-Agh…..mặt trời chói chang quá.
Tôi giơ tay che đi ánh sáng của mặt trời mà cảm giác như chỉ qua một đêm đã tăng lên đến hơn 50%
-Anii…nhìn anh như ông già ấy.
Tất nhiên, tôi vẫn còn trẻ.
Chỉ là tôi đang bị thiếu ngủ và mệt mỏi trầm trọng mà thôi.
-Em thấy Mel-san nhìn có vẻ thoải mái và khỏe khoắn hơn nhiều cơ mà?
Cái đó thì tôi cũng biết.
Mới hôm qua…à không, hôm kia chứ, sau khi xử lý tên quý tộc nhắm vào chúng tôi, tôi và Mel đã ghé vào căn biệt thự của tôi và nghỉ ngơi ở đó.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng tôi lại chẳng được nghỉ chút nào.
Chi tiết ấy à? Sẽ không có đâu nhé.
Điều duy nhất mà tôi có thể nói là Mel thực sự là một con thú ăn thịt đội lốt cừu.
Tôi và Mel vừa mới trở lại cung điện cách đây vài tiếng. Cô ấy nhìn hạnh phúc đến mức mỗi bước đi đều như đang bay vậy. CÒn tôi thì vừa lết được cái thân tàn về tới cửa đã bị Akane và những người khác hỏi han tới tấp bằng ánh mắt hình viên đạn.
Có lẽ tôi nên nghiêm túc lo dần cho tương lai của mình được rồi…
Sau khi chợp mắt một lát để lấy lại tinh thần, tôi quyết định sẽ đi dạo phố một chút cho khuây khỏa.
Tại sao ấy à?
Không hiểu sao từ khi tôi trở về, Eris nhìn đáng sợ lắm.
Khi tôi còn chưa ngủ say thì cô ấy lại mò đến cạnh giường tôi, dù chưa làm gì nguy hiểm, nhưng nó khiến tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nằm đó nữa.
Vì thế, tôi quyết định đào tẩu khỏi cung điện.
Và bạn đồng hành đi cùng tôi hôm nay là Ayumi.
Đó có lẽ là nơi duy nhất mà trái tim tôi có thể cảm thấy thanh thản khi đi cùng vào lúc này.
Bởi đó là em gái ruột của tôi, không cần suy nghĩ ba cái chuyện linh tinh kia khi đi cùng cô bé.
Chắc chắn, chuyện tôi thổ lộ với Raira, Tia và Mel là tình cảm thật của tôi và tôi sẽ không bao giờ hối tiếc về chuyện đó. Nhưng mấy ngày qua mọi chuyện đã tiến triển quá nhanh khiến tôi chưa thể kịp đáp ứng được.
Và đến thời điểm này, tôi cũng tự khẳng định rằng mình sẽ chẳng thể có thêm một mối quan hệ lãng mạn nào khác nữa.
Mặc kệ ả nữ thần kia có nói gì, tôi cũng không muốn có thêm người trong harem nữa đâu. DÙ có phải chống lại thần linh đi nữa.
Đó là lý do tôi cần một khoảng thư giãn và cân nhắc lại những gì đã xảy ra.
Với lại tôi cũng cần thủ tiêu cái bức tượng đáng xấu hổ kia nữa. Phải thật nhanh trước khi mấy tin đồn kì cục về nó thoát ra ngoài khu quý tộc.
Dù sao thì, vì đã cất công chạy trốn nên tôi sẽ tận hưởng khoảng thời gian tự do này.
Nhưng phải đi đâu đây? Tôi chẳng có nhiều mối quan hệ để qua lại hay thăm thú nên đành xin ý kiến bạn đồng hành của tôi vậy.
Ayumi lúc đầu tỏ ra không mấy dễ chịu khi đi cùng tôi, nhưng sau khi nghe tôi bảo muốn đi đâu cũng được thì con bé lại nhanh chóng gật đầu.
-Mufufu, cuối cùng cũng được ra ngoài. Việc học ma thuật cũng rất thú vị nhưng đôi lúc em cũng muốn nghỉ ngơi.
-Vậy giờ chúng ta đi đâu đây?
-Em đã thăm thú hết cả thủ đô rồi nên….phải rồi, Anii, chúng ta tới chỗ của tộc Dwarf(Người lùn) đi. Em đã luôn muốn gặp họ một lần.
À cũng phải nhỉ.
Tôi đã từng nói một lần trước đây, không biết có ai nhớ không, nhưng sư phụ đã dạy tôi món chế tác chính là một Người lùn đó.
Sau khi kết thúc trận chiến với Tà thần, tôi đã vội vã quay về ngay mà chưa tới cảm ơn ông ấy.
