Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

chương 9: lại mặt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm nay mọi người Tô gia đều cực kỳ vui vẻ, bởi vì con gái của bọn họ sẽ về đây.

“Khuê nữ bảo bối của ta cuối cùng cũng về, trái tim ta nôn nóng, ba ngày rồi vẫn chưa hạ nhiệt, không biết Niên Niên ở kia ăn có quen không, ở có quen không, chỉ sợ những người Hàn gia khi dễ khuê nữ của ta, mấy giờ rồi, sao còn chưa tới?” Triệu Hiệu Mai vừa nói vừa đi ra ngoài nhìn xung quanh, đứng bên cạnh con dâu cả Trương Xuân Hoa.

“Nương, bây giờ mới vài giờ, một lúc nữa Tô Niên Niên mới đến.” Nhìn mẹ chồng chờ từ sáng đến bây giờ.

Trương Xuân Hoa bất đắc dĩ nói.

“Ngươi mau vào bếp chuẩn bị cơm, ta ở đây chờ.” Niên Niên thích ăn cơm nhà nhà lão đại làm nhất, Trương Hiểu Mai xua tay.

Tô Ái Quốc nhìn lão bà đang rất hưng phấn ở trước cửa, chắp tay sau lưng lắc đầu bỏ đi.

“Ai u, các ngươi xem kia có phải Niên Niên của ta hay không, ông nhà, mau ra đây, khuê nữ đã về.” Từ rất xa Triệu Hiểu Mai đã nhìn thấy có người đạp xe đi tới, đến gần xem mặt thì là con rể nhà mình.

Tô Ái Quốc mới vừa thong thả rời đi, thì nghe thấy lão bà của mình kêu một trận, nghe được là con gái đã trở về, không đi nhà xí nữa, đổi phương hướng bước nhanh đi ra cửa.

“Niên Niên, tâm can của nương, ngươi cuối cùng cũng về, nương rất lo cho ngươi.” Triệu Hiểu Mai vừa nói vừa lau nước mắt, bà vất vả mới được một đứa con gái, nuôi lớn trong lòng bàn tay, sớm đã xuất giá, bà vạn lần đều không yên lòng.

“Được rồi.” Tô Ái Quốc nhẹ giọng trách, con rể còn ở đây, còn ra cái thể thống gì nữa.

Tô Niên Niên còn chưa xuống xe thì đã bị một người túm lấy, là mẫu thân của nguyên chủ, đây là lần đầu tiên thấy kể từ khi nàng xuyên qua, nhưng bất kể là đã được thấy trong sách hay là trong trí nhớ của nguyên chủ thì vị mẫu thân này đều là người tối thượng đối với nguyên chủ, nguyên chủ ăn uống đều rất được, nguyên chủ một câu không muốn làm việc, cả nhà Tô gia liền nâng niu Tô Niên Niên mười tám năm.

Tô Niên Niên còn lo lắng liệu bản thân có cảm thấy xa lại với người Tô gia hay không, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Tô mẫu nàng đã cảm nhận được ánh mắt chứa chan đầy tình yêu thương không thể che dấu của bà, như là thấy phụ mẫu của mình, vừa kêu một tiếng nương, nước mắt đã chảy ra.

“Bảo bối của ta, bị người khi dễ sao.” Nhìn thấy khuê nữ khóc, Triệu Hiểu Mai liền nóng nảy.

Tay sau lưng của Tô Ái Quốc cũng âm thầm nắm chặt.

“Không có, cha, nương, chúng ta đi vào nhà trước.” Tô Niên Niên có chút ngượng ngùng, nhìn thoáng qua Hàn Thanh Minh đang làm nền, đẩy Tô mẫu vào nhà.

Đoàn người đi theo vào, Tô đại tẩu nghe thấy có tiếng nói liền lau tay lên tạp dề, vội vàng từ bếp đi ra.

Tô Niên Niên đứng lại kêu một tiếng đại tẩu, Hàn Thanh Minh theo sau cũng kêu một tiếng, Tô đại tẩu ai một tiếng, nói: “ Niên Niên đã trở lại, nương chúng ta từ sáng sớm đã đứng chờ ở cửa, đúng lúc đồ ăn đã gần chín, tất cả đều là món ngươi thích ăn.”

Đôi mắt của con người không lừa được ai, Tô đại tẩu thật tâm thích nàng, tia vui mừng trong mắt không thể làm giả được, Tô Niên Niên tính nói cảm ơn, thì đã đã bị Triệu Hiểu Mai kéo tới khuê phòng trước lúc chưa gả chồng của nàng.

