Edit: Zoe
Hàn Thanh Minh trầm mặc, ngộ nhỡ Tô Niên Niên cảm thấy anh đang mạo phạm thì sao?
"Không thể nói cũng được." Biết nhiều thì chết nhanh, vạn nhất lòng hiếu kỳ của nàng hại chết tiểu tiên nữ làm sao bây giờ.
Hàn Thanh Minh nhìn bộ dáng cẩn thận của Tô Niên Niên, khẽ cười ra tiếng, biểu tình cũng dần trở nên nhu hòa hơn: " Cũng không phải là không thể nói, mấy năm trước ở ven đường tôi vô tình cứu được một tài xế vận chuyển hàng hóa đường dài, thường xuyên qua lại với nhau, người ta vì muốn báo đáp, nên đã lén lút nói cho tôi biết hắn có cách để đổi đồ, tôi lại gần núi, trên núi có rất nhiều đồ vật, dược liệu với nhiều vật hoang dã, số tiền ở đây là do nhiều năm trao đổi vật với hắn."
Người khác nói đây là đầu cơ trục lợi, bắt vào tù ngồi, cho nên anh không dám dễ dàng nói cho người khác biết, ngoài anh ra thì có Xuyên Tử biết.
Trong mắt người ngoài thì anh là kẻ tầm thường, là túi để trút giận, nhưng lại âm thầm là phú hào giấu mặt.
Quá ghê gớm quá ghê gớm.
"Thì ra là như vậy, anh yên tâm, tôi sẽ bí mật không nói cho ai đâu." Còn tưởng rằng chuyện lớn gì, Tô Niên Niên trượng nghĩa vỗ ngực, cam đoan sẽ không nói.
Điệu bộ của Tô Niên Niên lúc này, hoàn toàn làm cho Hàn Thanh Minh phải bật cười, trong mắt đầy ý cười: " Được, tôi tin em."
"Đúng rồi, tôi cũng có." Tô Niên Niên lộp cộp chạy đi, tìm cái túi nhỏ mà nàng mang đến đây, bên trong đại khái cũng có một trăm đồng, mẹ nàng cho tám mươi, số còn lại là do nàng tích góp được.
"Cho anh." Tô Niên Niên đưa cho anh, để anh giữ.
Hàn Thanh Minh cầm tiền với vẻ mặt nghi hoặc, Tô Niên Niên giải thích: " Tôi khó giữ tiền lắm, chứ đừng nói đến việc quản tiền vân vân, rất phiền toái, về sau tiền của nhà chúng ta sẽ do anh quản."
"Em cho tôi chút tiền lẻ là được rồi, còn tiền lớn thì em cầm."
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy nam nhân quản tiền trong nhà, Hàn Thanh Minh dở khóc dở cười, nhưng vẫn nhận: " Về sau cần tiền thì nói với tôi, tôi sẽ cho em." Chỉ cần em cần, tôi có thì sẽ cho hết.
Đây là lần đầu tiên có người tín nghiệm anh đến như vậy, không chần chờ chút nào đã ngay lập tức cho anh một trăm đồng, kể cả lão thái thái cho tới tận bây giờ cũng chưa từng cho anh quá một xu.
Nhất cử nhất động của Tô Niên Niên làm cho trong lòng Hàn Thanh Minh tràn đầy vui vẻ cùng thỏa mãn, hận không thể đem tất cả đồ vật tốt nhất cho nàng.
"Đi ngủ sớm, ngày mai còn phải nấu cơm." Lời nói ôn nhu có thể tan thành nước.
Haiz, ngày mai nàng nấu cơm, thật hy vọng người Hàn gia có thể chống đỡ được với cách nấu bóng đêm của nàng, dù sao thì biểu cảm nàng nấu cơm đã sớm xưng bá giới bạn bè.
Mời ăn cơm sao? Tô Niên Niên sẽ đảm nhiệm chuyện này.
Muốn đi bệnh viện không? Cùng Tô Niên Niên ăn ba bữa cơm nha.
Bởi vì thế nên không ai đến thẳng nhà Tô Niên Niên dùng bữa, vạn nhất Tô Niên Niên bỗng dưng tâm huyết dâng trào lấy bọn họ ra làm chuột bạch thử nghiệm thì sao.
"Sáng sớm ngày mai kêu tôi, tôi phải biểu hiện thật tốt." Người nào đó thề thốt.
