Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B
Càng về sau Chi Chi càng nhàm chán đến bí bách, vì thế liền tự mình dẫn Thải Linh đi ra ngoài.
Hôm nay mặt trời vẫn rất chói chang, đưa Giấm bảo theo sợ là sẽ để nắng chiếu phỏng cậu bé.
Chi Chi đi dạo không mục đích, Thải Linh cũng không dám nói gì, chỉ trầm mặc đi theo phía sau Chi Chi.
Khi đi đến bên dưới lầu Đăng Phong, Chi Chi ngừng lại.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu của lầu Đăng Phong, ngẫm nghĩ một chút liền đi vào.
Lầu Đăng Phong có chín tầng, làn váy Chi Chi lướt qua cầu thang bằng gỗ, khi leo lên hết chín tầng, nàng có chút thở dốc.
Nhưng mà vừa lên đến nơi nàng lại thấy đã có người khác ở đây.
Người nọ thấy Chi Chi liền hành lễ: "Duyệt Nhiêu bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Là Bùi Duyệt Nhiêu.
Vốn dĩ Chi Chi muốn đến ngắm phong cảnh, không nghĩ là hắn cũng ở trên này nên có hơi lúng túng.
Ngược lại Bùi Duyệt Nhiêu rất thoải mái tự nhiên, hắn chủ động hỏi có phải Chi Chi cũng tới ngắm cảnh hay không, còn chỉ cho nàng đứng ở chỗ nào thì tầm mắt sẽ rộng nhất.
"Đứng ở trên này có thể nhìn thấy toàn bộ kinh thành." Bùi Duyệt Nhiêu nhẹ giọng nói, hắn nói xong thì khẽ liếc Chi Chi, gương mặt vô cùng giống Bùi Tín Phương nở nụ cười: "Hoàng Hậu nương nương cảm thấy thế nào?"
Chi Chi lẳng lặng cau mày, sao nàng cứ cảm thấy thái độ của đối phương có chút kỳ lạ.
Nàng thuận miệng đáp: "Có lẽ vậy."
Bùi Duyệt Nhiêu nhìn nàng: "Bây giờ Hoàng thúc đang bị bệnh, nhưng mọi người không cho phép Duyệt Nhiêu tới thăm, Hoài Âm Hầu còn ra nghiêm lệnh cấm Duyệt Nhiêu không được lại gần tẩm cung của Hoàng thúc. Mặc dù trong lòng Duyệt Nhiêu lo âu, nhưng cũng chỉ có thể đứng ở chỗ này cầu phúc, hy vọng Hoàng thúc có thể mau chóng khoẻ lại. Không biết Hoàng Hậu nương nương có tới thăm Hoàng thúc hay không?"
Chi Chi hơi quay mặt đi, né tránh ánh mắt của đối phương: "Có."
Bùi Duyệt Nhiêu tỏ vẻ nghiền ngẫm, nhưng hắn che giấu rất tốt.
Chi Chi không muốn tiếp tục ở lại, liền muốn đi xuống, vừa mới nhấc chân thì Bùi Duyệt Nhiêu đã gọi Chi Chi lại: "Hoàng Hậu nương nương, Duyệt Nhiêu rất kính nể người."
Kính nể?
Kính nể cái gì?
Nàng có cái gì tốt mà kính nể?
Chi Chi không hiểu, nhưng nàng cảm thấy đối phương rất nguy hiểm.
Rõ ràng đối phương nhỏ hơn mình mấy tuổi, nhưng nàng luôn có cảm giác đối phương giống hệt một con sư tử sắp trưởng thành, hắn nguỵ trang thành một con mèo con vô hại, ẩn nấp trong bóng tối, trên thực tế là đang chờ đợi thời cơ.
Ý nghĩ này vừa loé lên trong đầu Chi Chi, nàng liền vội vã rời đi.
Lại mười mấy ngày nữa trôi qua, dường như bệnh tình của Bùi Tín Phương càng trở nặng hơn.
Khắp hoàng cung bao trùm vẻ bi thương buồn bã, kinh thành đổ mưa, trận mưa này kéo dài mãi không dứt, tí ta tí tách, từng giọt từng giọt mưa như thấm ướt lòng người.
Nước mưa xối lên vách tường, đánh nát cả bụi hoa, chỉ là một trận mưa, nhưng lại chậm rãi ăn mòn trái tim của mỗi người.
Tất cả mọi người đều truyền nhau rằng Tân Đế mới đăng cơ chưa đến một năm mà đã sắp băng hà, sợ là còn đi trước cả Thái Thượng Hoàng.