Tô Niên Niên đi vào liền bị cảm động bởi cách bày biện trong phòng, đồ trong phòng không một tí bị xê dịch, mọi nơi đều rất sạch sẽ, vừa thấy đã biết là có người quét dọn.

“Bảo bối của ta, phòng của ngươi cũng không để ai ở, giữ lại cho ngươi, nương sợ ngày ngươi trở về không có chỗ để ở.” Triệu Hiểu Mai vừa nói đã bắt đầu lau nước mắt.

Tô Niên Niên vội nói: “ Nương, không phải ta đã trở về rồi sao, người đừng khóc.”

“Quên mất chuyện chính, ngươi nói cho nương, người bên đó có khi dễ ngươi không, nương xả giận cho ngươi.” Lần đầu tiên Triệu Hiểu Mai thấy Hàn lão thái thái đã cảm thấy bà ta không phải loại người hiền lành gì, sợ bà ta khi dễ Tô Niên Niên.

“Không có, chỉ là mẹ chồng hơi nhiều chuyện nhưng đều bị ta bắt nạt lại.” Tô Niên Niên chắc chắn nếu nàng đem những chuyện mà Hàn lão thái thái đã làm với nàng ra, thì rất có thể ngay lập tức Triệu Hiệu Mai sẽ đi xé xác bà ta.

“Ta biết, ta thấy mặt mũi mẹ chồng kia của ngươi cũng không phải loại hiền lành gì, bất quá bảo bối, ngươi đừng sợ, ai ức hiếp ngươi thì ngươi cứ nói cho nương, nương mang theo cha ngươi cùng ba ca ca của ngươi đi tới xé xác bà ta.” Dám bắt nạt con gái của Triệu Hiểu Mai bà, bà có thể đánh tới khi mẹ bà ta không nhận ra luôn.

“Ta biết rồi, nhưng người không biết đâu, khuê nữ của ngài cái gì cũng ăn, nhưng không bao giờ ăn khổ.” Tô Niên Niên an ủi nói.

Triệu Hiểu Mai vỗ tay, cười rất vui vẻ: “ Không hổ là con gái của ta, rất giống ta.”

“Nương, ra ăn cơm.” Tô đại tẩu ở ngoài cửa gọi.

Mọi người Tô gia làm việc xong lục đục trở lại, tính tình Tô tam ca nhanh nhẹn, chạy đến bên Tô Niên Niên hỏi: “ Niên Niên, có ai bắt nạt em không, ca đi đánh hắn cho em.”

Tô Niên Niên câm nín, nhìn nàng dễ bị bắt nạt như vậy sao.

Nhìn sắc mặt hai ca ca khác, tuy rằng không hỏi, nhưng rõ ràng cũng muốn hỏi như vậy: “ Đại ca, Nhị ca, Tam ca, ta rất tốt, không ai bắt nạt ta.”

“Vậy được rồi, tính tình ngươi mềm yếu, cả nhà ta đều lo lắng người Hàn gia sẽ khi dễ ngươi.” Tô Chấn Hưng vỗ ngực yên tâm.

Khụ khụ, sao lại nói to vậy, người Hàn gia Hàn Thanh Minh vẫn còn đứng một bên nhìn ngươi kìa.

Tô nhị ca Tô Chấn cũng thấy tiểu đệ nhà mình rất ngốc nghếch, muội phu vẫn còn đang đứng đây, ngộ nhỡ không được cao hứng thì sao.

“Cái kia, đây là đại ca, nhị ca, tam ca của ta.” Tô Niên Niên chỉ vào ba ca ca nói với Hàn Thanh Minh.

“Đại ca, nhị ca, tam ca khỏe.” Hàn Thanh Minh kêu theo.

“Muội phu khỏe.” Tô đại ca Tô Chấn Nghiệp ổn trọng thật thà trả lời.

Tô đại tẩu gọi cả nhà xuống ăn cơm, Tô Niên Niên vừa nhìn thấy đồ ăn trên bàn mắt đã phát sáng.

Thịt, là thịt! Bao nhiêu lâu rồi nàng chưa thấy thịt.

Mùi vị của thịt nhẹ nhàng thổi trong không khí tiến vào trong dạ dày của nàng, tất cả các tế bào bên trong đều hưng phấn hết lên, cơ hồ đều hô: Ăn nó.

