-san.

Nhóm B do Akio –senpai làm trưởng nhóm, Aikawa nhóm phó, còn lại Raira, Shinji và Wakabayashi-san.

Nhóm C do Yamazaki làm trưởng nhóm, Otake nhóm phó, còn lại là Tia và Minegishi-san.

Nhóm D với Michinaga-san làm trưởng nhóm, Kobayashi là nhóm phó, Akane và Tashiro.

-Tôi chia nhóm theo từng năm, nhưng nếu bất kì ai có ý kiến nào xin cứ nói.

Nghe tôi nói xong, mọi người bắt đầu chìm vào trầm ngâm suy nghĩ.

Ngoài việc chia nhóm theo kinh nghiệm, tôi còn khéo đưa vào mỗi nhóm 2 cô gái để tránh có những lời dị nghị không hay.

À nhân tiện, tôi cũng muốn giới thiệu luôn 6 tân binh năm nhất của câu lạc bộ.

Đầu tiên là Shinji Kudo, lái chiếc HONDA CB250F, sinh viên khoa Kinh tế.

Kento Tokuda, HONDA CBR954RRFB, khoa kinh tế.

Manabu Tashiro, SUZUKI GSR250, Khoa Khoa học ứng dụng.

Seo Miki, KAWASAKI VULCAN 400 Drifer, Khoa Luật.

Wakabayashi Hatsuho, HONDA FORZA X, khoa Sư phạm.

Minegishi Serina, SUZUKI Skyware 400S, Khoa kinh tế.

Có vài người trong số họ có cả xe phân khối lớn, nhưng vì lý do an toàn nên tôi đã khuyến nghị nên dùng xe thường.

-Lịch trình và lộ trình tôi đã in ra và phát cho mọi người. Vào ngày khởi hành, chúng ta sẽ tập trung trước cổng trường vào lúc 10h và di chuyển theo nhóm. Các bữa ăn trên chặng nghỉ sẽ do các trưởng nhóm lo liệu. Lịch trình này đã được tính đến chuẩn từng phút, vì thế nếu có bất kì vấn đề nào trước khi xuất phát, hãy báo lại cho tôi trước tối thiểu 1 tiếng.

-Ngoài ra, chúng tôi đã đặt phà và chỗ ở cho mọi người. Hành lý phụ cũng sẽ được chuyển thẳng đến khu cắm trại, tuy nhiên đừng quên mang theo tiền mặt hoặc thẻ tín dụng để giải quyết những vấn đề phát sinh.

Yamazaki bổ sung lời giải thích của tôi rồi quay sang Akio-senpai.

-Eh…đến anh à….ah…uh…phải rồi, hãy chắc chắn là kiểm tra phương tiện của mọi người cẩn thận trước ngày xuất phát. Nếu không tự tin, có thể mang đến các cửa tiệm, đừng ngần ngại vì chuyến đi này kéo khá dài, bất kì vấn đề nào cũng có thể kéo theo rất nhiều rắc rối.

Akio-senpai nhắc nhở thêm về vấn đề bảo đảm an toàn xe cộ.

-Em hỏi được không? Mang bao nhiêu tiền thì đủ ạ?

-Ừm, ngoài chi phí ăn uống và nhiên liệu, thêm khoảng 10-20000 yên chắc là đủ rồi đó, nhưng nếu muốn mua thêm quà lưu niệm thì hãy cân nhắc thêm.

-Phải rồi, những thứ quan trọng như tiền hay thẻ tín dụng hãy cất giữ cẩn thận trong người vì chúng có thể bị rơi hoặc bị trộm mất nếu các em sơ suất.

-Thế mặc gì thì ổn ạ?

-Thời tiết hiện tại ở Hokkaido vẫn còn hơi lạnh vào sáng sớm và nửa đêm nên hãy chuẩn bị trước một bộ đồ ấm và cả áo mưa nữa.

-Em hỏi được không ạ?

-Rồi Wakabayashi-san.

-Phải mang bao nhiêu quần áo để thay ạ?