Chẳng qua là nếu như Tân Đế băng hà, Thái Tử còn chưa đầy một tuổi, liệu có phải Thái Thượng Hoàng sẽ quay trở lại, tiếp tục làm Hoàng Đế hay không?
Chi Chi ngồi trước cửa sổ, ngắm mưa ở bên ngoài, không nhịn được mà tự hỏi đến khi nào thì cơn mưa này sẽ ngừng lại.
Không biết bao lâu trôi qua, Chi Chi mới lấy lại tinh thần, đứng lên đóng cửa sổ.
Nàng gọi Thải Linh: "Bế Giấm bảo tới đây đi, ta bế nó tới thăm Hoàng Thượng, lâu lắm rồi Giấm bảo không được gặp Phụ Hoàng."
Thải Linh vội vã làm theo, thậm chí trên mặt còn có mấy phần vui mừng.
Lúc xuống kiệu Chi Chi vô cùng cẩn thận, chỉ sợ đánh rơi Giấm bảo ở trong ngực.
Vừa rồi Giấm bảo vẫn đang ngủ, khi đến đây thì tỉnh lại, đôi mắt màu trà mở to nhìn khắp nơi.
Thời điểm Chi Chi bước vào tẩm điện, bên trong vẫn có rất nhiều ngự y đang túc trực, bọn họ nhìn thấy Chi Chi bước vào thì quỳ đầy đất, nàng bèn bảo bọn họ đứng dậy lui ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, tẩm điện của Bùi Tín Phương liền trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại nàng và Giấm bảo, còn cả Bùi Tín Phương nằm trên giường.
Nàng bế Giấm bảo chậm rãi tiến lại gần mép giường, không biết có phải vì Giấm bảo cảm nhận được Phụ Hoàng của mình hay không, mà cậu bé vốn dĩ đang yên lặng bỗng nhiên lại ê ê a a.
Khi đứng cạnh mép giường, Chi Chi thấy Bùi Tín Phương vẫn như cũ, hắn lẳng lặng nằm đó, giống như đang nằm ngủ.
Môi của hắn vẫn đỏ thắm như hải đường, làn da vẫn trắng nõn như tuyết, cho dù bị bệnh lâu như vậy, nhưng hắn vẫn đẹp đến thế.
Chi Chi ngồi xuống bên mép giường, Giấm bảo bắt đầu vùng vẫy.
Nàng suy nghĩ chốc lát, dứt khoát đặt Giấm bảo lên giường.
Bây giờ Giấm bảo đã biết bò, cậu bé dùng cả tay lẫn chân bò lên giường.
Cậu bé bò từ chân leo lên đến ngực Bùi Tín Phương, sau đó nằm yên bất động.
Chi Chi không rõ tình hình, chỉ sợ Giấm bảo đè làm Bùi Tín Phương bị đau, nàng đang muốn bế Giấm bảo ra thì lại thấy Giấm bảo cử động, giơ tay đánh một cái lên mặt Bùi Tín Phương.
Có nặng hay không, Chi Chi không biết, nhưng thật sự rất vang.
Chi Chi sợ hết hồn, vội vàng bế Giấm bảo vừa gây hoạ lên.
"Giấm bảo, sao con có thể đánh Phụ Hoàng con như thế?" Chi Chi nhỏ giọng dạy dỗ: "Không được phép đánh, đây là Phụ Hoàng của con, con mà đánh thì sẽ bị sét đánh."
Giấm bảo đáp lại nàng bằng một tràng ê ê a a.
Chi Chi nghe các ngự y nói, đã rất lâu rồi Bùi Tín Phương không tỉnh lại, nàng bế Giấm bảo tới, cứ nghĩ đối phương sẽ tỉnh, nào biết bị nhi tử đánh vào mặt một cái nhưng cũng không hề có dấu hiệu nào là muốn tỉnh lại cả.
Chi Chi nhỏ giọng dạy dỗ Giấm bảo một lúc lâu, sau đó mới đặt lại Giấm bảo lên giường, Giấm bảo vừa được lên giường liền bắt đầu hì hục bò quanh, lúc này leo đến eo Bùi Tín Phương đã ngừng lại, dường như có chút hơi mệt.
Chi Chi nhìn người trên giường, nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cúi xuống ôm lấy đối phương.
"Thật ra thì thiếp vẫn luôn rất sợ." Nàng thấp giọng nói: "Thiếp sợ chàng phát hiện ra thiếp là người trọng sinh thì sẽ giết thiếp, thiếp sợ chàng của đời trước, thiếp luôn nhớ khi đó mình bị dùng gậy đánh đến chết như thế nào. Thật ra thiếp không hiểu tại sao chàng lại muốn phong thiếp làm Hoàng Hậu, thiếp không thông minh, càng không giúp đỡ được chàng, còn làm liên luỵ tới chàng nữa."