Ô ô ô, nàng muốn mỗi ngày đều được về nhà mẹ đẻ.

Triệu Hiểu Mai vừa thấy bộ dạng này của con gái sao lại không hiểu được, đây là quá mệt mỏi, con gái bảo bối tội nghiệp của bà.

Triệu Hiểu Mai nhanh tay nhanh mắt, gắp vài miếng thịt vào trong bát con gái bà, sợ nàng tay chân chậm chạm bị đoạt hết không có mà ăn.

Mẹ ruột, mẹ ruột đây rồi.

Tô Niên Niên cảm khái nói.

Hàn Thanh Minh thấy một màn như vậy, trái tim thắt lại, đều do anh vô dụng không thể cho nàng ăn thịt.

Ba tẩu tử Tô gia cũng rất đau lòng, các nàng chưa bao giờ kêu Tô Niên Niên là em chồng, hoặc là kêu là Niên Niên, hoặc kêu là muội muội, bởi các nàng xem Tô Niên Niên như em ruột của mình, Tô đại tẩu gả vào sớm nhất, khi đó Tô Niên Niên mới mười mấy tuổi, cơ hồ là nhìn nàng lớn lên, sao có thể không đau lòng được.

Người ngoài đều bảo các nàng ngu dốt, lại đối xử với cô em chồng còn tốt hơn con của mình, mẹ chồng bất công như vậy, một chút oán giận cũng không nói, lại còn đi theo nuông chiều cô em chồng, nhưng người ngoài nào có biết được, mẹ chồng Triệu Hiểu Mai đối xử rất tốt với các nàng, không đến mức thân như con gái của mình nhưng cũng không khác bao nhiêu.

Nương nàng cầm nàng để có tiền cho lễ hỏi của đệ đệ, thời điểm mới vừa gả tới, một thân da gầy bọc xương, mẹ chồng một chút cũng không chê nàng, ăn gì cũng không giấu giếm, nàng luôn có một phần.

Em dâu thứ hai Lưu Tuyết cơ thể ốm yếu, cả đời bệnh mẹ chồng của nàng cũng không lưỡng lự liền trực tiếp lấy tiền cho nàng đi khám đại phu Lão nhị, bởi vì đau lòng mà cũng không quan tâm đến tiền chữa bệnh cho con dâu là nàng.

Em dâu thứ ba Hàn Thu Nguyệt thì càng không cần phải nói, cha mẹ đẻ là quỷ hút máu, không ép khô giá trị của con gái là không được, là mẹ chồng nàng xuất đầu thì mới thoát khỏi loại cha mẹ ghê tởm kia.

Thời điểm các nàng sinh hài tử, đều được ở cử tốt, chưa bao giờ bắt các nàng phải ra đồng làm việc.

Tam đệ muội vừa vào cửa thì hạ sinh một tiểu nha đầu, mẹ chồng một câu cũng không nói, nên chăm sóc sao thì chăm sóc, không phải các nàng không có trái tim, ai đối tốt với các nàng, trong thâm tâm bọn họ cũng đối tốt lại như vậy.

Như vậy đều yêu thương Tô Niên Niên như em gái ruột, mẹ chồng cao hứng thì các nàng cũng vui vẻ.

Tô Niên Niên không quan tâm những điều này, trong đều chỉ nghĩ: Ăn ngon, ăn ngon quá, thịt mãi mãi là tính mạng của ta.

________

Tô Tuyết Nhi rốt cuộc cũng đợi đến ngày Tô Niên Niên lại mặt, ăn xong cơm trưa liền chạy đến Tô gia, lo lắng đi chậm thì nàng đã về.

Thời điểm nàng ta đến đúng lúc Tô gia cơm nước xong, đang chuẩn bị dọn dẹp, Tô Tuyết Nhi tới cửa: “ Thẩm, Niên Niên đã trở lại rồi sao?”

Triệu Hiểu Mai nghe lời vô bổ này, Niên Niên nhà bà có thể không về lại mặt sao, tuy nói Tô Tuyết Nhi là một trong những bạn tốt không được nhiều lắm của khuê nữ nhà bà, nhưng bà vẫn không thích, lão chồng bà cũng nói, cô nương này còn nhỏ nhưng tâm tư lại không hề nhỏ, đôi mắt không hề trong sáng, không phù hợp để qua lại.

Nếu nói Niên Niên nhà bọn họ sao nhanh như vậy đã gả chồng mà không liên quan đến nàng ta thì đó là gạt người, đều là do nha đầu chết tiệt này chơi xấu sau lưng, nhưng con gái bà vẫn một mực tin tưởng.