-Tụi anh đã khảo sát trước, cạnh tất cả các nhà trọ của chúng ta đều có tiệm giặt ủi, nên chuyện đó không cần quá nhiều đâu.

-Chỉ mang đồ ăn vặt dưới 300 yên? Vậy em mang chuối từ nhà đi có được tính không ạ?

-Cái này thì không, nhưng nhớ đừng ôm đồm nhiều quá. Với lại ăn nhiều chuối quá cũng không tốt đâu.

Phần còn lại là giải thích mấy câu hỏi đôi lúc ngây ngô đến khó đỡ của đám tân binh.

Phải cố gắng lắm tôi mới chịu đựng được mà không chạy ra ngoài.

Ý tôi là, cứ tưởng tượng gần hai chục con người chen chúc trong một căn phòng vào giữa tháng 7 với một cái điều hòa lúc chạy lúc không thì đủ thấy nó khủng khiếp cỡ nào.

-Rồi, nếu có bất kì thắc mắc nào khác, hãy hỏi trưởng nhóm của các em nhé.

Tôi cố gắng chấm dứt cái cảnh này để thoát khỏi đây. Khi chạy được ra ngoài, áo tôi đã ướt đẫm giống như vừa từ trong phòng tắm hơi chui ra vậy.

Dù chỉ số bản thân có cao đến mấy, nóng vẫn là nóng. Cái này chẳng liên quan gì đến phòng thủ vật lý hay kháng phép cả…

Tìm một bóng cây ở sân trường, tôi ngả người ra thư giãn.

Sau đó, Tokuda, Raira, Tia và Shinji cũng ra với tôi.

Tôi đành đứng dậy đi mua cho mỗi người một lon nước từ máy bán hàng tự động.

-Haaa….đã quá…

-Mọi người đều rất nhiệt tình và mong đợi nó anh nhỉ?

-Em cũng đang rất mong chờ nó đó…

-Có lẽ sau chuyến này về, anh sẽ phải xin làm tăng ca ở chỗ làm bán thời gian thôi….

Tôi chưa nói, nhưng dĩ nhiên là chuyến đi này của Tia và Raira đều do tôi đài thọ. Dù sao thì họ cũng đang là giáo viên thể chất và ma thuật cho Ayumi, nên hãy cứ coi như đây là học phí đi.

-Phải rồi,. Aniki, hình như anh không phải đi học cải thiện nhỉ? Sướng thật đó…..

Tokuda nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.

-Anh có nghe rồi, kết quả của chú sida lắm đúng không?

-Vâng, chỉ vừa đủ qua mấy môn điều kiện.

-Đừng lo, mới là kì đầu mà, đường còn dài lắm, cứ từ từ phấn đấu mà kéo lại điểm thôi.

-Làm gì có….hắn bận làm bán thời gian nên không có lúc nào mà học thôi chứ khó khăn gì đâu.

-Ờ, thế thì tự chú làm chú phải chịu thôi…/

-Akio-senpaiiii….

-Sang tháng 8 các lớp cải thiện sẽ mở lại đó, lo mà học cho tốt đi.

-Em chỉ muốn kiếm thêm ít tiền để có thể chơi thoải mái trong hè thôi mà….

Tên này…giờ ý thức hắn hoàn toàn đã bay đến Hokkaido trước rồi…

-Tiếc quá, em không được đi chơi với Yuuya-san…

-Phải rồi, sao chúng ta không lập nhóm riêng nhỉ?

-Cái đó không được. Mấy em phải đi theo nhóm của mình chứ? Mà, dù sao thì đến lúc đi thăm quan hoặc đi chơi thì chúng ta đều đi cùng nhau mà…

-……Yuuya aniki quả nhiên là harem king.

-Nếu vậy cho em theo với.

-Lần tới anh muốn đi cùng Mel-chan và Ayumi-chan…

Dường như còn rất nhiều điều phải suy nghĩ, nhưng mọi người đều đang rất mong ngóng chuyến đi này.

Hokkaido….chúng tôi tới đây!!!!

Truyện Chữ Hay