Nàng áp mặt vào lồng ngực của đối phương, nơi đó trái tim của đối phương đang thong thả đập từng nhịp.
Chi Chi chớp mắt, trong mắt dần dần nổi lên sương mù.
"Thiếp đã suy nghĩ thật lâu thật lâu, cho dù đời trước chàng giết thiếp, nhưng thiếp cũng không muốn chàng chết."
Đời trước khi nàng còn làm quỷ, có một lão quỷ bà bà thích kể chuyện, bà cũng rất thích nói đạo lý. Bà nói với Chi Chi rằng, cho dù làm người hay làm quỷ thì cũng không nên quá cố chấp, càng không cần phải chìm sâu vào quá khứ.
Sống là chuyện của lúc sống, kiếp sau là chuyện của kiếp sau, tội gì phải vì chuyện của đời trước mà hành hạ người kiếp sau. B.
Trước đó nàng không hiểu, chỉ nghĩ là quỷ bà bà đang khuyên nàng không nên báo thù, thật ra thì nàng cũng đâu có muốn báo thù, nàng được sống lại lần nữa, dù có trả thù kiểu gì, có trả thù được đối phương, thì thật ra người mà nàng trả thù cũng không phải là đối phương của đời trước.
Cho nên, Chi Chi chỉ muốn quên hết chuyện đời trước, bây giờ nàng mới hiểu được ý nghĩa của câu nói kia.
"Sống là chuyện của lúc sống, kiếp sau là chuyện của kiếp sau."
Nàng nhẹ giọng nói ra câu này, vốn là đã có kiếp sau rồi, vậy thì một lần nữa đi tiếp thôi, không nên để cho quá khứ vây khốn mình.
Nàng nhớ tới sinh nhật tuổi mười sáu ăn đồ chơi bằng đường.
Nhớ tới sinh nhật tuổi mười bảy thả đèn hoa sen trên sông.
Nhớ tới sinh nhật tuổi mười tám, nàng được sắc phong làm Hoàng Hậu.
Không hiểu sao Chi Chi lại chảy nước mắt, còn chảy càng lúc càng nhiều, nàng cắn chặt môi lặng lẽ khóc thầm.
Khi hai mắt đều đã trở nên sưng đỏ, đột nhiên nàng bị người ôm lấy.
"Chi Chi, nàng khóc ướt hết y phục của ta rồi, sao lại có thể khóc giống Giấm bảo như thế?"
Một giọng nam bất chợt vang lên, còn mang theo chút khàn khàn, có lẽ là vì rất lâu rồi không nói chuyện.
Chi Chi ngẩn người, nàng khụt khịt mũi, nước mắt vẫn không ngừng rơi, sau đó nàng bị bế lên giường.
"Ngoan, đừng khóc nữa." Đối phương lau sạch nước mắt của Chi Chi, Chi Chi nhìn đối phương bằng đôi mắt đẫm lệ, thật sự là Bùi Tín Phương, hắn thật sự tỉnh lại.
Chi Chi lại hít mũi, hai mí mắt nàng đã khóc đến sưng đỏ, nàng có chút chật vật mà lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Chàng đã tỉnh rồi."
"Ta mà còn tiếp tục bất tỉnh, chẳng phải giường cũng bị nàng khóc ướt hết sao." Giọng của Bùi Tín Phương còn mang theo mấy phần trêu chọc.
Chi Chi cảm thấy mình lại bị mất mặt, nhất là bây giờ, khi mà nàng vẫn không thể nào kìm chế được cái xúc động muốn khóc.
Nàng muốn xoay mặt đi, nhưng còn chưa kịp quay đi thì mặt nàng đã bị bưng lấy.
Bùi Tín Phương nhìn nàng chăm chú, trong đôi mắt màu trà xinh đẹp kia chứa đựng biết bao cảm xúc phức tạp, nhưng cuối cùng biến thành tình yêu nồng cháy.
"Chi Chi, nàng đang khổ sở vì ta, đúng không?"
Chi Chi không biết phải trả lời thế nào.
Bùi Tín Phương lại lau nước mắt cho Chi Chi: "Không sao cả, đừng khóc, cứ nói ra suy nghĩ trong lòng là được rồi."
Chi Chi thút thít: "Nhưng thiếp không có trái tim."
Khoé miệng Bùi Tín Phương cong lên thành một nụ cười: "Không, Chi Chi, bây giờ nàng đã có tim."