-Được thôi, có điều ở đó chẳng có gì nhiều để xem đâu. Em ổn với nó chứ?
-Tất nhiên rồi. Em luôn muốn được thấy một trong những chủng tộc nổi tiếng nhất trong các tiểu thuyết giả tưởng.
Như tôi đoán, Ayumi hoàn toàn bị mê hoặc bởi mấy thứ có trong light novel hay truyện tranh.
Tôi cũng phần nào hiểu được cảm giác đó.
-Được, nếu vậy thì chúng ta đi luôn nào.
Lấy ra chiếc DT200WR và mũ bảo hiểm từ trong hộp ma thuật, tôi chuẩn bị để khởi hành khỏi Thủ đô.
Như đã nói, vì trong phạm vi thủ đô cấm sử dụng ma thuật dịch chuyển, và từ đây đến rìa ngoài thành phố vẫn còn hơn 10 cây số nữa, nên tôi sẽ dùng nó để chạy ra ngoài.
Đá chân chống và nhảy lên xe, tôi vặn khóa điện và khởi động máy.
Âm thanh gầm rú của động cơ hai thì bên trong vang vọng bốn xung quanh.
Ayumi cũng nhanh chóng đội mũ và trèo lên sau lưng tôi.
Sau khi xác nhận cô bé đã tóm chặt áo mình, tôi từ từ di chuyển ra khỏi khu quý tộc.
Mất khoảng 20 phút, chúng tôi cuối cùng cũng ra được ngoài thành phố.
-Không phải chúng ta sẽ đi bằng cái này chứ?
Tôi không nói gì mà chỉ kích hoạt ma thuật dịch chuyển để đáp lại.
Thực ra, sẽ mất khoảng 2 ngày nếu tôi đi xe máy từ đây đến đó nên ma thuật dịch chuyển gần như là bắt buộc phải sử dụng.
-Ugh…cảm giác vẫn kì lạ như thường lệ.
Ayumi cau mày sau khi dịch chuyển tới nơi.
Có lẽ vẫn cần thời gian để làm quen với ma thuật này và cảm giác mà nó đem lại.
-Đến rồi đó.
Tôi chỉ cười và chỉ chi Ayumi thấy địa điểm phía trước. Ngay lập tức, mặt con bé nghệt ra và há hốc miệng kinh ngạc.
Ngay cả với tôi, người đã từng trông thấy nó nhiều lần cũng phải có đôi phần kinh ngạc.
Trước mắt chúng tôi là thành phố của tộc Người lùn, Balzd
Nói cho dễ hình dung thì nó giống như hang động Cappadocia ở Thổ Nhĩ Kì hay pháo đài Sira ở Yemen vậy. Với vô số những đường hầm dẫn vào lòng núi và những ngôi nhà được dựng bằng cách khoét đá mà thành, nhìn từ bên ngoài, nó giống như một tổ kiến khổng lồ bằng đá.
Ban đầu thì thành phố này được dựng lên ở đây với mục đích chặt cây rừng làm than củi và khai thác khoáng sản có sẵn để luyện kim.
Thường thì ở gần các mỏ kim loại không phải chỗ cho cư dân sinh sống bởi nước ngầm và không khí sẽ bị ô nhiễm kim loại nặng. Ngoài ra những nơi như thế có nguy cơ sụp đổ rất cao.
Tuy nhiên đây là một thế giới khác.
Các kim loại nặng được nấu chảy, tách chiết và tinh chế, nước cũng vậy, vì thế hầu như chẳng có ô nhiễm chút nào. Các đường hầm khai thác cũng được gia cường bằng vật liệu ma thuật có độ bền cao hơn rất nhiều.
Tất cả nơi này giống như một trò đùa với những thành tựu và lý thuyết khoa học ở thế giới của tôi vậy.
Và kế quả là một thành phố khổng lồ dần được hình thành ở đây.
Hiện tại, phần lớn quặng đã bị khai thác hết, nên Balzd đang dần trở thành một thành phố trung chuyển, nơi tập trung những người lùn từ các mỏ tài nguyên lân cận.
Hiện giờ đang là buổi sáng, giờ mọi công việc bắt đầu được tiến hành.
Sau khi để Ayumi ngắm nghía chán, tôi vỗ nhẹ vào vai và kéo cô bé vào trong thành.
Vì thành phố nằm trên một quả núi, cao hơn so với đường chúng tôi tới đây, nên càng lên cao càng có cảm giác như thành phố to lớn lên và chúng tôi bị thu nhỏ lại vậy.