Nhìn ánh mắt nương nàng lộ vẻ lo lắng, Tô Niên Niên nói: “Các ngươi yên tâm, Tô Tuyết Nhi không thành thật ta đều biết.”

Người Tô gia: Hả? Con gái nhà bọn họ X muội muội đã thông suốt?

“Để ta đi ra ngoài nhìn xem, nàng ta cuối cùng là tới để làm gì.” Tô Niên Niên đứng dậy đi ra cửa, không nghĩ tới nữ chủ lại nóng vội như vậy, nhanh như vậy đã muốn xoát cảm giác tồn tại.

Tô Niên Niên còn chưa ra tới cửa, Tô Tuyết Nhi đã đi tới đón, thân thiết cầm tay nàng: “ Niên Niên, ngươi sống tốt hay không, ta lo lắng cho ngươi muốn chết.”

Nói chuyện thì cứ nói đi, cầm tay làm gì, người ác tâm kỳ quái, Tô Niên Niên rút tay ra: “ Ta sống khá tốt, không cần ngươi phải nhọc lòng.”

Sao lại thế này, không phải lúc này Tô Niên Niên nên nói với nàng ta là Hàn lão thái thái xấu bao nhiêu, cả ngày hành hạ con dâu sao?

Tô Tuyết Nhi khó hiểu: “ Thật? Sao ta lại nghe nói mẹ chồng ngươi đối xử vô cùng không tốt với con dâu?”

Ngươi biết, mà con mẹ nó ngươi còn xui dại nguyên chủ nhảy vào hố lửa.

Tô Niên Niên không quan tâm, giả vờ tức giận: “ Ngươi biết, vậy ngươi trả lại cho ta cái chủ ý để ta gả qua đó đi.”

Hỏng rồi, xem ra Tô Niên Niên đang oán trách nàng ta, không thể được, nàng còn phải hỗ trợ để nàng ta gả cho Hàn Lập Đông: “ Niên Niên, ngươi đang nói cái gì vậy, không phải lúc đó chúng ta làm vì để thanh niên tri thức Điền thổ lộ với ngươi sao, không ngờ…….”

Vẻ mặt Tô Tuyết Nhi vô tội, biểu tình yếu ớt, nhưng Tô Niên Niên đã sớm chán ghét, cảm tình là lỗi của người khác sao: “ Ngươi đừng nói nữa, ta không muốn nghe, về sau hai ta thân ai thì người đấy lo, ngươi cũng đừng tới tìm ta.” Ta rất phiền.

“Niên Niên, ngươi sao vậy, ta chính là bạn tốt duy nhất của ngươi nha, ta không phải vì ngươi sao, trước kia các nàng đều bất hòa mà cô lập ngươi, đều là ta ở bên ngươi.” Vẻ mặt Tô Niên Niên không muốn, cảm giác đau lòng không thôi, phảng phất như Tô Niên Niên đang phạm phải sai lầm lớn.

“Ngươi nói cái gì, tự ta không muốn chơi với ngươi, về sau đừng tiếp cận ta nữa.” Thích làm gì thì làm, nàng không phục vụ.

“Hôm nay có phải ngươi đang mất hứng đúng không, không sao, lần sau ta lại đến.” Tô Tuyết Nhi lưu luyến không muốn rời đi, nàng ta sợ lại phải ầm ĩ với Tô Niên Niên với người Tô gia.

Để ta đi, chứ ngươi đừng đi, để lần sau ta lại đến.

Tô Niên Niên vào phòng, thấy tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm nàng, nàng cười nói: “Ta đã cưỡng chế để nàng rời đi, ta biết nàng chơi với ta chỉ để lừa ta, về sau ta không lui tới với nàng nữa.”

Người Tô gia lúc này mới yên tâm, trong mắt bọn họ, Tô Niên Niên chính là chú thỏ trắng nhỏ non nớt yêu thích đi chọc người, còn loại Tô Tuyết Nhi là sói đội lốt cừu.

Hàn Thanh Minh cũng biết vừa rồi là cô gái ngày hôm đó đi cùng nàng, thì ra là tâm tư không sạch, chả trách lần đầu tiên anh nhìn thì đã không thích nàng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kế tiếp sẽ bước vào trận chiến lớn!!!

Các tiên nữ, bình luận vài câu đi, cám ơn cám ơn!.

Truyện Chữ Hay