Chi Chi nghe vậy thì ngẩn người, thật lâu sau, nàng mới đưa tay lên đặt vào lồng ngực mình, nàng cảm thấy tiếng tim đập chậm rãi nhưng hữu lực.
Mi mắt nàng khẽ run, nhìn Bùi Tín Phương bằng ánh mắt không thể tin nổi.
"Thiếp... thiếp có tim sao?"
Bùi Tín Phương mỉm cười gật đầu.
"Tại sao?" Chi Chi không hiểu, rõ ràng nàng đã mang trái tim của mình đi trao đổi, tại sao trái tim lại quay trở về?
Bùi Tín Phương một lần nữa kéo Chi Chi vào trong ngực mình: "Không cần nghĩ đến cái này, cho ta ôm một cái." Hắn ho khan: "Bởi ta lại sắp ngất xỉu đến nơi rồi."
"Hả?" Chi Chi nói.
Bùi Tín Phương có chút bất đắc dĩ: "Đói."
Giấm bảo ở bên cạnh ê ê a a, Bùi Tín Phương quay đầu nhìn thấy Giấm bảo đang duỗi chân ngồi cạnh, liền đưa tay ra trực tiếp nhéo mặt Giấm bảo: "Vừa rồi con dám đánh vào mặt Phụ Hoàng, cho là trẫm không biết sao? Hừ."
Giấm bảo tròn mắt nhìn, chỉ trong tích tắc sau liền oà lên khóc. B.
Bùi Tín Phương thật sự tỉnh lại, thậm chí còn khoẻ hơn xưa.
Chi Chi cảm thấy thật không thể giải thích nổi tất cả những điều này, cho tới khi nàng bị bế lên xe ngựa lúc nửa đêm, nàng lại càng cảm thấy kỳ quái hơn.
Giấm bảo vẫn còn đang ngủ, nàng cũng là vừa mới tỉnh lại.
Nàng rúc vào trong ngực Bùi Tín Phương: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Lưu lạc chân trời." Bùi Tín Phương nói.
Chi Chi chớp chớp mắt: "Nhưng mà..."
Bùi Tín Phương cúi đầu nhìn nàng: "Ta không cần giang sơn nữa, nàng không vui khi ở trong cung, vậy tại sao phải làm Hoàng Hậu? Không phải từ nhỏ nàng đã muốn làm nữ hiệp sao, ngay bây giờ chúng ta liền đi."
Chi Chi nghĩ đi nghĩ lại mấy lời mà Bùi Tín Phương vừa nói, đột nhiên bừng tỉnh.
"Những vị nữ hiệp đó đều không sinh hài tử, sinh hài tử thì chỉ có thể làm mẫu thân của hiệp nữ."
Bùi Tín Phương ồ một tiếng, thương lượng: "Không thì vứt Giấm bảo đi nhé?"
Chi Chi nhìn Bùi Tín Phương: "Vậy ai sẽ nuôi?"
"Lữ Việt Dương."
Phải rất lâu rất lâu sau, rốt cuộc Chi Chi mới tiếp nhận được việc mình không còn là Hoàng Hậu, Bùi Tín Phương cũng không còn là Hoàng Thượng nữa.
Hắn vứt giang sơn lại cho Thái Thượng Hoàng.
Thái Thượng Hoàng một lần nữa lên làm Hoàng Đế, nhưng ông không hề phế truất ngôi vị Thái Tử của Giấm bảo, hơn nữa còn viết thư cho Bùi Tín Phương, nói là khi Giấm bảo tròn mười tám tuổi nhất định phải đưa cậu bé hồi kinh, bởi vì Giấm bảo chính là Hoàng Đế đời tiếp theo.
Bùi Tín Phương vừa đọc thư vừa lẩm bẩm: "Mười tám tuổi có phải là quá muộn không? Ba tuổi đưa về không được sao?"
Chi Chi cũng nghiêng đầu đọc thư: "Nhưng ba tuổi là cái tuổi mà Giấm bảo đáng yêu nhất đó."
"Thế thì bảy tám tuổi đưa vậy?"
Chi Chi ngẫm nghĩ, đánh Bùi Tín Phương một cái: "Không được, Giấm bảo là nhi tử của chúng ta."
Vẻ mặt Bùi Tín Phương vẫn còn mang theo chút tiếc nuối: "Nhưng mà, nương tử à, nàng thật sự không cảm thấy nó có chút phiền phức sao?"
Chi Chi chớp chớp mắt: "Thiếp thấy rất tốt."
Bùi Tín Phương cúi đầu nhìn Giấm bảo đang đu trên chân mình, có chút không biết làm sao.