Dù con đường lớn dẫn ra thế giới bên ngoài là tuyến đường chính, nhưng vẫn có khá nhiều lối ra vào thành phố và chúng tôi có thể tùy ý chọn đường nào cũng được. Vấn đề là ở chỗ thành phố này chẳng hề có quy hoạch, những người lùn tự tạo ra nhà cửa, đường xá phù hợp với họ và nếu vào đây mà không có người biết đường chỉ dẫn, bạn sẽ dễ dàng bị lạc.
Lần đầu tiên tới thành phố này, tôi đã thực sự nghĩ nó là một mê cung mới đúng.
Vào trong thành, chúng tôi cùng leo lên một con dốc thoai thoải.
Những lối đi đều rất hẹp và thường chỉ đủ cho 1-2 người “to xác” như chúng tôi có thể cố gắng tránh nhau.
-Không phải đây là thành phố của tộc Người lùn sao? Sao em toàn thấy người bình thường vậy?
-À, thực ra những người lùn ít khi ra ngoài lắm, họ thường chỉ làm việc về đêm và sẽ ngủ vào ban ngày. Những người mà em đang thấy đều chỉ là công nhân làm thuê được các xưởng thuê hoặc các thương nhân tới để mua bán mà thôi.
Theo truyền thuyết thì tộc Người lùn xuất hiện từ thuở khai thiên lập địa và là những chuyên gia về chế tác và sửa chữa trang bị.
Tuy nhiên những việc rắc rối khác như vận chuyển, mua bán, giao thương họ lại không giỏi lắm nên đều thông qua những người thường được thuê làm việc ở đây.
Dù là vậy nhưng tộc người lùn luôn cực kì uy tín, họ luôn giữ lời hứa của mình một khi đã nói ra. Nhưng khi tức giận thì cũng đáng sợ không kém.
Ayumi tỏ ra không hài lòng lắm khi có vẻ nơi này không giống tưởng tượng của cô bé. Nhưng tất nhiên, đã tới đây rồi thì tôi không thể không gặp mặt vài người lùn chính hiệu được.
Tiếp tục leo thêm hai con dốc nữa, chúng tôi dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ.
-Đây là nhà xưởng của người đã dạy anh chế tác đó.
Đẩy cửa bước vào, tôi nghe tiếng va đập loảng xoảng của mấy cái chảo gang treo phía trên thay cho chuông cửa.
Đứng đợi mãi nhưng chẳng thấy ai cả.
Có lẽ giờ này họ đã ngủ cả rồi chăng?
Xem ra lại phải dùng cách đặc biệt rồi.
NGhĩ vậy, tôi rút từ trong túi ra một quả pháo nhỏ, châm ngòi cháy chậm cho nó rồi ném vào trong trước khi kéo Ayumi chạy ra ngoài.
Một tiếng nổ khá lớn vang lên. Tuy vậy phải làm trò này mới đủ xuyên qua được những bức tường đá được gia cố bằng vật liệu cách âm của họ.
-Ồn ào quá bây. Đứa nào tới phá làng phá xóm vào giờ này vậy?
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm vọng ra từ bên trong, tôi mới lại mở cửa bước vào.
-Là con đây sư phụ…..Ấy…
Tôi chào xong thì lại phải lách đầu né khỏi một cây búa đang bay tới.
-Là Yuuya đó hả. Sao? Nay tới tìm ta có vụ gì nữa đây, tên học trò ngu ngốc này.
-Thầy ngừng cái trò ném búa vào khách hàng đi nhé.
Vị sư phụ của tôi bắt đầu càm ràm, còn tôi thì hét lớn vì cái búa vừa rồi.
-Ta đang ngủ mà. Không phải bay đã về nhà rồi sao? Giờ vẫn còn ở đây à?
-Ừm…vì vài lý do nên con phải về lại đây. DÙ sao thì, đã lâu không gặp, Sư phụ.
-Chi….ờ rồi, ta cũng vui vì gặp lại bay….mà cái thứ bay đang cầm là gì thế?
-À đây là một loại rượu đến từ thế giới của con. Cơ mà chắc sư phụ đang buồn ngủ nên không muốn uống đâu nhỉ? Tiếc ghê, còn cả tequila, vodka, calvados, rum, gin và mấy món nữa…haa… Con đành xin phép về vậy
-Ấy ấy, học trò yêu quý của ta. Làm gì vội thế, ở lại chút đã nào.
Cuối cùng thì tôi cũng nhận được một cuộc gặp bằng việc đổi lấy mấy chai rượu mình mang tới, có whisky, vodka, rum và gin. Bởi bên cạnh việc là một người lùn, ông ấy còn cực kì mê rượu và sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ để được thử những thứ đồ uống mới mà tôi mang đến.