Hàn Thanh Minh lại không có nghi ngờ gì nàng, ấn tượng Tô Niên Niên trong lòng anh rất tốt, lớn lên xinh đẹp, hiểu nhiều chuyện, nấu cơm là loại việc nhỏ khẳng định sẽ không thành vấn đề.
Nhìn thấy thái độ vô cùng tin tưởng của anh, Tô Niên Niên càng thêm tự tin, nhỡ đâu ngày mai lại thành công.
Hai người vẫn như cũ ngủ cách nhau khá xa, khi ngủ Tô Niên Niên vô thức dịch về phía Hàn Thanh Minh, trước kia nàng vẫn luôn ôm em yêu của nàng ngủ.
Hàn Thanh Minh đối với việc này cảm thấy rất vui mừng, thói quen ôm anh sẽ khiến quan hệ giữa bọn họ càng tiến thêm một bước.
Thời điểm giờ, trời hơi hửng sáng, thỉnh thoảng có tiếng gà trống gáy.
Cho dù người trong lòng vẫn còn đang ngủ say, Hàn Thanh Minh vẫn nhẹ nhàng vỗ nàng: " Tỉnh, nên rời giường dậy nấu cơm."
Tô Niên Niên di chuyển, trong đầu còn muốn ngủ, buổi tối chưa đến giờ đã ngủ, hiện tại mới giờ mà đã phải rời giường.
"Cho tôi ba phút, để tôi tỉnh táo một chút." Tô Niên Niên vừa nói vừa dụi mắt, ngáp chảy nước mắt.
Hàn Thanh Minh bị bộ dáng đáng yêu của nàng làm cho không nói nên lời, Tiểu cô nương hương thơm tươi sáng xinh đẹp ngáp như chú mèo nhỏ, mang theo hơi ấm vừa mới ngủ dậy, nhẹ nhàng xao xuyến lòng người.
Phòng bếp ơi, nàng đến đây.
Hàn Thanh Minh có chút lo lắng, không phải là lo lắng nàng không nấu được cơm, mà là sợ nàng vấp phải cái gì đó, liền đi theo tới phòng bếp.
"Sao anh lại tới đây?" Tô Niên Niên quay đầu nhìn.
"Tôi ở bên ngoài cũng không có việc gì làm nên tới xem em nấu cơm." Không thể nói thẳng, nhỡ đâu lại chọc tiểu cô nương không được cao hứng làm sao bây giờ.
Tô Niên Niên gật đầu, được rồi, đúng lúc nàng không biết nhóm lửa.
Nấu một chút cháo khoai lang đỏ, ngày hôm qua được nếm qua, còn thừa một ít bánh bột ngô, trực tiếp hâm nóng lên là được.
Ủa?
Hết rồi?
Cả phòng bếp, nàng có thể làm nhiều như vậy, còn những nguyên liệu nấu ăn khác được lão thái thái khóa lại kín đáo, chính là sợ nàng ăn vụng đây mà.
Ai nha, không thể phát huy, nếu đốt phòng bếp khả năng sẽ bị Hàn Thanh Minh bóp chết.
Tô Niên Niên bưng đồ ăn lên nhà chính trước khi bọn họ dậy, nếu lão thái thái nhìn thấy Hàn Thanh Minh giúp nàng nấu cơm sẽ có thể ăn thịt nàng mất.
"Em dâu ba dậy rất sớm, xem thời điểm lúc ngươi chưa tới, vẫn luôn là ta cùng em dâu bốn nấu cơm, giúp ngươi hầu hạ cha mẹ với lão tam, bằng không ngươi thay hai bọn ta làm việc có thể hiếu kính cha mẹ tốt một chút." Vương Tiểu Lệ lơ đãng đùa, nếu Tô Niên Niên đồng ý thì nàng ta có thể rảnh rỗi vài ngày, còn nếu không đồng ý thì là bất hiếu với cha mẹ.
Hai mắt Lý Xuân Miêu sáng rực lên.
"Vậy lúc trước, khi đại tẩu chưa tới đều là do nương một mình nấu cơm, việc này không cần cha mẹ phải làm, nương cũng là đại tẩu làm cơm cả đời cho bà nội." Tô Niên Niên không để ý đến nàng ta, nề hà mới sáng sớm đã tìm phiền toái.
Hỏng rồi, Vương Tiểu Lệ thầm nghĩ.
Lão gia tử là lão đại, lão thái thái làm đại tẩu bị bà nội tra tấn gần cả đời, mỗi khi nhắc tới lão thái thái liền hối hận vì không hành hạ bà nội một cách đàng hoàng.
