Đối với người Hạ quốc mà nói, bọn họ có hứng thú với Khanh Nhạ hơn so với Dẩn Khang căn bản do hắn là người có tham vọng cộng thêm hoàng hậu cũng không phải là một nữ nhân đơn giản, vì thế mà tất cả bọn họ đêù nhận định muốn xem thử Dẩn Khang giữ được cái vị trí đó bao lâu? Chính vì thế mà có lẽ Quách Thiền ngay từ đầu đặt chân tới Đại Trường quốc đã ấn định mục tiêu cắc chắn là Khanh Nha rồi. Muốn làm việc lớn thì tất nhiên không thể thiếu thủ đoạn.
Sau đó một thời gian không lâu xứ giả Hạ Quốc tới bày tỏ muốn mới Khanh Nhạ qua đất họ làm khách, vừa đúng lúc triều đình cũng đang có ý định cử xứ giả sang vì thế liền nhân cơ hội này để hai người kia lên đường. Khanh Nhạ với Quach Thiền cùng trở về Hạ quốc.
Hơn một tháng sau khi bọn họ rời đi, Đại Trường đột nhiên xuất hiện một đám quân phản loạn, thế lực không nhỏ, đoàn quân này xuất phát từ biên giới phía Tây, khu vực giáp Hạ quốc, triều đình sai người truyền tin cho Khanh Nhạ bấy giờ vẫn chưa trở về nhưng hoàn toàn không có tin tức gì.
Dẩn Khang đang ngồi cùng Ngạo Trác Lăng, một lát sau Tứ Thiết cũng đi đến, ba người ngồi trên một bàn, bàn tính phương hướng tốt nhất. Ngạo Trác Lăng nhìn tấm bản đồ địa hình biên giới phía Tây, âm trầm nói:
“ Khu vực này đồi núi khá hiểm trở, sợ rằng chúng ta so với bọn chúng không nắm rõ bằng.” Xưa nay vùng này đa số dân chúng rất quy thuận triều đình, không lí gì đột nhiên xuất hiện tạo phản, hơn nữa, triều đình đối với những khu vực này rất chú tâm tiếp tế, tạo điều kiện cho nên sẽ không đột nhiên tạo phản.
“ Nếu là do Hạ quốc đứng sau…” Tứ Thiết vừa nói vừa hướng ánh mắt về phía tây, chỗ kí hiệu màu xanh của Hạ quốc.
Dẩn Khang gật đầu:
“ Cũng không phải không có khả năng…Có điều…” Hạ quốc thực sự trở mặt nhanh như vậy? Nói không trừng là đã có mưu đồ từ trước.
“ Có điều? Đại hoàng huynh tới nay cũng không có tin tức gì? Không lẽ thật sự xảy ra chuyện?”
Ba người họ rất ít khi ngồi với nhau, căn bản mối quan hệ không tốt lắm, sau cùng Dẩn Khang đứng dậy, quyết định tới thỉnh hoàng thượng cho mang quân đi tiêu diệt phản loạn.
“ Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”
Lúc Dẩn Khang tới hoàng thượng đang cùng với các quần thần bàn bạc chuyện, có tin của mật thám chuyển về, đám quân phản loạn kia chính là tiến sang từ lãnh thổ Hạ quốc sau đó nương náu một thời gian ở vùng lãnh thổ phía Tây Đại Trường.
“ Khang nhi, tới đúng lúc lắm.”
Hoàng thượng ngồi phía trên, xung quanh là các đại thần, Dẩn Khang đứng ngay một bên, ngay sau đó Ngạo Trác Lăng với Tứ thiết cũng tới. Cả ba đều một mực muốn đi.
“ Dẩn Khang, con dẫn quân tới phía Tây” trực tiếp giáp mặt với bọn chúng.
“ Trác Lăng, con tới Kì Du ở Tây Nam yểm trợ” phía tây địa hình hiểm trở, sợ rằng bên trong có nhiều mai phục.
“ Lí Khánh tướng quân, khanh ở phía sau chặn trước, tiếp viện ngay khi cần thiết.”
Trận hình của bọn họ nằm bao lấy trong và ngoài núi Kì Du.
Cuối cùng chỉ có Tứ Thiết là bị bỏ lại.