Ayumi thì cứ đứng trơ ra đó nhìn tôi và Sư phụ của mình nói chuyện với nhau.
Dù nói là một kẻ mê rượu, nhưng Sư phụ của tôi cũng có nguyên tắc của mình, đó là tuyệt đối không đụng một giọt cồn trước và trong khi làm việc.
-Ta vừa mới xong việc và đi ngủ được một chút. THế, có việc gì mà hôm nay bay tới tìm ta thế? Còn cô bé đằng sau kia là ai thế?
-Phải rồi, một lần nữa con muốn nhắc lại, đúng là con đã trở về thế giới của mình, nhưng vì vài vấn đề mà giờ con đã quay lại đây và còn có thể tự do đi lại giữa các thế giới. Vì thế con muốn tới chào Sư phụ một tiếng. Còn đây là Ayumi, em gái con. Con bé muốn được một lần trông thấy những người lùn mà ở thế giới của tụi con không có, nên con đã tới đây.
Ayumi được tôi giới thiệu cũng lúng túng cúi đầu chào.
-Oh, rất vui được gặp cháu, Ayumi-chan. Ta đã nghe anh trai cháu kể về cháu nhiều lần rồi.
-V…vâng ạ.
-Đừng căng thẳng vậy. Có lẽ nơi tồi tàn này của ta không hay ho gì với con gái các cháu, nhưng nếu được, cháu có muốn đi thăm nơi ta làm việc không?
Oh, Sư phụ của tôi đang dễ tính và đáng yêu một cách bất thường nha.
Sư phụ của tôi, nếu phải mô tả thì đại khái là cũng như bao nhiêu người lùn khác. Chiều cao khoảng 1m50, làn da ngăm đen, cái đầu trọc thô ráp, chân tay đều ngắn ngủn nhưng cực kì khéo léo và điêu luyện.
Cứ tưởng tượng một lão già như vậy đang cố tỏ ra dễ thương trước mặt Ayumi.
CÓ vẻ hơi đáng sợ nhỉ?
-Được sao ạ?
Hơn nữa, ông ấy sẵn sàng cho một người không biết gì về nghề thợ rèn vào trong sao?
Hôm nay ông ấy ăn phải cái gì bậy bạ à? Hay là trong hơn một năm qua, sư phụ thật của tôi đã chết, còn đây là người của Đế quốc cài vào?
-Oi, Sư phụ, thầy nghiêm túc đấy à? Trước đây hình như có ai đó còn cấm con vào xưởng cơ mà?
-B…bay đang nói linh tinh gì thế Yuuya-kun. Ta luôn muốn dạy cho những người trẻ niềm đam mê và những điều tuyệt vời của công việc này.
Yuuya-kun? Tôi thấy muốn ói quá.
Chuyện gì đây?
-Wa….nơi này giống hệt những tiểu thuyết giả tưởng. Ông có chế tạo vũ khí ở đây không?
Ayumi thì khác hẳn tôi, vô cùng hào hứng khi bước vào lò rèn với những đe, búa và một cái lò lửa vẫn còn đang hồng.
-Tất nhiên rồi…đây là nơi mà Yuuya-kun trở thành một trong những học trò xuất sắc của ta. Nhưng…phải rồi, Ayumi-chan, cháu thì sao? Có muốn trở thành học trò của ta không? Với khả năng của mình, ta sẽ biến cháu thành bậc thầy xuất sắc nhất ở thành phố này.
-Cho…Lão già này, ông đang mưu tính cái gì thế hả?
-Yuuya….à không, ta có thể nhận con làm anh rể tương lai chứ? Không ngờ con lại có cô em gái dễ thương như vậy?
-Lão già….
Tôi chẳng nói chẳng rằng mà tóm lấy cái đầu trọc lốc của lão mà dập thẳng vào tường một cách không thương tiếc.
-Bay làm gì thế? THằng đệ tử ngu ngốc này.
-Câu này tôi phải hỏi ông mới đúng. Nói xong câu đó ông không thấy ngượng mồm với đứa con gái 14 tuổi của mình à? Với lại ông hơn Ayumi cả trăm tuổi đó??
Ông già này….không ngờ lại là một tên lolicon chính hiệu.
-Tuổi tác chỉ là con số thôi mà??
-Số cái quần ấy. Lão già dê xồm chết tiệt này. Hôm nay tôi phải cho lão một trận.
-Dù bay có làm gì đi nữa…ta….ta nhất định sẽ khiến Ayumi-chan hạnh phúc…
*Rầm…..Choang…..Bịch*
-N….Người lùn hóa ra lại là…n…. như vậy sao???