"Được rồi, đồ móng lợn này, mới vào nhà được có vài năm đã không tình nguyện hầu hạ ta, về sau còn nữa, lão đại, nương phí biết bao sức lực mới kéo được ngươi kết hôn, ngươi liền tìm một đồ vật chọc tức ta như vậy, ta không sống nữa, không sống." Sáng sớm lão thái thái không có một chút mệt nhọc, bắt đầu khóc lóc la lối om sòm.
Việc bà lão đã chết kia chính là khu vực cấm của bà ta, ai cũng ghê tởm ba ta chết đi.
Ba cô con dâu này, phải để bà ta tra tấn cả đời, cho các nàng làm trâu làm ngựa, đây đều là số mệnh, ai bảo họ gả cho nhà bà?
Hàng sớm cách vách mới sáng sớm mà đã nghe được tiếng nhao nhao, vây quanh trước cửa Hàn gia, có người vẫn còn đang bưng bát cơm.
Hàn Lập Xuân là người coi trọng thể diện, nhiều người chê cười nhà hắn như vậy thì mặt mũi trưởng thôn của hắn còn giấu đi đâu.
"Nương, vào nhà, còn cô nữa, cút ra để tôi đi vào." Hàn Lập Xuân hung hăng chỉ vào Vương Tiểu Lệ, mỗi ngày đều không chịu ngồi yên mà cứ làm trò.
Nàng ta hối hận, lắm mồm làm gì, Vương Tiểu Lệ run rẩy đi vào nhà.
Mới vừa tiến vào phòng, Hàn Lập Xuân liền cho nàng ta một cái tát, nàng ta sợ tới mức cũng không khóc được.
Tô Niên Niên cũng bị dọa sợ, nhìn Hàn đại ca hàm hậu, không nghĩ tới lại quen tay đánh vợ mình như vậy, nàng biết lão thái thái cũng là con dâu cả, nhưng không biết bà nội chết rồi lại có uy lực lớn như vậy, sớm biết thế cũng không nhắc lại.
Ánh mắt hối lỗi nhìn về phía Hàn Thanh Minh, nàng không nghĩ sẽ tạo ra cái cục diện này.
Nhận được ánh mắt mềm mụp của nàng, Hàn Thanh Minh cho rằng nàng bị dọa sợ, thừa dịp không ai chú ý đến, kéo nàng về phía sau.
"Nương, ta sai rồi, ta không nên nhắc tới, nương đừng tức giận." Vương Tiểu Lệ bị đánh cũng không dám phản kháng, chỉ có thể nhận lỗi với lão thái thái.
"Cút đi, hôm nay ngươi không được ăn cái gì cả, để lại cho lão Hàn gia ăn, để ngươi không có sức mà ra đồng." Tiện nhân đáng chết, đói chết cho rồi.
"Nương!" Không cho nàng ta ăn chẳng phải là muốn nàng ta chết vì đói sao, vốn dĩ ăn đã không đủ no, nếu không ăn thì nàng ta làm sao sống được.
Hàn Lập Xuân nhìn sang, Vương Tiểu Lệ không nói nữa, chỉ dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn Tô Niên Niên, sớm muộn gì nàng cũng bị lão thái thái hành hạ đến chết.
Hàn Thanh Minh biết Vương Tiểu Lệ này là người có không ít tật xấu, lắm mồm hay xoi mói gây chuyện, trong nhà vừa xảy ra chuyện liền xúi giục lão thái thái đẩy anh lên đầu, vì muốn lỗ tai mình được im áng nên anh nhịn, nhưng xúi giục Tô Niên Niên trên đầu anh thì anh sẽ không nương tay.
Để Tô Niên Niên trốn ở phía sau, dùng ánh mắt nhìn lại nàng ta.
Lần đầu tiên Vương Tiểu Lệ nhìn thấy chú em dùng ánh mắt đáng sợ nhìn mình, không khỏi căng thẳng, trốn đi ra ngoài.
Bữa sáng gà bay chó sủa ở Hàn gia cuối cùng cũng kết thúc.
Hôm nay Tô Niên Niên không có đặc quyền gì, nên cùng bọn họ xuống đồng làm việc.
Trên đường không ít người nhìn nàng, lại càng không thiếu lời trêu ghẹo, nàng đi theo Hàn Thanh Minh gọi một tiếng thím, không có ý tốt, nàng cũng không để ý.