Lúc bọn họ vừa phân giao xong hoàng hậu từ bên ngoài xin tham kiến, nghe xong rất mực tán thành.
Ba ngày sau quân của Dẩn Khang khởi hành ra khỏi Thanh Vương Thành, bên của Ngạo Trác Lăng và Lí Khánh cũng rời đi ngay sau đó, thẳng hướng tới núi Kì Du ở phía tây.
Địa hình xung quanh là đồi núi rất nhiều, chính vì thế bọn phản loạn mới chọn nơi này lập doanh trại, nói đúng hơn nếu xuất phát từ Hạ quốc thì khu vực biên giới này gần với kinh thành nhất.
Dẩn Khang sai người đi thám thính, quân trở về hồi báo trong vòng dặm quanh đây hoàn toàn không thấy bóng quân phản loạn, Dẩn Khang có chút bất ngờ, có lẽ nào lại như vậy?
Đêm xuống, bọn họ dựng trại qua đêm, không ngờ lại đột nhiên có thích khách, nhưng rất nhanh sau đó bị bắt lại, có tên chạy thoát.
“ Thái tử, có cần đuổi theo không?”
“ Để ta.” Sau đó tự mình theo dấu vết để lại, tìm được doanh trại của chúng.
Có điều,…
Hắn thật sự không ngờ tới người ngồi trong trại giặc lại chính là Khang Nhạ, sau nó liền bị rơi vào mai phục của chúng. Khanh Nhạ hoàn toàn không ngạc nhiên, có vẻ như tất cả mọi chuyện đều không nằm ngoài dự đoán của hắn.
“ Đại hoàng huynh, việc này là thế nào?” Dẩn Khang đối mặt với hắn, vô cùng tức giận thốt ra câu hỏi. Khanh Nhạ nhìn hắn, đột nhiên ngửa cổ lên trời cười lớn:
“ Dẩn Khang, ngươi không ngờ cũng có ngày này, nói cho ngươi biết, việc này từ đầu chính là kế hoạch của ta, ta chính là đợi ngày này từ lâu lắm rồi.” Cũng nhờ mẫu thân hắn là hoàng hậu phối hợp trong ngoài dùng mọi kế muốn trừ khử bằng được Dẩn Khang.
Sự việc quá bất ngờ, vốn cho là quân phản loạn từ Hạ quốc tràn tới, không ngờ là do chính người trong nhà làm, nhất thời có chút không chấp nhận nổi.
“ Cho nên, hoàn toàn không có quân tạo phản, ngay từ đầu là nhằm vào ta?”
Tay cầm chuôi kiếm ở một bên hông bắt đầu chuyển động, lưỡi kiếm từ từ được tuốt ra ngoài, mũi nhọn hướng thẳng tới Dẩn Khang,
“ Đúng” Sau đó tàn bạo lao tới, Dẩn Khang tuốt kiếm đánh trả. Bọn họ đánh nhau một hồi, vốn là một trận đấu ngang tài ngang sức, đột nhiên ám khí phóng tới, Dẩn Khang vì né tránh mà rơi xuống vách núi. Sau khi Khanh Nhạ sai người tìm kiếm không thấy mới xác định là hắn đã chết, sai người đưa tin cho Ngạo Trác Lăng và Lí Khánh nói đã tiêu diệt được quân phản loạn, có điều thái tử trong lúc truy đuổi đã bị rơi xuống vách núi, sống chết không rõ, cũng may hắn nhận được tin từ Hạ quốc mới nhanh chóng trở về, vì quá gấp gáp nên không kịp thông báo.
Liễu Vương phi nghe tin Dẩn Khang mất tích đã bị ngất đi, Vương quý phi và mấy người khác đều rất lo lắng. Qua hôm sau, quân triều đình được cử tới tìm kiểm Dẩn Khang nhưng kết quả vẫn không thấy gì đành thất vọng trở về. Lục Hy công chúa vì việc này mà ngồi trong thái tử điện khóc suốt một ngày một đêm, sau đó vì kiệt sức mà ngất đi. Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm hôm sau, nghĩ tới chuyện xảy ra lại không kìm nổi cảm xúc, gối tiếp tục ướt đẫm.