Bởi vì cẳng chân không thuận tiện nên Tôn Giai Oánh chỉ đến tập đoàn để ra oai phủ đầu một lần liền trở lại bệnh viện.
Bây giờ ba mẹ Tôn không chỉ phải chăm sóc Tôn Giai Oánh, hai người còn phải thức thâu đêm để quản lí Tôn thị và xử lí vụ tai nạn lần này.
Kẻ lái xe đâm thẳng vào bọn họ ở trên đường chính là Lạc Linh Nhi, cô ta giống như điên loạn mà gào ầm lên, vừa khóc vừa cười mà trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Khanh.
Sự oán giận và thù hận bùng lên trong mắt, ba mẹ Tôn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra thì Lạc Tử Khanh đã quẹo xe sang một bên, ánh đèn chói lòa chiếu vào mắt, sau đó "rầm" một cái, đầu xe bị đâm thụt sâu vào, cả cơ thể hắn bị đè lên, máu tươi đầm đìa mà mất đi ý thức.
Thế nhưng trong tay hắn vẫn nắm chặt chiếc đồng hồ vẹn nguyên không chút hư hao.
Thứ Tôn Giai Oánh tặng cho hắn!
Nghĩ lại cảnh tượng đáng sợ lúc đó, mẹ Tôn không nhịn được mà vùi đầu vào hai tay rồi khóc lớn.
Ba Tôn mắt đỏ hoe vỗ nhẹ lên lưng bà để an ủi.
Nếu như không phải Tiểu Khanh hứng chịu mọi va chạm về mình, lúc này đây bọn họ có lẽ đã nằm trong quan tài hết rồi.
Lạc Tử Khanh, sao con lại ngốc như thế chứ? Để hai chúng ta chết đi còn hơn! bọn ta già rồi mà con vẫn còn một cuộc đời dài cần đi qua!
Tôn Giai Oánh nắm chặt tay, thân thể cô run lên, hơi thở nặng nhọc.
Mẹ, đây là sự lựa chọn của Tử Khanh, nếu ba mẹ mà bị thương còn anh ấy vẹn toàn không tổn hao gì thì con nghĩ anh ấy sẽ ân hận và đau khổ cả đời, hoặc có thể là sẽ tự đi tìm cái chết luôn!
Cô hiểu hắn, hắn không bao giờ là con người hèn nhát, sợ hãi cái chết và sự đau đớn, cái hắn sợ đó là bất lực nhìn cô bị liệt chân mà không thể làm được gì và trơ mắt để mặc ba mẹ bị thương tổn.
Nếu có thể, thứ hắn muốn là hy sinh mọi thứ cho bọn họ, liệt chân thay Tôn Giai Oánh và chết thay ba mẹ Tôn.
Hắn chính là con người như thế, vừa đáng trọng lại vừa đáng giận!
Cố gắng sửa sang lại ý nghĩ rối loạn trong đầu và bình phục lại trái tim đang đập loạn xạ của mình, Tôn Giai Oánh thở phào một cái, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng hơi gồ lên của mình, nhẹ giọng mà nói:
Ba mẹ, hai người đã tìm ra ai là kẻ đứng sau vụ này chưa?
Cô không tin Lạc Linh Nhi lại điên loạn đến mức độ này, cô ta rất yêu quý bản thân mình, sợ hãi đau đớn và khổ cực, ả muốn tất cả những kẻ bản thân chướng mắt chết, thế nhưng tiền đề là không hề xung đột với lợi ích và mạng sống của bản thân.
Vậy nên việc Lạc Linh Nhi làm nhất định là có kẻ đứng ở phía sau sai sử.
Ba Tôn lau nước mắt cho mẹ Tôn, giọng nói khàn khàn:
Vẫn chưa tìm thấy chứng cứ xác thực thế nhưng đã có kẻ khả nghi cần phải điều tra!
Ông dịch laptop về phía Tôn Giai Oánh, ấn mở file hình ảnh cho cô xem.
Đó là một người đàn ông ở trong một đám người, hắn ta lén lút chen vào giữa, đôi mắt liếc ngang liếc dọc, đến khi nhìn thấy chiếc xe của Lạc Linh Nhi xuất hiện hắn ta liền nhếch môi cười, đôi mắt nhỏ híp lại trông đang rất vui vẻ và hả hê.
Đây là hình ảnh mà camera ở trong tầng ba của biệt thự ghi lại được, tất cả đều rõ nét vô cùng.
Tôn Giai Oánh phóng to video lên, cô nhăn mày lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, miệng gằn lên từng chữ một.
Lục, Viễn, Siêu!
Kẻ đứng sau là thằng cha này cũng không khiến Tôn Giai Oánh quá bất ngờ, gã ta là một thằng đàn ông vô dụng nhưng lại cao ngạo mắt cao hơn đỉnh, gã cảm thấy mình là một kẻ tài năng và siêu việt hơn tất cả mọi người.
Gã không bao giờ chịu nổi người khác nói mình một câu không hay, mà Lạc Tử Khanh lại khiến hắn thân bại danh liệt, nhân phẩm đồi bại bị tung ra, những cô gái bị hãm hiếp và làm nhục đứng lên đòi lại công bằng, video về cuộc xung đột giữa gã và một đối thủ của gã ngày xưa cũng bị tung ra, người đó bị gã làm cho tàn cả hai chân, cuối cùng không thể chịu nổi mà tự tử.
Tôn Giai Oánh không hề tìm hiểu thêm về mọi thứ sau đấy, có vẻ như gã đã làm được người nào đó để ngồi tù thay cho bản thân mình.
Oánh nhi, con biết người này à?
Ba Tôn thấy được sự khác lạ trong giọng nói và biểu cảm của cô.
Vâng ạ, ba, ba có thể tìm cho con người bị Lạc Tử Khanh cho vào trong ngục giam hơn hai tháng trước không?
Chỉ cần nói như vậy thôi, Tôn Giai Oánh chắc chắn lão ba của mình cũng có thể tìm ra việc này, khi ấy không biết Lạc Tử Khanh nhận được điện thoại của ai mà lại đi đến chỗ cô nói rằng Lục Viễn Siêu có ác ý với cô, hắn nói hắn muốn ra tay diệt trừ gã trước khi gã ra tay với cô.
Cô nghĩ, lần này phải đến lượt bọn họ bảo vệ hắn, chăm sóc và báo thù cho hắn.
Được!
Ngay khi ba Tôn vừa dứt lời, mẹ Tôn liền chạm nhẹ lên bụng Tôn Giai Oánh, lo lắng mà nói:
Giai Oánh, con có đói bụng không? Chúng ta ăn chút gì đã, không phải sau đó con còn phải chăm sóc cho Tiểu Khanh sao?
Giai Oánh luôn thức khuya dậy sớm để chăn sóc cho Tử Khanh, con bé luôn được nâng niu từ nhỏ đến lớn, bây giờ vì thằng nhóc mà bắt đầu biết nấu cơm rửa chén, đây thật đúng là điều bà rất vui mừng.
Chỉ là con bé phải ăn uống đầy đủ và ngủ đủ giấc thì bà mới an tâm nổi.
Vâng ạ!
Xoa xoa bụng của mình, Tôn Giai Oánh nở nụ cười ngọt ngào, cô thì thầm nói:
Bảo bảo, bây giờ là lúc ba ba đang cần chúng ta nhất đấy, chúng ta cần phải mạnh mẽ hơn nữa đúng không con?.