Bây giờ tiểu tử này đang tập đi, nhưng chỉ đi được vài bước đã mỏi, sau đó liền làm nũng, còn nhất định phải ôm lấy chân hắn, nếu như không cho nó nghỉ ngơi, nó còn cắn Bùi Tín Phương.
Hơn nữa Giấm bảo còn càng ngày càng bám người, đi ngủ cũng nhất định phải nằm giữa hai người bọn họ, lúc thì rúc vào trong ngực Bùi Tín Phương, lúc thì ôm lấy Chi Chi ngủ, tóm lại bám người cả ngày lẫn đêm.
Nếu như Bùi Tín Phương muốn lén lút bế Giấm bảo về phòng riêng, nhất định Giấm bảo sẽ tỉnh lại, sau đó gào khóc đến kinh thiên động địa.
Bùi Tín Phương mở một cửa hàng bán tranh và thư pháp, Chi Chi mở cửa hàng son phấn.
Chẳng qua từ đầu tới cuối tranh trong cửa hàng đều chỉ vẽ một người duy nhất, còn cửa hàng son phấn đều bán loại không có mùi.
Dù Bùi Tín Phương không làm Hoàng Đế nữa, nhưng cũng không hề để bản thân phải chịu thiệt thòi.
Tuy căn nhà của hắn và Chi Chi đang ở không lớn lắm, người hầu hạ cũng không nhiều, nhưng Chi Chi biết, khế đất của cả toà thành đều thuộc về Bùi Tín Phương, không biết là hắn lấy được bằng cách nào.
Cửa hàng của bọn họ căn bản không có lãi, nhưng tiền cho thuê đất thu về mỗi năm đều quá thừa cho bọn họ chi dùng rồi.
Khi Giấm bảo được ba tuổi, Bùi Tín Phương dẫn Chi Chi và Giấm bảo đi du ngoạn giang hồ.
Tiểu Kim Long nay đã trở thành Đại Long nằm trên nóc xe ngựa, nó hé mắt nghe ngóng động tĩnh xung quanh, một lát sau, có một Tiểu Long nhỏ xíu cũng bay lên nóc xe ngựa.
Tiểu Long nhìn thấy Tiểu Kim Long khổng lồ thì có chút khiếp sợ, nhưng vẫn tiến tới, dùng cặp sừng non nớt của mình cọ cọ lên mặt đối phương. B.
Đến mí mắt Tiểu Kim Long cũng không thèm nhếch, cái đuôi quét một cái, hất Tiểu Long kia quay trở lại trong xe ngựa.
Hừ, châm chọc nó bây giờ không có sừng rồng sao?
Bé tí tẹo như vậy thì có thể bảo vệ ai cơ chứ.
Tiểu Kim Long giật giật đầu, một lần nữa trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe lộc cộc.
Chi Chi mơ màng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, rồi xoay người đổi tư thế trong ngực đối phương.
Vừa đổi xong liền nhận được một nụ hôn, Chi Chi khẽ hừ mũi, đáp lại nụ hôn của đối phương, nhưng rất nhanh sau đó, nàng nhỏ tiếng nói: "Không được, Giấm bảo đang ở đây."
"Nó ngủ rồi."
"Cha, con đâu có ngủ."
Giấm bảo cất giọng lanh lảnh.
Chi Chi lập tức đỏ bừng mặt, nàng nhanh chóng đẩy Bùi Tín Phương ra, ngồi lại cho ngay ngắn.
Bùi Tín Phương xanh mặt, qua chốc lát, Chi Chi liền nghe được tiếng bàn tay đánh vào mông.
"Cha! Con ngủ rồi! Con ngủ rồi!"
Giấm bảo gào khóc thảm thiết.
Bùi Tín Phương không hề hỏi Chi Chi xem nàng có yêu hắn hay không.
Bởi vì hắn đã biết đáp án.
Hoàn chính văn.
Lời của Bê Ba: Vâng, nhà Bê lại có thêm một bộ truyện hoàn nữa rồi. Đây là bộ truyện mà Bê dành nhiều tình cảm nhất, và thật vui khi nó cũng được các bạn yêu quý và đón nhận.
Bê đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ và động viên trong suốt quãng thời gian làm bộ truyện này, những bình luận của các bạn chính là sự cổ vũ lớn lao để Bê có động lực tiếp tục, kiên trì làm cho tới cuối. Cám ơn các bạn rất nhiều!
Hy vọng trong tương lai các bạn sẽ vẫn luôn ủng hộ, đồng hành cùng Bê trong những bộ truyện tiếp theo.
Kiều Thiếp – Đông Thi Nương. Hoàn Chính Văn. (//-//).
Hà Nội, Ngày tháng năm .
Bạch Bách Bon.