Bao nhiêu lâu rồi chưa thấy bầu trời xanh như vậy, Tô Niên Niên quên mất, ở thế kỷ mới đã dùng bầu trời xanh ở trên đầu này để đổi lấy những lợi ích, cho dù biết thời đại đang phát triển nhưng nàng không khước từ được, cũng không có biện pháp khước từ, vẫn luôn cảm thấy thổn thức.
Ranh giới trời xanh mây trắng rõ ràng, sạch sẽ không một tia tạp chất, làm người nhìn cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Trong đội phân cho nàng nhiệm vụ không khó, cấy mạ, nhưng nàng vẫn không làm được.
Nguyên chủ chưa từng xuống ruộng nên trong trí nhớ cũng không có.
Hàn Thanh Minh không cùng nhiệm vụ với nàng nhưng vẫn cầm tay dạy cho nàng, thẳng đến khi nàng biết thì mới rời đi, trước khi đi còn nhờ thím bên cạnh giúp nàng.
Tô Niên Niên học được một lúc, cảm thấy không cần nội dung kỹ thuật, chỉ cần đào hố, vùi xuống, sau đó tưới nước là xong.
Đơn giản như thế, Tô Niên Niên tỏ vẻ nàng có thể làm.
Nhưng khom lưng quá mệt mỏi, Hàn Thanh Minh đi được một lúc vội vàng làm xong rồi tới giúp nàng, người đứng bên cạnh trêu ghẹo một phiên, đều khen anh thương yêu vợ.
Tô Niên Niên giả vờ thẹn thùng cười, một chút ngại ngùng cũng không có, nàng suy nghĩ nên tiếp tục bồi dưỡng ý thức này của anh.
____________
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Tô Niên Niên mới nhớ ra là bản thân mình phải nấu cơm, không có biện pháp, nàng mệt quá, nắng nóng làm ý thức nàng có chút mơ hồ.
Hàn Thanh Minh tìm nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, trực tiếp mang nàng trở về nhà, mặc kệ nàng có làm xong hay chưa.
Sau khi về đến nhà, vẫn là Hàn Thanh Minh nhóm lửa còn nàng thì nấu cơm.
"Ai da, nương ơi, Tam đệ thật yêu thương tức phụ, vốn là em dâu ba phải nấu cơm nhưng Tam đệ lại làm nha." Vương Tiểu Lệ nhìn thấy Hàn Thanh Minh ở nhà bếp, cố ý nói với lão thái thái, lần này để nàng ta xem Tô Niên Niên sẽ nói như thế nào, lão thái thái không quen để nam nhân tiến vào nhà bếp, nhất là giúp tức phụ nấu cơm.
Ngọa tào, cả ngày nàng ta đều nhàn rỗi sao, buổi sáng bị hành hạ còn chưa đủ sao, Tô Niên Niên than thở, ba giây sau lão thía thái liền xuất hiện tại hiện trường.
Qủa nhiên, lão thái thái thấy nam nhân trong nhà bếp liền bùng nổ: " Lão tam, ngươi có phải là nam nhân hay không, nham nhân nhà chúng ta không thể xuống bếp, là móng lợn nào xui dại ngươi, mau lăn ra đây cho ta."
Tô Niên Niên mặc niệm hai chữ "nhẫn lại" một trăm lần, đẩy Hàn Thanh Minh đi ra, nàng đủ mệt mỏi rồi, không muốn ầm ĩ với bọn họ.
Sắc mặt Hàn Thanh Minh không hề lo lắng, nhưng nhìn thấy Tô Niên Niên rõ ràng không muốn nói chuyện, kìm nén nhịn xuống.
Lão thái thái còn muốn nói cái gì đó, Hàn Thanh Minh cũng không đợi bà chửi, lập tức đi vào phòng.
Tức giận la lối om sòm, Hàn đại ca kéo bà vào, thực sự không muốn phải mất mặt một lần nữa.
A, khê rồi.
Trong lòng Tô Niên Niên dùng một trăm phương thức khác nhau quyền rủa lão thái thái cùng Hàn đại tẩu, quên không cho thêm nước, khê rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai Tô Niên Niên sẽ đấu trí với bà mẹ chồng ác độc, kính mong các vị chờ mong!
Các tiên nữ tỷ tỷ, có thể góp ý và bình luận ngay được không, để ta biết bản thân mình đến tột cùng viết truyện thành cái dạng gì rồi, please please......
~ ~ ~
Zoe: Các bạn ấn sao ủng hộ mình nhé.